Hiếm khi Tiểu Trần Tử cũng có chút ý không tốt, nhưng làm một người xuất chúng hơn người, cách thức bày tỏ xin lỗi của hắn là
Hôn quang minh chính đại như vậy có phải không tốt lắm không...
Cho nên động tác của Tiểu Trần Tử cực nhanh, lại cầm một khối bánh đậu xanh, giả vờ muốn đút cho Đường Bao, rồi lại giả vờ muốn cướp đi... trong lúc qua lại với nhau như vậy, lại hôn nhau, ừm.
Thật sự là cảnh giới hạn chế người xem mà... Ngoài cửa tất cả mọi người vây xem ngại nhìn lén nên đều quay đầu nhìn trời.
Chỉ là bọn họ đều quên một chuyện
Bên cạnh bọn họ, là một cái bánh màn thầu có năng lực học tập mạnh mẽ, hơn nữa còn là một cái bánh muốn là bánh bao nhân thịt...
Nam tử áo trắng nhìn chăm chú vào hai người trong phòng củi, cảm thấy mình học được rồi...
Trong phòng củi, Tiểu Trần Tử hôn xong thì ngồi ngay ngắn lại, ho nhẹ một tiếng, "Quả thật đồ ngọt ăn rất ngon, ví dụ như bánh đậu xanh."
Dừng một chút, "Và Đường Bao."
An Tiểu Đường mờ mịt bị đùa giỡn được thổ lộ không nhìn hắn, vuốt ve cằm như có điều suy nghĩ, "Châm ngôn nói rất đúng, làm người lẽ ra sống đến già học đến già, tôi cũng phải tiếp tục học tập."
"... Học cái gì?"
"Không phải đã từng dặn anh rồi sao, ngoài ngàn dậm lấy người trinh tiết."
Tiểu Trần Tử: "..."
Theo bản năng kéo kéo vạt áo, hắn đổi một chủ đề an toàn, "... Đường Bao, vừa rồi... nàng có cảm giác gì?"
An Tiểu Đường suy nghĩ một chút, "Bánh đậu xanh ở cổ đại ăn ngon hơn bánh ở hiện đại."
"... Còn gì nữa không?"
" "Ăn không đủ no" trên mặt anh đẹp lắm."
Tiểu Trần Tử vừa nghe thấy ba chữ này thì kích động, "Ta biết, đó là vì in ở trên mặt ta, nên mới có thể nổi bật bốn chữ rồng bay phượng múa tiêu sái thoát tục như vậy."
An Tiểu Đường choàng tình, "Ý anh muốn nói là, so với mặt của anh, chữ gì cũng đều lộ ra vẻ đẹp sao?"
"Nàng..." Tiểu Trần Tử kinh hãi, "Đường Bao, nhất định là nàng rất thích ta! Vì an ủi ta, muốn ta đừng phiền não vì vẻ đẹp trai của mình, thế mà ngay cả lời nói dối kiểu này cũng nói ra được! Thật đúng là nên ban thưởng đấy." Nói xong liền nhanh chóng hôn trộm An Tiểu Đường lần nữa.
"..." An Tiểu Đường bắt đầu mài răng, "Sao anh không hỏi tôi có cảm giác gì với anh?"
"Cảm giác gì?" Tiểu Trần Tử lập tức phối hợp.
"Ngoại trừ dáng dấp không được đẹp trai, nhân phẩm chưa đủ tốt, chỉ số thông minh không đủ cao, thì cũng không có khuyết điểm quá lớn."
Sửng sốt mấy giây, tâm trạng Tiểu Trần Tử vô cùng phiền não, "Xem ra, nàng thích dáng người kiện mỹ thon dài của ta rồi."
An Tiểu Đường: "..." Sao hắn có thể thản nhiên nói ra được chữ đó...
Tiểu Trần Tử vẫn đang phiền não, "Đáng lẽ ra nam nhân nên nhường vợ của mình, nhưng vợ tương lai của ta thích thân hình của ta, ta phải làm thế nào để nàng thưởng thức cho đủ đây?"
Đường Bao cô nương lập tức hóa thành trị hết hệ*, giọng dịu dàng chỉ ra một đường sáng cho hắn: "Cởi."
(* trị hết hệ: một thuật ngữ mạng. Từ ngữ xuất hiện nửa cuối năm 1999 ở Nhật, vốn chỉ nữ diễn viên trong giới nghệ sĩ có diễn xuất và hành động khiến người xem cảm thấy yên bình, chữa khỏi bệnh, thoải mái.)
Tiểu Trần Tử vốn chỉ muốn giả vờ cởi quần áo trêu chọc An Tiểu Đường: "..."
Lần này Tiểu Trần Tử im lặng nhìn trời, trên mặt còn mang theo dấu in bốn chữ "Ăn không đủ no" làm kết thúc.
Rất rõ ràng, cô nương Đường Bao thắng.
Hơn nữa bây giờ Tiểu Trần Tử không cần cởi, nhưng đến tối...
Hai người lén chuồn ra khỏi phòng củi, thay phiên canh gác cho đối phương tắm ở trong con sông nhỏ ở bên núi, lại lén chuồn về đi ngủ.
Trong lúc này bọn sơn tặc không đưa cơm cho bọn họ, nhưng cũng không tới gây khó dễ với bọn họ.
Bởi vì bọn sơn tặc đều cảm thấy Tiểu Trần Tử ngốc đến cực kỳ lạ lùng, thật sự không phải dễ trêu... muốn để bọn họ đói bụng trước, đợi bọn họ không còn sức lực nói chuyện rồi nói sau.
Cho nên đêm hôm đó, hai người yên ổn ngủ một đêm. Sáng ngày thứ hai, Tiểu Trần Tử theo thói quen buổi sáng luyện võ rồi đi lâm triều thức dậy sớm, sau đó thì phát hiện.
Trong ngực có thêm một người.
Nhìn phương hướng thì hẳn là bản thân hắn ngủ lăn đến bên chỗ Đường Bao, còn ôm người ta vào ngực.
Những lúc thế này, cách thông thường nhất chính là thừa dịp người ta chưa tỉnh, nhanh chóng buông tay ra, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng dường như có chút không nỡ buông ra.
Người trong ngực ôm rất mềm mại, nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau, nhưng lại không cảm thấy nóng, ngược lại cảm thấy như gió mát lúc sáng sớm của vùng núi, ấm áp trong ngực càng khiến hắn tham luyến.
Thật ra ấn tượng về buổi sáng của Tiểu Trần Tử không tốt lắm.
Buổi sáng hắn phải ở Đông cung luyện công trước nhiều ánh mắt, sau đó lại phải tiếp tục mang khuôn mặt Thái tử như Diêm Vương đi lâm triều.
Mỗi buổi sáng hắn đều bận rộn mà thần kinh căng cứng, đây là lần đầu tiên dùng tâm trạng nhàn hạ tự tại thưởng thức sáng sớm.
Đây là loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, thật giống như... toàn bộ thế giới đều có người chia sẻ cùng hắn.
Tiểu Trần Tử đột nhiên chọc chọc người trong ngực, "Đừng giả ngủ nữa, thật ra trước kia ta đã từng ôm một con chó béo đi ngủ, nhưng không có cảm giác này."
Nói xong không cho cô nương Đường Bao có cơ hội mài răng, hắn ấn người vào trong ngực, "Ta không muốn buông nàng ra nhưng lại không biết nên nói gì với nàng, đừng nói chuyện, chúng ta đều tiếp tục giả vờ ngủ đi!"
An Tiểu Đường: "..."
Được rồi, cách xử lý này rất tốt...
Vì vậy hai người rõ ràng đã thức dậy đều nghiêm túc nhắm mắt, tiếp tục ôm nhau.
Mặc dù biểu hiện của bọn sơn tặc vô cùng như ý người, nhưng kế hoạch "anh hùng cứu mỹ nhân" đã bị bẻ cong, vẫn đạt được hiệu quả khiến người ta thỏa mãn.
Cho nên hai người này tiến triển thần tốc, bọn nam tử áo trắng rơi ở phía sau lần nữa sao? Đương nhiên sẽ không!
Đừng quên, ngốc cũng là một năng lực chiến đấu...
Bởi vì ở trên núi, nên cho dù là làm hay mua, chuẩn bị bữa sáng cũng không mấy dễ dàng, vì vậy buổi sáng sớm nay, đồ ăn mọi người ăn khá đơn giản, trên bàn bày cháo rau, sủi cảo thịt bò hấp, trứng vịt bách thảo đậu phụ, dưa chuột trộn.
Ừm, đơn giản, đơn giản trong mắt người thích ăn, khác với người bình thường...
Hôm nay sư đệ không bắt nạt nam tử áo trắng, hiện tại hai sư huynh đệ chia ra mỗi người ăn một lồng sủi cảo hấp, nhưng...
Động tác dùng cơm của nam tử áo trắng xưa nay lịch sự, nhưng hôm nay lại chậm hơi quá.
Ai cũng không phát hiện, thật ra hắn đang chờ cơ hội...
Đợi đến lúc sư đệ kẹp một miếng đậu hủ cắn một nửa, nam tử áo trắng đột nhiên nghiêng người qua, cướp nửa miếng còn lại bên miệng sư đệ.
Mọi người: "..." <(口′)> Xảy ra chuyện gì!
Nam tử áo trắng với khuôn mặt hờ hững như trích tiên, yên tĩnh hai giây, "Đậu hũ ăn không ngon."
Loại bình luận này không thể nhìn thẳng...
Mọi người biết mình nghĩ sai, thế nhưng không bình tĩnh được.
Cố tình bọn họ còn chưa tỉnh táo lại, nam tử áo trắng đột nhiên lại nghiêng người qua, lần này không phải muốn cướp đồ ăn của sư đệ, mà là hết sức tiêu chuẩn hôn sư đệ một cái.
Sau khi ngồi trở lại, "Như vậy ăn ngon hơn."
Mọi người: "..."
Khi một cái bánh màn thầu ngây thơ nói chuyện yêu đương... Mọi người đều che mặt bịt mắt.
Ngốc đến mức cái gì cũng nói thẳng, hơn nữa trong lòng hoàn toàn không có tạp niệm nào... Lực sát thương thật sự rất lớn đó.
Nếu như là người khác làm ra mấy động tác đó, nhất định Ngư Ngư sẽ khuyên hắn đi theo Hách Liên Dạ mua mấy cân tiết tháo...
Nhưng người này là nam tử áo trắng...
Ngư Ngư hết sức rối rắm, "Mô Mô à, vừa rồi anh làm như vậy là có mục đích gì?"
Quả nhiên, nam tử áo trắng thản nhiên trả lời, "Ngày hôm qua thấy Tiểu Trần Tử cướp bánh đậu xanh như vậy."
Mọi người: "..."
Cho nên hắn cho rằng đây là một mánh khoé giành ăn à... Mọi người hết cách với cái bánh màn thầu ngây thơ này, nhưng trong lòng còn có thắc mắc, "Nhưng anh chỉ thích ăn thịt mà..."
Nam tử áo trắng vẫn đầy đủ lý do, "Sáng nay chỉ có sủi cảo thịt bò hấp là có thịt."
Cho nên? Tất cả mọi người nghe không hiểu.
Nam tử áo trắng lặng lẽ rũ mắt xuống, "Ta sợ nước nhân vẩy ra ngoài, làm bỏng sư đệ."
"..." Mọi người cũng yên lặng rũ mắt theo, cảm thấy nói chuyện với nam tử áo trắng mình cần phải thuần khiết...
Bánh màn thầu vừa ngốc vừa moe này thật ra vẫn rất cẩn thận thỉnh thoảng còn biết nói ngọt... Sư đệ mau chóng đổ gục trước hắn đi!
Không đúng... Hắn vẫn chưa tới hai lăm, hiện tại không thể gần nữ sắc... Thật là gấp chết người mà!
Một đám người rối rắm trong lòng, so với sư đệ thì sốt ruột hơn...
Sư đệ vẫn bình tĩnh như cũ, cho dù là nam tử áo trắng hôn nàng hai lần trước mặt mọi người, sau đó còn nói mấy câu không nên nói... Biểu hiện trên mặt nàng vẫn không có thay đổi gì.
Thong thả ung dung lấy gói gì đó có màu sắc rực rỡ từ trong ngực ra, đưa cho nam tử áo trắng.
Từ trước đến nay nam tử áo trắng chỉ chịu ăn đồ của sư đệ đưa cho... bởi vậy có thể thấy hắn tín nhiệm sư đệ bao nhiêu.
Cho nên cũng không hỏi đó là cái gì, xé gói ra, trực tiếp ăn hết.
Sau đó miệng của hắn lập tức bị niêm phong lại...
Nam tử áo trắng không mở miệng được nên không có cách nào nói thêm mấy câu kinh người như "Đậu hũ ăn không ngon" này nữa... Nhưng hắn cũng không thể ăn thịt được!
... Hơn nữa ngay cả yêu cầu đơn giản mộc mạc "Ta muốn ăn thịt" cũng không thể nói ra.
Nam tử áo trắng lặng lẽ nhìn sủi cảo thịt bò mình vẫn chưa ăn xong, ánh mắt chuyên chú kia khiến mọi người đều hiểu rằng, đây mới thật sự là khoảng cách xa nhất trên thế giới...
Làm một cái bánh màn thầu hiền lành đàng hoàng, nam tử áo trắng không nghĩ ra được cách bắt nạt nào nữa.
Cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một đống sủi cảo thịt bò hấp bị sư đệ tiêu diệt hết, hắn yên lặng nhìn hai mắt sư đệ, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn muốn rời nhà trốn đi?
Đương nhiên không phải, hắn muốn đi nhìn xem bọn Tiểu Trần Tử... Ở trong mắt bánh màn thầu, dường như Tiểu Trần Tử rất có biện pháp với Đường Bao...
Thật ra đây là do nam tử áo trắng suy nghĩ nhiều rồi...
Nhưng cũng bởi vì ngày hôm qua quả thật Tiểu Trần Tử cướp được bánh đậu xanh, nam tử áo trắng phán đoán lý do của mình rất đầy đủ...
Với sự ăn ý của hai sư huynh đệ này, sư đệ đoán ra được tám phần mười là hắn muốn làm gì rồi.
Cho nên nam tử áo trắng mới vừa đi được một bước, lập tức bị sư đệ kéo trở về.
Nam tử áo trắng lặng lẽ liếc nhìn chiếc đũa của nàng vừa mới kẹp hết sủi cảo thịt hấp, hết sức kiên quyết định đi tiếp...
Sư đệ cũng không nói mấy lời nhảm nhí, chậm rãi lấy từ trong ngực ra một cây đinh, còn có một cái búa nhỏ, bước mấy bước đuổi kịp sư huynh, tóm lấy góc áo của hắn kéo đến trên bờ rào ven đường nhấn một cái, đóng đinh sư huynh lên bờ rào...
"... Nhất Nhất, tại sao cô lại mang theo cái búa bên người vậy?" Còn là loại búa cỡ như bàn tay có thêm cán gỗ.
Sư đệ thong dong chuyển khuôn mặt to qua, "Dùng để thay đổi thuật dịch dung rất rắn chắc, đụng không bể, nhưng cũng không tiện tháo ra."
Mọi người: "..."
Thật ra nam tử áo trắng không biết cây đinh... Hơn nữa y phục trên người hắn là do sư đệ tự làm cho hắn, hắn không muốn làm hư, hiện tại cũng không biết cưỡng chế rời đi như thế nào.
Nhưng là một cái bánh màn thầu quật khởi, hiện tại hắn sẽ không hiền lành bị ức hiếp nữa...
Hơn nữa hắn đã thành công xem Tiểu Trần Tử là bản mẫu... Hiện tại, đúng lúc học Tiểu Trần Tử một chút.
Hôn quang minh chính đại như vậy có phải không tốt lắm không...
Cho nên động tác của Tiểu Trần Tử cực nhanh, lại cầm một khối bánh đậu xanh, giả vờ muốn đút cho Đường Bao, rồi lại giả vờ muốn cướp đi... trong lúc qua lại với nhau như vậy, lại hôn nhau, ừm.
Thật sự là cảnh giới hạn chế người xem mà... Ngoài cửa tất cả mọi người vây xem ngại nhìn lén nên đều quay đầu nhìn trời.
Chỉ là bọn họ đều quên một chuyện
Bên cạnh bọn họ, là một cái bánh màn thầu có năng lực học tập mạnh mẽ, hơn nữa còn là một cái bánh muốn là bánh bao nhân thịt...
Nam tử áo trắng nhìn chăm chú vào hai người trong phòng củi, cảm thấy mình học được rồi...
Trong phòng củi, Tiểu Trần Tử hôn xong thì ngồi ngay ngắn lại, ho nhẹ một tiếng, "Quả thật đồ ngọt ăn rất ngon, ví dụ như bánh đậu xanh."
Dừng một chút, "Và Đường Bao."
An Tiểu Đường mờ mịt bị đùa giỡn được thổ lộ không nhìn hắn, vuốt ve cằm như có điều suy nghĩ, "Châm ngôn nói rất đúng, làm người lẽ ra sống đến già học đến già, tôi cũng phải tiếp tục học tập."
"... Học cái gì?"
"Không phải đã từng dặn anh rồi sao, ngoài ngàn dậm lấy người trinh tiết."
Tiểu Trần Tử: "..."
Theo bản năng kéo kéo vạt áo, hắn đổi một chủ đề an toàn, "... Đường Bao, vừa rồi... nàng có cảm giác gì?"
An Tiểu Đường suy nghĩ một chút, "Bánh đậu xanh ở cổ đại ăn ngon hơn bánh ở hiện đại."
"... Còn gì nữa không?"
" "Ăn không đủ no" trên mặt anh đẹp lắm."
Tiểu Trần Tử vừa nghe thấy ba chữ này thì kích động, "Ta biết, đó là vì in ở trên mặt ta, nên mới có thể nổi bật bốn chữ rồng bay phượng múa tiêu sái thoát tục như vậy."
An Tiểu Đường choàng tình, "Ý anh muốn nói là, so với mặt của anh, chữ gì cũng đều lộ ra vẻ đẹp sao?"
"Nàng..." Tiểu Trần Tử kinh hãi, "Đường Bao, nhất định là nàng rất thích ta! Vì an ủi ta, muốn ta đừng phiền não vì vẻ đẹp trai của mình, thế mà ngay cả lời nói dối kiểu này cũng nói ra được! Thật đúng là nên ban thưởng đấy." Nói xong liền nhanh chóng hôn trộm An Tiểu Đường lần nữa.
"..." An Tiểu Đường bắt đầu mài răng, "Sao anh không hỏi tôi có cảm giác gì với anh?"
"Cảm giác gì?" Tiểu Trần Tử lập tức phối hợp.
"Ngoại trừ dáng dấp không được đẹp trai, nhân phẩm chưa đủ tốt, chỉ số thông minh không đủ cao, thì cũng không có khuyết điểm quá lớn."
Sửng sốt mấy giây, tâm trạng Tiểu Trần Tử vô cùng phiền não, "Xem ra, nàng thích dáng người kiện mỹ thon dài của ta rồi."
An Tiểu Đường: "..." Sao hắn có thể thản nhiên nói ra được chữ đó...
Tiểu Trần Tử vẫn đang phiền não, "Đáng lẽ ra nam nhân nên nhường vợ của mình, nhưng vợ tương lai của ta thích thân hình của ta, ta phải làm thế nào để nàng thưởng thức cho đủ đây?"
Đường Bao cô nương lập tức hóa thành trị hết hệ*, giọng dịu dàng chỉ ra một đường sáng cho hắn: "Cởi."
(* trị hết hệ: một thuật ngữ mạng. Từ ngữ xuất hiện nửa cuối năm 1999 ở Nhật, vốn chỉ nữ diễn viên trong giới nghệ sĩ có diễn xuất và hành động khiến người xem cảm thấy yên bình, chữa khỏi bệnh, thoải mái.)
Tiểu Trần Tử vốn chỉ muốn giả vờ cởi quần áo trêu chọc An Tiểu Đường: "..."
Lần này Tiểu Trần Tử im lặng nhìn trời, trên mặt còn mang theo dấu in bốn chữ "Ăn không đủ no" làm kết thúc.
Rất rõ ràng, cô nương Đường Bao thắng.
Hơn nữa bây giờ Tiểu Trần Tử không cần cởi, nhưng đến tối...
Hai người lén chuồn ra khỏi phòng củi, thay phiên canh gác cho đối phương tắm ở trong con sông nhỏ ở bên núi, lại lén chuồn về đi ngủ.
Trong lúc này bọn sơn tặc không đưa cơm cho bọn họ, nhưng cũng không tới gây khó dễ với bọn họ.
Bởi vì bọn sơn tặc đều cảm thấy Tiểu Trần Tử ngốc đến cực kỳ lạ lùng, thật sự không phải dễ trêu... muốn để bọn họ đói bụng trước, đợi bọn họ không còn sức lực nói chuyện rồi nói sau.
Cho nên đêm hôm đó, hai người yên ổn ngủ một đêm. Sáng ngày thứ hai, Tiểu Trần Tử theo thói quen buổi sáng luyện võ rồi đi lâm triều thức dậy sớm, sau đó thì phát hiện.
Trong ngực có thêm một người.
Nhìn phương hướng thì hẳn là bản thân hắn ngủ lăn đến bên chỗ Đường Bao, còn ôm người ta vào ngực.
Những lúc thế này, cách thông thường nhất chính là thừa dịp người ta chưa tỉnh, nhanh chóng buông tay ra, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng dường như có chút không nỡ buông ra.
Người trong ngực ôm rất mềm mại, nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau, nhưng lại không cảm thấy nóng, ngược lại cảm thấy như gió mát lúc sáng sớm của vùng núi, ấm áp trong ngực càng khiến hắn tham luyến.
Thật ra ấn tượng về buổi sáng của Tiểu Trần Tử không tốt lắm.
Buổi sáng hắn phải ở Đông cung luyện công trước nhiều ánh mắt, sau đó lại phải tiếp tục mang khuôn mặt Thái tử như Diêm Vương đi lâm triều.
Mỗi buổi sáng hắn đều bận rộn mà thần kinh căng cứng, đây là lần đầu tiên dùng tâm trạng nhàn hạ tự tại thưởng thức sáng sớm.
Đây là loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, thật giống như... toàn bộ thế giới đều có người chia sẻ cùng hắn.
Tiểu Trần Tử đột nhiên chọc chọc người trong ngực, "Đừng giả ngủ nữa, thật ra trước kia ta đã từng ôm một con chó béo đi ngủ, nhưng không có cảm giác này."
Nói xong không cho cô nương Đường Bao có cơ hội mài răng, hắn ấn người vào trong ngực, "Ta không muốn buông nàng ra nhưng lại không biết nên nói gì với nàng, đừng nói chuyện, chúng ta đều tiếp tục giả vờ ngủ đi!"
An Tiểu Đường: "..."
Được rồi, cách xử lý này rất tốt...
Vì vậy hai người rõ ràng đã thức dậy đều nghiêm túc nhắm mắt, tiếp tục ôm nhau.
Mặc dù biểu hiện của bọn sơn tặc vô cùng như ý người, nhưng kế hoạch "anh hùng cứu mỹ nhân" đã bị bẻ cong, vẫn đạt được hiệu quả khiến người ta thỏa mãn.
Cho nên hai người này tiến triển thần tốc, bọn nam tử áo trắng rơi ở phía sau lần nữa sao? Đương nhiên sẽ không!
Đừng quên, ngốc cũng là một năng lực chiến đấu...
Bởi vì ở trên núi, nên cho dù là làm hay mua, chuẩn bị bữa sáng cũng không mấy dễ dàng, vì vậy buổi sáng sớm nay, đồ ăn mọi người ăn khá đơn giản, trên bàn bày cháo rau, sủi cảo thịt bò hấp, trứng vịt bách thảo đậu phụ, dưa chuột trộn.
Ừm, đơn giản, đơn giản trong mắt người thích ăn, khác với người bình thường...
Hôm nay sư đệ không bắt nạt nam tử áo trắng, hiện tại hai sư huynh đệ chia ra mỗi người ăn một lồng sủi cảo hấp, nhưng...
Động tác dùng cơm của nam tử áo trắng xưa nay lịch sự, nhưng hôm nay lại chậm hơi quá.
Ai cũng không phát hiện, thật ra hắn đang chờ cơ hội...
Đợi đến lúc sư đệ kẹp một miếng đậu hủ cắn một nửa, nam tử áo trắng đột nhiên nghiêng người qua, cướp nửa miếng còn lại bên miệng sư đệ.
Mọi người: "..." <(口′)> Xảy ra chuyện gì!
Nam tử áo trắng với khuôn mặt hờ hững như trích tiên, yên tĩnh hai giây, "Đậu hũ ăn không ngon."
Loại bình luận này không thể nhìn thẳng...
Mọi người biết mình nghĩ sai, thế nhưng không bình tĩnh được.
Cố tình bọn họ còn chưa tỉnh táo lại, nam tử áo trắng đột nhiên lại nghiêng người qua, lần này không phải muốn cướp đồ ăn của sư đệ, mà là hết sức tiêu chuẩn hôn sư đệ một cái.
Sau khi ngồi trở lại, "Như vậy ăn ngon hơn."
Mọi người: "..."
Khi một cái bánh màn thầu ngây thơ nói chuyện yêu đương... Mọi người đều che mặt bịt mắt.
Ngốc đến mức cái gì cũng nói thẳng, hơn nữa trong lòng hoàn toàn không có tạp niệm nào... Lực sát thương thật sự rất lớn đó.
Nếu như là người khác làm ra mấy động tác đó, nhất định Ngư Ngư sẽ khuyên hắn đi theo Hách Liên Dạ mua mấy cân tiết tháo...
Nhưng người này là nam tử áo trắng...
Ngư Ngư hết sức rối rắm, "Mô Mô à, vừa rồi anh làm như vậy là có mục đích gì?"
Quả nhiên, nam tử áo trắng thản nhiên trả lời, "Ngày hôm qua thấy Tiểu Trần Tử cướp bánh đậu xanh như vậy."
Mọi người: "..."
Cho nên hắn cho rằng đây là một mánh khoé giành ăn à... Mọi người hết cách với cái bánh màn thầu ngây thơ này, nhưng trong lòng còn có thắc mắc, "Nhưng anh chỉ thích ăn thịt mà..."
Nam tử áo trắng vẫn đầy đủ lý do, "Sáng nay chỉ có sủi cảo thịt bò hấp là có thịt."
Cho nên? Tất cả mọi người nghe không hiểu.
Nam tử áo trắng lặng lẽ rũ mắt xuống, "Ta sợ nước nhân vẩy ra ngoài, làm bỏng sư đệ."
"..." Mọi người cũng yên lặng rũ mắt theo, cảm thấy nói chuyện với nam tử áo trắng mình cần phải thuần khiết...
Bánh màn thầu vừa ngốc vừa moe này thật ra vẫn rất cẩn thận thỉnh thoảng còn biết nói ngọt... Sư đệ mau chóng đổ gục trước hắn đi!
Không đúng... Hắn vẫn chưa tới hai lăm, hiện tại không thể gần nữ sắc... Thật là gấp chết người mà!
Một đám người rối rắm trong lòng, so với sư đệ thì sốt ruột hơn...
Sư đệ vẫn bình tĩnh như cũ, cho dù là nam tử áo trắng hôn nàng hai lần trước mặt mọi người, sau đó còn nói mấy câu không nên nói... Biểu hiện trên mặt nàng vẫn không có thay đổi gì.
Thong thả ung dung lấy gói gì đó có màu sắc rực rỡ từ trong ngực ra, đưa cho nam tử áo trắng.
Từ trước đến nay nam tử áo trắng chỉ chịu ăn đồ của sư đệ đưa cho... bởi vậy có thể thấy hắn tín nhiệm sư đệ bao nhiêu.
Cho nên cũng không hỏi đó là cái gì, xé gói ra, trực tiếp ăn hết.
Sau đó miệng của hắn lập tức bị niêm phong lại...
Nam tử áo trắng không mở miệng được nên không có cách nào nói thêm mấy câu kinh người như "Đậu hũ ăn không ngon" này nữa... Nhưng hắn cũng không thể ăn thịt được!
... Hơn nữa ngay cả yêu cầu đơn giản mộc mạc "Ta muốn ăn thịt" cũng không thể nói ra.
Nam tử áo trắng lặng lẽ nhìn sủi cảo thịt bò mình vẫn chưa ăn xong, ánh mắt chuyên chú kia khiến mọi người đều hiểu rằng, đây mới thật sự là khoảng cách xa nhất trên thế giới...
Làm một cái bánh màn thầu hiền lành đàng hoàng, nam tử áo trắng không nghĩ ra được cách bắt nạt nào nữa.
Cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một đống sủi cảo thịt bò hấp bị sư đệ tiêu diệt hết, hắn yên lặng nhìn hai mắt sư đệ, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn muốn rời nhà trốn đi?
Đương nhiên không phải, hắn muốn đi nhìn xem bọn Tiểu Trần Tử... Ở trong mắt bánh màn thầu, dường như Tiểu Trần Tử rất có biện pháp với Đường Bao...
Thật ra đây là do nam tử áo trắng suy nghĩ nhiều rồi...
Nhưng cũng bởi vì ngày hôm qua quả thật Tiểu Trần Tử cướp được bánh đậu xanh, nam tử áo trắng phán đoán lý do của mình rất đầy đủ...
Với sự ăn ý của hai sư huynh đệ này, sư đệ đoán ra được tám phần mười là hắn muốn làm gì rồi.
Cho nên nam tử áo trắng mới vừa đi được một bước, lập tức bị sư đệ kéo trở về.
Nam tử áo trắng lặng lẽ liếc nhìn chiếc đũa của nàng vừa mới kẹp hết sủi cảo thịt hấp, hết sức kiên quyết định đi tiếp...
Sư đệ cũng không nói mấy lời nhảm nhí, chậm rãi lấy từ trong ngực ra một cây đinh, còn có một cái búa nhỏ, bước mấy bước đuổi kịp sư huynh, tóm lấy góc áo của hắn kéo đến trên bờ rào ven đường nhấn một cái, đóng đinh sư huynh lên bờ rào...
"... Nhất Nhất, tại sao cô lại mang theo cái búa bên người vậy?" Còn là loại búa cỡ như bàn tay có thêm cán gỗ.
Sư đệ thong dong chuyển khuôn mặt to qua, "Dùng để thay đổi thuật dịch dung rất rắn chắc, đụng không bể, nhưng cũng không tiện tháo ra."
Mọi người: "..."
Thật ra nam tử áo trắng không biết cây đinh... Hơn nữa y phục trên người hắn là do sư đệ tự làm cho hắn, hắn không muốn làm hư, hiện tại cũng không biết cưỡng chế rời đi như thế nào.
Nhưng là một cái bánh màn thầu quật khởi, hiện tại hắn sẽ không hiền lành bị ức hiếp nữa...
Hơn nữa hắn đã thành công xem Tiểu Trần Tử là bản mẫu... Hiện tại, đúng lúc học Tiểu Trần Tử một chút.
Danh sách chương