Nhưng chỉ có một "người xem" duy nhất này khiến hắn không thể bình tĩnh được....
May mắn nội lực cũng đủ cao thâm, ngón tay khẽ động một cái, quần dưới đất bay lên, Lãnh Thành Nhiên đứng chắp tay, hết sức khí chất làm bộ như đang suy nghĩ gì đó... rồi lén cầm quần đằng sau lên, tránh để nó rơi xuống đất...
Ngược lại Hách Liên Nhị rất trấn tĩnh, ngước khuôn mặt nhỏ lên, dáng vẻ tiểu đại nhân an ủi hắn, "Sư phụ người đừng sợ, thật ra con không nhìn thấy gì cả đâu!"
Lãnh Thành Nhiên: "... Khụ, Nhị Nhị, con xoay sang chỗ khác trước đi."
Mặc dù hiện giờ chỉ là cơ thể trẻ nhỏ, nhưng để hắn chỉnh lại y phục ngay trước mặt Nhị Nhị.... hắn vẫn không làm được.
Tiểu nha đầu chớp mắt, "Nhưng bình thường sư phụ đều gọi là con Tiểu Đông Qua mà, hiện giờ sư phụ xem con là một trái bí đao là được!"
(* tiểu đông qua là bí đao nhỏ, vì LTN gọi HLN là tiểu đông qua như là một biệt danh nên t để nguyên hán việt nha)
"..." Nhưng hai mắt của trái bí đao to tròn kia vẫn luôn nghiêm túc nhìn hắn đấy....
Hai sư đồ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tiểu nha đầu bỗng nhiên cao hứng vỗ tay, "Hay! Lại thấy sư phụ đỏ mặt rồi!"
Dứt lời, bé chân thành khen hắn, "Sư phụ đỏ mặt lên nhìn thật đẹp trai!"
Sau đó tung tăng nhảy nhót xoay người rời đi.
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Sau khi đã chỉnh sửa lại y phục, lại nhặt heo nhỏ đang cười như động kinh lên, Lãnh Thành Nhiên liếc nhìn bé con mặc y phục màu đỏ ở đầu ngõ.... cảm thấy bản thân nên lấy chút uy nghiêm của sư phụ ra.
Nếu không kế tiếp tiểu nha đầu bịp bợm này có thể sẽ ngày ngày nghĩ mọi cách khiến hắn đỏ mặt...
Hắn nhuận yết hầu, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Đi thôi."
Giọng nói cứng ngắc hết sức nghiêm túc, không gọi Nhị Nhị nữa, cũng không nắm bàn tay bé nhỏ của bé nữa.
Tiểu nha đầu bị lạnh nhạt, vành thoáng thoáng chốc đỏ lên, "Sư phụ, có phải người không thích Nhị Nhị nữa rồi không..."
Lãnh Thành Nhiên quyết tâm sắt đá, tự nhắc nhở bản thân lần này tuyệt đối không thể luyến tiếc bộ dạng đáng thương của bé nữa.
Nếu không về sau cái đỏ lên không phải là vành mắt của tiểu nha đầu này, mà chính là mặt của hắn....
"Không có." Cứng ngắc đáp lại một câu, Lãnh Thành Nhiên cất bước muốn đi ra ngoài.
Tiểu nha đầu cảm thấy uất ức, không chịu đi theo, buồn bã ỉu xìu cúi đầu nhỏ, "Thì ra sư phụ sẽ thay đổi, vẫn là tướng công tốt, tướng công sẽ luôn đối tốt với con!"
Ngừng một chút, "Cho nên con biến sư phụ thành tướng công, sau này sư phụ sẽ không dữ tợn nữa!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Lãnh Thành Nhiên thiếu chút nữa lảo đảo, nhưng hắn kịp định thần lại, quyết định tiếp tục bình tĩnh.
Nhưng sau lưng lại có tiếng bước chân lạch bạch chạy tới, tiểu nha đầu kéo lấy y phục của hắn, "Cho nên con nên bắt đầu theo đuổi sư phụ thôi!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hắn phát hiện bản thân đã thật sự thắng tiểu đồ đệ bịp bợm này rồi.
Hắn đành quay người cười bất đắc dĩ nói, "Sư phụ nhận sai, sau này sư phụ sẽ không dữ tợn với Nhị Nhị nữa."
Nhưng tiểu nha đầu vừa bị đả kích một lần, hiện giờ hiển nhiên rất khẩn trương, sợ hãi níu bàn tay nhỏ bé, "Vậy sư phụ sẽ luôn mãi tốt với con phải không?"
"Đương nhiên sẽ, sư phụ sẽ luôn sủng ái Nhị Nhị." Lãnh Thành Nhiên thích thú xoa đầu nhỏ của bé.
Tiểu nha đầu cao hứng, ngẩng khuôn mặt tươi cười, "Vậy không phải giống như tướng công sao? Cho nên để sư phụ làm tướng công của con là được rồi!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hiện giờ hắn xác định hắn thật sự vẫn luôn rớt dưới đáy hố, chưa từng leo được lên...
Tiểu nha đầu còn chớp hai mắt đôi đồng tử đen láy như hai quả nho đen, ngoan ngoãn chờ hắn đáp lại, nhưng Lãnh Thành Nhiên lại yên lặng cả buổi.
"... Nhị Nhị, sư phụ đỏ mặt cho con xem đi."
Phụt... Heo nhỏ lại cười ngả nghiêng trên vai hắn lần nữa.
"Nhị Nhị, thì ra muội ở đây, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi."
Giọng nữ tử quen thuộc đột ngột vang lên, là Công chúa Sính Nhiên vẫn luôn quyết chí phá hoại tết Trung thu của hai sư đồ tìm tới.
Lần đầu tiên Lãnh Thành Nhiên cảm thấy nàng ta vô cùng thuận mắt...
Bởi vì có nàng ta ở đây, Tiểu Đông Qua này không nhắc tới chuyện tướng công nữa...
Công chúa Sính Nhiên hoàn toàn không liếc nhìn đến hắn, thấy hiện tại hắn thấp lùn không cao như trước nên trực tiếp bỏ quên hắn...
"Nhị Nhị, sư phụ muội đâu?"
"Muội không biết hà," Hách Liên Nhị kéo tay Lãnh Thành Nhiên, "Khi nãy muội đuổi theo tướng công, nên bị lạc mất sư phụ rồi!"
Lãnh Thành Nhiên khẽ thở ra: "..."
Công chúa Sính Nhiên nghe vậy thì cả kinh, "Tướng công của muội?"
Sau đó mới chú ý tới Lãnh Thành Nhiên đứng bên cạnh.
Heo nhỏ phản ứng nhanh hơn nàng ta, đạp một phát, bay lên "bốp" một cái lên mặt Lãnh Thành Nhiên, duỗi trảo heo, cố gắng che khuất mặt Lãnh Thành Nhiên.
Lãnh Thành Nhiên quen thuộc với heo nhỏ, sớm đã quen với tác phong của nó, cũng không bị đánh ngã, bình tĩnh xoay người, gạt heo nhỏ trên mặt xuống, thay đổi mặt nạ dịch dung.
Nếu không khi nhìn kỹ dung mạo của hắn, Công chúa Sính Nhiên có thể nhận ra hắn.
Dân chúng nơi này biết Lãnh Thành Nhiên rất thần, nhưng ngoại trừ dáng vẻ trường sinh bất lão ra thì bọn họ cũng không rõ rốt cuộc hắn thần ở đâu.
Cho nên Công chúa Sính Nhiên cũng không biết được hắn còn có thể biến về bộ dạng lúc nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, trong mắt xuất hiện tia vui vẻ không xiết.
Cuối cùng nàng ta cũng tìm được lý do quang minh chính đại đuổi nha đầu này rời khỏi người Lãnh Thành Nhiên, khỏi Thiên Lý môn rồi!
"Nhị Nhị, sao trước giờ chưa từng thấy muội nhắc tới," rất giả dối trách một câu, Công chúa Sính Nhiên lập tức thay đổi thành vẻ mặt nhiệt tình, "Nhị Nhị, sao không thấy tướng công bên cạnh muội, trước kia mỗi lần gặp muội, muội đều đi cùng Môn chủ đại nhân mà."
"Bởi vì trước kia muội không tìm được huynh ấy!" Tiểu nha đầu nhìn rất vô tư trả lời, "Sau này sẽ luôn ở bên cạnh huynh ấy đấy!"
Nghĩ nghĩ một chút, "Khi ngủ cũng ôm huynh ấy ngủ!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hắn thật sự cảm thấy bản thân lại bị đùa giỡn rồi...
Lãnh Thành Nhiên không phải người ăn thiệt còn có thể buông tay, nhưng tình huống hiện giờ... đâu thể để cho hắn đùa giỡn ngược lại được? Hắn dứt khoát nhéo lấy bàn tay bé nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng nói, "Nhị Nhị, hiện giờ muội còn quá nhỏ, chờ muội trưởng thành, đến lúc đó chúng ta lại nói những điều này được không."
"Huynh nói rồi nha! Huynh phải chờ muội lớn đấy!" Tiểu nha đầu cực kỳ vui vẻ, nở nụ cười lộ hai má lúm đồng tiền, cười đến hai mắt sáng ngời lấp lánh.
"..." Một câu "Hiện giờ ta cáo từ trước" hắn vốn còn chưa kịp nói....
Kết quả bị tiểu nha đầu này giành trước, ý lời này sao giống như thay đổi hoàn toàn vậy....
Công chúa Sính Nhiên không có tâm tình nghe hai đứa trẻ "thề non hẹn biển", nàng ta nóng lòng đuổi Hách Liên Nhị đi, cho nên trực tiếp đề nghị, "Nhị Nhị, vậy muội mau chóng đi chơi với tướng công của muội đi, phía sư phụ muội ta sẽ nói với hắn."
Dù sao bất kể ở đâu cũng đều bị tiểu đồ đệ của mình đùa giỡn... Lãnh Thành Nhiên cũng không muốn phải nhìn Công chúa Sính Nhiên nữa, không nhiều, trực tiếp dẫn Hách Liên Nhị rời đi.
Nhưng e rằng đến cả hắn cũng không ngờ, Công chúa Sính Nhiên lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, như vậy vẫn cảm thấy không yên lòng, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, dẫn mấy tên thủ hạ tới để bọn họ tìm cơ hội diệt khẩu hai đứa trẻ này.
Hai sư đồ đã đi xa không biết tâm kế ác độc của nàng ta, Lãnh Thành Nhiên nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh, "... Nhị Nhị, lời con nói trước đó không phải nghiêm túc đấy chứ?"
Tiểu nha đầu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ phồng khuôn mặt nhỏ nói, "Sư phụ, người đổi một tấm mặt nạ khác được không?"
Dứt lời, bé lấy từ trong ngực ra một cái mặt nạ dịch dung tự làm.
Lãnh Thành Nhiên đương nhiên đồng ý.
Trước giờ hắn luôn sủng ái tiểu đồ đệ của mình, huống chi chỉ là một yêu cầu nhỏ như vậy.
Nhưng sau khi đổi mặt nạ xong...
"Được rồi! Hiện giờ cho dù sư phụ có dịch dung, con vẫn có thể nhìn ra sư phụ đang đỏ mặt!" Bởi vì đây là tấm mặt nạ đặc chế đấy nhé!
"..." Thật là một tiểu nha đầu bịp bợm.
Hắn bật cười xoa gương mặt nhỏ bé của nàng, "Lại vô lương rồi, sư phụ muốn ức hiếp con đây."
"Ức hiếp thế nào?"
Lãnh Thành Nhiên cười vô cùng dịu dàng, "Con đoán xem."
Không cần đoán nữa... những tiếng kinh hô của người qua đường chính là đáp án tốt nhất.
"Ngươi nhìn sau lưng bé con này có cái đuôi thỏ thật đáng yêu nha."
"Đúng vậy đó, vốn dáng vẻ đã ngoan ngoãn giống tiểu bạch thỏ rồi, nhìn rất xứng đôi đấy."
Nghe thấy mình có thêm một cái đuôi thỏ, tiểu nha đầu sốt ruột, phủi đất chạy ra sau lưng sư phụ, lập tức nắm chặt lấy... quần sư phụ.
Hơn nữa còn là phần vải buộc eo.
"Sư phụ người yên tâm, con giúp người nhìn, tuyệt đối sẽ không để người mọc ra thêm một cái đuôi đâu!" Giọng điệu của tiểu nha đầu trịnh trọng nói.
Lãnh Thành Nhiên thật sự muốn cười, mà cũng muốn lôi tiểu nha đầu bịp bợm này ra đánh mông nhỏ, nhưng bàn tay sau lưng kia thật sự khiến hắn cảm thấy... không quá an toàn.
"... Khụ, Nhị Nhị, sư phụ là nam nhân, con không thể tùy tiện kéo quần ta được."
"A..." Tiểu nha đầu cảm thấy bị làm khó, chu cái miệng nhỏ suy nghĩ một chút, cuối cùng đã tìm ra cách giải quyết, "Vậy sau này sư phụ mặc váy được không, con có thể tùy tiện kéo hà!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Qua hiệp này, kết quả Lãnh Thành Nhiên tháo cái đuôi thỏ của tiểu đồ đệ xuống, lại hứa hôm sau sẽ cho bé ăn bữa sáng gấp đôi, đổi lấy tiểu nha đầu không được kéo quần hắn...
Hắn thua hoàn toàn rồi.
Hơn nữa còn có vấn đề nghiêm trọng hơn.... lại một lát sau, Lãnh Thành Nhiên mới nhớ tới bị tiểu nha đầu này quấy rầy, rốt cuộc hắn cũng không được nghe đáp án của tiểu nha đầu này.
Trước đó bé nói muốn tìm tướng công... rốt cuộc nghiêm túc hay không?
Hội đèn lồng rất náo nhiệt, rất đẹp, tiểu nha đầu vô cùng cao hứng, dù sao tuổi nhỏ thể lực kém, mới đi được một nửa đã cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống ven đường, tay chống lên chân ngắn, ngước mắt nhìn những người thể lực dư thừa đang nhảy nhót tung tăng.
Nếu lúc trước Lãnh Thành Nhiên còn có thể ôm bé, thì hiện giờ bản thân Lãnh Thành Nhiên cũng chỉ cao bằng một đứa trẻ, hoàn toàn không ôm được.
Không muốn thấy bộ dạng thất vọng của tiểu đồ đệ, Lãnh Thành Nhiên xoa cái đầu nhỏ của bé, "Tiểu Đông Qua, sư phụ cõng con nhé?"
"Không cần đâu, như vậy sư phụ sẽ mệt đấy!"
Bình thường mặc dù đều "ức hiếp" sư phụ, nhưng tiểu nha đầu vẫn rất quan tâm đến Lãnh Thành Nhiên.
Cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ hiểu chuyện. Lãnh Thành Nhiên xoa bóp gương mặt bé nhỏ của bé, càng nhìn càng thấy thích, "Nhị Nhị quên rồi sao? Sư phụ biết võ công đấy."
"Nhưng hiện giờ sư phụ không cao bằng con mà, bộ dạng sư phụ thế này sẽ rất mệt đấy." Tiểu nha đầu vẫn không đồng ý.
Lãnh Thành Nhiên dứt khoát không nhiều lời, trực tiếp hạ thấp người xuống, nắm hai cánh tay nhỏ lên vai, xách người lên.
Vác lên lung xong, hắn không khỏi bật cười, "Sao nhẹ vậy."
Trước kia cảm thấy nhẹ cũng thôi đi, hắn đã biến về bộ dạng trẻ nhỏ rồi nhưng cũng không cảm thấy nặng bao nhiêu.
Tiểu nha đầu này sinh ra khuôn mặt gạt người cũng thôi đi, đến cả cân nặng cũng có thể gạt người.
Rõ ràng ngày nào cũng ăn hết.
May mắn nội lực cũng đủ cao thâm, ngón tay khẽ động một cái, quần dưới đất bay lên, Lãnh Thành Nhiên đứng chắp tay, hết sức khí chất làm bộ như đang suy nghĩ gì đó... rồi lén cầm quần đằng sau lên, tránh để nó rơi xuống đất...
Ngược lại Hách Liên Nhị rất trấn tĩnh, ngước khuôn mặt nhỏ lên, dáng vẻ tiểu đại nhân an ủi hắn, "Sư phụ người đừng sợ, thật ra con không nhìn thấy gì cả đâu!"
Lãnh Thành Nhiên: "... Khụ, Nhị Nhị, con xoay sang chỗ khác trước đi."
Mặc dù hiện giờ chỉ là cơ thể trẻ nhỏ, nhưng để hắn chỉnh lại y phục ngay trước mặt Nhị Nhị.... hắn vẫn không làm được.
Tiểu nha đầu chớp mắt, "Nhưng bình thường sư phụ đều gọi là con Tiểu Đông Qua mà, hiện giờ sư phụ xem con là một trái bí đao là được!"
(* tiểu đông qua là bí đao nhỏ, vì LTN gọi HLN là tiểu đông qua như là một biệt danh nên t để nguyên hán việt nha)
"..." Nhưng hai mắt của trái bí đao to tròn kia vẫn luôn nghiêm túc nhìn hắn đấy....
Hai sư đồ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, tiểu nha đầu bỗng nhiên cao hứng vỗ tay, "Hay! Lại thấy sư phụ đỏ mặt rồi!"
Dứt lời, bé chân thành khen hắn, "Sư phụ đỏ mặt lên nhìn thật đẹp trai!"
Sau đó tung tăng nhảy nhót xoay người rời đi.
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Sau khi đã chỉnh sửa lại y phục, lại nhặt heo nhỏ đang cười như động kinh lên, Lãnh Thành Nhiên liếc nhìn bé con mặc y phục màu đỏ ở đầu ngõ.... cảm thấy bản thân nên lấy chút uy nghiêm của sư phụ ra.
Nếu không kế tiếp tiểu nha đầu bịp bợm này có thể sẽ ngày ngày nghĩ mọi cách khiến hắn đỏ mặt...
Hắn nhuận yết hầu, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Đi thôi."
Giọng nói cứng ngắc hết sức nghiêm túc, không gọi Nhị Nhị nữa, cũng không nắm bàn tay bé nhỏ của bé nữa.
Tiểu nha đầu bị lạnh nhạt, vành thoáng thoáng chốc đỏ lên, "Sư phụ, có phải người không thích Nhị Nhị nữa rồi không..."
Lãnh Thành Nhiên quyết tâm sắt đá, tự nhắc nhở bản thân lần này tuyệt đối không thể luyến tiếc bộ dạng đáng thương của bé nữa.
Nếu không về sau cái đỏ lên không phải là vành mắt của tiểu nha đầu này, mà chính là mặt của hắn....
"Không có." Cứng ngắc đáp lại một câu, Lãnh Thành Nhiên cất bước muốn đi ra ngoài.
Tiểu nha đầu cảm thấy uất ức, không chịu đi theo, buồn bã ỉu xìu cúi đầu nhỏ, "Thì ra sư phụ sẽ thay đổi, vẫn là tướng công tốt, tướng công sẽ luôn đối tốt với con!"
Ngừng một chút, "Cho nên con biến sư phụ thành tướng công, sau này sư phụ sẽ không dữ tợn nữa!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Lãnh Thành Nhiên thiếu chút nữa lảo đảo, nhưng hắn kịp định thần lại, quyết định tiếp tục bình tĩnh.
Nhưng sau lưng lại có tiếng bước chân lạch bạch chạy tới, tiểu nha đầu kéo lấy y phục của hắn, "Cho nên con nên bắt đầu theo đuổi sư phụ thôi!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hắn phát hiện bản thân đã thật sự thắng tiểu đồ đệ bịp bợm này rồi.
Hắn đành quay người cười bất đắc dĩ nói, "Sư phụ nhận sai, sau này sư phụ sẽ không dữ tợn với Nhị Nhị nữa."
Nhưng tiểu nha đầu vừa bị đả kích một lần, hiện giờ hiển nhiên rất khẩn trương, sợ hãi níu bàn tay nhỏ bé, "Vậy sư phụ sẽ luôn mãi tốt với con phải không?"
"Đương nhiên sẽ, sư phụ sẽ luôn sủng ái Nhị Nhị." Lãnh Thành Nhiên thích thú xoa đầu nhỏ của bé.
Tiểu nha đầu cao hứng, ngẩng khuôn mặt tươi cười, "Vậy không phải giống như tướng công sao? Cho nên để sư phụ làm tướng công của con là được rồi!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hiện giờ hắn xác định hắn thật sự vẫn luôn rớt dưới đáy hố, chưa từng leo được lên...
Tiểu nha đầu còn chớp hai mắt đôi đồng tử đen láy như hai quả nho đen, ngoan ngoãn chờ hắn đáp lại, nhưng Lãnh Thành Nhiên lại yên lặng cả buổi.
"... Nhị Nhị, sư phụ đỏ mặt cho con xem đi."
Phụt... Heo nhỏ lại cười ngả nghiêng trên vai hắn lần nữa.
"Nhị Nhị, thì ra muội ở đây, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi."
Giọng nữ tử quen thuộc đột ngột vang lên, là Công chúa Sính Nhiên vẫn luôn quyết chí phá hoại tết Trung thu của hai sư đồ tìm tới.
Lần đầu tiên Lãnh Thành Nhiên cảm thấy nàng ta vô cùng thuận mắt...
Bởi vì có nàng ta ở đây, Tiểu Đông Qua này không nhắc tới chuyện tướng công nữa...
Công chúa Sính Nhiên hoàn toàn không liếc nhìn đến hắn, thấy hiện tại hắn thấp lùn không cao như trước nên trực tiếp bỏ quên hắn...
"Nhị Nhị, sư phụ muội đâu?"
"Muội không biết hà," Hách Liên Nhị kéo tay Lãnh Thành Nhiên, "Khi nãy muội đuổi theo tướng công, nên bị lạc mất sư phụ rồi!"
Lãnh Thành Nhiên khẽ thở ra: "..."
Công chúa Sính Nhiên nghe vậy thì cả kinh, "Tướng công của muội?"
Sau đó mới chú ý tới Lãnh Thành Nhiên đứng bên cạnh.
Heo nhỏ phản ứng nhanh hơn nàng ta, đạp một phát, bay lên "bốp" một cái lên mặt Lãnh Thành Nhiên, duỗi trảo heo, cố gắng che khuất mặt Lãnh Thành Nhiên.
Lãnh Thành Nhiên quen thuộc với heo nhỏ, sớm đã quen với tác phong của nó, cũng không bị đánh ngã, bình tĩnh xoay người, gạt heo nhỏ trên mặt xuống, thay đổi mặt nạ dịch dung.
Nếu không khi nhìn kỹ dung mạo của hắn, Công chúa Sính Nhiên có thể nhận ra hắn.
Dân chúng nơi này biết Lãnh Thành Nhiên rất thần, nhưng ngoại trừ dáng vẻ trường sinh bất lão ra thì bọn họ cũng không rõ rốt cuộc hắn thần ở đâu.
Cho nên Công chúa Sính Nhiên cũng không biết được hắn còn có thể biến về bộ dạng lúc nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, trong mắt xuất hiện tia vui vẻ không xiết.
Cuối cùng nàng ta cũng tìm được lý do quang minh chính đại đuổi nha đầu này rời khỏi người Lãnh Thành Nhiên, khỏi Thiên Lý môn rồi!
"Nhị Nhị, sao trước giờ chưa từng thấy muội nhắc tới," rất giả dối trách một câu, Công chúa Sính Nhiên lập tức thay đổi thành vẻ mặt nhiệt tình, "Nhị Nhị, sao không thấy tướng công bên cạnh muội, trước kia mỗi lần gặp muội, muội đều đi cùng Môn chủ đại nhân mà."
"Bởi vì trước kia muội không tìm được huynh ấy!" Tiểu nha đầu nhìn rất vô tư trả lời, "Sau này sẽ luôn ở bên cạnh huynh ấy đấy!"
Nghĩ nghĩ một chút, "Khi ngủ cũng ôm huynh ấy ngủ!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Hắn thật sự cảm thấy bản thân lại bị đùa giỡn rồi...
Lãnh Thành Nhiên không phải người ăn thiệt còn có thể buông tay, nhưng tình huống hiện giờ... đâu thể để cho hắn đùa giỡn ngược lại được? Hắn dứt khoát nhéo lấy bàn tay bé nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng nói, "Nhị Nhị, hiện giờ muội còn quá nhỏ, chờ muội trưởng thành, đến lúc đó chúng ta lại nói những điều này được không."
"Huynh nói rồi nha! Huynh phải chờ muội lớn đấy!" Tiểu nha đầu cực kỳ vui vẻ, nở nụ cười lộ hai má lúm đồng tiền, cười đến hai mắt sáng ngời lấp lánh.
"..." Một câu "Hiện giờ ta cáo từ trước" hắn vốn còn chưa kịp nói....
Kết quả bị tiểu nha đầu này giành trước, ý lời này sao giống như thay đổi hoàn toàn vậy....
Công chúa Sính Nhiên không có tâm tình nghe hai đứa trẻ "thề non hẹn biển", nàng ta nóng lòng đuổi Hách Liên Nhị đi, cho nên trực tiếp đề nghị, "Nhị Nhị, vậy muội mau chóng đi chơi với tướng công của muội đi, phía sư phụ muội ta sẽ nói với hắn."
Dù sao bất kể ở đâu cũng đều bị tiểu đồ đệ của mình đùa giỡn... Lãnh Thành Nhiên cũng không muốn phải nhìn Công chúa Sính Nhiên nữa, không nhiều, trực tiếp dẫn Hách Liên Nhị rời đi.
Nhưng e rằng đến cả hắn cũng không ngờ, Công chúa Sính Nhiên lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, như vậy vẫn cảm thấy không yên lòng, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, dẫn mấy tên thủ hạ tới để bọn họ tìm cơ hội diệt khẩu hai đứa trẻ này.
Hai sư đồ đã đi xa không biết tâm kế ác độc của nàng ta, Lãnh Thành Nhiên nhìn tiểu đồ đệ bên cạnh, "... Nhị Nhị, lời con nói trước đó không phải nghiêm túc đấy chứ?"
Tiểu nha đầu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ phồng khuôn mặt nhỏ nói, "Sư phụ, người đổi một tấm mặt nạ khác được không?"
Dứt lời, bé lấy từ trong ngực ra một cái mặt nạ dịch dung tự làm.
Lãnh Thành Nhiên đương nhiên đồng ý.
Trước giờ hắn luôn sủng ái tiểu đồ đệ của mình, huống chi chỉ là một yêu cầu nhỏ như vậy.
Nhưng sau khi đổi mặt nạ xong...
"Được rồi! Hiện giờ cho dù sư phụ có dịch dung, con vẫn có thể nhìn ra sư phụ đang đỏ mặt!" Bởi vì đây là tấm mặt nạ đặc chế đấy nhé!
"..." Thật là một tiểu nha đầu bịp bợm.
Hắn bật cười xoa gương mặt nhỏ bé của nàng, "Lại vô lương rồi, sư phụ muốn ức hiếp con đây."
"Ức hiếp thế nào?"
Lãnh Thành Nhiên cười vô cùng dịu dàng, "Con đoán xem."
Không cần đoán nữa... những tiếng kinh hô của người qua đường chính là đáp án tốt nhất.
"Ngươi nhìn sau lưng bé con này có cái đuôi thỏ thật đáng yêu nha."
"Đúng vậy đó, vốn dáng vẻ đã ngoan ngoãn giống tiểu bạch thỏ rồi, nhìn rất xứng đôi đấy."
Nghe thấy mình có thêm một cái đuôi thỏ, tiểu nha đầu sốt ruột, phủi đất chạy ra sau lưng sư phụ, lập tức nắm chặt lấy... quần sư phụ.
Hơn nữa còn là phần vải buộc eo.
"Sư phụ người yên tâm, con giúp người nhìn, tuyệt đối sẽ không để người mọc ra thêm một cái đuôi đâu!" Giọng điệu của tiểu nha đầu trịnh trọng nói.
Lãnh Thành Nhiên thật sự muốn cười, mà cũng muốn lôi tiểu nha đầu bịp bợm này ra đánh mông nhỏ, nhưng bàn tay sau lưng kia thật sự khiến hắn cảm thấy... không quá an toàn.
"... Khụ, Nhị Nhị, sư phụ là nam nhân, con không thể tùy tiện kéo quần ta được."
"A..." Tiểu nha đầu cảm thấy bị làm khó, chu cái miệng nhỏ suy nghĩ một chút, cuối cùng đã tìm ra cách giải quyết, "Vậy sau này sư phụ mặc váy được không, con có thể tùy tiện kéo hà!"
Lãnh Thành Nhiên: "..."
Qua hiệp này, kết quả Lãnh Thành Nhiên tháo cái đuôi thỏ của tiểu đồ đệ xuống, lại hứa hôm sau sẽ cho bé ăn bữa sáng gấp đôi, đổi lấy tiểu nha đầu không được kéo quần hắn...
Hắn thua hoàn toàn rồi.
Hơn nữa còn có vấn đề nghiêm trọng hơn.... lại một lát sau, Lãnh Thành Nhiên mới nhớ tới bị tiểu nha đầu này quấy rầy, rốt cuộc hắn cũng không được nghe đáp án của tiểu nha đầu này.
Trước đó bé nói muốn tìm tướng công... rốt cuộc nghiêm túc hay không?
Hội đèn lồng rất náo nhiệt, rất đẹp, tiểu nha đầu vô cùng cao hứng, dù sao tuổi nhỏ thể lực kém, mới đi được một nửa đã cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống ven đường, tay chống lên chân ngắn, ngước mắt nhìn những người thể lực dư thừa đang nhảy nhót tung tăng.
Nếu lúc trước Lãnh Thành Nhiên còn có thể ôm bé, thì hiện giờ bản thân Lãnh Thành Nhiên cũng chỉ cao bằng một đứa trẻ, hoàn toàn không ôm được.
Không muốn thấy bộ dạng thất vọng của tiểu đồ đệ, Lãnh Thành Nhiên xoa cái đầu nhỏ của bé, "Tiểu Đông Qua, sư phụ cõng con nhé?"
"Không cần đâu, như vậy sư phụ sẽ mệt đấy!"
Bình thường mặc dù đều "ức hiếp" sư phụ, nhưng tiểu nha đầu vẫn rất quan tâm đến Lãnh Thành Nhiên.
Cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ hiểu chuyện. Lãnh Thành Nhiên xoa bóp gương mặt bé nhỏ của bé, càng nhìn càng thấy thích, "Nhị Nhị quên rồi sao? Sư phụ biết võ công đấy."
"Nhưng hiện giờ sư phụ không cao bằng con mà, bộ dạng sư phụ thế này sẽ rất mệt đấy." Tiểu nha đầu vẫn không đồng ý.
Lãnh Thành Nhiên dứt khoát không nhiều lời, trực tiếp hạ thấp người xuống, nắm hai cánh tay nhỏ lên vai, xách người lên.
Vác lên lung xong, hắn không khỏi bật cười, "Sao nhẹ vậy."
Trước kia cảm thấy nhẹ cũng thôi đi, hắn đã biến về bộ dạng trẻ nhỏ rồi nhưng cũng không cảm thấy nặng bao nhiêu.
Tiểu nha đầu này sinh ra khuôn mặt gạt người cũng thôi đi, đến cả cân nặng cũng có thể gạt người.
Rõ ràng ngày nào cũng ăn hết.
Danh sách chương