Thiên Duật Dạ thâm sâu nhìn hắn một chút, ý cười hiện lên trên môi:
“Phòng ngừa chu đáo? Nhiều năm qua, Thần cung của ngươi buông tay chưa?
Qủy cung buông tay chưa? Yêu cung buông tay chưa? Không
có phải không? Như vậy đương nhiên Tu La cung của ta cũng không buông tay. Chuyện nên làm chúng ta đã làm rồi, mà chuyện bây giờ chúng ta có thể làm chỉ là bình tĩnh đáp trả. Chỉ cần hắn không ra tay thì chúng ta không thể phản kích. Bởi vì một đời này của nàng tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai lầm nào, tuyệt đối không thể.”
Thiên Duật Dạ nói xong, bốn người đồng thời trở nên im lặng. Đúng như vậy, một ngàn năm qua bọn họ vất vả như vậy vì cái gì? Còn không phải vì một ngày kia có thể để Yêu Vũ Mị tái hiện trên đại lục sao? Nơi đó, mới là gia đình của bọn họ!
Bốn canh giờ sau, xe ngựa của Thiên Duật Dạ đã ở phía trên của cửu trọng Hỏa Diệm sơn. Cái gọi là cửu trọng HỏaDiệm sơn chính là chín ngọn lửa Hỏa Diệm sơn trải dài không dứt, liên tiếp nối liền với nhau. Người bình thường muốn vượt qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn là khó hơn so với lên trời, nhiệt độ ở nơi này đều không cho phép động thực vật nào sống sót, cũng bởi vì vậy, cửu trọng Hỏa Diệm sơn rất nổi danh ở Tử Minh đại lục, lại có rất ít người tới đây.
Khi Kim Long xuyên qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn, Vũ Nhạc bị lực mạnh làm tỉnh giấc, khi vén rèm xe lên đã bị mùi lưu huỳnh đậm đặc xông vào mũi, nhịn không được kinh ngạc hô lên: “Nơi này là chỗ nào? Là Hỏa Diệm sơn? Chẳng lẽ đây chính là cửu trọng Hỏa Diệm sơn các ngươi vừa mới nói sao?”
Thiên Duật Dạ sửa sang lại mái tóc cho nàng, ôn nhu nói: “Đúng, chỉ cần đi qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn này sẽ tới nơi chúng ta sống.”
“Ở chỗ thần bí như vậy sao? Các ngươi làm thế nào tìm được vậy?” Mặc dù còn có chút khoảng cách như sau lưng chín ngọn Hỏa Diệm sơn là rừng cây xanh um tươi tốt, mà bây giờ chính là tháng Chạp mà, làm sao có thể xanh um tươi tốt chứ? Nơi này, quả thật là quỷ dị.
“Trong lúc vô tình tìm được, bởi vì dựa vào Hỏa Diệm sơn nên khiến thực vật nơi đó bốn mùa đều xanh tươi mê người.” “A… Đó chính là cái gọi là rừng nhiệt đới phải không? Thật đúng là thế giới kì diệu, thứ gì cũng có thể nhìn thấy.”
Sau nửa canh giờ, Kim Long vững vàng đáp xuống đất, giọng nói trầm thấp vang lên sau đó: “Chủ nhân, đã tới.”
Vũ Nhạc vội vã muốn xuống xe, lại bị bốn người đồng thời giữ chặt, khó hiểu quay đầu. Hoa Lưu Băng không được tự nhiên xoa xoa cánh mũi, nói khẽ: “Cẩn thận một chút.”
Vũ Nhạc mỉm cười: “Đã biết!” Nói xong, nàng bỏ qua bốn người, hơi kích động vén màn xe, trong nháy mắt đó, nàng sợ tới ngây người… Đẹp quá! Thật sự quá đẹp. Ở phía trước nàng là một hồ sen không thấy bờ, bốn phía xanh um tươi tốt, có rất nhiều cây cối không rõ tên, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ phía sau núi, có thể dùng một chữ “Đẹp” để hình dung không? “Thích không?” Thiên Duật Dạ xuống xe sau đó, nhìn thấy vẻ mặt Vũ Nhạc kinh ngạc, nhịn không được buồn cười. Chỉ thế này đã bị rung động rồi sao? Nếu là không phục hồi được trí nhớ lại không chậm chọc vài câu sao? Cảnh đẹp trước mắt so với tiên vực ở đại lục còn thua vài bậc.
“Cũng không tệ lắm.” Không hề để ý đáp lời, Vũ Nhạc nhún chân một chút, bay thẳng về phía đảo nhỏ ở giữa hồ. Quỷ, Hoa Lưu Băng, Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng vội vã của nàng không nhịn được lắc đầu: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Kiểu nhảy nhót lung tung kia không phải của Yêu Vũ Mị thì là ai chứ?”
Khi đi về phía đảo nhỏ, Vũ Nhạc lại ngạc nhiên phát hiện không có một bóng người, đây là vì sao?
“Không phải không có ai, mọi người đang ở một nơi bí mật gần đây.” Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng của Vũ Nhạc, liền biết ngay suy nghĩ trong lòng nàng: “Đi thôi, xuyên qua sơn động này mới là nơi chúng ta ở.”
“Sống ở trong lòng đất?” Nghe thế nào cũng không đúng, các ngươi cũng không phải động thực vật, được rồi, nếu nói thật ra, bọn hắn cũng là động vật, chẳng qua là động vật cao cấp thôi.
Quả nhiên, đi qua sơn động, trước mắt xuất hiện tòa nhà lớn ba tầng. Từng khu hàng loạt, trước cửa có cỏ cây hoa lá, tất cả giống như khu bộ đội ở hiện đại, ai lại có tài như vậy?
“Thế này cũng chấn kinh sao? Đây là do nàng thiết kế trước đây!” Thiên Duật Dạ nhìn Vũ Nhạc nhíu mày, nhịn không được buồn cười giải thích.
“Ta thiết kế?” Vậy thì đúng rồi, nàng đã nói rồi, cổ nhân làm sao có thể có giác ngộ cao thế này?
“Đương nhiên, nơi này là nơi đặt đội tinh anh của bốn Vương chúng ta.” Nạp Lan Diễm hơi có chút kiêu ngạo nhướng mày, nơi này là đội át chủ bài của bốn ngươi bọn họ, có thể đánh bại yêu ma hay không cũng dựa vào những người này.
“Nghe có vẻ rất thú vị, chẳng lẽ các ngươi sắp xếp ta ở chỗ này? Nhưng mà nơi này có vẻ không chơi vui chút nào.” Công trình thiết kế tỉ mỉ xanh hóa, thiết bị mạnh mẽ, vừa nhìn đã rõ sẽ luyện người ra cái dạng gì, cái đó và quân đội có gì khác nhau chứ?
“Vậy thì nàng hãy tự tìm thú vui gì đó đi, mấy người ở nơi này có thể chơi đùa tùy thích, không ai dám ý kiến gì cả.” Nạp Lan Diễm nhếch miệng tạo thành nụ cười tà khí, chỉ vào sân huấn luyện cách đó không xa.”
“Thật sao? Ngươi không đau lòng ư?” Vũ Nhạc xuất thân từ quân nhân đương nhiên hiểu rõ tìm thú vui trong lời Nạp Lan Diễm nghĩa là gì, nếu hắn có thể nói như vậy chứng tỏ trước đây Yêu Vũ Mị đã từng làm như vậy, nếu đã như thế thì nàng còn sợ gì chứ?
“Đau lòng? Bị chơi đùa là hạnh phúc của bọn họ đó? Nếu bị chơi đùa tới mức không dậy nổi thì cũng không cần nữa.” Yêu Vũ Mị đã từng giở thủ đoạn kinh hoàng trên sân huấn luyện như thế nào, so với bất kì ai họ đều rõ ràng hơn.
“Nạp Lan Diễm nói đúng, nếu như nàng không ý kiến gì thì có thể là huấn luyện viên tạm thời của bọn họ. Ta nghĩ bọn họ sẽ vô cùng vui mừng.” Thiên Duật Dạ cúi đầu nhìn Vũ Nhạc đang nóng lòng thử sức, khóe miệng không nhịn nổi nhếch lên.
“Việc tốt này cứ định như vậy đi.” Vũ Nhạc mỉm cười, quyết định dứt khoát.
“Đi thôi, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bàn lại việc này.” Thiên Duật Dạ gật đầu, thuận tiện ôm lấy eo Vũ Nhạc, không coi ai ra gì đi về phía tẩm điện của bốn Vương. Để lại ba người Qủy, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng đứng hóng gió, “Hắn có ý gì đây? Coi chúng ta là người chết sao? Cứ như vậy đi sao?” “Được rồi, có thể cho ngươi cơ hội sớm chiều ở chung cùng nàng đã là sai lầm rồi, thứ khác thì ngươi nằm mơ đi!” “Sớm chiều ở chung? Cái này cũng được coi như vậy sao? Rõ ràng là nàng sớm chiều ở chung với cái tên Thiên Duật Dạ thôi?” “Ngậm miệng, nói nhiều làm gì, các ngươi rõ ràng tìm trở ngại mà, tài nghệ không bằng người ta thì nén giận đi!”
Thiên Duật Dạ đi phía trước nghe được mấy câu châm chọc của huynh đệ nhà mình, trong lòng nhịn không được trở nên bay bổng. Vũ Nhạc không điếc đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng, mắt lườm bộ dáng tươi tắn của nam nhân nhà mình, cảm thấy nhịn không được muốn ói: “Huynh đệ của chàng, quả nhiên là lắm điều!”
“Đừng thấy bọn họ nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, thật ra trong lòng đã sớm buông tha rồi.” Thiên Duật Dạ hơi nhếch môi, có thể tìm lại ngàn năm tình nghĩa đã mất thật sự vô cùng khó khăn.
“Chàng có tự tin như vậy sao? Ta nhớ rõ có người muốn cạnh tranh công bằng với bọn họ.” Vũ Nhạc nhíu mày, chẳng lẽ nam nhân này muốn nuốt lời?
“Không phải hiện tại chúng ta đang cạnh tranh công bằng sao? Nếu không thì nàng đi theo bọn họ đi?” Nam nhân nhướn mày không chút nghiêm túc, tỏ vẻ chân thật.
“Đi đi, chàng còn gọi cái này là cạnh tranh công bằng? Chuyện giữa mọi người ta cũng không muốn tham gia, đừng kéo ta xuống nước.” Vũ Nhạc có vẻ oán thán liếc nhìn hắn.
“Vậy không phải có kết quả rồi sao? Tuy hiện giờ trí nhớ của nàng chưa khôi phục nhưng trong lòng nàng vẫn chỉ hướng về bên ta, đúng không? Nếu không phải vậy thì sao nàng có thể đi cùng ta chứ?” Nhìn nam nhân tuấn tú đáng đánh đòn đang lắc lư trước mắt, Vũ Nhạc thật sự muốn nhéo lỗ tai hắn, nàng quả thật làm như vậy, đương nhiên đổi lại chính là tiếng cầu xin tha thứ của Thiên Duật Dạ:” Nương tử hạ thủ lưu tình, a a, ai ai ai, nàng nhẹ chút, nhẹ chút mà…”
Nhìn thấy cảnh liếc mắt đưa tình ấm áp trước mắt, Nạp Lan Diễm ngoại trừ thở dài cũng chỉ có thở dài; Qủy u ám quay đầu rời đi, một giây cũng không muốn nán lại; Hoa Lưu Băng bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cô đơn rời khỏi. Sự tình phát triển đến mức này đã không còn là vấn đề cạnh tranh hay không cạnh tranh, bọn hắn căn bán không có năng lực giống kẻ thối tha kia! Qủa nhiên giống như lời hắn nói, mặc kệ là Vũ Nhạc hay Yêu Vũ Mị, các nàng đều chỉ yêu thích Thiên Duật Dạ. Hắn tự tin như vậy bởi vì sự thật chính là như vậy, tình yêu không thể miễn cưỡng, cũng không thể ép buộc, là của ngươi thì người khác cướp đoạt cũng không được, nếu không là của ngươi thì mặc cho ngươii có cướp lấy cũng không thể có được.
Đêm đó, Vũ Nhạc ngây ngất ở trong suối nước nóng sau núi tắm một chút, sau khi trở lại phòng, vừa định gọi Tiểu Giới ra hỏi một chút chuyện xảy ra gần đây, lại đột nhiên phát hiện cả người mình không thể nào di chuyển, đây là có chuyện gì xảy ra? Không đợi nàng phản ứng, giọng nói mang theo sát ý của Thiên Duật Dạ vang lên ngoài cửa: “Ngươi đừng chạm vào nàng, nếu như ngươi dám chạm vào nàng, chúng ta sẽ không để yên cho ngươi.” “Yêu, ngươi ra đây ngay, chúng ta biết ngươi đã tới, ngươi mau ra đây.” “Nàng là muội muội của ngươi, ngươi tốt nhất nên nghĩ tới hậu quả nếu hại nàng…”
Vũ Nhạc kìm chế cảm giác lo sợ, mở to mắt nhìn xung quanh, “Yêu? Là ca ca của nàng sao? Không ngờ hắn lại tìm tới đây được? Có thể xuyên qua phòng bị trùng điệp của Thần Vương, Qủy Vương, Yêu Vương, Tu La Vương, thực lực của người này rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào?”
Một ánh sáng màu đỏ hiện lên trước mắt, Vũ Nhạc theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai ngay lập tức vang lên một giọng nói trầm thấp lười nhác: “Chậc chậc, quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Ngàn năm rồi mà ngươi vẫn có thể làm bốn người bọn họ si tình tới nông nỗi này. Yêu Vũ Mị, yêu tinh chuyển thế cùng lắm cũng chỉ thế thôi?”
Nghe tiếng nói này, Vũ Nhạc từ từ mở mắt ra, ánh mắt chạm tới một nam nhân mặc y phục màu đỏ quỷ dị, mắt phượng đen tối nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, môi mỏng khẽ cong lên, khiến cả người hắn tăng thêm cảm giác thần bí yêu nghiệt. Đẹp, thật sự rất đẹp, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là mỹ nam tử khó gặp được, nhưng vẻ đẹp quyến rũ của hắn lại khác hoàn toàn so với vẻ đẹp khí phách thanh tĩnh của Thiên Duật Dạ. Nam nhân như vậy rất nguy hiểm, không biết vì sao khi nàng nhìn thấy hắn lại nghĩ tới hai chữ “Nguy hiểm, hắn thật sự là ca ca của nàng sao?
“Thế nào? Không nhận ra sao? À? Ta quên mất ngươi không còn trí nhớ của ngàn năm trước. Yêu Vũ Mị, nhìn thấy ta có cảm giác gì? Nói cho ta biết, là cảm giác gì?” Nam nhân ngẩng cao đầu, chậm rãi tới gần Vũ Nhạc. Hắn tiến lại gần một bước, nàng cũng cảm giác được một sự uy hiếp cường đại tới gần. Khi hắn tới trước mặt Vũ Nhạc, cả khuôn mặt nàng
Đã trở nên trắng bệch, hơi thở cũng càng ngày càng mỏng manh, nhưng nàng không hề cúi đầu, kiên cường dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía nam nhân quyến rũ nhưng nguy hiểm: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Ha ha, ngươi không biết là ngươi hỏi vấn đề này là rất ngu xuẩn sao? Ta tìm ngươi đã tròn một ngàn năm, mà bây giờ rất khó khăn mới tìm được, đương nhiên là muốn chiêu đãi ngươi thật tốt rồi. Ta sẽ cắt từng miếng da thịt mềm mại của ngươi xuống, gắn thành bức họa trên tường. Vết thương cũ kết vảy sẽ thái tiếp miếng thịt mới, sau đó lại tạo thành bức họa mới… Tới khi nào hành hạ ngươi tới chết, ngươi cảm thấy thế nào?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Yêu mang theo nụ cười quỷ dị tiến sát vào Vũ Nhạc, vén tóc mai của nàng ra sau tai, lại phát hiện Vũ Nhạc rùng mình ớn lạnh. Nam nhân không nhịn nổi nhếch miệng: “Không ngờ ngươi cũng có lúc sợ hãi? Ngươi đang sợ hãi ư? Ngươi sợ ta, đúng không?”
Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát gần của hắn, đột nhiên cảm giác trong dạ dày cuộn lại, ngay sau đó nàng không hề báo trước phun thẳng vào y phục màu đỏ của Yêu. Sững sờ vài giây, nhưng rất nhanh con ngươi đen kịt của hắn nheo lại, mang theo hơi thở nguy hiểm nhìn về phía Vũ Nhạc: “Thế nào? Lời của ta khiến ngươi cảm thấy ghê tởm thế sao?”
Trong lòng Vũ Nhạc ghê rợn, vừa định mở miệng lại bị một cái tát tới choáng váng cả đầu. Ngay sau đó, Yêu đứng trên cao nhìn nàng vẫn còn đang sững sờ: “Có phải rất đau hay không? Cái tát này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, so với những thống khổ mà ngươi trút lên người nàng, thì những thứ này tính là cái gì chứ? Yêu Vũ Mị, đây là kiếp thứ mười của ngươi phải không? Trải qua đời này, ngươi có thể trở lại đại lục tiên vực phải không?”
“Ngươi… Đồ ác ma, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?” Lần đầu tiên, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác khủng hoảng, nam nhân ở trước mắt, không, là ác ma ở trước mắt, khi đối diện với nàng, trong con ngươi đen kịt tràn đầy oán giận. Rốt cuộc nàng đã làm gì khiến hắn căm thù tới mức này? Người trong lời hắn nói là chỉ người nào?
Mắt nhìn thấy thanh chủy thủ trong tay nam nhân đang từ từ tiến lại gần mình, Vũ Nhạc theo bản năng muốn cử động thân thể, nhưng bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng không thể nhúc nhích một phân.
Yêu nhìn vẻ chật vật của nàng, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Muốn chạy trốn? Đừng cố sức vô ích, trừ khi bọn chúng phá kết giới ở phiến đại lục này, nếu không thì kẻ nào cũng không vào được. Mà một khi phá kết giới này thì ngươi có biết ngươi sẽ gặp phải chuyện gì không? Hồn phi phách tán đó. Ha ha ha… Ta phát hiện ra ta thật sự quá thông minh. Ngàn năm trước, bất quá chỉ dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ đã làm cho huynh đệ bọn chúng trở mặt thành thù. Nếu như không phải thế thì ngươi làm sao có thể thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán chứ? Chỉ có điều đáng tiếc, ta đã xem nhẹ tình yêu của bọn chúng với ngươi, ở thời điểm mấu chốt lại có thể hợp lực bảo vệ hồn phách của ngươi. Nếu như không phải thế thì Yêu Vũ Mị, làm sao ngươi có thể vẫn sống trên cõi đời này?”
“Ta… Khụ… khụ, rốt cuộc ta đã làm cái gì lại khiến ngươi căm hận như vậy?” Vũ Nhạc không tin nổi, một người ca ca có cùng quan hệ máu mủ với thân thể này, vì sao lại đối xử với muội muội của mình như vậy, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra thâm cừu đại hận gì?
“Bốp” một tiếng, một cái tát không thương tiếc rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Vũ Nhạc, cảm giác rõ ràng vết hằn bàn tay trên mặt, Vũ Nhạc cố nén cảm giác bỏng rát, cắn chặt răng, gằn từng chữ nhìn Yêu Ma Đạo: “Vì cái gì? Rốt cuộc ta đã làm cái gì? Cho dù là kẻ bị tử hình cũng nên có tội danh chứ?”
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao?” Yêu Ma Đạo nổi cơn thịnh nộ, ném hai cái tát vang dội bên trái bên phải. Hai gò má của Vũ Nhạc lập tức sưng đỏ, máu tươi cũng từ từ chảy ra từ khóe miệng. Nàng trừng mắt nhìn Yêu Ma Đạo đang điên cuồng tới gần, đột nhiên nàng im lặng, lúc này không phải lúc cậy mạnh.
Quả nhiên, nhìn thấy Vũ Nhạc không truy hỏi tới cùng, trên khuôn mặt Yêu Ma Đạo mới từ từ hiện lên chút u ám: “Ngữ nhi, Ngữ nhi của ta mỹ lệ động lòng người biết bao, lại dịu dàng như nước. Một nữ nhân yếu mềm như vây, làm sao ngươi có thể xuống tay với nàng? Sao ngươi có thể xuống tay được chứ?” Nam nhân nói tới nữ nhân đó, ánh mắt dịu dàng như phụ thân nhìn đứa con, nhưng khi hắn nhìn về phía nàng thì ánh mắt lại thống hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Lúc này Vũ Nhạc không thể di chuyển, lại bị chấn động kịch liệt, càng lúc càng thống khổ tới không thở nổi. Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện đùa gì đây? Có người như vậy sao? Có ca ca như vậy sao? Có sao?
có phải không? Như vậy đương nhiên Tu La cung của ta cũng không buông tay. Chuyện nên làm chúng ta đã làm rồi, mà chuyện bây giờ chúng ta có thể làm chỉ là bình tĩnh đáp trả. Chỉ cần hắn không ra tay thì chúng ta không thể phản kích. Bởi vì một đời này của nàng tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai lầm nào, tuyệt đối không thể.”
Thiên Duật Dạ nói xong, bốn người đồng thời trở nên im lặng. Đúng như vậy, một ngàn năm qua bọn họ vất vả như vậy vì cái gì? Còn không phải vì một ngày kia có thể để Yêu Vũ Mị tái hiện trên đại lục sao? Nơi đó, mới là gia đình của bọn họ!
Bốn canh giờ sau, xe ngựa của Thiên Duật Dạ đã ở phía trên của cửu trọng Hỏa Diệm sơn. Cái gọi là cửu trọng HỏaDiệm sơn chính là chín ngọn lửa Hỏa Diệm sơn trải dài không dứt, liên tiếp nối liền với nhau. Người bình thường muốn vượt qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn là khó hơn so với lên trời, nhiệt độ ở nơi này đều không cho phép động thực vật nào sống sót, cũng bởi vì vậy, cửu trọng Hỏa Diệm sơn rất nổi danh ở Tử Minh đại lục, lại có rất ít người tới đây.
Khi Kim Long xuyên qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn, Vũ Nhạc bị lực mạnh làm tỉnh giấc, khi vén rèm xe lên đã bị mùi lưu huỳnh đậm đặc xông vào mũi, nhịn không được kinh ngạc hô lên: “Nơi này là chỗ nào? Là Hỏa Diệm sơn? Chẳng lẽ đây chính là cửu trọng Hỏa Diệm sơn các ngươi vừa mới nói sao?”
Thiên Duật Dạ sửa sang lại mái tóc cho nàng, ôn nhu nói: “Đúng, chỉ cần đi qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn này sẽ tới nơi chúng ta sống.”
“Ở chỗ thần bí như vậy sao? Các ngươi làm thế nào tìm được vậy?” Mặc dù còn có chút khoảng cách như sau lưng chín ngọn Hỏa Diệm sơn là rừng cây xanh um tươi tốt, mà bây giờ chính là tháng Chạp mà, làm sao có thể xanh um tươi tốt chứ? Nơi này, quả thật là quỷ dị.
“Trong lúc vô tình tìm được, bởi vì dựa vào Hỏa Diệm sơn nên khiến thực vật nơi đó bốn mùa đều xanh tươi mê người.” “A… Đó chính là cái gọi là rừng nhiệt đới phải không? Thật đúng là thế giới kì diệu, thứ gì cũng có thể nhìn thấy.”
Sau nửa canh giờ, Kim Long vững vàng đáp xuống đất, giọng nói trầm thấp vang lên sau đó: “Chủ nhân, đã tới.”
Vũ Nhạc vội vã muốn xuống xe, lại bị bốn người đồng thời giữ chặt, khó hiểu quay đầu. Hoa Lưu Băng không được tự nhiên xoa xoa cánh mũi, nói khẽ: “Cẩn thận một chút.”
Vũ Nhạc mỉm cười: “Đã biết!” Nói xong, nàng bỏ qua bốn người, hơi kích động vén màn xe, trong nháy mắt đó, nàng sợ tới ngây người… Đẹp quá! Thật sự quá đẹp. Ở phía trước nàng là một hồ sen không thấy bờ, bốn phía xanh um tươi tốt, có rất nhiều cây cối không rõ tên, trong hồ có rất nhiều đảo nhỏ phía sau núi, có thể dùng một chữ “Đẹp” để hình dung không? “Thích không?” Thiên Duật Dạ xuống xe sau đó, nhìn thấy vẻ mặt Vũ Nhạc kinh ngạc, nhịn không được buồn cười. Chỉ thế này đã bị rung động rồi sao? Nếu là không phục hồi được trí nhớ lại không chậm chọc vài câu sao? Cảnh đẹp trước mắt so với tiên vực ở đại lục còn thua vài bậc.
“Cũng không tệ lắm.” Không hề để ý đáp lời, Vũ Nhạc nhún chân một chút, bay thẳng về phía đảo nhỏ ở giữa hồ. Quỷ, Hoa Lưu Băng, Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng vội vã của nàng không nhịn được lắc đầu: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Kiểu nhảy nhót lung tung kia không phải của Yêu Vũ Mị thì là ai chứ?”
Khi đi về phía đảo nhỏ, Vũ Nhạc lại ngạc nhiên phát hiện không có một bóng người, đây là vì sao?
“Không phải không có ai, mọi người đang ở một nơi bí mật gần đây.” Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng của Vũ Nhạc, liền biết ngay suy nghĩ trong lòng nàng: “Đi thôi, xuyên qua sơn động này mới là nơi chúng ta ở.”
“Sống ở trong lòng đất?” Nghe thế nào cũng không đúng, các ngươi cũng không phải động thực vật, được rồi, nếu nói thật ra, bọn hắn cũng là động vật, chẳng qua là động vật cao cấp thôi.
Quả nhiên, đi qua sơn động, trước mắt xuất hiện tòa nhà lớn ba tầng. Từng khu hàng loạt, trước cửa có cỏ cây hoa lá, tất cả giống như khu bộ đội ở hiện đại, ai lại có tài như vậy?
“Thế này cũng chấn kinh sao? Đây là do nàng thiết kế trước đây!” Thiên Duật Dạ nhìn Vũ Nhạc nhíu mày, nhịn không được buồn cười giải thích.
“Ta thiết kế?” Vậy thì đúng rồi, nàng đã nói rồi, cổ nhân làm sao có thể có giác ngộ cao thế này?
“Đương nhiên, nơi này là nơi đặt đội tinh anh của bốn Vương chúng ta.” Nạp Lan Diễm hơi có chút kiêu ngạo nhướng mày, nơi này là đội át chủ bài của bốn ngươi bọn họ, có thể đánh bại yêu ma hay không cũng dựa vào những người này.
“Nghe có vẻ rất thú vị, chẳng lẽ các ngươi sắp xếp ta ở chỗ này? Nhưng mà nơi này có vẻ không chơi vui chút nào.” Công trình thiết kế tỉ mỉ xanh hóa, thiết bị mạnh mẽ, vừa nhìn đã rõ sẽ luyện người ra cái dạng gì, cái đó và quân đội có gì khác nhau chứ?
“Vậy thì nàng hãy tự tìm thú vui gì đó đi, mấy người ở nơi này có thể chơi đùa tùy thích, không ai dám ý kiến gì cả.” Nạp Lan Diễm nhếch miệng tạo thành nụ cười tà khí, chỉ vào sân huấn luyện cách đó không xa.”
“Thật sao? Ngươi không đau lòng ư?” Vũ Nhạc xuất thân từ quân nhân đương nhiên hiểu rõ tìm thú vui trong lời Nạp Lan Diễm nghĩa là gì, nếu hắn có thể nói như vậy chứng tỏ trước đây Yêu Vũ Mị đã từng làm như vậy, nếu đã như thế thì nàng còn sợ gì chứ?
“Đau lòng? Bị chơi đùa là hạnh phúc của bọn họ đó? Nếu bị chơi đùa tới mức không dậy nổi thì cũng không cần nữa.” Yêu Vũ Mị đã từng giở thủ đoạn kinh hoàng trên sân huấn luyện như thế nào, so với bất kì ai họ đều rõ ràng hơn.
“Nạp Lan Diễm nói đúng, nếu như nàng không ý kiến gì thì có thể là huấn luyện viên tạm thời của bọn họ. Ta nghĩ bọn họ sẽ vô cùng vui mừng.” Thiên Duật Dạ cúi đầu nhìn Vũ Nhạc đang nóng lòng thử sức, khóe miệng không nhịn nổi nhếch lên.
“Việc tốt này cứ định như vậy đi.” Vũ Nhạc mỉm cười, quyết định dứt khoát.
“Đi thôi, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bàn lại việc này.” Thiên Duật Dạ gật đầu, thuận tiện ôm lấy eo Vũ Nhạc, không coi ai ra gì đi về phía tẩm điện của bốn Vương. Để lại ba người Qủy, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng đứng hóng gió, “Hắn có ý gì đây? Coi chúng ta là người chết sao? Cứ như vậy đi sao?” “Được rồi, có thể cho ngươi cơ hội sớm chiều ở chung cùng nàng đã là sai lầm rồi, thứ khác thì ngươi nằm mơ đi!” “Sớm chiều ở chung? Cái này cũng được coi như vậy sao? Rõ ràng là nàng sớm chiều ở chung với cái tên Thiên Duật Dạ thôi?” “Ngậm miệng, nói nhiều làm gì, các ngươi rõ ràng tìm trở ngại mà, tài nghệ không bằng người ta thì nén giận đi!”
Thiên Duật Dạ đi phía trước nghe được mấy câu châm chọc của huynh đệ nhà mình, trong lòng nhịn không được trở nên bay bổng. Vũ Nhạc không điếc đương nhiên cũng nghe thấy rõ ràng, mắt lườm bộ dáng tươi tắn của nam nhân nhà mình, cảm thấy nhịn không được muốn ói: “Huynh đệ của chàng, quả nhiên là lắm điều!”
“Đừng thấy bọn họ nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, thật ra trong lòng đã sớm buông tha rồi.” Thiên Duật Dạ hơi nhếch môi, có thể tìm lại ngàn năm tình nghĩa đã mất thật sự vô cùng khó khăn.
“Chàng có tự tin như vậy sao? Ta nhớ rõ có người muốn cạnh tranh công bằng với bọn họ.” Vũ Nhạc nhíu mày, chẳng lẽ nam nhân này muốn nuốt lời?
“Không phải hiện tại chúng ta đang cạnh tranh công bằng sao? Nếu không thì nàng đi theo bọn họ đi?” Nam nhân nhướn mày không chút nghiêm túc, tỏ vẻ chân thật.
“Đi đi, chàng còn gọi cái này là cạnh tranh công bằng? Chuyện giữa mọi người ta cũng không muốn tham gia, đừng kéo ta xuống nước.” Vũ Nhạc có vẻ oán thán liếc nhìn hắn.
“Vậy không phải có kết quả rồi sao? Tuy hiện giờ trí nhớ của nàng chưa khôi phục nhưng trong lòng nàng vẫn chỉ hướng về bên ta, đúng không? Nếu không phải vậy thì sao nàng có thể đi cùng ta chứ?” Nhìn nam nhân tuấn tú đáng đánh đòn đang lắc lư trước mắt, Vũ Nhạc thật sự muốn nhéo lỗ tai hắn, nàng quả thật làm như vậy, đương nhiên đổi lại chính là tiếng cầu xin tha thứ của Thiên Duật Dạ:” Nương tử hạ thủ lưu tình, a a, ai ai ai, nàng nhẹ chút, nhẹ chút mà…”
Nhìn thấy cảnh liếc mắt đưa tình ấm áp trước mắt, Nạp Lan Diễm ngoại trừ thở dài cũng chỉ có thở dài; Qủy u ám quay đầu rời đi, một giây cũng không muốn nán lại; Hoa Lưu Băng bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cô đơn rời khỏi. Sự tình phát triển đến mức này đã không còn là vấn đề cạnh tranh hay không cạnh tranh, bọn hắn căn bán không có năng lực giống kẻ thối tha kia! Qủa nhiên giống như lời hắn nói, mặc kệ là Vũ Nhạc hay Yêu Vũ Mị, các nàng đều chỉ yêu thích Thiên Duật Dạ. Hắn tự tin như vậy bởi vì sự thật chính là như vậy, tình yêu không thể miễn cưỡng, cũng không thể ép buộc, là của ngươi thì người khác cướp đoạt cũng không được, nếu không là của ngươi thì mặc cho ngươii có cướp lấy cũng không thể có được.
Đêm đó, Vũ Nhạc ngây ngất ở trong suối nước nóng sau núi tắm một chút, sau khi trở lại phòng, vừa định gọi Tiểu Giới ra hỏi một chút chuyện xảy ra gần đây, lại đột nhiên phát hiện cả người mình không thể nào di chuyển, đây là có chuyện gì xảy ra? Không đợi nàng phản ứng, giọng nói mang theo sát ý của Thiên Duật Dạ vang lên ngoài cửa: “Ngươi đừng chạm vào nàng, nếu như ngươi dám chạm vào nàng, chúng ta sẽ không để yên cho ngươi.” “Yêu, ngươi ra đây ngay, chúng ta biết ngươi đã tới, ngươi mau ra đây.” “Nàng là muội muội của ngươi, ngươi tốt nhất nên nghĩ tới hậu quả nếu hại nàng…”
Vũ Nhạc kìm chế cảm giác lo sợ, mở to mắt nhìn xung quanh, “Yêu? Là ca ca của nàng sao? Không ngờ hắn lại tìm tới đây được? Có thể xuyên qua phòng bị trùng điệp của Thần Vương, Qủy Vương, Yêu Vương, Tu La Vương, thực lực của người này rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào?”
Một ánh sáng màu đỏ hiện lên trước mắt, Vũ Nhạc theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai ngay lập tức vang lên một giọng nói trầm thấp lười nhác: “Chậc chậc, quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Ngàn năm rồi mà ngươi vẫn có thể làm bốn người bọn họ si tình tới nông nỗi này. Yêu Vũ Mị, yêu tinh chuyển thế cùng lắm cũng chỉ thế thôi?”
Nghe tiếng nói này, Vũ Nhạc từ từ mở mắt ra, ánh mắt chạm tới một nam nhân mặc y phục màu đỏ quỷ dị, mắt phượng đen tối nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, môi mỏng khẽ cong lên, khiến cả người hắn tăng thêm cảm giác thần bí yêu nghiệt. Đẹp, thật sự rất đẹp, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là mỹ nam tử khó gặp được, nhưng vẻ đẹp quyến rũ của hắn lại khác hoàn toàn so với vẻ đẹp khí phách thanh tĩnh của Thiên Duật Dạ. Nam nhân như vậy rất nguy hiểm, không biết vì sao khi nàng nhìn thấy hắn lại nghĩ tới hai chữ “Nguy hiểm, hắn thật sự là ca ca của nàng sao?
“Thế nào? Không nhận ra sao? À? Ta quên mất ngươi không còn trí nhớ của ngàn năm trước. Yêu Vũ Mị, nhìn thấy ta có cảm giác gì? Nói cho ta biết, là cảm giác gì?” Nam nhân ngẩng cao đầu, chậm rãi tới gần Vũ Nhạc. Hắn tiến lại gần một bước, nàng cũng cảm giác được một sự uy hiếp cường đại tới gần. Khi hắn tới trước mặt Vũ Nhạc, cả khuôn mặt nàng
Đã trở nên trắng bệch, hơi thở cũng càng ngày càng mỏng manh, nhưng nàng không hề cúi đầu, kiên cường dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía nam nhân quyến rũ nhưng nguy hiểm: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Ha ha, ngươi không biết là ngươi hỏi vấn đề này là rất ngu xuẩn sao? Ta tìm ngươi đã tròn một ngàn năm, mà bây giờ rất khó khăn mới tìm được, đương nhiên là muốn chiêu đãi ngươi thật tốt rồi. Ta sẽ cắt từng miếng da thịt mềm mại của ngươi xuống, gắn thành bức họa trên tường. Vết thương cũ kết vảy sẽ thái tiếp miếng thịt mới, sau đó lại tạo thành bức họa mới… Tới khi nào hành hạ ngươi tới chết, ngươi cảm thấy thế nào?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Yêu mang theo nụ cười quỷ dị tiến sát vào Vũ Nhạc, vén tóc mai của nàng ra sau tai, lại phát hiện Vũ Nhạc rùng mình ớn lạnh. Nam nhân không nhịn nổi nhếch miệng: “Không ngờ ngươi cũng có lúc sợ hãi? Ngươi đang sợ hãi ư? Ngươi sợ ta, đúng không?”
Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát gần của hắn, đột nhiên cảm giác trong dạ dày cuộn lại, ngay sau đó nàng không hề báo trước phun thẳng vào y phục màu đỏ của Yêu. Sững sờ vài giây, nhưng rất nhanh con ngươi đen kịt của hắn nheo lại, mang theo hơi thở nguy hiểm nhìn về phía Vũ Nhạc: “Thế nào? Lời của ta khiến ngươi cảm thấy ghê tởm thế sao?”
Trong lòng Vũ Nhạc ghê rợn, vừa định mở miệng lại bị một cái tát tới choáng váng cả đầu. Ngay sau đó, Yêu đứng trên cao nhìn nàng vẫn còn đang sững sờ: “Có phải rất đau hay không? Cái tát này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, so với những thống khổ mà ngươi trút lên người nàng, thì những thứ này tính là cái gì chứ? Yêu Vũ Mị, đây là kiếp thứ mười của ngươi phải không? Trải qua đời này, ngươi có thể trở lại đại lục tiên vực phải không?”
“Ngươi… Đồ ác ma, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?” Lần đầu tiên, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác khủng hoảng, nam nhân ở trước mắt, không, là ác ma ở trước mắt, khi đối diện với nàng, trong con ngươi đen kịt tràn đầy oán giận. Rốt cuộc nàng đã làm gì khiến hắn căm thù tới mức này? Người trong lời hắn nói là chỉ người nào?
Mắt nhìn thấy thanh chủy thủ trong tay nam nhân đang từ từ tiến lại gần mình, Vũ Nhạc theo bản năng muốn cử động thân thể, nhưng bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng không thể nhúc nhích một phân.
Yêu nhìn vẻ chật vật của nàng, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Muốn chạy trốn? Đừng cố sức vô ích, trừ khi bọn chúng phá kết giới ở phiến đại lục này, nếu không thì kẻ nào cũng không vào được. Mà một khi phá kết giới này thì ngươi có biết ngươi sẽ gặp phải chuyện gì không? Hồn phi phách tán đó. Ha ha ha… Ta phát hiện ra ta thật sự quá thông minh. Ngàn năm trước, bất quá chỉ dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ đã làm cho huynh đệ bọn chúng trở mặt thành thù. Nếu như không phải thế thì ngươi làm sao có thể thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán chứ? Chỉ có điều đáng tiếc, ta đã xem nhẹ tình yêu của bọn chúng với ngươi, ở thời điểm mấu chốt lại có thể hợp lực bảo vệ hồn phách của ngươi. Nếu như không phải thế thì Yêu Vũ Mị, làm sao ngươi có thể vẫn sống trên cõi đời này?”
“Ta… Khụ… khụ, rốt cuộc ta đã làm cái gì lại khiến ngươi căm hận như vậy?” Vũ Nhạc không tin nổi, một người ca ca có cùng quan hệ máu mủ với thân thể này, vì sao lại đối xử với muội muội của mình như vậy, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra thâm cừu đại hận gì?
“Bốp” một tiếng, một cái tát không thương tiếc rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Vũ Nhạc, cảm giác rõ ràng vết hằn bàn tay trên mặt, Vũ Nhạc cố nén cảm giác bỏng rát, cắn chặt răng, gằn từng chữ nhìn Yêu Ma Đạo: “Vì cái gì? Rốt cuộc ta đã làm cái gì? Cho dù là kẻ bị tử hình cũng nên có tội danh chứ?”
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao?” Yêu Ma Đạo nổi cơn thịnh nộ, ném hai cái tát vang dội bên trái bên phải. Hai gò má của Vũ Nhạc lập tức sưng đỏ, máu tươi cũng từ từ chảy ra từ khóe miệng. Nàng trừng mắt nhìn Yêu Ma Đạo đang điên cuồng tới gần, đột nhiên nàng im lặng, lúc này không phải lúc cậy mạnh.
Quả nhiên, nhìn thấy Vũ Nhạc không truy hỏi tới cùng, trên khuôn mặt Yêu Ma Đạo mới từ từ hiện lên chút u ám: “Ngữ nhi, Ngữ nhi của ta mỹ lệ động lòng người biết bao, lại dịu dàng như nước. Một nữ nhân yếu mềm như vây, làm sao ngươi có thể xuống tay với nàng? Sao ngươi có thể xuống tay được chứ?” Nam nhân nói tới nữ nhân đó, ánh mắt dịu dàng như phụ thân nhìn đứa con, nhưng khi hắn nhìn về phía nàng thì ánh mắt lại thống hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Lúc này Vũ Nhạc không thể di chuyển, lại bị chấn động kịch liệt, càng lúc càng thống khổ tới không thở nổi. Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện đùa gì đây? Có người như vậy sao? Có ca ca như vậy sao? Có sao?
Danh sách chương