Đêm, khuya dần.
Gió đêm lành lạnh rót vào từ cửa sổ, Ấn Hoan vẫn ngồi bên giường trông chừng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đứng đậy muốn đi đóng cửa sổ, nhưng trong nháy mắt, một mảng nhiệt độ nóng bỏng đã quấn lấy tay nàng —— "Đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường chợt mở mắt ra.
Bởi vì ngủ mê, giọng nói của hắn có chút lười biếng, còn trầm thấp hơn bình thường, Ấn Hoan nghe tiếng, không dám tin vội quay đầu, vui mừng đối diện với một đôi mắt đen lấp lánh.
"Chàng đã tỉnh? Thật tốt quá, ta đi nói với đại phu. . . . . ."
"Không vội." Hắn khẽ mỉm cười, tay hơi dùng sức, lại vây nàng ở bên giường.
"Nhưng. . . . . ."
"Bây giờ là lúc nào rồi?" Hắn chợt nói sang chuyện khác.
"Vừa qua giờ Sửu." Nàng nhẹ giọng trả lời, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn hắn không chớp. Đây có phải là giấc mơ không? Nửa ngày trước, hắn hết ói máu đen, lại hôn mê bất tỉnh, vậy mà giờ đây hắn đã tinh thần hăng hái nhìn ngắm nàng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
(*)Giờ Sửu: Từ 1- 3h sáng.
"Thì ra là đã khuya, chẳng trách sao bốn phía lại yên ắng như vậy." Hắn thôi chú ý bên ngoài phòng, lại phát hiện sự hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt liền nhu hòa đi. "Sao vậy?"
"Ta. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi. "Chàng thật sự không sao chứ?" Nàng nhẹ giọng hỏi, mặc dù đã vô cùng nỗ lực đè nén tâm tình, nhưng giọng nói run rẩy kia, vẫn tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
Đến tận giờ, nàng vẫn không thể quên sắc mặt tái nhợt của hắn khi ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng sợ hãi điều gì, chỉ có một khắc kia, lòng của nàng lại vì căng đầy sợ hãi mà thiếu chút nữa đã vỡ vụn.
Cho dù đại phu bảo đảm sức khỏe hắn không đáng ngại, nhưng lòng của nàng vẫn treo cao lơ lửng không thể buông xuống, cho tới tận giờ phút này.
Nàng chỉ hi vọng đây không phải là mơ, nếu là mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. . . . . .
"Ta lại hù dọa nàng rồi ư?" Mặc dù nàng cực lực che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn cảm nhận được sự bất an của nàng.
Chống giường, hắn đột ngột nhanh nhẹn ngồi dậy, chăn mền chậm rãi rơi xuống dọc theo thắt lưng hắn, khiến vòm ngực rắn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo đơn nửa mở, bắp thịt bền chắc kia khác hẳn với vẻ tuấn mỹ bên ngoài, làn da gợi cảm, dưới ánh sáng đèn càng thêm hấp dẫn khó nói nên lời.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên có chút khô nóng, ngay cả làn gió đêm thổi liên tục cũng không thể thổi tan nhiệt độ phát ra từ trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng ngượng ngùng muốn xoay người, lại bị hắn kéo vào trong ngực.
"A!" Nàng nhỏ giọng hô lên.
"Đừng sợ." Hắn yêu thương ôm vòng quanh eo thon của nàng, một tay khác dịu dàng xoa lên gương mặt nóng cháy của nàng, nhẹ nhàng miết giãn nét buồn phiền giữa đôi lông mày nàng. "Nhìn này, chẳng phải ta đây một chút vấn đề cũng không có sao?"
"Nhưng đại phu nói trong người chàng có thể vẫn còn dư độc. . . . . ." Nàng đỏ mặt, không biết phải phản ứng như thế nào vào lúc này, chỉ có thể mặc cho hắn ôm. Mặc dù tư thế này khiến nàng mắc cỡ đến nỗi ngón chân cũng muốn cong lại, nhưng nhiệt độ nóng bỏng và lồng ngực mạnh mẽ của hắn, quả thật làm cho nàng an tâm không ít.
"Chút độc ấy, cũng không làm gì được ta." Hắn nhỏ giọng an ủi nàng, ngón tay thô ráp vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Động tác của hắn thật dịu dàng, nàng không khỏi dần dần buông lỏng thân thể, quyến luyến tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.
"Thật sao?" Nàng nghi hoặc, vẫn còn có chút lo sợ.
"Dĩ nhiên." Hắn khẽ mỉm cười. "Từ nhỏ ta đã tập võ, năm ấy mười tám tuổi đánh dẹp Miêu tộc, không may bị phục kích, trúng kịch độc, may mắn nhặt về một mạng, có lẽ là trong họa được phúc, kể từ lúc đó, mọi loại chất độc đều không thể dễ dàng gây ảnh hưởng đến ta, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, thì có thể khôi phục nguyên khí." Đây cũng chính là lí do hắn không lo lắng tai họa về sau, mà quyết định tiễn thích khách đến Tây thiên.
Chỉ là, tuy hắn có tự tin, nhưng vẫn không thể ngờ được độc tính trong cơ thể lại mãnh liệt đến thế, phát tác ngay lập tức, làm hắn còn chưa kịp giải thích, đã lâm vào hôn mê.
Mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói vô cùng bình thản, Ấn Hoan vẫn cứ sợ hãi trong lòng.
Dù đã biết võ công của hắn không tầm thường, nhưng chợt nghe hắn nói đến việc ra chiến trường, nàng vẫn có chút không thể ngờ tới.
Chuyện hắn không muốn người khác biết thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng thật sự không biết nên phản ứng làm sao.
Hắn đã biết võ công, vậy sao chưa bao giờ nói? Nếu đã có võ công, sao phải giữ nàng lại? Năng lực của hắn còn cao hơn nàng, bên cạnh lại có Lâu Tây, có thêm nàng dường như cũng không giúp ích gì lớn, ngược lại vì bảo vệ nàng, thiếu chút nữa hắn đã —— nhớ tới một màn kinh tâm động phách kia, lòng nàng run lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không thể tự chủ được càng co lại, vùi sâu vào vòm ngực ấm áp của hắn.
"Chàng thật sự không có việc gì ư? Thân thể không đau không khó chịu nữa ư?" Nàng lo lắng hỏi lại, chỉ muốn xác nhận hắn thật sự không còn khổ sở. Cho dù giờ phút này lòng nàng mang nhiều nghi vấn, nhưng chỉ cần hắn bình yên vô sự, những chuyện kia cũng không đáng giá để truy cứu.
"Muốn ta chứng minh sao?" Ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn khuôn mặt còn mang lo lắng của nàng.
"Chứng minh?" Nàng trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ này, cả người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng sôi trào lên.
Mặc dù độc tính còn sót lại khiến hắn lâm vào hôn mê ngắn ngủi, nhưng trong lúc ấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Ánh mắt chăm chú lo âu, bước chân bất an, và đụng chạm run rẩy của nàng. . . . . .
Để quang minh chính đại lấy được nàng, hắn vẫn luôn cố nhẫn nại, nhưng vào giờ phút này, nàng đang ở trong ngực, cơ thể mềm mại ngát hương đang dán vào người hắn, cả người tản ra hương hoa đào mê người.
"Ta đã cầu hôn rồi." Thân thể hắn căng cứng, giọng nói bỗng trở nên có chút trầm đục.
Nàng trừng mắt nhìn, không khỏi hoang mang ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn.
"Cầu hôn ai cơ?"
"Một tháng trước, trước ngày Hoàng thượng quyết ý mở yến tiệc chọn vợ cho ta, ta đã sai Lâu Tây đến Phi Thạch Phong xin cầu hôn với tôn sư." Hắn giải thích chuyến đi của Lâu Tây trong một tháng này, đồng thời rút trâm trên tóc nàng ra. Trâm bạc vừa rơi, tóc dài mềm mại đã trút xuống, tạo thành dòng thác đen xinh đẹp.
"Chàng cầu hôn với Sư Phụ ta? Làm sao chàng có thể. . . . . . Sư phụ ta ông. . . . . ." Ngượng ngùng, mây đỏ lại che khắp khuôn mặt, Ấn Hoan mắc cỡ, nói chưa xong đã vội vàng muốn lui khỏi ngực hắn, không ngờ càng bị ôm chặt hơn ."Ông lão ngài đã đồng ý rồi." Hắn vừa bá đạo lại vừa dịu dàng dùng ngón trỏ cuốn lấy một lọn tóc bên má nàng, thật sự vô cùng yêu bộ dáng đỏ mặt của nàng. “Dường như tôn sư đã sớm đoán được ta sẽ phái người cầu hôn, vì vậy lúc Lâu Tây vừa tới nơi, thì người đã chờ ở chân núi rồi. Chúng ta giao ước, một tháng sau, ta sẽ tự mình tới cửa đón dâu, đến lúc đó nàng sẽ là vợ của ta rồi."
"Cái gì?" Ấn Hoan càng thêm khiếp sợ, lập tức quên cả giãy giụa.
Một tháng này, nàng vẫn cho rằng hắn phái Lâu Tây đi tra tin tức các nước, không ngờ hắn lại. . . . . . lại vì hôn sự của bọn họ! Ban đầu sư phụ lấy "Tật Quang tàn ảnh" làm điều kiện, để nàng đến bảo vệ hắn, hôm nay nàng không những không thể hoàn tất công việc mà rời khỏi, ngược lại còn để hắn vượt trước một bước, tìm lí do tốt nhất, giữ nàng lại bên người, nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ tức giận đùng đùng trở về cốc tìm sư phụ hỏi cho ra lẽ, nhưng bây giờ, trong lòng nàng chỉ có e lệ và ngập tràn hạnh phúc.
Không biết từ bao giờ, tâm nguyện to lớn đi khắp Bắc Nam để học hỏi hết võ công trong thiên hạ đã không còn hấp dẫn được nàng, sự dịu dàng của hắn tựa như sợi tơ vô hình, thừa lúc nàng không để ý, đã vụng trộm trói lòng nàng đến tay hắn. Nhưng sao hắn có thể không nói một tiếng, đã để cho Lâu Tây tới cửa cầu hôn chứ? Mà sư phụ thì không thèm đợi nàng về thương lượng, đã dễ dàng đồng ý việc hôn sự này rồi, bọn họ đều không muốn cho nàng biết! Khẽ cắn răng, nàng vừa tức vừa thẹn, không khỏi có chút tức giận muốn đẩy hắn ra, ai ngờ động tác của hắn lại nhanh hơn, đột ngột ôm nàng ngã xuống giường.
"A!" Nàng khẽ kêu một tiếng, đợi tới lúc hồi hồn, thì cả người đã nằm ở trên giường, còn hắn lại đang phủ lên người nàng! Tóc hắn rủ xuống rơi rớt bên má nàng, tựa như lười biếng, lại có chút ngang ngược không nói nên lời.
Ánh đèn mỏng manh bị tóc đen ngăn cản, dường như trở nên xa xôi, giữa bọn họ chỉ còn lại hơi thở và nhiệt độ của đối phương, tóc hai người hõa lẫn vào nhau, không thể phân biệt.
Đột nhiên, hắn dùng tay xoa lên môi nàng, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng như hai đốm lửa, tựa như muốn thiêu cháy mỗi tấc da thịt của nàng .
Cái nhìn chăm chú và cả hô hấp dồn dập của hắn đều làm người nàng nóng lên.
Ngón tay thô ráp trên môi gây ra từng cơn run rẩy, thân thể mềm mại của nàng cứ như con tôm vị hấp chín, đỏ hồng toàn thân.
"Đừng. . . . . ." Ánh mắt hắn, không khỏi làm nàng nhớ tới chuyện xảy ra trên xe ngựa.
Quá mức ngượng ngùng và khẩn trương, nàng đưa tay ngăn lồng ngực hắn, nhưng nàng vẫn không ngăn được hơi thở nóng bỏng đang xâm chiếm từng tấc da thịt kia.
Hắn bất chấp sự thẹn thùng của nàng, nghiêng người đặt lên má nàng một cái hôn khẽ.
"Ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, Hoan nhi." Hắn thấp giọng nói, cứ mỗi một từ lại có một nụ hôn đáp xuống trên mặt, trên tai, trên cổ nàng.
Hơi thở nóng ran triền miên, làm nàng e lệ níu chặt áo hắn.
Nàng muốn đẩy hắn ra, rồi lại muốn bám chặt lấy hắn, giày vò khác lạ trong cơ thể, khiến nàng khó nhịn vung chân một cái, giày thêu trên chân vì thế mà văng ra ngoài giường.
Nàng ngẩng đầu lên, cảm thấy nhiệt độ của hắn đang xuyên qua xiêm y, thiêu đốt thân thể nàng. "Vương gia. . . . . ." Nàng khẽ rên, bất giác kêu ra tiếng.
"Gọi ta là Hạo Nguyệt." Hắn kềm chế hơi thở gấp gáp, lại không nhịn được mà tham lam lướt dọc một đường xuống phía dưới.
"Ta. . . . . ." Nàng cắn môi dưới, theo bản năng muốn ngăn cản mình phát ra âm thanh xấu hổ.
"Gọi đi." Hắn dụ dỗ, xấu xa đưa tay cạy mở môi nàng.
"Ừ. . . . . ." Không chịu nổi sự quyến rũ của hắn, nàng rốt cuộc đầu hàng hô ra tiếng. "Hạo. . . . . . Nguyệt. . . . . ."
"Rất tốt." Mặc dù toàn thân căng cứng, nhưng hắn vẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Chống nửa người trên, nhìn nàng nở rộ xinh đẹp vì hắn, run rẩy thở gấp vì hắn, thân thể của hắn căng thẳng tưởng như muốn nổ tung.
"Nàng là của ta." Nặng nề thở gấp một tiếng, hắn không thể tiếp tục nhẫn nại, răng môi quấn quít, dùng tay mình len vào những ngón tay nàng, quấn lấy nhau thật chặt.
Cảm nhận được hành động yêu thương và chiếm giữ của hắn, nàng cũng nắm chặt tay hắn theo bản năng, e lệ học theo hắn, đáp lại nụ hôn của hắn
Mặc dù ngượng phải nói ra miệng, nhưng mà nàng cũng nguyện ý trở thành thê tử của hắn.
Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, nàng đều nguyện ý cùng với hắn trải qua mỗi ngày về sau.
Bởi vì, nàng yêu hắn. . . . . .
**Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn**
Duệ Vương gia lấy vợ! Từ ngày bị Miêu tộc tập kích, vì để Duệ Vương gia bị trúng độc có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, văn võ bá quan đều đồng loạt chuẩn bị quà thăm hỏi đưa tới Vương phủ chứ không tự mình đến, thật không ngờ ngày được gặp lại, lại là đến tham dự tiệc cưới.
Nhìn Duệ Vương phủ giăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng, không ít quan viên kẻ buồn người vui.
Quan viên trẻ tuổi hiển nhiên là vui mừng vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cuối cùng cũng có nơi chốn, sẽ khiến cho các thiên kim tiểu thư trong kinh thành hết hy vọng, chuyển lực chú ý sang mình, còn các quan viên thế hệ trước lại thầm oán, ưu sầu vì con gái mình không có được hôn sự tốt nhất.
Nhưng dẫu trong lòng họ có ngũ vị tạp trần, cũng còn kém xa nỗi buồn bã trong lòng Hoàng Phủ Thao.
Mặc dù chuyện Hoàng thúc quyết ý cưới Ấn Hoan làm vợ, y cũng xem như là ngầm cho phép, nhưng chính mắt thấy được một màn này, y vẫn………Muốn khóc! Chuyện Miêu tộc tạo phản, đã có chứng cớ xác thực
Vừa ám sát thất bại ở Vương phủ, thì tàn đảng Miêu tộc ở Nam Cương, quả nhiên cũng lập tức cử binh tạo phản, may nhờ Hoàng thúc bố trí tai mắt ở Nam Cương, đã phát hiện động tĩnh khác thường trước một bước, thông báo cho tướng lĩnh ở biên cương, mới không có gây ra họa lớn. Miêu tộc tạo phản không chỉ khiến lòng dân dao động, mà những nước nhỏ khác cũng hết sức sợ hãi. Để tỏ lòng trung thành, trong vòng một tháng, tất cả nước nhỏ, tiểu tộc đều phái sứ giả đến, dâng nhiều cống phẩm, vì tiếp kiến sứ giả các quốc gia, y bận rộn tới nỗi không còn thời gian để lo đến việc khác, kết quả đợi y bình tĩnh lại, thì gạo đã sớm nấu thành cơm rồi. Nếu y biết được một người đang trúng độc mà cả loại chuyện kia cũng có thể làm được, đêm đó dù cho có làm mặt dày y cũng phải ở lại, nhưng. . . . . .
Ô ô, tất cả đã không còn kịp nữa rồi! Sự thật chứng minh, Ấn Hoan không những không phải thích khách, mà còn có công hộ giá, hơn nữa nàng còn là thê tử mà Hoàng thúc chọn trong buổi yến tiệc chọn vợ, không đợi vị Hoàng đế như y gật đầu, Hoàng Thái hậu đã tự mình đến Duệ vương phủ gặp con dâu tương lai.
Mà bà nhìn con dâu lần đầu thì kinh ngạc, lần thứ hai thì vui mừng, lần thứ ba lại càng vừa ý, kết quả không nói hai lời, lập tức chấp thuận việc hôn sự này, hơn nữa còn muốn tự mình đứng ra lo liệu hôn lễ.
Có Hoàng Thái hậu “chủ trì”, “vãn bối” như y, ngay cả một câu cũng không thể nói, chỉ có thể ngoan ngoãn hạ chiếu chỉ, tự mình đồng ý hôn sự này.
Hiện giờ, bữa tiệc đã sắp kết thúc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mặc áo đỏ ngồi dưới Hoàng Thái hậu và Hoàng Phủ Thao, dưới ánh đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, khách khứa đang không ngừng lui tới, liên tục chúc mừng, nhưng hắn chỉ nhớ tới vợ yêu còn đang đợi trong tân phòng.
Mắt thấy món ăn cuối cùng cũng đã được dọn lên, hắn liền gọi Lâu Tây.
"Vương gia." Lâu Tây bước lên trước.
"Thời gian không còn sớm, đợi yến tiệc kết thúc, lập tức hộ tống Hoàng thái hậu và Hoàng thượng hồi cung, căn dặn Tổng quản, tối nay không ai được phép đến gần tân phòng."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng khom người, nhận lệnh làm việc.
Quay đầu ngắm nhìn yến tiệc long trọng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không chút lưu luyến, lập tức xoay người đi tới Di Phẩm Lâu. Trên đường, đúng lúc gặp mấy người khách, thế nhưng hắn lại không có tâm tư nói chuyện, mắt thấy còn cách tân phòng một đoạn đường, hắn không nghĩ nhiều, lập tức đề khí bay lên mái hiên, nhanh nhẹn di dọc theo đó.
Hắn không ngờ, chính mình cũng có thời điểm nóng lòng không chịu nổi, nhưng trong ngày đặc biệt này, hắn vẫn hy vọng được gặp người vợ yêu trong lòng càng sớm càng tốt.
Rốt cuộc, Di Phẩm Lâu cũng đã gần ngay trước mắt, hắn không lặng lẽ nhảy xuống đất, nhẹ nhàng không động chút bụi đất.
Trước hiên, một đôi đèn lồng đỏ lẳng lặng chiếu sáng, dưới ánh trăng mênh mông, Di Phẩm Lâu vốn đơn giản tao nhã, được bài trí theo không khí hân hoan, nơi nơi đều có màu đỏ.
Đẩy cửa ra, phòng khách lớn như vậy cũng đều đỏ rực vui mừng.
Trên cửa dán chữ song hỷ đỏ thẫm, trên bàn đốt nến Long Phượng, bốn phía quanh tường treo rèm đỏ thêu hoa, chính giữa bàn vuông là khăn gấm đỏ thêu Uyên ương, hắn vội vàng đi sâu hơn vào bên trong. Người mà trong lòng hắn ngày đêm mong nhớ đang ngồi yên ổn trên đệm gấm đỏ thẫm.
Chỉ thấy nàng mặc áo cưới, đầu che khăn hồng, trân châu trên mũ phượng dưới ánh sáng của ngọn nến, phát ra những vầng sáng xinh đẹp, tuy đẹp nhưng lại đang khe khẽ run, tựa như tiết lộ sự sợ hãi của tân nương. "Vương gia!"
Không ngờ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại trở về phòng trước thời gian, tỷ muội Đoàn Viên đang đứng bên cạnh Ấn Hoan, lập tức khom người, cung kính làm lễ.
"Cực khổ rồi, đều lui ra đi." Nở nụ cười nhẹ, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại tiến về phía trước.
"A? Nhưng, nhưng nô tỳ còn phải phục vụ Vương gia và phu nhân dùng bữa." Hai tỷ muội lắp bắp nói, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Vì ngày hôm nay, Lôi đại nương đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, còn dặn dò họ một đống chuyện phải chú ý và những lời không nên nói.
Vào lúc này, nhiệm vụ chính của họ là phải hầu hạ Vương gia và phu nhân ăn chè xong, nói những lời may mắn, sau đó sẽ đưa rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị. . . . . .
"Ta tự làm là được rồi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mở miệng.
"Ơ. . . . . . Dạ!" Hai tỷ muội mặc dù có chút do dự, nhưng Vương gia đã ra lệnh, hai người cũng không dám nói gì thêm, làm lễ lần nữa rồi nhanh chóng lui ra ngoài cửa.
Hai tỷ muội rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại, không dám để gió thổi vào làm tắt nến.
Hai tỷ muội rời đi, trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ cười, từng bước tiến về phía trước, theo tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Ấn Hoan cũng không khỏi khẩn trương níu chặt áo cưới.
"Vương gia?"
"Lại gọi sai, nên phạt nàng thế nào đây?"
Giọng nói trầm thấp vọng xuống, Ấn Hoan chợt cảm thấy trên đầu nhẹ đi, hỉ phòng đỏ rực đã hiện ra trước mắt.
Để nàng không phải bị tra tấn thêm, hắn không dùng Ngọc như ý mở khăn hồng trước như tục lệ, mà tháo ngay mũ phượng nặng nề và khăn hồng cùng lúc.
Không có mũ phượng, quả nhiên vai và cổ nàng nhẹ đi không ít, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Khẽ cắn môi dưới, ngập ngừng một lúc, nàng mới nhỏ giọng gọi tên hắn.
"Hạo Nguyệt. . . . . ." Dứt lời, mặt nàng cũng đỏ bừng.
Kể từ sau khi xác nhận tâm ý đôi bên, đã nói hai người lúc ở cùng sẽ gọi tên lẫn nhau, nhưng hành động thân mật như vậy khiến nàng có chút không quen, luôn có mấy lần gọi sai.
"Rất tốt." Hoàng Phủ hào Nguyệt cười càng vui vẻ, đưa tay nâng cằm nàng. "Không được gọi sai nữa, nếu không sẽ không tha cho nàng." Hắn vị sâu xa cảnh cáo, ánh mắt kia lại làm Ấn Hoan hiểu ra, “không tha cho” trong miệng hắn kì thực là kiểu trừng phạt gì.
Thân thể nhỏ nhắn khẽ run lên, rặng mây đỏ trên mặt càng thêm đậm, tim nàng nhảy thình thịch, không khỏi hờn giận dẫm chân.
"Nào có ai như vậy."
Hắn phát ra tiếng cười khẽ, không kìm được hôn lên môi nàng.
"Nàng là vợ của ta, là một nửa của ta, tự nhiên là phải gọi tên ta." Nhìn nét xinh đẹp tỏa ra bốn phía của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu “một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”, nhưng dẫu hắn có động lòng, vẫn nghĩ cho tình cảnh của nàng.
Chuyện cưới hỏi vốn dĩ rất phiền toái, chớ nói chi là do Hoàng Thái hậu chủ trì, mỗi một trình tự đều không thể thiếu, bận rộn từ sáng sớm tới ban đêm, đến giờ này, sợ rằng ngay cả một hớp nước nàng cũng chưa uống. Trong đôi mắt đen thoáng có nét đau lòng, hắn không nói gì nữa, lập tức dẫn nàng đến bên bàn tròn.
"Ăn chút gì đi, lăn qua lăn lại cả một ngày, chắc nàng đói bụng lắm."
Trên bàn tròn phủ vải gấm đỏ, tràn đầy món ngon sắc hương vị câu toàn, mặc dù đã nguội, nhưng xem ra vẫn rất ngon miệng.
"Ta. . . . . ." Ấn Hoan vốn muốn nói mình không đói bụng, nhưng vừa mới mở miệng, hắn đã cầm miếng Quế hoa cao nhét vào miệng nàng. Hương vị thơm ngọt kia lập tức kích thích vị giác của nàng, khiến nàng bắt đầu nhai nuốt theo bản năng. Nhưng nàng mới vừa nuốt xuống, hắn đã lại lấp miệng nàng bằng một quả táo đỏ. Trong khi đút nàng, hắn cũng gắp qua vài món ăn trên bàn, nàng liếc mắt nhìn, mới phát hiện tất cả đều là những món nàng thích ăn.
Thì ra trước nay, không chỉ nàng quan sát thói quen của hắn, ngay cả hắn cũng nhớ kĩ sở thích của nàng, thích ăn gì, không ăn gì hăn đều biết rõ.
Ánh mắt mềm mại, nàng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, sự cảm động trong lòng khiến nàng quên đi căng thẳng.
Nàng cũng cầm đũa trúc lên, gắp cho hắn mấy món hắn thích, dưới ánh nến, hai người cứ như vậy, nàng một miếng, ta một miếng ăn hết thức ăn, cho đến khi uống xong rượu hợp cẩn.
"Sư phụ đâu rồi?" Có lẽ là không quen uống rượu, mới uống một ly, Ấn Hoan đã cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm mại dựa vào hắn.
"Ngài thông gia đang ở đằng trước, tán gẫu với mẫu hậu và Hoàng thượng, mà sao lại không thấy bóng dáng hai tiểu di?" Nhận thấy nàng say, hắn vươn hai tay ôm lấy nàng, đi tới giường.
(*Di: dì, hoặc chỉ chị em gái của vợ.)
"Tâm nhi và Hỉ nhi chắc là chạy đến đàng trước rồi." Nàng mở đôi mắt long lanh vì say, mặc cho hắn đặt mình lên giường.
Bởi nàng xuất giá ở kinh thành xa xôi, hai người nọ vốn nói hôm nay sẽ ở bên cạnh nàng, ai ngờ tiệc vừa mới bắt đầu, mùi thức ăn thơm phức từ nơi nào bay tới đã khiến hai người đứng ngồi không yên.
Hai người, một người thích nấu, một người thích ăn, chạy theo mùi hương ra khỏi phòng, tới giờ cũng chưa từng quay lại.
"À, vậy cũng tốt." Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn giúp nàng tháo khăn quàng vai trân châu và áo cưới đỏ. Nhìn đôi mắt thoáng chút u tối của hắn, Ấn Hoan nhất thời tỉnh rượu không ít, đôi tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở giữ hai người.
"Đừng. . . . . . Phải để ta làm mới đúng." Nàng đỏ mặt, run rẩy vươn tay chạm vào cúc áo trên y phục hắn.
Nàng vốn không biết gì, nhưng có lẽ Hoàng Thái hậu đã nghe về thân thế của nàng, nên trước khi hôn lễ diễn ra, đã bí mật dạy nàng một số chuyện, bao gồm những việc một người vợ nên làm, và việc giữa phu thê với nhau.
Kể từ khi ấy, nàng mới hiểu ra, chuyện đêm đó hắn làm với nàng còn có ý nghĩa đặc biệt hơn nàng nghĩ.
Nếu cũng đã trở thành thê tử của hắn rồi, dĩ nhiên phải cởi áo giúp hắn. Chẳng qua nghe là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác, khi hắn nhìn nàng, nàng khẩn trương tới nỗi một chiếc cúc cũng mở không xong. "Để ta làm." Hắn thấp giọng nói, nhẹ nhàng chụp lấy tay nhỏ của nàng, hai ba cái đã cởi xong đồ cưới trên người.
Khi nửa thân trần của hắn đè nàng xuống giường, nàng không khỏi run rẩy.
Mặc dù giữa hai người đã sớm có chung đụng vợ chồng, nhưng nhiệt độ nóng bỏng của hắn, vẫn khiến nàng khẩn trương, mỗi khi hắn đến gần nàng, hơi thở dày đặc của hắn đều vây lấy nàng, nàng sẽ không tự chủ được mà nóng lên, sau đó lại run rẩy. . . . . .
"Hạo Nguyệt, ta. . . . . ." Nàng khẩn trương chống vai hắn, muốn trì hoãn giờ khắc này, lại không thể nghĩ ra lí do thích hợp.
"Suỵt." Cảm giác được sự lo lắng của nàng, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Một cái hôn còn chưa đủ, hắn hạ xuống vô số nụ hôn dọc theo cái cổ nhỏ trắng ngần của nàng, bàn tay cũng đi theo đôi môi, cởi hết những thứ y phục trở ngại.
Đầu tiên là áo cưới, tiếp theo là áo lót, lại đến yếm nhỏ thêu hoa, cuối cùng là quần lụa mỏng manh. Dưới sự vuốt ve dịu dàng của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không biết từ lúc nào đã quên đi căng thẳng, đôi môi nhỏ xinh bị hôn tới sưng đỏ, thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ mê người.
Hạ màn trướng xuống, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại phủ lên thân thể nàng, một lần nữa hôn lên môi của nàng, ôn lại thân thể ngát hương hoa đào của nàng.
Đêm, từ từ trầm xuống.
Khi nến Long Phượng trên bàn tròn nhỏ xuống giọt sáp xuối cùng, thì Ấn Phong cách đấy mười trượng, cũng chậm rãi bước tới bên dưới một cây hoa đào.
Nhìn cây hoa đào đã qua mùa mà vẫn nở rộ vô cùng chói lọi, Ông không khỏi nở nụ cười có chút thâm ý, lẩm bẩm thì thầm —— "Mặc dù là một kiếp nạn, nhưng cây hoa đào lão phu đưa tới cho ngươi là một bảo vật vô giá đấy, mà nói lại, tình duyên trăm năm, bách thế yêu say đắm, một cặp đẹp đôi như vậy, thật sự là thế gian ít có."
Vê chòm râu dê trắng xóa, Ấn Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời mà cười.
Ngôi sao trên không, lẳng lặng lóe ra ánh sáng vĩnh hằng. Đột nhiên ông nhạy bén phát hiện điều gì đó, vội vàng bấm tay tính toán, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lại tràn đầy ý cười.
"Úi chà! Hồng loan tinh lại động, xem ra là ở phía Bắc rồi, ha ha ha. . . . . ."
--HOÀN--
Ngoài lề: Truyện này nằm trong hệ liệt ‘Quất tử thuyết cận kì” .
Bộ thứ hai là “Bản tướng quân vô địch”, nói về chuyện tình của Ấn Tâm lập chí học hết tài nấu nướng trong thiên hạ và đại tướng quân Đông Phương Thú Thiên.
Bộ thứ ba là “Tể tướng giả nghiêm chỉnh”, nói về chuyện tình giữa Ấn Hỉ lập chí ăn hết món ngon trong thiên hạ và Tể tướng Thượng Quan Khuynh Vân.
Gió đêm lành lạnh rót vào từ cửa sổ, Ấn Hoan vẫn ngồi bên giường trông chừng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đứng đậy muốn đi đóng cửa sổ, nhưng trong nháy mắt, một mảng nhiệt độ nóng bỏng đã quấn lấy tay nàng —— "Đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường chợt mở mắt ra.
Bởi vì ngủ mê, giọng nói của hắn có chút lười biếng, còn trầm thấp hơn bình thường, Ấn Hoan nghe tiếng, không dám tin vội quay đầu, vui mừng đối diện với một đôi mắt đen lấp lánh.
"Chàng đã tỉnh? Thật tốt quá, ta đi nói với đại phu. . . . . ."
"Không vội." Hắn khẽ mỉm cười, tay hơi dùng sức, lại vây nàng ở bên giường.
"Nhưng. . . . . ."
"Bây giờ là lúc nào rồi?" Hắn chợt nói sang chuyện khác.
"Vừa qua giờ Sửu." Nàng nhẹ giọng trả lời, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn hắn không chớp. Đây có phải là giấc mơ không? Nửa ngày trước, hắn hết ói máu đen, lại hôn mê bất tỉnh, vậy mà giờ đây hắn đã tinh thần hăng hái nhìn ngắm nàng, giống như không có chuyện gì xảy ra.
(*)Giờ Sửu: Từ 1- 3h sáng.
"Thì ra là đã khuya, chẳng trách sao bốn phía lại yên ắng như vậy." Hắn thôi chú ý bên ngoài phòng, lại phát hiện sự hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt liền nhu hòa đi. "Sao vậy?"
"Ta. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi. "Chàng thật sự không sao chứ?" Nàng nhẹ giọng hỏi, mặc dù đã vô cùng nỗ lực đè nén tâm tình, nhưng giọng nói run rẩy kia, vẫn tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
Đến tận giờ, nàng vẫn không thể quên sắc mặt tái nhợt của hắn khi ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng sợ hãi điều gì, chỉ có một khắc kia, lòng của nàng lại vì căng đầy sợ hãi mà thiếu chút nữa đã vỡ vụn.
Cho dù đại phu bảo đảm sức khỏe hắn không đáng ngại, nhưng lòng của nàng vẫn treo cao lơ lửng không thể buông xuống, cho tới tận giờ phút này.
Nàng chỉ hi vọng đây không phải là mơ, nếu là mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. . . . . .
"Ta lại hù dọa nàng rồi ư?" Mặc dù nàng cực lực che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn cảm nhận được sự bất an của nàng.
Chống giường, hắn đột ngột nhanh nhẹn ngồi dậy, chăn mền chậm rãi rơi xuống dọc theo thắt lưng hắn, khiến vòm ngực rắn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo đơn nửa mở, bắp thịt bền chắc kia khác hẳn với vẻ tuấn mỹ bên ngoài, làn da gợi cảm, dưới ánh sáng đèn càng thêm hấp dẫn khó nói nên lời.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên có chút khô nóng, ngay cả làn gió đêm thổi liên tục cũng không thể thổi tan nhiệt độ phát ra từ trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng ngượng ngùng muốn xoay người, lại bị hắn kéo vào trong ngực.
"A!" Nàng nhỏ giọng hô lên.
"Đừng sợ." Hắn yêu thương ôm vòng quanh eo thon của nàng, một tay khác dịu dàng xoa lên gương mặt nóng cháy của nàng, nhẹ nhàng miết giãn nét buồn phiền giữa đôi lông mày nàng. "Nhìn này, chẳng phải ta đây một chút vấn đề cũng không có sao?"
"Nhưng đại phu nói trong người chàng có thể vẫn còn dư độc. . . . . ." Nàng đỏ mặt, không biết phải phản ứng như thế nào vào lúc này, chỉ có thể mặc cho hắn ôm. Mặc dù tư thế này khiến nàng mắc cỡ đến nỗi ngón chân cũng muốn cong lại, nhưng nhiệt độ nóng bỏng và lồng ngực mạnh mẽ của hắn, quả thật làm cho nàng an tâm không ít.
"Chút độc ấy, cũng không làm gì được ta." Hắn nhỏ giọng an ủi nàng, ngón tay thô ráp vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Động tác của hắn thật dịu dàng, nàng không khỏi dần dần buông lỏng thân thể, quyến luyến tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.
"Thật sao?" Nàng nghi hoặc, vẫn còn có chút lo sợ.
"Dĩ nhiên." Hắn khẽ mỉm cười. "Từ nhỏ ta đã tập võ, năm ấy mười tám tuổi đánh dẹp Miêu tộc, không may bị phục kích, trúng kịch độc, may mắn nhặt về một mạng, có lẽ là trong họa được phúc, kể từ lúc đó, mọi loại chất độc đều không thể dễ dàng gây ảnh hưởng đến ta, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, thì có thể khôi phục nguyên khí." Đây cũng chính là lí do hắn không lo lắng tai họa về sau, mà quyết định tiễn thích khách đến Tây thiên.
Chỉ là, tuy hắn có tự tin, nhưng vẫn không thể ngờ được độc tính trong cơ thể lại mãnh liệt đến thế, phát tác ngay lập tức, làm hắn còn chưa kịp giải thích, đã lâm vào hôn mê.
Mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói vô cùng bình thản, Ấn Hoan vẫn cứ sợ hãi trong lòng.
Dù đã biết võ công của hắn không tầm thường, nhưng chợt nghe hắn nói đến việc ra chiến trường, nàng vẫn có chút không thể ngờ tới.
Chuyện hắn không muốn người khác biết thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng thật sự không biết nên phản ứng làm sao.
Hắn đã biết võ công, vậy sao chưa bao giờ nói? Nếu đã có võ công, sao phải giữ nàng lại? Năng lực của hắn còn cao hơn nàng, bên cạnh lại có Lâu Tây, có thêm nàng dường như cũng không giúp ích gì lớn, ngược lại vì bảo vệ nàng, thiếu chút nữa hắn đã —— nhớ tới một màn kinh tâm động phách kia, lòng nàng run lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không thể tự chủ được càng co lại, vùi sâu vào vòm ngực ấm áp của hắn.
"Chàng thật sự không có việc gì ư? Thân thể không đau không khó chịu nữa ư?" Nàng lo lắng hỏi lại, chỉ muốn xác nhận hắn thật sự không còn khổ sở. Cho dù giờ phút này lòng nàng mang nhiều nghi vấn, nhưng chỉ cần hắn bình yên vô sự, những chuyện kia cũng không đáng giá để truy cứu.
"Muốn ta chứng minh sao?" Ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn khuôn mặt còn mang lo lắng của nàng.
"Chứng minh?" Nàng trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ này, cả người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng sôi trào lên.
Mặc dù độc tính còn sót lại khiến hắn lâm vào hôn mê ngắn ngủi, nhưng trong lúc ấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Ánh mắt chăm chú lo âu, bước chân bất an, và đụng chạm run rẩy của nàng. . . . . .
Để quang minh chính đại lấy được nàng, hắn vẫn luôn cố nhẫn nại, nhưng vào giờ phút này, nàng đang ở trong ngực, cơ thể mềm mại ngát hương đang dán vào người hắn, cả người tản ra hương hoa đào mê người.
"Ta đã cầu hôn rồi." Thân thể hắn căng cứng, giọng nói bỗng trở nên có chút trầm đục.
Nàng trừng mắt nhìn, không khỏi hoang mang ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn.
"Cầu hôn ai cơ?"
"Một tháng trước, trước ngày Hoàng thượng quyết ý mở yến tiệc chọn vợ cho ta, ta đã sai Lâu Tây đến Phi Thạch Phong xin cầu hôn với tôn sư." Hắn giải thích chuyến đi của Lâu Tây trong một tháng này, đồng thời rút trâm trên tóc nàng ra. Trâm bạc vừa rơi, tóc dài mềm mại đã trút xuống, tạo thành dòng thác đen xinh đẹp.
"Chàng cầu hôn với Sư Phụ ta? Làm sao chàng có thể. . . . . . Sư phụ ta ông. . . . . ." Ngượng ngùng, mây đỏ lại che khắp khuôn mặt, Ấn Hoan mắc cỡ, nói chưa xong đã vội vàng muốn lui khỏi ngực hắn, không ngờ càng bị ôm chặt hơn ."Ông lão ngài đã đồng ý rồi." Hắn vừa bá đạo lại vừa dịu dàng dùng ngón trỏ cuốn lấy một lọn tóc bên má nàng, thật sự vô cùng yêu bộ dáng đỏ mặt của nàng. “Dường như tôn sư đã sớm đoán được ta sẽ phái người cầu hôn, vì vậy lúc Lâu Tây vừa tới nơi, thì người đã chờ ở chân núi rồi. Chúng ta giao ước, một tháng sau, ta sẽ tự mình tới cửa đón dâu, đến lúc đó nàng sẽ là vợ của ta rồi."
"Cái gì?" Ấn Hoan càng thêm khiếp sợ, lập tức quên cả giãy giụa.
Một tháng này, nàng vẫn cho rằng hắn phái Lâu Tây đi tra tin tức các nước, không ngờ hắn lại. . . . . . lại vì hôn sự của bọn họ! Ban đầu sư phụ lấy "Tật Quang tàn ảnh" làm điều kiện, để nàng đến bảo vệ hắn, hôm nay nàng không những không thể hoàn tất công việc mà rời khỏi, ngược lại còn để hắn vượt trước một bước, tìm lí do tốt nhất, giữ nàng lại bên người, nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ tức giận đùng đùng trở về cốc tìm sư phụ hỏi cho ra lẽ, nhưng bây giờ, trong lòng nàng chỉ có e lệ và ngập tràn hạnh phúc.
Không biết từ bao giờ, tâm nguyện to lớn đi khắp Bắc Nam để học hỏi hết võ công trong thiên hạ đã không còn hấp dẫn được nàng, sự dịu dàng của hắn tựa như sợi tơ vô hình, thừa lúc nàng không để ý, đã vụng trộm trói lòng nàng đến tay hắn. Nhưng sao hắn có thể không nói một tiếng, đã để cho Lâu Tây tới cửa cầu hôn chứ? Mà sư phụ thì không thèm đợi nàng về thương lượng, đã dễ dàng đồng ý việc hôn sự này rồi, bọn họ đều không muốn cho nàng biết! Khẽ cắn răng, nàng vừa tức vừa thẹn, không khỏi có chút tức giận muốn đẩy hắn ra, ai ngờ động tác của hắn lại nhanh hơn, đột ngột ôm nàng ngã xuống giường.
"A!" Nàng khẽ kêu một tiếng, đợi tới lúc hồi hồn, thì cả người đã nằm ở trên giường, còn hắn lại đang phủ lên người nàng! Tóc hắn rủ xuống rơi rớt bên má nàng, tựa như lười biếng, lại có chút ngang ngược không nói nên lời.
Ánh đèn mỏng manh bị tóc đen ngăn cản, dường như trở nên xa xôi, giữa bọn họ chỉ còn lại hơi thở và nhiệt độ của đối phương, tóc hai người hõa lẫn vào nhau, không thể phân biệt.
Đột nhiên, hắn dùng tay xoa lên môi nàng, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng như hai đốm lửa, tựa như muốn thiêu cháy mỗi tấc da thịt của nàng .
Cái nhìn chăm chú và cả hô hấp dồn dập của hắn đều làm người nàng nóng lên.
Ngón tay thô ráp trên môi gây ra từng cơn run rẩy, thân thể mềm mại của nàng cứ như con tôm vị hấp chín, đỏ hồng toàn thân.
"Đừng. . . . . ." Ánh mắt hắn, không khỏi làm nàng nhớ tới chuyện xảy ra trên xe ngựa.
Quá mức ngượng ngùng và khẩn trương, nàng đưa tay ngăn lồng ngực hắn, nhưng nàng vẫn không ngăn được hơi thở nóng bỏng đang xâm chiếm từng tấc da thịt kia.
Hắn bất chấp sự thẹn thùng của nàng, nghiêng người đặt lên má nàng một cái hôn khẽ.
"Ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, Hoan nhi." Hắn thấp giọng nói, cứ mỗi một từ lại có một nụ hôn đáp xuống trên mặt, trên tai, trên cổ nàng.
Hơi thở nóng ran triền miên, làm nàng e lệ níu chặt áo hắn.
Nàng muốn đẩy hắn ra, rồi lại muốn bám chặt lấy hắn, giày vò khác lạ trong cơ thể, khiến nàng khó nhịn vung chân một cái, giày thêu trên chân vì thế mà văng ra ngoài giường.
Nàng ngẩng đầu lên, cảm thấy nhiệt độ của hắn đang xuyên qua xiêm y, thiêu đốt thân thể nàng. "Vương gia. . . . . ." Nàng khẽ rên, bất giác kêu ra tiếng.
"Gọi ta là Hạo Nguyệt." Hắn kềm chế hơi thở gấp gáp, lại không nhịn được mà tham lam lướt dọc một đường xuống phía dưới.
"Ta. . . . . ." Nàng cắn môi dưới, theo bản năng muốn ngăn cản mình phát ra âm thanh xấu hổ.
"Gọi đi." Hắn dụ dỗ, xấu xa đưa tay cạy mở môi nàng.
"Ừ. . . . . ." Không chịu nổi sự quyến rũ của hắn, nàng rốt cuộc đầu hàng hô ra tiếng. "Hạo. . . . . . Nguyệt. . . . . ."
"Rất tốt." Mặc dù toàn thân căng cứng, nhưng hắn vẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Chống nửa người trên, nhìn nàng nở rộ xinh đẹp vì hắn, run rẩy thở gấp vì hắn, thân thể của hắn căng thẳng tưởng như muốn nổ tung.
"Nàng là của ta." Nặng nề thở gấp một tiếng, hắn không thể tiếp tục nhẫn nại, răng môi quấn quít, dùng tay mình len vào những ngón tay nàng, quấn lấy nhau thật chặt.
Cảm nhận được hành động yêu thương và chiếm giữ của hắn, nàng cũng nắm chặt tay hắn theo bản năng, e lệ học theo hắn, đáp lại nụ hôn của hắn
Mặc dù ngượng phải nói ra miệng, nhưng mà nàng cũng nguyện ý trở thành thê tử của hắn.
Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, nàng đều nguyện ý cùng với hắn trải qua mỗi ngày về sau.
Bởi vì, nàng yêu hắn. . . . . .
**Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn**
Duệ Vương gia lấy vợ! Từ ngày bị Miêu tộc tập kích, vì để Duệ Vương gia bị trúng độc có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, văn võ bá quan đều đồng loạt chuẩn bị quà thăm hỏi đưa tới Vương phủ chứ không tự mình đến, thật không ngờ ngày được gặp lại, lại là đến tham dự tiệc cưới.
Nhìn Duệ Vương phủ giăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng, không ít quan viên kẻ buồn người vui.
Quan viên trẻ tuổi hiển nhiên là vui mừng vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cuối cùng cũng có nơi chốn, sẽ khiến cho các thiên kim tiểu thư trong kinh thành hết hy vọng, chuyển lực chú ý sang mình, còn các quan viên thế hệ trước lại thầm oán, ưu sầu vì con gái mình không có được hôn sự tốt nhất.
Nhưng dẫu trong lòng họ có ngũ vị tạp trần, cũng còn kém xa nỗi buồn bã trong lòng Hoàng Phủ Thao.
Mặc dù chuyện Hoàng thúc quyết ý cưới Ấn Hoan làm vợ, y cũng xem như là ngầm cho phép, nhưng chính mắt thấy được một màn này, y vẫn………Muốn khóc! Chuyện Miêu tộc tạo phản, đã có chứng cớ xác thực
Vừa ám sát thất bại ở Vương phủ, thì tàn đảng Miêu tộc ở Nam Cương, quả nhiên cũng lập tức cử binh tạo phản, may nhờ Hoàng thúc bố trí tai mắt ở Nam Cương, đã phát hiện động tĩnh khác thường trước một bước, thông báo cho tướng lĩnh ở biên cương, mới không có gây ra họa lớn. Miêu tộc tạo phản không chỉ khiến lòng dân dao động, mà những nước nhỏ khác cũng hết sức sợ hãi. Để tỏ lòng trung thành, trong vòng một tháng, tất cả nước nhỏ, tiểu tộc đều phái sứ giả đến, dâng nhiều cống phẩm, vì tiếp kiến sứ giả các quốc gia, y bận rộn tới nỗi không còn thời gian để lo đến việc khác, kết quả đợi y bình tĩnh lại, thì gạo đã sớm nấu thành cơm rồi. Nếu y biết được một người đang trúng độc mà cả loại chuyện kia cũng có thể làm được, đêm đó dù cho có làm mặt dày y cũng phải ở lại, nhưng. . . . . .
Ô ô, tất cả đã không còn kịp nữa rồi! Sự thật chứng minh, Ấn Hoan không những không phải thích khách, mà còn có công hộ giá, hơn nữa nàng còn là thê tử mà Hoàng thúc chọn trong buổi yến tiệc chọn vợ, không đợi vị Hoàng đế như y gật đầu, Hoàng Thái hậu đã tự mình đến Duệ vương phủ gặp con dâu tương lai.
Mà bà nhìn con dâu lần đầu thì kinh ngạc, lần thứ hai thì vui mừng, lần thứ ba lại càng vừa ý, kết quả không nói hai lời, lập tức chấp thuận việc hôn sự này, hơn nữa còn muốn tự mình đứng ra lo liệu hôn lễ.
Có Hoàng Thái hậu “chủ trì”, “vãn bối” như y, ngay cả một câu cũng không thể nói, chỉ có thể ngoan ngoãn hạ chiếu chỉ, tự mình đồng ý hôn sự này.
Hiện giờ, bữa tiệc đã sắp kết thúc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mặc áo đỏ ngồi dưới Hoàng Thái hậu và Hoàng Phủ Thao, dưới ánh đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, khách khứa đang không ngừng lui tới, liên tục chúc mừng, nhưng hắn chỉ nhớ tới vợ yêu còn đang đợi trong tân phòng.
Mắt thấy món ăn cuối cùng cũng đã được dọn lên, hắn liền gọi Lâu Tây.
"Vương gia." Lâu Tây bước lên trước.
"Thời gian không còn sớm, đợi yến tiệc kết thúc, lập tức hộ tống Hoàng thái hậu và Hoàng thượng hồi cung, căn dặn Tổng quản, tối nay không ai được phép đến gần tân phòng."
"Vâng" Lâu Tây vội vàng khom người, nhận lệnh làm việc.
Quay đầu ngắm nhìn yến tiệc long trọng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không chút lưu luyến, lập tức xoay người đi tới Di Phẩm Lâu. Trên đường, đúng lúc gặp mấy người khách, thế nhưng hắn lại không có tâm tư nói chuyện, mắt thấy còn cách tân phòng một đoạn đường, hắn không nghĩ nhiều, lập tức đề khí bay lên mái hiên, nhanh nhẹn di dọc theo đó.
Hắn không ngờ, chính mình cũng có thời điểm nóng lòng không chịu nổi, nhưng trong ngày đặc biệt này, hắn vẫn hy vọng được gặp người vợ yêu trong lòng càng sớm càng tốt.
Rốt cuộc, Di Phẩm Lâu cũng đã gần ngay trước mắt, hắn không lặng lẽ nhảy xuống đất, nhẹ nhàng không động chút bụi đất.
Trước hiên, một đôi đèn lồng đỏ lẳng lặng chiếu sáng, dưới ánh trăng mênh mông, Di Phẩm Lâu vốn đơn giản tao nhã, được bài trí theo không khí hân hoan, nơi nơi đều có màu đỏ.
Đẩy cửa ra, phòng khách lớn như vậy cũng đều đỏ rực vui mừng.
Trên cửa dán chữ song hỷ đỏ thẫm, trên bàn đốt nến Long Phượng, bốn phía quanh tường treo rèm đỏ thêu hoa, chính giữa bàn vuông là khăn gấm đỏ thêu Uyên ương, hắn vội vàng đi sâu hơn vào bên trong. Người mà trong lòng hắn ngày đêm mong nhớ đang ngồi yên ổn trên đệm gấm đỏ thẫm.
Chỉ thấy nàng mặc áo cưới, đầu che khăn hồng, trân châu trên mũ phượng dưới ánh sáng của ngọn nến, phát ra những vầng sáng xinh đẹp, tuy đẹp nhưng lại đang khe khẽ run, tựa như tiết lộ sự sợ hãi của tân nương. "Vương gia!"
Không ngờ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại trở về phòng trước thời gian, tỷ muội Đoàn Viên đang đứng bên cạnh Ấn Hoan, lập tức khom người, cung kính làm lễ.
"Cực khổ rồi, đều lui ra đi." Nở nụ cười nhẹ, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại tiến về phía trước.
"A? Nhưng, nhưng nô tỳ còn phải phục vụ Vương gia và phu nhân dùng bữa." Hai tỷ muội lắp bắp nói, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Vì ngày hôm nay, Lôi đại nương đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, còn dặn dò họ một đống chuyện phải chú ý và những lời không nên nói.
Vào lúc này, nhiệm vụ chính của họ là phải hầu hạ Vương gia và phu nhân ăn chè xong, nói những lời may mắn, sau đó sẽ đưa rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị. . . . . .
"Ta tự làm là được rồi." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mở miệng.
"Ơ. . . . . . Dạ!" Hai tỷ muội mặc dù có chút do dự, nhưng Vương gia đã ra lệnh, hai người cũng không dám nói gì thêm, làm lễ lần nữa rồi nhanh chóng lui ra ngoài cửa.
Hai tỷ muội rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại, không dám để gió thổi vào làm tắt nến.
Hai tỷ muội rời đi, trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ cười, từng bước tiến về phía trước, theo tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Ấn Hoan cũng không khỏi khẩn trương níu chặt áo cưới.
"Vương gia?"
"Lại gọi sai, nên phạt nàng thế nào đây?"
Giọng nói trầm thấp vọng xuống, Ấn Hoan chợt cảm thấy trên đầu nhẹ đi, hỉ phòng đỏ rực đã hiện ra trước mắt.
Để nàng không phải bị tra tấn thêm, hắn không dùng Ngọc như ý mở khăn hồng trước như tục lệ, mà tháo ngay mũ phượng nặng nề và khăn hồng cùng lúc.
Không có mũ phượng, quả nhiên vai và cổ nàng nhẹ đi không ít, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
Khẽ cắn môi dưới, ngập ngừng một lúc, nàng mới nhỏ giọng gọi tên hắn.
"Hạo Nguyệt. . . . . ." Dứt lời, mặt nàng cũng đỏ bừng.
Kể từ sau khi xác nhận tâm ý đôi bên, đã nói hai người lúc ở cùng sẽ gọi tên lẫn nhau, nhưng hành động thân mật như vậy khiến nàng có chút không quen, luôn có mấy lần gọi sai.
"Rất tốt." Hoàng Phủ hào Nguyệt cười càng vui vẻ, đưa tay nâng cằm nàng. "Không được gọi sai nữa, nếu không sẽ không tha cho nàng." Hắn vị sâu xa cảnh cáo, ánh mắt kia lại làm Ấn Hoan hiểu ra, “không tha cho” trong miệng hắn kì thực là kiểu trừng phạt gì.
Thân thể nhỏ nhắn khẽ run lên, rặng mây đỏ trên mặt càng thêm đậm, tim nàng nhảy thình thịch, không khỏi hờn giận dẫm chân.
"Nào có ai như vậy."
Hắn phát ra tiếng cười khẽ, không kìm được hôn lên môi nàng.
"Nàng là vợ của ta, là một nửa của ta, tự nhiên là phải gọi tên ta." Nhìn nét xinh đẹp tỏa ra bốn phía của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu “một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”, nhưng dẫu hắn có động lòng, vẫn nghĩ cho tình cảnh của nàng.
Chuyện cưới hỏi vốn dĩ rất phiền toái, chớ nói chi là do Hoàng Thái hậu chủ trì, mỗi một trình tự đều không thể thiếu, bận rộn từ sáng sớm tới ban đêm, đến giờ này, sợ rằng ngay cả một hớp nước nàng cũng chưa uống. Trong đôi mắt đen thoáng có nét đau lòng, hắn không nói gì nữa, lập tức dẫn nàng đến bên bàn tròn.
"Ăn chút gì đi, lăn qua lăn lại cả một ngày, chắc nàng đói bụng lắm."
Trên bàn tròn phủ vải gấm đỏ, tràn đầy món ngon sắc hương vị câu toàn, mặc dù đã nguội, nhưng xem ra vẫn rất ngon miệng.
"Ta. . . . . ." Ấn Hoan vốn muốn nói mình không đói bụng, nhưng vừa mới mở miệng, hắn đã cầm miếng Quế hoa cao nhét vào miệng nàng. Hương vị thơm ngọt kia lập tức kích thích vị giác của nàng, khiến nàng bắt đầu nhai nuốt theo bản năng. Nhưng nàng mới vừa nuốt xuống, hắn đã lại lấp miệng nàng bằng một quả táo đỏ. Trong khi đút nàng, hắn cũng gắp qua vài món ăn trên bàn, nàng liếc mắt nhìn, mới phát hiện tất cả đều là những món nàng thích ăn.
Thì ra trước nay, không chỉ nàng quan sát thói quen của hắn, ngay cả hắn cũng nhớ kĩ sở thích của nàng, thích ăn gì, không ăn gì hăn đều biết rõ.
Ánh mắt mềm mại, nàng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, sự cảm động trong lòng khiến nàng quên đi căng thẳng.
Nàng cũng cầm đũa trúc lên, gắp cho hắn mấy món hắn thích, dưới ánh nến, hai người cứ như vậy, nàng một miếng, ta một miếng ăn hết thức ăn, cho đến khi uống xong rượu hợp cẩn.
"Sư phụ đâu rồi?" Có lẽ là không quen uống rượu, mới uống một ly, Ấn Hoan đã cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm mại dựa vào hắn.
"Ngài thông gia đang ở đằng trước, tán gẫu với mẫu hậu và Hoàng thượng, mà sao lại không thấy bóng dáng hai tiểu di?" Nhận thấy nàng say, hắn vươn hai tay ôm lấy nàng, đi tới giường.
(*Di: dì, hoặc chỉ chị em gái của vợ.)
"Tâm nhi và Hỉ nhi chắc là chạy đến đàng trước rồi." Nàng mở đôi mắt long lanh vì say, mặc cho hắn đặt mình lên giường.
Bởi nàng xuất giá ở kinh thành xa xôi, hai người nọ vốn nói hôm nay sẽ ở bên cạnh nàng, ai ngờ tiệc vừa mới bắt đầu, mùi thức ăn thơm phức từ nơi nào bay tới đã khiến hai người đứng ngồi không yên.
Hai người, một người thích nấu, một người thích ăn, chạy theo mùi hương ra khỏi phòng, tới giờ cũng chưa từng quay lại.
"À, vậy cũng tốt." Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn giúp nàng tháo khăn quàng vai trân châu và áo cưới đỏ. Nhìn đôi mắt thoáng chút u tối của hắn, Ấn Hoan nhất thời tỉnh rượu không ít, đôi tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở giữ hai người.
"Đừng. . . . . . Phải để ta làm mới đúng." Nàng đỏ mặt, run rẩy vươn tay chạm vào cúc áo trên y phục hắn.
Nàng vốn không biết gì, nhưng có lẽ Hoàng Thái hậu đã nghe về thân thế của nàng, nên trước khi hôn lễ diễn ra, đã bí mật dạy nàng một số chuyện, bao gồm những việc một người vợ nên làm, và việc giữa phu thê với nhau.
Kể từ khi ấy, nàng mới hiểu ra, chuyện đêm đó hắn làm với nàng còn có ý nghĩa đặc biệt hơn nàng nghĩ.
Nếu cũng đã trở thành thê tử của hắn rồi, dĩ nhiên phải cởi áo giúp hắn. Chẳng qua nghe là một chuyện, còn làm lại là một chuyện khác, khi hắn nhìn nàng, nàng khẩn trương tới nỗi một chiếc cúc cũng mở không xong. "Để ta làm." Hắn thấp giọng nói, nhẹ nhàng chụp lấy tay nhỏ của nàng, hai ba cái đã cởi xong đồ cưới trên người.
Khi nửa thân trần của hắn đè nàng xuống giường, nàng không khỏi run rẩy.
Mặc dù giữa hai người đã sớm có chung đụng vợ chồng, nhưng nhiệt độ nóng bỏng của hắn, vẫn khiến nàng khẩn trương, mỗi khi hắn đến gần nàng, hơi thở dày đặc của hắn đều vây lấy nàng, nàng sẽ không tự chủ được mà nóng lên, sau đó lại run rẩy. . . . . .
"Hạo Nguyệt, ta. . . . . ." Nàng khẩn trương chống vai hắn, muốn trì hoãn giờ khắc này, lại không thể nghĩ ra lí do thích hợp.
"Suỵt." Cảm giác được sự lo lắng của nàng, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Một cái hôn còn chưa đủ, hắn hạ xuống vô số nụ hôn dọc theo cái cổ nhỏ trắng ngần của nàng, bàn tay cũng đi theo đôi môi, cởi hết những thứ y phục trở ngại.
Đầu tiên là áo cưới, tiếp theo là áo lót, lại đến yếm nhỏ thêu hoa, cuối cùng là quần lụa mỏng manh. Dưới sự vuốt ve dịu dàng của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không biết từ lúc nào đã quên đi căng thẳng, đôi môi nhỏ xinh bị hôn tới sưng đỏ, thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ mê người.
Hạ màn trướng xuống, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại phủ lên thân thể nàng, một lần nữa hôn lên môi của nàng, ôn lại thân thể ngát hương hoa đào của nàng.
Đêm, từ từ trầm xuống.
Khi nến Long Phượng trên bàn tròn nhỏ xuống giọt sáp xuối cùng, thì Ấn Phong cách đấy mười trượng, cũng chậm rãi bước tới bên dưới một cây hoa đào.
Nhìn cây hoa đào đã qua mùa mà vẫn nở rộ vô cùng chói lọi, Ông không khỏi nở nụ cười có chút thâm ý, lẩm bẩm thì thầm —— "Mặc dù là một kiếp nạn, nhưng cây hoa đào lão phu đưa tới cho ngươi là một bảo vật vô giá đấy, mà nói lại, tình duyên trăm năm, bách thế yêu say đắm, một cặp đẹp đôi như vậy, thật sự là thế gian ít có."
Vê chòm râu dê trắng xóa, Ấn Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời mà cười.
Ngôi sao trên không, lẳng lặng lóe ra ánh sáng vĩnh hằng. Đột nhiên ông nhạy bén phát hiện điều gì đó, vội vàng bấm tay tính toán, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lại tràn đầy ý cười.
"Úi chà! Hồng loan tinh lại động, xem ra là ở phía Bắc rồi, ha ha ha. . . . . ."
--HOÀN--
Ngoài lề: Truyện này nằm trong hệ liệt ‘Quất tử thuyết cận kì” .
Bộ thứ hai là “Bản tướng quân vô địch”, nói về chuyện tình của Ấn Tâm lập chí học hết tài nấu nướng trong thiên hạ và đại tướng quân Đông Phương Thú Thiên.
Bộ thứ ba là “Tể tướng giả nghiêm chỉnh”, nói về chuyện tình giữa Ấn Hỉ lập chí ăn hết món ngon trong thiên hạ và Tể tướng Thượng Quan Khuynh Vân.
Danh sách chương