Vũ Nhạc nhíu mày, sao nam nhân này lại thành thật như vậy, nhưng tướng mạo của hắn càng làm nàng kinh ngạc, tuyệt đẹp, vẻ đẹp khiến người thần đều căm phẫn. Chỉ có điều, trong mắt nàng, loại người xinh đẹp, cùng lắm chỉ là thân xác mục nát mà thôi, kì thực còn không bằng vàng.

“Nếu đã nhìn đủ, nên đem ánh mắt ngươi dịch chuyển đi, có hiểu lễ phép là gì không?” Nếu không vì hắn cùng ca ca có chuyện cần trao đổi, nàng còn muốn thêm phần ác liệt để hắn trực tiếp cút đi. Nàng khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi đặt mông ngồi xuống ghế trên, cầm chiếc đũa gõ gõ mặt bàn, ai oán nhìn Mộ Dương còn đang ngẩn người: “Ca ca, ta đói bụng!”

Nhạc Mộ Dương cố nén kích động muốn đánh một chưởng xuống mỗ nữ, xấu hổ nhìn Thiên Duật Dạ: “Thiên huynh đệ, thật xin lỗi, muội muội của ta được nuông chiều quá mức, nếu có chỗ nào đắc tội, mong huynh thông cảm cho.”

“Không sao, ngồi xuống đi.” Giọng nói dịu dàng lễ độ nhạt nhạt quét qua, Nhạc Mộ Dương gượng cười ngồi xuống, dùng sức gõ một cái vào đầu mỗ nữ: “Muội đàng hoàng một chút cho ta, vị này chính là thần tài của chúng ta đó!” Vừa nghe đến thần tài, tinh thần Vũ Nhạc lập tức tỉnh táo lại, vừa định muốn hỏi cái gì, lại bị lời nói kế tiếp của nam nhân đáng gãy: “Băng Hồn, mang thức ăn lên.” “Vâng, thưa Chủ nhân.” Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ ngoài cửa, kỳ quái, vừa rồi ở bên ngoài không có ai nha! Chỉ một lát sau, đồ ăn đều được mang lên. Vũ Nhạc đã đói tới mức ngực dán vào lưng, bất chấp ánh mắt cảnh cáo của ca ca nhà mình, cầm đũa lên ăn liên tục, không lưu tình một chút nào. Lúc này mặt của Mộ Dương đã đen tới mức không thể đen hơn, hắn nghiến răng trừng mắt nhìn nữ nhân không có chút hình tượng trước mắt, oán hận nói: “Chết tiệt, muội là quỷ đói đầu thai sao? Không thấy đang có khách sao? Muội…muội ăn từ từ thôi, ai nha nha, đừng nghẹn, này này này, muội rốt cuộc có phải nữ nhân không?” Theo từng lời đạo lý từ trong miệng Mộ Dương nói ra, sắc mặt mỗ nữ cũng càng khó coi. Bùm một tiếng, nàng trực tiếp đặt mạnh ly trà xuống trước mặt Mộ Dương, lạnh lùng nói: “Ca ca, huynh nên uống nước đi.” “Làm sao muội biết ta khát…Khụ khụ, nha đầu chết tiệt, đây là muội chê ta nói nhiều sao?” Nữ nhân nhíu mày, bày ra biểu tình ác liệt “coi như huynh thức thời”. Mộ Dương nổi đóa, vừa định nổi giận, lại bị nam nhân một bên xem trò vui ngăn lại: “Nhạc huynh không cần để ý, vị muội muội này tính tình thành thật, rất đáng quý, cùng nhau dùng bữa đi, sau đó bàn chuyện cũng chưa muộn.”

“Cái này…Thật tình rất xin lỗi, muội muội của ta…” Mộ Dương xấu hổ kéo kéo môi, lúc này nếu có một cái lỗ, nhất định hắn sẽ kéo đầu nha đầu chết tiệt kia cùng chui xuống, mất mặt quá, hắn lớn như vậy còn chưa mất mặt thế này!

“Lạp Lạp, này, ngươi cũng ăn đi, ngươi cúi thấp đầu như vậy làm gì? Ăn cơm thôi? Ai vừa mới kêu đói vậy? Mau ăn cơm.” Khi Mộ Dương và Thiên Duật Dạ còn đang khách sáo nói chuyện, Vũ Nhạc kéo Lạp Lạp ấn đến bên bàn, chỉ vào một bàn đầy đồ ăn nói: “Ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp cho ngươi.”

Lúc này Đồ Lạp Lạp hận không thể phá cửa mà chạy, trong ánh mắt cảnh cáo của mỗ nam, nó run rẩy chỉ bừa vào đống đồ ăn. Vũ Nhạc nhất thời đen mặt nhìn nó: “Đậu hũ? Ngươi thích ăn đậu hũ?”

Đồ Lạp Lạp vừa nghe nàng nói, móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu không nói được gì, Chủ nhân à, sao lại tự vạch áo cho người xem lưng thế? Đậu hũ? Ai ăn đậu hũ chứ? Được rồi, có vẻ như hiện tại nó ở trong lòng Chủ nhân, coi như ăn đậu hũ của Chủ nhân. Nó cẩn thận nâng mí mắt liếc nhìn nam nhân ưu nhã đang dùng cơm, phát hiện hắn không chú ý tới bên này, liền thở dài nhẹ nhõm. Nó nhìn về phía đồ ăn mãnh liệt nuốt nước miếng, lúc nó còn do dự chọn đồ ăn thì Vũ Nhạc đã để một cái đùi gà trước mặt nó: “Ăn cái này trước đi, hôm nay không có thịt nướng, có thời gian sẽ cho ngươi ăn.”

Mỗ hồ ly nghe xong lời này, nháy mắt hóa đá…Bởi vì nó nhìn thấy, nam nhân trước mặt đang dùng chút ý tứ bất minh cười cười nhìn mình. Lạp Lạp bỗng thấy một cỗ hàn khí từ từ bốc lên, xong rồi, lần này nó xong rồi, ô ô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện