Lúc trở lại Thánh Đức đã là ban đêm, hôm nay sáu người không những ăn uống no say, mà còn thuận đường đi dạo chợ đêm, thoải mái vô cùng. Nhưng khi các nàng vừa bước vào sân đã cảm thấy một luồng oán khí cường đại từ trong phát ra. Bốn người Cung Tuyết nhìn nhau một cái, vẻ mặt kinh dị, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, các nàng thức thời dừng chân lại, còn thuận tiện lôi Mộc Ngư đi. Vũ Nhạc đứng một hồi không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra trong sân còn sót lại mình nàng. Dưới ánh trăng, nàng không được tự nhiên giật giật khóe miệng: “Đừng đùa nữa, lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn chơi trốn tìm sao?”

Ở trong nhà, nam nhân đang hờn dỗi nào đó vừa nghe thấy thế, đôi mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ không thoải mái: “Nữ nhân này, lại không nhận ra hơi thở của ta.” Suy nghĩ một chút, ngón tay thon dài nhẹ búng ra, hai người ngay lập tức ở trong Linh Giới. Vũ Nhạc đột nhiên bị thay đổi chỗ đứng, rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng xoay người, nhìn thấy nam tử yêu nghiệt đang đứng dựa vào thân cây, đôi môi đỏ mọng khó chịu cong lên: “Ngươi đúng là không coi mình là người ngoài, nơi này là địa bàn của ta, tại sao ngươi lại không biết nghĩ vậy? Linh Tiểu Giới, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Bóng người màu tím của Tiểu Giới lóe lên, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Nhạc, nhìn bộ dạng dữ tợn của Vũ Nhạc, không nhịn được rụt cổ lại: “Chủ nhân…”, lắp ba lắp bắp.

“Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi? Người đàn ông này, người đàn ông này là ai? Các ngươi người nào cũng sợ hãi hắn, thật đúng là ném vào mặt bản tiểu thư!” Đôi mắt Vũ Nhạc chợt lóe, đầu ngón tay đã xuất hiện ánh sáng bạc, vừa định gây khó dễ cho Tiểu Giới thì giọng nói trầm thấp độc nhất của Thiên Duật Dạ vang lên bên tai: “Được rồi, đừng làm rộn, nếu nàng không thích, lần sau ta sẽ hỏi ý nàng trước, không nên làm khó nàng.”

“Hừ…Ta dạy dỗ người của ta, ngươi cũng muốn nhúng tay vào? Rốt cuộc ngươi là ai? Lúc nào cũng thần thần bí bí, tự nhiên lại làm cho những người bên cạnh ta sợ hãi ngươi? Ngươi có bản lĩnh không nhỏ sao? Nói, rốt cuộc là ai?” Hôm nay không hỏi ra nguyên nhân, tuyệt đối không bỏ qua, đừng tưởng rằng cứu mạng của nàng mà có thể muốn làm gì thì làm.

Tiểu Giới thấy bộ dáng ương ngạnh của chủ nhân mình, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, chớp chớp mắt to liếc về phía Lạp Lạp ở cách đó không xa, vội vàng nháy mắt. Lạp Lạp hiểu ý, chạy nhanh như gió, lúc này nếu nói hết ra, không gây pháo nổ mới là lạ!

“Vũ nhi, không phải ta đã nói cho nàng biết rồi sao, ta là phu quân của nàng, là người yêu của nàng, chúng ta là đôi uyên ương đã trải qua mười kiếp đau khổ!” Chưa bao giờ Thiên Duật Dạ lại không biết phải làm thế nào như vậy, khi tiểu nữ nhân này nổi giận, hắn không có cách nào cả, giống như ngàn năm trước, hắn bị nữ nhân này gây họa như vậy, không ngờ bây giờ ngàn năm đã qua, nàng vẫn bá đạo như vậy, lại giống như trước đây, thật không biết là nên vui mừng, hay là nên bi ai đây? “Cái rắm, cái gì mà phu quân? Bổn tiểu thư mới có 12 tuổi, ở đâu ra lại có phu quân? Còn nữa, cái gì mà tình nhân mười kiếp? Hôm nay, nếu ngươi không nói thật ra thì đừng mong rời khỏi đây.” Nữ nhân hướng lỗ mũi lên trời, hừ một tiếng.

Trên trán nam nhân từ từ chảy xuống ba vạch đen, một lúc lâu sau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Xin lỗi, ta không thể nói, bây giờ là lúc cực kỳ nguy hiểm, sai một ly đi một dặm, ta không thể để nàng gặp nguy hiểm. Vũ nhi, đừng ép ta, tất cả việc ta làm đều là vì tốt cho nàng.”

Vũ Nhạc không biến sắc quan sát nam nhân trước mặt, mặc dù hắn đã đổi y phục mới, ánh mắt sâu thẳm, nhưng cả người lại tỏa ra cảm giác mệt mỏi, làm nàng vô thức cảm thấy đau lòng, đau lòng? Làm sao nàng lại đau lòng cho hắn? Chẳng lẽ hai người thật sự là tình nhân suốt mười kiếp? Nhưng mà…Điều này có thể xảy ra sao?

“Ngươi nói là sự thật?” Lúc lâu sau, Vũ Nhạc khó chịu nhổ một bãi nước miếng, buồn bực nhìn hắn.

“Là thật, ta không hề lừa dối nàng.” Duật Dạ nghe thấy giọng nói dần mềm mại của Vũ Nhạc, không nhịn được kích động nhìn nàng.

“Vậy ngươi tên gì? Một kẻ ngay cả tên cũng không nói cho ta biết, lại còn dám nói yêu ta?” Mi mắt nàng xếch lên, cười nhạo một tiếng.

“Họ không nói cho nàng biết?” Duật Dạ đột nhiên sững sờ, hắn không nói cho nàng biết? Họ cũng không nói cho nàng biết?

“Không biết, quên rồi, có lẽ có nói nhưng ta không nhớ, có lẽ căn bản là chưa nói, rốt cuộc ngươi tên gì?” Vũ Nhạc bĩu môi, tay ngọc chỉ một cái, hai chiếc ghế mềm ở cách đó không xa lập tức xuất hiện ngay sau lưng hai người, “Ngồi đi!”. Ôi chao, có linh lực đúng là không giống với trước, làm gì cũng dễ dàng, lúc nào có thể biến đá thành vàng thì càng hoàn mỹ!

Trong lòng Duật Dạ ấm áp, đúng là vợ mình chu đáo, biết hắn đứng mệt rồi, hắn vừa ngồi xuống, một ly trà nóng được đưa tới: “Này, uống trà!” Lần này, bộ dáng của nam nhân nào đó càng thêm thụ sủng nhược kinh(*) chăm chăm nhìn Vũ Nhạc, tại sao suy nghĩ của nữ nhân của mình lại thay đổi nhanh như vậy? Tại sao lại thay đổi như vậy?

“Nhanh lên chút, mau nói những gì ngươi có thể nói cho ta biết trước.” Nhìn bộ dáng hắn ngơ ngác, mỗ nữ khó chịu mắng: “Yêu nghiệt chết tiệt, sao lại có đôi mắt đẹp thế làm gì? So với nữ nhân còn đẹp hơn, còn cho chúng ta sống nữa không?”

Mỗ nam nhân đang uống trà, phốc một cái trực tiếp phun trà ra. Vũ Nhạc kinh ngạc, nhảy cách ra ba bước, la lớn: “Nam nhân chết tiệt, ngươi đùa cái gì vậy?”

“Ta…Khụ khụ, thật xin lỗi!” Thiên Duật Dạ vừa vỗ vỗ lồng ngực của mình, vừa khó chịu hắng giọng, sau một lúc mới trở lại dáng vẻ bình thường. Hắn nhìn thấy Vũ Nhạc tức giận bạnh quai hàm, đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, tính tình của nữ nhân nhà mình, càng ngày hắn càng không đoán ra được, có thể bình thường một chút được không, để cho hắn còn chuẩn bị tâm lý? Còn kinh ngạc một trận, cảm xúc lúc lên lúc xuống, thật không tốt mà!

“Thật là, có phải nam nhân không, chút bĩnh tĩnh cũng không có, một câu nói mà có thể phun trà?

Ta nói này, có phải ngươi giả mạo hay không? Tại sao những người đó lại sợ hãi ngươi như vậy? Rõ ràng ngươi rất dễ khi dễ mà.” Nói tới đây, tựa hồ nàng nhớ ra cái gì, dùng một tay vặn đầu nam nhân, khi hắn vẫn còn đang kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đã sờ lên mặt hắn, chà chà xát xát bên trái, chà chà xát xát bên phải…

Một lúc lâu sau nàng mới khinh bỉ bĩu môi: “Ngươi không dịch dung? Này, mặt của ngươi đẹp như vậy, ta khuyên ngươi huynh đệ à, ngươi nên cứa lên mặt vài vết đi? Như vậy không biết bao người ngoài kia có thể bình tĩnh một chút!” Lời của nàng nói ra lập tức làm cho nam nhân nào đó từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục. Vừa lúc nãy, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng không chút khách khí xoa nắn khuôn mặt của hắn, làm cho hắn có cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có, nhưng nữ nhân này luôn có bản lĩnh tức chết người không đền mạng, lại nghĩ ra chủ ý cùi bắp này. Có điều hắn nghĩ nghĩ một chút, chẳng lẽ tiểu nữ nhân của mình đang ghen? Nghĩ đến khả năng này, trong nháy mắt tâm tình trở nên tốt hơn, hắn hưng phấn nhìn nàng: “Đây là phu nhân lo lắng sao? Còn sợ vi phu bị nữ nhân khác câu dẫn sao?”

“Hừ…Ngươi cũng thật biết dán vàng lên mặt mình, nữ nhân nhìn gương mặt của ngươi lập tức sẽ chết tâm, ta có gì phải lo lắng chứ?” Vẻ mặt Vũ Nhạc khinh bỉ liếc hắn một cái, chép miệng: “Nhanh nói vào vấn đề chính, lai lịch của ngươi là gì?”

Thiên Duật Dạ cảm thấy đời này chưa từng gặp thất bại như vậy, bị khinh bỉ cũng không tính, lại còn bị chính nữ nhân của mình khinh bỉ. Người này, có thể nói giống hệt gia gia nữa, như thế nào đã trải qua chín kiếp tôi luyện mà tính cách của nàng vẫn cứng đầu như vậy, thật khó quản giáo mà? Tại sao hắn lại xui xẻo tìm được sát tinh như vậy chứ? Cả ngày bị khi dễ chưa tính, lại còn phải chịu đựng thỉnh thoảng nàng bùng nổ nữa, làm trái tim hắn chịu không nổi… Thật là sai một li đi một dặm!

Trong lúc mỗ nam đang buồn bã than thở, Vũ Nhạc nhíu chặt lông mày: “Ngươi điếc sao? Ta vừa hỏi ngươi đấy?”

Thiên Duật Dạ sau khi tự khinh bỉ chính mình, lấy hết sức nhẹ nhàng nhìn Vũ Nhạc: “Vũ nhi, tên của ta chính là ‘Thiên Duật Dạ’, ở kiếp này, thân phận của ta là Cung chủ của Tử Minh Cung, năm nay hai mươi mốt tuổi, lớn hơn nàng chín tuổi.”

“Phụt…” Nghe hắn giới thiệu xong, Vũ Nhạc nhịn không được phun toàn bộ nước trà trong miệng ra, lúc nàng vất vả thở hổn hển xong ngẩng đầu lên, lại bị dáng vẻ ướt sũng của mỹ nam làm cho kinh hãi: Lúc này, sắc mặt Thiên Duật Dạ co quắp hết cả, trên trán trên mái tóc còn nhỏ vài giọt nước trà, rơi xuống dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ….

“Cái này, không phải ta cố ý, ta lau cho ngươi, ta lau cho ngươi.” Nhìn bộ dạng chật vật của mỗ nam, mỗ nữ rốt cuộc ban phát lòng tốt, lấy khăn tay trong ngực ra, lau không chút dịu dàng. Thiên Duật Dạ không hề nghĩ ngợi ôm nàng vào trong lòng, dùng sức đặt nàng ngồi lên trên đùi, dùng giọng vô cùng buồn bã nhìn nàng: “Vũ nhi, ta phát hiện ra, chúng ta chính là oan gia, ở cùng nàng, lòng ta chưa từng thấy dễ chịu, nàng…Nàng không thể dịu dàng một chút được sao?”

Vũ Nhạc đỏ mặt, dùng sức muốn đẩy Thiên Duật Dạ ra, có điều dùng lực thế nào cũng không thể thoát ra khỏi trói buộc của hắn, bất đắc dĩ gào rống lên: “Buông lão nương ra!”

Không ngờ nam nhân mặt không đổi sắc, mắt không nhảy mi, lực phát ra từ tay càng mạnh, đôi mắt đen nháy khó chịu nhìn nàng: “Không buông, khó khăn lắm mới ôm vào lòng, tại sao có thể nói buông là buông?”

“Thiên Duật Dạ, ngươi đừng quá đáng quá, buông tay!” Vũ Nhạc nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, cổ tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt lấy cánh tay đàn ông, nhưng một tay cũng không lôi ra được, giằng co một hồi, nàng bất lực cúi đầu, ủ rũ nói: “Được rồi, nam nhân chết tiệt, coi như ngươi lợi hại!”

Thiên Duật Dạ nhìn về phía nàng: “Đừng đùa nghịch nữa, được rồi, ta ôm nàng ngủ, hôm nay chơi rất vui vẻ sao?”

“Ngươi theo dõi ta?” Vừa nghe hắn nói thế, Vũ Nhạc lập tức quay đầu sang, mắt mở to, bộ dáng nếu ngươi dám gật đầu, ta sẽ giết chết ngươi.

Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta thật sự muốn một bước không rời nhìn chằm chằm nàng, mà ta cũng không có thời gian làm vậy nha, đừng làm rộn nữa, đi ngủ đi, ta mệt quá!”

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Ngay từ lúc hắn vừa xuất hiện, Vũ Nhạc đã phát hiện hôm nay trông hắn hết sức mệt mỏi.

“Không phải là vi phu đang phấn đấu vì tương lai tốt đẹp của chúng ta sao? Không đem mấy bụi gai trên đường chém hết, làm sao chúng ta có được tương lai tốt đẹp đây?” Thiên Duật Dạ thân mật sờ chóp mũi của nàng, ôm nàng như công chúa, bước chân thoải mái đi về phía bảo tháp, mà mỗ nữ đang vùi đầu ở trong lòng hắn nghe được câu này, đột nhiên trở nên yên tĩnh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện