Vũ Mị xấu hổ đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nhìn bộ dáng tiểu nữ nhân nhà mình, lập tức Thiên Duật Dạ vui vẻ cười to, Cung Tuyết làm động tác cáo từ, nối đuôi nhau lui xuống.

Sau đó Thiên Duật Dạ trực tiếp ôm nàng đặt lên đùi, lời nói như lấy lòng: ""Muốn ăn cái gì, vi phu hầu hạ nàng.""

Rốt cuộc không nhịn được Vũ Mị gầm nhẹ: ""Chàng có thể bình thường một chút hay không?""

Thiên Duật Dạ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên những đám mây hồng, khó khăn nhìn nàng chăm chú: ""Tối hôm qua may mắn nàng đã tới, nếu không, trời ơi, không thể tưởng tượng được hậu quả!""

""Chàng đừng có đắc ý, tối hôm qua nếu không phải là ta, chàng cũng không có khả năng chiếm được tiện nghi của người khác, ta phải đi bắt rồi giết, bắt rồi giết có hiểu không? Sẽ không cho chàng nghĩ được ""tề nhân chi phúc""? Hừ hừ, ba tên ôn thần kia thật đáng giận.""

Nghĩ đến bọn họ chẳng những không làm theo kế hoạch, mà còn mang nàng đến để dập lửa, chưa nói đến làm nàng mất mặt, mấu chốt là làm mất đi cơ hội trả thù của nàng, vừa nghĩ đến đây, lại không nhịn được vỗ ngực giậm chân, tức giận không thôi. 

Thiên Duật Dạ liếc nhìn Vũ Mị một cái sâu xa, khóe miệng lại hiện lên ý cười: ""Như thế nào? Còn đang suy nghĩ trả thù ta như thế nào hả? Không cần nghĩ nữa, trong một năm này, nàng nghĩ chỉnh ta thế nào ta cũng không phản kháng, nàng xem như vậy được chưa?""

""Thật hay giả đó? Chàng đâu có ngốc như vậy?"" Vũ Mị nghi ngờ nhìn hắn, khóe môi gợi lên chút chê cười: ""Một năm chàng không hề phản kháng sao? Vậy có nghĩa là, một năm sau chàng sẽ phản kháng hả? Có khả năng sau đó lại chỉnh ta?""

Khóe môi Thiên Duật Dạ hơi hơi run rẩy: ""Nàng cái nha đầu này, trí tưởng tượng thật phong phú, nàng là nữ nhân ta vất vả mới lấy được, ta thương nàng còn không kịp, sao có thể đi chỉnh nàng chứ? Kì hạn một năm làđể nàng chừa lại cho ta chút tình, chẳng lẽ nàng định ức hiếp ta cảđời sao? Được rồi, nếu nàng còn chưa hết giận, ức hiếp ta cảđời cũng được.""

Nói xong, ai oán liếc nhìn Vũ Mị một cái, mím môi không nói thêm câu gì nữa.

Vũ Mị vừa nghe xong, khóe miệng không kiềm chếđược khẽ nhếch lên: ""Đây chính là chàng nói đó, vậy đến khi nào ta hết giận, thì mới tha cho chàng một mạng!""

Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn trên mặt hắn, đột nhiên lại thấy tâm tình thật tốt.

Nhìn nữ nhân nhà mình lập tức có tâm tình phấn khởi thật tốt, cánh môi mỏng của Thiên Duật Dạ hơi nhếch lên một độ cong ôn hòa. Giữa phu thê chính là tôn trọng lẫn nhau như vậy, tuy Vũ Mị cứ mạnh miệng nói vậy, nhưng hắn biết trong lòng nàng đã thoải mái hơn một ít, dựa vào điều này, hắn có phải chịu bao nhiêu đau khổ, cũng không coi là cái gì.

Mà sự thật cũng giống như lời nói của Thiên Duật Dạ, trong khoảng thời gian sau này, tuy thỉnh thoảng Vũ Mị làm cho hoàng cung lâm vào tình cảnh hỗn loạn, nhưng không cóảnh hưởng đến đại cục, cho nên tình hình bình thường hắn đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Lúc đầu còn một ít đại thần dâng sớ tố cáo nàng, nhưng sau một thời gian dài, đau hết miệng lưỡi mà Vương Thượng vẫn chưa bao giờ tỏ rõ thái độ, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ tai điếc mắt mờ.

Bởi vậy, cuộc sống vui vẻ ở cổ đại của Yêu Vũ Mị mới chính thức lộ ra khỏi màn chắn, có núi lớn để dựa vào, nàng có gì phải sợ chứ? Làm một nữ nhân, nàng được tướng công che chở chăm sóc, không thể nghi ngờ đó là điều hạnh phúc của nàng.

Là người đứng đầu hậu cung, lại được Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thái Hậu ở sau lưng bảo hộ, không thể nghi ngờ, nàng rất là may mắn. Mà những người ở hậu cung không có nhiệm vụ, ngay lập tức bị Thiên Duật Dạ xử lý không còn một mống, chỉ có cung Phượng Loan của nàng được thánh sủng từ trước đến nay.

Nghe nói, một ngày kia, nữ nhân nào đó mang thai, mỗi ngày tỉnh dậy đều nôn ào ào, đủ loại thức ăn ngon đều bị nàng từ chối ở ngoài cửa.

Nhìn thấy phụ vương và mẫu hậu hỏi han ân cần, nhìn thấy hắn vì nàng mà đi khắp nơi tìm thức ăn ngon, nữ nhân liền hạ quyết tâm, trốn vào không gian linh giới, ở bên trong chờ đợi một năm, đến khi nàng ra ngoài, bên ngoài mới trôi qua một ngày mà thôi, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm trên tay Thiên Duật Dạ thì vẫn làm vô số người đổ rầm rầm bất tỉnh.

Nữ nhân bĩu môi: ""Nhóc con, các ngươi đã quên mất còn có món đồ chơi tên lợi khí không gian rồi sao? Bên ngoài là một ngày, thì bên trong đã là một năm, lão nương ngay cả sinh con ở cữ, cũng không thể hoàn thành chuyện sinh con đại sự nhanh như vậy chứ?""

Nghe nói, vào hôn lễ của Thần Vương, Tu La Vương vang danh thiên hạ mang theo Vương Hậu mê chơi và tiểu thái tử phúc hắc gần hai tuổi đến quấy rối cho người ngã ngựa đổ, cuối cùng Thái Thượng Hoàng phải tự mình mời bọn họ ra khỏi Thần Vương giới.

Mà trước khi rời đi, tiểu thái tử vẫn còn tàn nhẫn lừa gạt một khoản, ôm theo một xấp kim phiếu, lắc lư đi tìm Tu La Vương hậu để giành công, nghe nói, ngay lúc đó ánh mắt Vương Hậu híp thành một đường: ""Con trai ngoan, bọn họ không mời chúng ta ở lại uống rượu, thì chúng ta tự mình đi uống rượu đi!""

Ngay lập tức cả Thần Vương giới đều hoan hô, rốt cuộc đã tiễn bước được một nhà cường đạo giống như ác ma này.

Chỉ có Nạp Lan Diễm hối hận đến xanh ruột: ""Ta đây đã tạo ra nghiệt gì? Thiên Duật Dạ, lão tử không để yên cho ngươi, vàng của ta, vàng đếm không hết của ta, thịt ta đau, hu hu hu...""

Nghe nói, sau khi Quỷ Vương,Yêu Vương biết được việc này, đều quyết đoán mang theo người yêu cao chạy xa bay, còn về hôn lễ, thì để cho hắn gặp quỷ đi... Cũng không nghĩ tới, ở N năm sau, chờ đợi bọn họ chính là giấy nợ càng thêm kinh khủng, còn về phần kí nợ lúc nào, thì... Chắc chỉ có trời mới biết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện