Editor: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Trời sinh tính đã lạnh lùng cứng rắn, bé trai cũng không biết giả vờ đáng yêu vô tội, bị kiếm chỉ vào cổ họng mà mặt nhỏ vẫn cứ lạnh te.

Thần sắc của nam nhân mặt quỷ càng kích động hơn, hắn hung tợn mắng, “Quả nhiên là ranh con nhà ngươi! Làm sao, cũng cảm thấy khuôn mặt này không thể nhìn nổi giống cha ngươi, nên dịch dung rồi mới dám ra ngoài?”

Vốn đã hận hắn đả thương mẫu thân mình, lại nghe thấy hắn vũ nhục cha mình, bé trai vẫn lấy đại cục làm trọng, nhớ kỹ nhiệm vụ lão cha giao cho mình, trên mặt không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

“À, ngươi thật sự cho là mình có thể giấu được ta? Không tò mò tại sao ta lại nhận ra được ngươi à?”

“Nói thật cho ngươi biết! Ta hận cha ngươi thấu xương, sao có thể giết mỗi nữ nhân của hắn được? Oắt con, ngươi không phát hiện một năm nay, võ công của ngươi tiến bộ càng ngày càng chậm à?”

Lòng Hách Liên Nhị và Lãnh Thành Nhiên ở chỗ tối đều run lên.

Lời này chỉ ra rất rõ, trước khi bị đánh ra khỏi Ma giáo, nhất định nam nhân mặt quỷ này đã hạ độc gì với bé trai.

Hơn nữa độc này nhất định rất mạnh, lại rất hiếm, y thuật của hai thầy trò họ đều không tồi, thế mà lại không hề phát hiện điều dị thường nào trên người bé trai này.

Nam nhân mặt quỷ cười ha hả, giọng hắn vốn đã khàn, cười lên nghe như tiếng giấy ráp mài vào đồ gỗ, hoàn toàn không giống tiếng người cười, khiến ai ai cũng rung mình.

Đang cười dở, hắn lại cảm thấy sau lưng có gì đang đâm hắn.

Vật đó rất nhọn, thậm chí có thể xuyên qua áo, đâm vào thịt hắn.

“Ai đó!”

Bỗng quay đầu, mới phát hiện là một tiểu nha đầu lùn gí.

Tiểu nha đầu mắt đong đầy lệ, sợ hãi giơ tay nhỏ… dùng xiên trúc đâm nam nhân mặt quỷ.

Bé vừa dùng xiên trúc đó lúc ăn mực viên, dùng xong rồi vẫn luôn cầm trên tay…

Vì trên đường không có thùng rác ~

Phải làm một bé ngoan năm đức bốn đẹp*, không thể vứt rác lung tung được.

(* năm đức bốn đẹp: nguyên văn “ngũ giảng tứ mỹ”, trích từ khẩu hiệu “ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái”, tạm dịch “năm đức bốn đẹp ba yêu”, gồm:

_ năm đức: văn minh, lễ phép, vệ sinh, trật tự, đạo đức

_ bốn đẹp: tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp

_ ba yêu: yêu Tổ quốc, yêu chủ nghĩa xã hội, yêu Đảng Cộng sản TQ)

Tiểu nha đầu tuyệt đối là một bé ngoan tiêu chuẩn, chẳng những bảo vệ môi trường, bị người hù dọa cũng không dám trực tiếp kháng nghị.

Bé chỉ ngẩng khuôn mặt sắp sợ quá mà khóc lên, hỏi nam nhân mặt quỷ, “Ta sợ quá, ta biểu diễn cho ngươi xem, ngươi đừng cười được không?”

Nói xong, rất tích cực, chủ động bắt đầu “biểu diễn”.

Tay nhỏ vung nhẹ lên không trung.

Nam nhân mặt quỷ âm trầm nhìn bé, “Chỉ thế thôi à?”

Hắn không chú ý tiếng hít khí lạnh trong hang đá.

Hắn cũng không cần chú ý…

Vì rất nhanh, hắn đã thấy sau lưng có ai đó dùng vật rất nhọn đâm hắn…

Là ai! Rõ rang hắn đã đứng hướng mặt về tiểu nha đầu này, sao có thể còn có người đâm lưng hắn được!

Tức nổ phổi quay đầu, hắn lại nhìn thấy “một nửa” Hách Liên Nhị bay trên không…

Thật sự chỉ là một nửa, chỉ có nửa người trên… không biết chân đã đi đâu…

Một nửa Nhị Nhị đó cũng cầm xiên trúc nhỏ, vẻ mặt uất ức sắp rơi nước mắt.

“… Ai! Ai đó!”

Nam nhân mặt quỷ vội quay đầu, phát hiện thật sự có hai tiểu nha đầu… không, hai nửa…

Tiểu nha đầu rất khó chịu, “Ngươi có thích tiết mục này của ta không vậy?”

Vội vàng vung tay nhỏ lần nữa, cố gắng để “tiết mục” đặc sắc hơn chút.

Thế là trong không khí lại xuất hiện một bé thứ ba…

Rồi thứ tư, thứ năm…

Đến lúc cả một vòng bé gái ngoan ngoãn tay cầm tay vây quanh hắn, rốt cuộc nam nhân mặt quỷ cũng không chịu nổi áp lực tâm lý đáng sợ và cảnh tượng kỳ dị này nữa, thét “Á” một tiếng, té xỉu trên đất.

Đương nhiên, Sính Nhiên công chúa còn bất tỉnh sớm hơn hắn ta…

Thấy đống người té xỉu trên đất, tiểu nha đầu cực kỳ thương tâm, “Òa” một tiếng khóc lên.

Lần này Lãnh Thành Nhiên luống cuống, lập tức hiện thân từ chỗ tối, ôm tiểu nha đầu đang không ngừng rơi nước mắt, “Nhị Nhị ngoan, đừng khóc đừng khóc, nói sư phụ nghe thế nào nào.”

“Hắn ngất sớm quá.” Tiểu nha đầu uất ức lên án, “Con hết việc làm rồi, nhưng còn những nửa canh giờ mới đến giờ ăn cơm!”

Tiểu nha đầu khó chịu sờ bụng nhỏ, “Không có chuyện gì làm là con muốn ăn rồi.”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Bật cười ho khan vài tiếng, Lãnh Thành Nhiên vỗ vỗ bé con ham ăn vặt phúc hắc này, “Bí Đao ngoan, sư phụ chơi với con, nửa canh giờ trôi nhanh lắm, trước khi ăn trưa, không được ăn vặt đâu đấy.”

Tiểu Đông Qua này, hết ăn lại uống.

Hắn lo tuổi bé hẵng quá nhỏ, sức tiêu hóa kém, ăn quá nhiều dạ dày sẽ không chịu nổi, cho nên gần đây bắt đầu hạn chế lượng ăn của bé.

Thật ra bé vẫn ăn hơn rất nhiều so với người thường… Nhưng với thói quen của Tiểu Đông Qua này, đã là rất kìm nén rồi.

Tiểu nha đầu không nói gì, chỉ bĩu môi nhỏ, uất ức nhìn sư phụ.

Lãnh Thành Nhiên cố ý nghiêm mặt, thần sắc cứng rắn, “Thế nào, trong lòng Nhị Nhị, sư phụ còn không quan trọng bằng đồ ăn vặt à?”

Hắn không ý thức được, mình đang nhảy vào một hố sâu…

Tiểu nha đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, thực sự bất bình thay đồ ăn vặt, “Nhưng đồ ăn vặt có thể ăn được mà!”

Dừng một chút, “Chẳng lẽ sư phụ cũng có thể ăn được sao?” Giọng rất kinh hỉ, rất mong đợi.

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Thấy sư phụ không đáp, tiểu nha đầu như một tiểu đại nhân, khéo hiểu lòng người, vỗ vỗ bả vai sư phụ, cổ vũ hắn, “Sư phụ đừng buồn, dù người không thể ăn được, người cũng rất tốt mà.”

Lời khen của đứa nhỏ này rất đơn giản mà ngay thẳng, khiến Lãnh Thành Nhiên… phát hiện mình hơi ngượng ngùng.

Mà tiểu nha đầu lại cười đến ngọt ngào, vui vẻ nhìn hắn, “Ví dụ như lúc này, khi sư phụ đỏ mặt, thật sự rất đẹp trai nhé!”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Giọng nói trấn định của bé trai vang lên, nhắc nhở họ, “Nguyệt Sính Nhiên tỉnh.”

Quả nhiên, nam nhân mặt quỷ té xỉu là vì hắn vốn đã bị thương, lại bị kích thích, lập tức không chịu nổi.

Nguyệt Sính Nhiên chỉ đơn thuần là bị kinh sợ nên tỉnh lại rất nhanh.

Và nàng ta lại nghe được hai câu đối thoại cuối cùng của hai thầy trò.

Còn khiếp sợ hơn bị sét đánh, với vẻ mặt không thể tin nổi, nàng ta nhìn Lãnh Thành Nhiên trong dáng vẻ trẻ nhỏ, “Ngươi, ngươi…”

Thì ra là hắn!

Thì ra hai thầy trò này vẫn luôn đùa nàng ta!

Hơn nữa, rõ ràng là nha đầu Hách Liên Nhị đó rất ranh ma, lại còn biết những bản lĩnh thần kỳ đó, nó căn bản đã vô cùng lợi hại.

Trước đó nó toàn giả bộ thôi!

Sính Nhiên công chúa thẹn quá hóa giận, “Lãnh Thành Nhiên, ta ôm cả tấm chân tình với ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế!”

“Không thể như vậy.” Tiểu nha đầu nghiêm túc đung đưa tay, trả lời thay sư phụ, “Dù ngươi thật sự thích sư phụ thì cũng phải theo đuổi người trước, không thể lừa gạt, càng không thể hại người khác.”

Nói xong rất hào phóng tỏ vẻ, “Ví dụ như ta đang chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, bắt đầu theo đuổi sư phụ nè.”

“…” Lãnh Thành Nhiên yên lặng nhét tiểu đồ đệ nhà mình ra sau lưng, tránh cho tiểu nha đầu lại nói ra những lời kinh người.

Tiểu nha đầu nhô đầu nhỏ từ bên cạnh hắn ra, nháy nháy mắt, rất mong đợi nhìn hắn.

Tiểu nha đầu bẫy người, nhất định lại muốn nhìn xem hắn có đỏ mặt không.

Lãnh Thành Nhiên vừa bực vừa buồn cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn gạt người của bé, sau đó mới ấn đầu bé về.

Động tác tràn đầy sự cưng chiều tự nhiên.

Trước kia ở bộ dáng người lớn, dù hắn chiều Nhị Nhị cỡ nào, người ngoài cũng cho rằng hắn đang chiều chuộng tiểu đồ đệ nhà mình.

Nhưng bây giờ, hai người đều xuất hiện với dáng vẻ trẻ con như bạn bè nhỏ, trông thế nào cũng là một đôi tình nhân nhỏ thanh mai trúc mã.

Bé gái hồn nhiên đáng yêu, bé trai tuấn tú ưu nhã, coi vị hôn thê nhỏ của mình như bảo bối, cái gì cũng chiều bé theo bé.

Phát hiện này khiến Sính Nhiên công chúa xanh cả mặt, “Quả nhiên là nha đầu này…”

Giọng nàng ta ác độc, sắp chuẩn bị thốt ra những lời khó nghe.

Ánh mắt Lãnh Thành Nhiên lạnh lẽo, giơ tay lên, một tia sáng xanh xoáy tròn bay ra, quấn quanh cổ Nguyệt Sính Nhiên.

Chờ nó dừng lại, mọi người mới thấy rõ đó chỉ là một cột nước, nhưng được nội lực của Lãnh Thành Nhiên điều khiển, nó trở thành một thực thể hữu hình, biến thành vũ khí có thể lấy mạng người.

Cột nước ở cần cổ như băng lạnh ngàn năm, hơi lạnh tỏa ra thấu thẳng vào xương tủy, dây thanh của Nguyệt Sính Nhiên như bị cóng đến câm, hoàn toàn không nói nên lời.

Tiểu nha đầu cũng cảm thấy rất uất ức, hai mắt ngân ngấn lệ, bé tốt tính, dễ thương lượng hỏi Nguyệt Sính Nhiên, “Ngươi đừng mắng ta được không.”

Bé lo lắng đến mức nắm chặt tay nhỏ, “Mấy lần ngươi đã muốn hại ta rồi, ta đã không nghĩ ra cách để xử trí ngươi, nếu ngươi lại mắng ta nữa, ta lại càng không biết nên làm gì…”

“Hu… Ta cũng không biết ‘chiêu đãi’ kẻ thù, ta sắp làm mất mặt phủ Tĩnh Vương rồi, oa…”

Lời này khiến Nguyệt Sính Nhiên sắp điên, còn tiểu nha đầu lại tự khóc…

Bất kể là khóc thật hay khóc giả, dù sao Lãnh Thành Nhiên cũng không nhìn nổi dáng vẻ tội nghiệp này của tiểu nha đầu, vội vàng ôm lấy bé, dịu dàng dỗ dành.

Nước mắt của tiểu nha đầu từ trước đến nay đến cũng nhanh, mà đi cũng chóng, được sư phụ dỗ một cái đã ngừng.

Lãnh Thành Nhiên tỉ mỉ lau sạch sẽ nước mắt trên khuôn mặt bánh bao này, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đó thì không nhịn được xoa mũi nhỏ của bé, “Tiểu Đông Qua, sao con lại thích khóc thế.”

“Vì khóc là được sư phụ ôm.” Tiểu nha đầu trả lời rất sảng khoái.

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Trên đời này có sư phụ nào thường xuyên bị đồ đệ đùa giỡn như hắn không… Hơn nữa còn là một tiểu đồ đệ.

Cổ đại không có đồng hồ, lại đang ở dưới lòng đất nên không nhìn thấy mặt trời, Lãnh Thành Nhiên tính sơ thời gian, biết sắp đến giờ cơm trưa rồi…

Cho nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, tránh để tiểu đồ đệ của mình đói.

Không để ý đến Sính Nhiên công chúa nữa, hắn nhìn các bạn nhỏ trong hang đá, “Ta cần các ngươi làm chứng.”

“Hiểu.” Bé trai áo đen kia, cũng chính là Thiếu chủ Ma giáo là người có phản ứng đầu tiên.

Phạm tội nặng như thế, Nguyệt Sính Nhiên cũng chỉ có một con đường chết, nhưng trăm họ cần một lời giải thích.

Các bạn nhỏ võ lâm chính phái cũng không chịu yếu thế, rối rít đứng ra, hứa sẽ làm chứng cho hắn.

Tránh cho trăm họ hiểu lầm, rõ ràng Lãnh Thành Nhiên là vì dân trừ hại, họ lại cho là hắn đang lạm sát kẻ vô tội, không còn tin tưởng nhân vật thần hộ mệnh là hắn đây nữa.

Nhưng…

Đều là lần đầu nhìn thấy môn chủ đại nhân trong truyền thuyết, dù hình tượng của môn chủ đại nhân bây giờ là một bé trai còn nhỏ hơn cả bọn họ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự sùng bái và kính nể của họ, một đám con nít mắt sang lập lòe nhìn chằm chằm vào Lãnh Thành Nhiên.

Lãnh Thành Nhiên lại nhìn sang bé trai áo đen vẫn lạnh mặt, “Ngươi đừng lo lắng vội, ta sẽ thẩm tra xem ngươi trúng độc gì, rồi sẽ giải độc cho ngươi.”

Nói xong, cách không dùng nội lực chộp lấy nam nhân mặt quỷ kia lên.

Thật ra nam nhân mặt quỷ đã tỉnh rồi, nghe vậy thì lại phát ra tiếng cười khàn khàn khiến người ta rùng mình kia, “Lãnh Thành Nhiên, ta khuyên ngươi đừng có tự tin quá, ta cũng không phải con ả Nguyệt Sính Nhiên ngu xuẩn kia. Hơn nữa… ta cá là ta chỉ cần nói với ngươi một câu, ngươi sẽ hoàn toàn không dám thẩm tra ta nữa. Vì… ta biết bí mật của ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện