“Tiểu Vũ nhi, nàng vẫn gây chú ý như vậy, mặc dù vẻ ngoài có chút thay đổi nhưng vẫn không ngăn được khí chất ngạo nghễ của nàng!” Vừa mới ngồi xuống, Nạp Lan Diễm lập tức híp mắt, phe phẩy cây quạt, chăm chú ngắm nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc run rẩy bả vai, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Là sao? Ta không biết ta còn có sức quyến rũ như thế.”

“Tiểu Vũ nhi, nàng không thể có chút nhiệt tình với ta sao?” Nạp Lan Diễm đối với phản ứng lạnh nhạt của Vũ Nhạc, tựa hồ có chút tổn thương, ánh mắt có chút ai oán làm Vũ Nhạc phiền não vuốt vuốt huyệt Thái Dương, truyền âm nhập mật với Thiên Duật Dạ: “Đây đều là những người cực phẩm thế nào chứ? Chàng chắc chắn bọn họ là đối thủ của chúng ta sao?”

Thiên Duật Dạ từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “Như nàng nhìn thấy đó, vẻ ngoài của bọn họ chưa từng thay đổi, thật không rõ mấy năm nay bọn họ đã làm những việc gì nữa.” Vũ Nhạc “oa~~” một tiếng lảo đảo cả người, cúi đầu dùng trà, hiển nhiên là không hề quan tâm tới ba nam nhân đột nhiên xuất hiện này.

Thiên Duật Dạ nhìn thấy thế, thỏa mãn nhíu mày, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng vào ba người kia: “Nói nhảm xong chưa? Nói đi, các ngươi muốn thế nào?"

Thần vương Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt, đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Một ngàn năm trước như thế nào thì một ngàn năm sau đương nhiên vẫn là vẫn như vậy!"

"Ồ? Chẳng lẽ Qủy vương tôn kính, Thần vương điện hạ còn muốn ra ám chiêu sau lưng sao? Nếu không phải năm đó Vũ nhi thay ta đỡ hợp kích trí mạng của các ngươi thì nàng làm soa có thể tan thành mây khói chứ?" Thiên Duật Dạ thản nhiên nói, sự thật như chưởng phong rét lạnh quét tới phía đối diện Thần Vương, Qủy vương.

Nghe thấy thế, Vũ Nhạc không khỏi nghĩ tới sự việc xảy ra trong Phù Sinh Kính. Năm đó nếu không phải hắn và đám người Yêu vương hợp lực bảo vệ linh hồn nàng thì làm sao nàng có thể nhập luân hồi? Sợ là hồn phách cũng không còn, không còn linh hồn, thì căn bản sẽ không có khả năng chuyển thế đầu thai. Vẻ mặt của bốn người đều băng lãnh, tựa hồ không ai muốn đề cập tới chuyện của năm đó.

"Ngươi còn có mặt mũi nói ra sao? Nếu không phải vì ngươi thì làm sao Vũ nhi lại bị trúng một chưởng của chúng ta? Ngươi, ngay cả một nữ nhân cũng không bảo hộ được thì còn tư cách gì tới chất vấn chúng ta?" Đối với Qủy vương một kích trí mạng năm đó, mặc dù đã trải qua ngàn năm cũng giống như mới xảy ra ngày hôm qua, cảnh tượng kia là thống khổ vĩnh viễn trong lòng hắn, đời đời kiếp kiếp đều không quên.

Đối với lời Qủy vương nói, Thiên Duật Dạ chưa bao giờ phủ nhận, nếu không phải năm đó mình sơ suất tự phụ, làm sao để cho nữ nhân của mình đỡ một kích trí mạng chứ? Thần vương cười lạnh, trong giọng nói mang theo ngưng trọng nhìn về phía Thiên Duật Dạ và Hoa Lưu Băng: "Ngàn năm trước các ngươi đối lập với chúng ta, ngàn năm sao vẫn là bốn người chúng ta, nói đi, các ngươi muốn giải quyết như thế nào?"

"Ta không sao cả, chỉ cần Vũ nhi yên ổn thì làm gì ta cũng nguyện ý. Nếu như các ngươi gây bất lợi cho nàng thì ta đương nhiên cũng không đứng nhìn. Cho nên, đừng dễ dàng động vào cực hạn của ta: "Hoa Lưu Băng hắn đời này tuyệt đối không làm chuyện tổn thương Yêu Vũ Mị, mặc dù nàng đi theo nam nhân khác nhưng chỉ cần nàng hạnh phúc thì muốn hắn làm gì cũng có thể.

Đôi môi mỏng của Thiên Duật Dạ hơi nhếch lên, đôi mắt u ám: "Nếu các ngươi muốn tranh cãi chuyện này tới người chết ta sống, thì Bổn vương lúc nào cũng có thể phụng bồi."

"Đủ rồi, các ngươi có để yên hay không hả? Các ngươi là huynh đệ cùng chung hoạn nạn lại vì một nữ nhân như ta mà trở mặt thành thù, oán hận chất chứa cả ngàn năm sao? Các ngươi không khiến sư phó trên chín tầng mây thất vọng sao? Không làm.... thất vọng sao?" Nghe bọn hắn từng lời từng chữ xoay quanh chính mình, Vũ Nhạc đột nhiên nhận ra cái gì mới gọi là "Hồng nhan hoạt thủy", ngàn năm trước nàng đã không hề có biện pháp nào, ngàn năm sau thì khó có thể nói trước điều gì. Nghĩ tới đây, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phóng.

Qủy vương sau khi nghe xong, cứng ngắc trong khoảnh khắc, dung nhan tuấn mỹ biến đổi, con ngươi thâm thúy cũng phát ra chút thâm sâu khó dò.

Nạp Lan Diễm không hề để ý cười cười, đôi mắt sâu thẳm.

Hoa Lưu Băng cong đôi môi mỏng, vẻ mặt nháy mắt trầm xuống.

Khóe miệng Thiên Duật Dạ hơi gợi lên độ cong, rồi lướt qua.

"Có ý gì chứ?" Với phản ứng của bọn họ, Vũ Nhạc nhìn thấy trong mắt, đau đớn trong lòng. Nàng biết rằng bất kì ai gặp phải chữ tình đều không dễ dàng tránh thoát, huống chi là trải qua ngàn năm? Nghĩ đến bọn họ đã từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, Vũ Nhạc không khỏi cảm thấy bi thương cho họ, chỉ vì một nữ nhân mà hủy đi tình huynh đệ...Thật sự đáng sao? Nàng không biết, bởi vì nàng không phải bọn họ, cho nên càng không có tư cách cảm nhận đau khổ trong lòng họ.

"Cứ như vậy, tốt không? Không cần phải tranh giành nữa, ta chỉ có một trái tim, không phải bốn trái tim, tình yêu của các ngươi quá mạnh mẽ, ta không muốn nổi, không muốn nổi!" Nói tới đây, Vũ Nhạc đau xót cánh mũi, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, ngay sau đó nước mắt tràn mi.

Vừa thấy nàng rơi lệ, bốn nam nhân đồng thời đứng dậy, có chút dồn dập nhìn nàng: "Nàng sao thế?" "Nàng khóc cái gì chứ?" "Ta đáp ứng nàng, không được sao?" "Nên khóc cũng là chúng ta chứ? Nàng khóc cái lông gì chứ?"

....Nhìn thấy cảnh như vậy, năm người Cung Tuyết lặng yên không tiếng động lui xuống, mặc dù các nàng ở đây nhưng sợ là cũng không cách nào giải quyết. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, muốn hóa giải ân oán cả ngàn năm này không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Bộ dáng lo lắng của bốn người rơi vào trong mắt Vũ Nhạc, trong lòng nàng lại càng không thoải mái: "Các ngươi đừng đối tốt với ta như vậy, loại nữ nhân giống như ta phải bị trời phạt, phải bị trời phạt!"

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Rốt cuộc Thiên Duật Dạ nghe không nổi nữa, ánh mắt sâu kín nhìn Vũ Nhạc: "Bây giờ cảm giác của nàng với ta là gì?"

Vũ Nhạc nâng lên hai mắt đẫm lệ, do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói ra: “Không biết là cảm giác gì, khi chàng ở bên cạnh ta, ta có cảm giác rất an tâm, cực kì thoải mái, cực kì ấm áp.”

“Vậy nàng yêu ta sao?” Thiên Duật Dạ dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, Vũ Nhạc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ta không biết, cái gì là yêu thực sự, cho nên không thể trả lời chàng.” Yêu Vũ Mị đã cùng hắn trải qua rất nhiều khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng là Vũ Nhạc, là Yêu Ngưng đến từ thời hiện đại, chưa từng biết đến yêu đương, làm sao biết cái gì là tình yêu chứ? Trừ phi trí nhớ của nàng khôi phục, nếu không nàng căn bản cũng không biết trong lòng mình ai mới là người nàng yêu thật sự!

“Nếu như thế…Vậy hãy công bằng một chút, tất cả bắt đầu lại từ đầu nhé? Các ngươi thấy thế nào?” Cưỡng lại cảm giác không thích ứng nổi trong lòng, Thiên Duật Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ba người đối diện: “Mặc dù bây giờ Vũ nhi đã biết ngàn năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn chưa khôi phục trí nhớ cho nên lúc này trái tim của nàng là đơn thuần. Mặc dù cũng chịu ảnh hưởng trước đây với ta, nhưng tình yêu như vậy ta cũng không muốn. Cho nên, bốn người chúng ta cạnh tranh công bằng, người nào có được trái tim của nàng thì ba người còn lại đều không được can dự, có bằng lòng hay không?”

Nghe xong lời Thiên Duật Dạ nói, Hoa Lưu Băng cảm thấy chút chua xót, có thể làm tới bước này đối với người yêu thể tử như mạng mà nói đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm chứ? Xem ra tình nghĩa huynh đệ này, Thiên Duật Dạ hắn không có quên, không, có lẽ là chưa bao giờ quên. “Ta đồng ý.” Thật lâu sau, Hoa Lưu Băng yên lặng phun ra ba chữ kia, rồi cúi đầu xuống rót rượu vàng chén dốc ngược vào miệng mình, tựa hồ chỉ có như vậy mới hy vọng bình ổn lại sóng to gió lớn trong lòng mình.

Nạp Lan Diễm phe phẩy quạt ngừng lại, giọng nói trầm thấp hơi run run: “Lời này là thật sao?”

Qủy Vương lạnh lùng cười: “Ngươi bỏ được sao?”

Gi ọng nói của Thiên Duật Dạ biến chuyển, lạnh lùng nói: “Tin cũng được không tin cũng được, các ngươi ý kiến gì không?”

Nạp Lan Diễm cười xinh đẹp: “Ta nói rồi, chỉ cần vì Vũ nhi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta đều nguyện ý.”

Qủy Vương dù không giỏi nói chuyện nhưng vẫn thản nhiên tỏ thái độ: “Như vậy rất công bằng, mặc kệ ai thắng thì ta cũng không gây khó dễ, nói được làm được.”

Nghe xong lời bọn họ nói, Thiên Duật Dạ lại nhếch môi, trong mắt hiện lên chút ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “Có lẽ, ta không nên để nàng truyền thụ những tư tưởng này, tới trước là chủ, cũng không công bằng với bọn họ. Sau này ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng nữa, nàng thích ai cũng được, mặc dù không phải bốn người chúng ta thì nàng cũng có thể tự mình tồn tại, phải chăm sóc mình thật tốt.” Dứt lời, Thiên Duật Dạ liếc nhìn Vũ Nhạc, tựa hồ muốn hình ảnh nàng in sâu trong trí nhớ, thật lâu sau, khóe miệng hắn hơi cong lên, bay lướt qua. Vũ Nhạc còn đang chìm đắm trong lời nói của hắn thì Thiên Duật Dạ đã nhún chân một cái, biến mất trong màn đêm đen.

Lặng thinh…Vũ Nhạc dõi theo bóng lưng hắn đã đi xa, đột nhiên cảm thấy trong ngực mình bị lấy đi thứ gì đó, cảm giác buồn bã chưa bao giờ thấy qua lại xuất hiện.

“Vũ nhi, sau này cũng ta sẽ không cố sức đi tạo cơ hội, lựa chọn của nàng thế nào sẽ thật sự tuân theo tự nhiên, phải bảo vệ chính mình thật tốt.” Hoa Lưu Băng nhìn rõ ràng buồn bã trong mắt nàng, xem ra mặc dù mất trí nhớ nhưng sự chú ý của nàng với hắn ta vĩnh viễn nhiều hơn với ba người bọn họ. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước rời đi.

Qủy Vương không giỏi nói chuyện, thâm trầm nhìn Vũ Nhạc, bóng đen chớp lóe, cũng biến mất không thấy.

Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt của mình, bước tới bên người Vũ Nhạc, bộ dáng điên đảo chúng sinh cười cười: “Tiểu Vũ nhi, chúng ta sẽ sớm gặp lại!” Dứt lời, thân hình màu vàng kim lóe lên, biến mất trong không trung.

Đến lúc này, hội trường vừa mới náo nhiệt không thôi, nháy mắt chỉ còn lại mình Vũ Nhạc. Nàng hơi đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, ngả người mỏi mệt vào ghế đệm: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến người ta đứt từng khúc ruột a a a a, vì cái gì lại tạo ra nam nhân và nữ nhân chứ? Lần này dù nàng không muốn chọn, cũng phải chọn? Tình cảnh như vậy có khác gì gái ế chứ?”

Không biết từ lúc nào năm người Cung Tuyết đã đứng bên người Vũ Nhạc, ôn nhu nói: “Mệt mỏi cả một ngày rồi, chúng ta trở về thôi?”

Vũ Nhạc thở dài một hơi, phiền não vuốt mắt: “Thôi thôi, cái gì cần tới sẽ tới, không nên tới thì dù trốn cũng vô dụng, đi ngủ thôi.” Dứt lời, quyết đoán ôm đầu bước đi. Năm người Cung Tuyết nhìn bộ dáng nôn nóng bước đi của chủ tử, bất đắc dĩ lắc đầu, người ta đều nói nữ nhân yêu đương là kẻ ngốc, mà nữ nhân không yêu đương này cũng là nửa kẻ ngốc rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện