Nhìn vẻ mặt cảm kích của Vũ Nhạc, Thiên Duật Dạ cười cười nhẹ xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Có phải rất cảm động không?”

Vũ Nhạc gật đầu, khóe môi Thiên Duật Dạ nhịn không được nhếch lên: “Nếu như vậy, nàng phải đối tốt với ta một chút!”

Nghe vậy, trên trán Vũ Nhạc chảy xuống ba vạch đen: “Ta không đối tốt với chàng sao?”

Thiên Duật Dạ cười lớn, vội vàng hỏi: “Không phải tốt, mà là quá tốt, nàng nói xem?” Mắt thấy Vũ Nhạc chuẩn bị nổi bão, hắn vội nói: “Được rồi, đi ăn cơm, tất cả mọi người đang chờ rồi.” Mí mắt nàng giật giật, đành phải từ bỏ, bước theo hắn đi qua sân.

Ăn cơm xong, sáu người Cung Tuyết đi theo Vũ Nhạc, còn Thiên Duật Dạ cùng với ba huynh đệ đi tới thư phòng, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Mới vừa vào trong phòng, Cung Tuyết đã kéo Vũ Nhạc ngồi xuống, Mộc Ngư lập tức đi ra cửa cho mọi người lui đi. Vũ Nhạc nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ gì, mãi tới khi tất cả mọi người đã lui ra, nàng nhịn không được cười hỏi: “Các muội làm sao vậy?”

Cung Tuyết liếc mắt nhìn mấy người còn lại, nghiêm túc nhìn Vũ Nhạc nói: “Tiểu thư, lần này ở Nhạc gia trang, người đoán chúng ta đã gặp ai?”

“Ai?” Vũ Nhạc lập tức cảm thấy hứng thú, nếu Cung Tuyết đã nói như vậy đương nhiên cũng là chuyện liên quan tới mình.

“Yêu Vũ Nghiên và Yêu Vũ Lỵ.” Cái tên Cung Tuyết thốt ra khiến Vũ Nhạc run lên, đã bao lâu không nghe thấy tên của hai người đó rồi? Bốn năm? Từ bốn năm trước khi Yêu Cung bị gột tẩy, nàng đã không nghe thấy tin tức của hai tỷ muội.

“Làm sao các nàng có thể xuất hiện tại Nhạc gia trang?” Vũ Nhạc cực kỳ thông minh, nhanh chóng hỏi ra chuyện trọng điểm, lúc trước trong quá trình chỉnh đốn lại Yêu Cung, Yêu Vũ Nghiên và Yêu Vũ Lỵ đã mất tích. Bốn năm sau các nàng lại xuất hiện tại Nhạc gia trang, chuyện này không phải rất kỳ quái sao? Cực kỳ rõ ràng, hai người các nàng đang nhắm vào Vũ Nhạc.

“Hai người đó cực kỳ nhanh nhạy, phát hiện ra chúng ta chú ý tới các nàng đã lập tức rời khỏi. Lúc ấy bởi vì nhà tiểu thư có chuyện vui cho nên không truy hỏi, bây giờ ngẫm lại thật sự nên đuổi theo. Tiểu thư, người nói xem lần này phải làm thế nào? Có phải chúng ta đã thả hổ về rừng không?” Cung Tuyết ảo não vỗ vỗ trán, vì sao trong lòng nàng luôn luôn có dự cảm không tốt chứ? Sau khi xảy ra chuyện đối mặt vô cùng chấn động với Yêu, Vũ Nhạc có vẻ rất trấn tĩnh, nàng nhìn bộ dáng buồn khổ tự trách của Cung Tuyết, vội vàng lên tiếng an ủi: “Được rồi, các muội cũng đừng quá để ý, binh đến tướng chặn, nếu các nàng không có hành động, chứng tỏ tình hình còn chưa tới mức nghiêm trọng. Hiện tại chúng ta đã tới đây, cần phải tu luyện thật tốt, chỉ có tu luyện mới có thể thành công.”

Sáu người Qủa Nhiễm đồng thời gật đầu, Vũ Nhạc bất ngờ chuyển đề tài: “Chuyện trong nhà ta thế nào rồi?” Ngày đó vội vàng hoảng hốt rời khỏi, còn chưa kịp nói với ca ca và tẩu tử một câu.

Nghe nàng nói vậy, Mộc Ngư mỉm cười nói “Tiểu thư yên tâm, hiện tại Nhạc gia cực kỳ ăn toàn. Đại thiếu gia gặp chuyện cũng bình tĩnh lão luyện, lại có lão gia trợ giúp bên cạnh, tình hình trong nhà đã nhanh chóng ổn định. Cũng may mắn không truyền tới Lão thái gia, lão phu nhân. Dù phu nhân có chút sợ hãi, nhưng cũng là người trải qua sóng gió, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Khi chúng ta trở về, đại thiếu gia đã nhắn với tiểu thư, nói tất cả đều mạnh khỏe, nói người không cần quan tâm.”

Vũ Nhạc nghe vậy, có chút đáng tiếc nói: “Hazz, vốn nghĩ muốn tổ chức hôn lễ náo nhiệt cho ca ca, kết quả lại bị khách không mời đến làm hỏng, thật sự đáng tiếc, chỉ có thể bù đắp lại. Đúng rồi, các muội thế nào rồi, nghỉ ngơi một chút, thân thể có chịu được không?”

“Tiểu thư yên tâm, ngủ một hồi lâu, đã khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ rồi.” Mộc Ngư nhịn không được trêu ghẹo, các nàng đều là những người tập võ, những việc vất vả này đương nhiên không coi ra gì.

“Tốt lắm, chúng ta…” Vũ Nhạc còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên giọng nói trẩm ổn của Tiêu Đồ: “Vương phi, gia sai thuộc hạ tới truyền lời, nói người chuẩn bị một chút, chút nữa sẽ xuất môn.” Vũ Nhạc giật minh, nhanh chóng phản ứng kịp, trả lời: “Đã biết.” Tiêu Đồ nghe nàng trả lời rồi rời khỏi.

Đám người Cung tuyết thấy thế, nhao nhao cáo lui: “Tiểu thư có việc thì nhanh đi đi, chúng ta đi kiểm một chút việc của gia.”

“Cũng được, vậy các muội nhanh đi đi.” Vũ Nhạc cũng không giữ lại, nhưng Mộc Ngư ở lại trang điểm thay y phục giúp nàng.

Một lúc sau, Vũ Nhạc vẫn mặc y phục màu tím mờ ảo như làn khói xuất hiện trước mặt Thiên Duật Dạ. Bộ dáng thanh nhã thoát tục khiến hai mắt hắn sáng lên, nhưng vẫn bĩnh tĩnh kéo tay nàng: “Chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi thôi?”

“Đi chỗ nào thế?” Vũ Nhạc nhìn bộ dáng thần thần bí bí của hắn, vô cùng tò mò.

Thiên Duật Dạ mỉm cười: “Trên đường sẽ nói.”

Vũ Nhạc gật đầu, hai người vừa định rời khỏi lại nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau: “Tiểu thư, tiểu thư, chờ một chút…”

Vũ Nhạc dừng chân, “Hử? Là ta quên cái gì sao?”

Qủa nhiên, nhìn thấy Mộc Ngư cầm áo choàng trong tay, Vũ Nhạc nhịn không được lắc đầu: “Nha đầu này, lúc nào cũng cẩn thận như vậy!”

Thiên Duật Dạ cũng vừa ý gật đầu: “Mình nàng qua loa còn chưa nói, nếu người bên cạnh nàng cũng qua loa theo, thì phải thế nào?” Nghe hắn trêu ghẹo, Vũ Nhạc hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn, mắt thấy Mộc Ngư đã rất gần, lại va vào Tiêu Đồ ở chỗ đường giao nhau. Mộc Ngư nhỏ bé làm sao chống lại được cú va của Tiêu Đồ, nhất thời lảo đảo lùi lại vài bước. Tiêu Đồ phản ứng nhanh chóng giơ tay nắm lấy eo nàng, hai người cùng ngã xuống đất, may mà Mộc Ngư ngã trên người Tiêu Đồ nên không quá thảm hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện