Qua năm năm, Lạc Thiển Hoa đã có sự thành thục, trưởng thành hơn nhiều. Trong mắt cũng không còn tia sốc nổi nữa. Nhan sắc càng trở nên mặn mà khó quên. Nàng ngồi trên đài, bàn tay nhẹ nhàng gảy đàn. Một trong những khúc nhạc nàng ta gảy trong Thuý Trúc Viện.
Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn.
Nhưng đột nhiên tiếng đàn trở nên hỗn loạn. Lạc Thiển Hoa nhăn mặt cố chịu đựng để hoàn thành phần thi nhưng cơn đau bụng dữ dội khiến nàng ta phải rời tay khỏi phím đàn mà ôm bụng. Mọi người đều xôn xao bàn tán. Nhưng một chuỗi âm thanh khiến toàn trường chết lặng.
"Bủm..."
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn ai trong Hồng Xuân các cũng có thể nghe. Có ai đó phì cười một tiếng, đó giống như ngọn lửa châm ngòi cho những trận cười thắt ruột. Tiếng cười nổ ra như sấm. Mặt Lạc Thiển Hoa từ xanh biến đỏ rồi chuyển thành đen xì. Con ngươi nàng ta long lên đầy hận thù nhìn lên lầu hai. Thiếu nữ vẻ mặt hả hê vẫy vẫy tay với nàng.
Hàn Tuyết khẽ lắc đầu cười. Bao năm qua mà quan hệ giữa Lạc Thiển Hoa và Lạc Thiển Hương vẫn không hề thay đổi.
Lạc Thiển Hoa vì quá uất ức mà ngất đi. Hai nha hoàn vội chạy lên đỡ nàng ta xuống.
Một thiếu nữ thướt tha bước lên. Nàng có khuôn mặt trái xoăn, mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi mỏng cong cong một nụ cười duyên dáng, cặp mắt long lanh có thần. Mái tóc đen mượt được vấn rất cầu kì. Nàng mặc một bộ váy màu thiên thanh khiến nàng ta trở nên thanh khiết dịu dàng hơn.
Có một vị công tử ngồi bàn kế bên thốt lên.
"Tiên tử! Diêu Tình Nhi tiểu thư của Mặc quốc quả đúng là danh bất hư truyền"
Thì ra là đại diện của Mặc quốc. Đại trưởng công chúa lộ ra ánh mắt hài lòng nhìn Diêu Tình Nhi. Ít nhất thì nàng ta sẽ là người lấy thể diện cho Mặc quốc.
Diêu Tình Nhi nhẹ nhàng nói.
"Tình Nhi tài năng kém cỏi. Đến với cuộc thi năm nay chỉ biết vẽ một bức tranh bêu xấu"
Lời nói khiêm tốn cùng cử chỉ có lễ khiến người nghe thầm gật đầu tán thưởng. Diêu Tình Nhi rất hài lòng với biểu cảm của họ. Nàng đi tới bàn đã đặt sẵn giấy, bút, mực, nghiên rồi ưu nhã vén tay áo nâng bút bắt đầu vẽ. Bàn tay nhỏ nhắn lia bút trên giấy. Chỉ một lúc sau, nàng hạ bút xuống. Tất cả mọi người đều tò mò cố kiễng lên xem. Bấy giờ Diêu Tình Nhi mới nâng bức tranh lên. Bức tranh vẽ cảnh núi non hùng vĩ. Nét vẽ mạnh mẽ, có hồn thể hiện được chí khí của bậc quân tử. Diêu Tình Nhi ngước về phía Đại trưởng công chúa thấy nàng ta hài lòng nhìn bức tranh thì thầm thở phào. Nếu để vị này không vừa lòng thì không xong đâu.
Diêu Tình Nhi lại nhìn về phía ba vị còn lại. Hiên Viên Ngạo vẫn giữ thái độ lười biếng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng. Long Thế Kiệt có đôi chút hưng phấn nhìn bức tranh. Còn Tây Lương Điển vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Diêu Tình Nhi đành bước xuống giữa sự tán thưởng của mọi người.
Tiếp theo là tới phần thi của Lạc Thiển Hương. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y đỏ rực. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Thế Kiệt. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Hàn Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi.
Khi mà Lạc Thiển Hương đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Mặc Cẩm Khê ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại Lạc Thiển Hương tới vậy? Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ nào đó. Thấy nàng cười tủm tỉm, Diệp Thanh tò mò hỏi.
"Mộc Tuyết, ngươi đang hoài xuân hay sao mà cười tủm tỉm như thế?"
Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn.
Nhưng đột nhiên tiếng đàn trở nên hỗn loạn. Lạc Thiển Hoa nhăn mặt cố chịu đựng để hoàn thành phần thi nhưng cơn đau bụng dữ dội khiến nàng ta phải rời tay khỏi phím đàn mà ôm bụng. Mọi người đều xôn xao bàn tán. Nhưng một chuỗi âm thanh khiến toàn trường chết lặng.
"Bủm..."
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn ai trong Hồng Xuân các cũng có thể nghe. Có ai đó phì cười một tiếng, đó giống như ngọn lửa châm ngòi cho những trận cười thắt ruột. Tiếng cười nổ ra như sấm. Mặt Lạc Thiển Hoa từ xanh biến đỏ rồi chuyển thành đen xì. Con ngươi nàng ta long lên đầy hận thù nhìn lên lầu hai. Thiếu nữ vẻ mặt hả hê vẫy vẫy tay với nàng.
Hàn Tuyết khẽ lắc đầu cười. Bao năm qua mà quan hệ giữa Lạc Thiển Hoa và Lạc Thiển Hương vẫn không hề thay đổi.
Lạc Thiển Hoa vì quá uất ức mà ngất đi. Hai nha hoàn vội chạy lên đỡ nàng ta xuống.
Một thiếu nữ thướt tha bước lên. Nàng có khuôn mặt trái xoăn, mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi mỏng cong cong một nụ cười duyên dáng, cặp mắt long lanh có thần. Mái tóc đen mượt được vấn rất cầu kì. Nàng mặc một bộ váy màu thiên thanh khiến nàng ta trở nên thanh khiết dịu dàng hơn.
Có một vị công tử ngồi bàn kế bên thốt lên.
"Tiên tử! Diêu Tình Nhi tiểu thư của Mặc quốc quả đúng là danh bất hư truyền"
Thì ra là đại diện của Mặc quốc. Đại trưởng công chúa lộ ra ánh mắt hài lòng nhìn Diêu Tình Nhi. Ít nhất thì nàng ta sẽ là người lấy thể diện cho Mặc quốc.
Diêu Tình Nhi nhẹ nhàng nói.
"Tình Nhi tài năng kém cỏi. Đến với cuộc thi năm nay chỉ biết vẽ một bức tranh bêu xấu"
Lời nói khiêm tốn cùng cử chỉ có lễ khiến người nghe thầm gật đầu tán thưởng. Diêu Tình Nhi rất hài lòng với biểu cảm của họ. Nàng đi tới bàn đã đặt sẵn giấy, bút, mực, nghiên rồi ưu nhã vén tay áo nâng bút bắt đầu vẽ. Bàn tay nhỏ nhắn lia bút trên giấy. Chỉ một lúc sau, nàng hạ bút xuống. Tất cả mọi người đều tò mò cố kiễng lên xem. Bấy giờ Diêu Tình Nhi mới nâng bức tranh lên. Bức tranh vẽ cảnh núi non hùng vĩ. Nét vẽ mạnh mẽ, có hồn thể hiện được chí khí của bậc quân tử. Diêu Tình Nhi ngước về phía Đại trưởng công chúa thấy nàng ta hài lòng nhìn bức tranh thì thầm thở phào. Nếu để vị này không vừa lòng thì không xong đâu.
Diêu Tình Nhi lại nhìn về phía ba vị còn lại. Hiên Viên Ngạo vẫn giữ thái độ lười biếng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng. Long Thế Kiệt có đôi chút hưng phấn nhìn bức tranh. Còn Tây Lương Điển vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Diêu Tình Nhi đành bước xuống giữa sự tán thưởng của mọi người.
Tiếp theo là tới phần thi của Lạc Thiển Hương. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y đỏ rực. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Thế Kiệt. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Hàn Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi.
Khi mà Lạc Thiển Hương đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Mặc Cẩm Khê ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại Lạc Thiển Hương tới vậy? Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ nào đó. Thấy nàng cười tủm tỉm, Diệp Thanh tò mò hỏi.
"Mộc Tuyết, ngươi đang hoài xuân hay sao mà cười tủm tỉm như thế?"
Danh sách chương