Từ xa đã nghe đến từng trận hương hoa xông vào mũi, Lăng Tuyết Mạn hít một hơi, vui vẻ thoải mái.

Mạc Ly Hiên ở bên cạnh nhìn Lăng Tuyết Mạn không chút nào làm ra vẻ, tràn đầy sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tươi cười, "Mẫu thân, hậu viên không khí dễ chịu cùng với hương hoa làm cho người ta rất là thoải mái."

"Không khí sáng sớm rất là trong lành. Con xem chúng ta sau bữa cơm tản bộ hưởng thụ một chút, cuộc sống thật tốt đẹp!" Lăng Tuyết Mạn thích ý nói, cánh tay giơ lên đấm đấm lưng mỏi.

"Mẫu thân, vậy sau này mỗi sáng Ly Hiên đều cùng ngài tản bộ được không?" Mạc Ly Hiên cười xán lạn, nắm tay Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn bật cười, hơi khom người vươn tay sờ mặt Mạc Ly Hiên, nói: "Ha ha, ta đây mới mười sáu tuổi đã có con trai lớn như vậy. Đến bây giờ ta còn chưa thích ứng đâu!"

Lòng bàn tay bóng loáng mơn trớn mặt Mạc Ly Hiên làm vị tiểu Vương gia này đỏ mặt lúng ta lúng túng nói: "Mẫu thân, nếu như theo tuổi Ly Hiên gọi ngài một tiếng tỷ tỷ mới thích hợp, nhưng theo bối phận Ly Hiên chỉ có thể gọi như vậy."

"Hì hì là Lăng Tuyết Mạn ta mất đi trượng phu, nhưng vẫn còn có được một đứa con, trời cao đối với ta không tệ." Lăng Tuyết Mạn cười mỉm kéo Mạc Ly Hiên đi, thanh âm khoan khoái chảy xuôi trong không khí tươi mát, "Ly Hiên, chúng ta đi qua bên kia núi giả xem cá vàng!"

Mấy ngày này Lăng Tuyết Mạn giả bộ thâm trầm, trong nội tâm là cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì từ khi chôn Tứ Vương gia đến nay, hơn nửa tháng dâm tặc không đến nữa. Vài ngày đầu nàng luôn ngủ không an ổn, phải vểnh tai nghe động tĩnh, còn bảo Mạc Ly Hiên kêu quản gia điều năm tên thị vệ giữ ở ngoài cửa. Nhớ đến lúc ấy, ánh mắt quản gia tỏ vẻ rất khiên cưỡng, cuối cùng không hỏi gì mà làm theo.

Có thể là có thủ vệ nên dâm tặc không dám vào. Lăng Tuyết Mạn về sau ngủ rất say sưa.

Bất quá nàng vẫn không yên lòng, nếu không dám nói ra, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình.

Thử hỏi Mạc Ly Hiên võ công có học được hay không, kết quả vừa nghe Mạc Ly Hiên nói, Lăng Tuyết Mạn rút lui có trật tự, sau đó mỗi ngày vắt hết óc nghĩ biện pháp, tỷ như hiện tại nàng ngồi ở trong phòng ngẩn người đã nửa giờ.

Đương nhiên hai đêm kia bị bắt, Lăng Tuyết Mạn cực lo lắng mình sẽ mang thai. Một khi mang thai cũng chính là kỳ chết của nàng. May mắn chính là tới nguyệt sự, lúc ấy nàng kích động gần như muốn nhảy lên.

Dâm tặc mỗi lần đều phải không ngừng sờ ngực nhỏ của nàng.

Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn phút chốc tỏa sáng vội kêu: "Xuân Đường Thu Nguyệt lấy vải và kim lại đây cho ta."

"Vương phi ngài muốn làm cái gì sao? Nếu có gì nô tì có thể..." Xuân Đường kỳ quái hỏi.

"Ha ha không cần. Tự ta làm là tốt rồi. Đi lấy đi, có sợi tơ bông gòn thì tốt."Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt nói.

"Vương phi xin chờ một chút."

Ban đêm trời dần mát. Gần đây thời tiết thường hay có mưa dầm, khi trời tối đưa tay không thấy được năm ngón.

Hương Đàn Cư

Trong mật thất, giờ phút này Mạc Kỳ Hàn đang ngồi ở trước bàn nhìn tư liệu trong tay, ánh nến sáng ngời, mà khuôn mặt tuấn tú của hắn lại phủ một mảnh sương mù. Cặp mắt tối tăm nhìn chữ trên giấy, giống như sương rét lạnh.

Miêu Cương? Thất diệp độc đúng là đến từ Miêu Cương? Mạc Kỳ Hàn nhấp nhanh môi mỏng, âm thầm suy tư. Thật lâu sau nhẹ giọng kêu lên: "Vô Cực!"

Một bóng dáng lòe ra ôm quyền, "Chủ tử! Nô tài ở đây!"

"Báo tin cho ân sư." Mạc Kỳ Hàn nói xong lấy bút ra viết mấy chữ, sau đó giao cho Vô Cực nói tiếp: "Giao cho ám vệ đi thăm dò trong số những người từng có quan hệ với Lăng Bắc Nguyên, có ai đến từ Miêu Cương không."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện