Editor: lactinhpham

Beta: Trang

“Tỷ đừng rời đi!” Nàng vội vàng nhắc nhở y, “Vừa rời đi, vậy không phải xếp hàng nãy giờ thành vô ích à!”

“…..” Khuôn mặt xinh đẹp dỡ khóc dỡ cười, tại sao trong lòng nàng chỉ có ăn vậy, ngay cả an nguy cũng chẳng quan tâm! Biết Giang Ngư Ngư nhớ nhung bát mỳ này, nếu như không có để ăn, đêm nay có thể sẽ ngủ không ngon, sắc mặt dưới cái mặt nạ có chút khó coi, cuối cùng Hách Liên Dạ kiềm chế lại mà ở lại nguyên tại chỗ, giọng điệu không có chút bình tĩnh ra lệnh cho nàng, “Không được cử động nữa!”

“Nhưng bên kia dường như có quán bán bánh trôi rất ngon.” Giang Ngư Ngư ngóng trông nhìn một quầy bán hàng ở phía Tây, “Nếu còn không mua, bánh nhân đậu phụng sẽ bán hết.”

“Phốc….” Đại nương xếp hàng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà phì cười, khuyên Hách Liên Dạ, “Ngươi xem tiểu nương tử nhà ngươi rất đáng yêu, đừng hung dữ với nàng ấy nữa!”

“…..” Một người ở dưới mặt đất, một người ở trên nóc nhà, khóe miệng của Giang Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cùng lúc run rẩy.

Tiểu nương tử cái gì….. Hai chúng tôi không phải là vợ chồng!

Hách Liên Dạ luôn luôn bình tĩnh, nhưng lại không quen với tình huống bị người khác gán ghép này nọ, y hắn giọng một cái nói, “Đại nương, ngài hiểu lầm rồi, hai chúng tôi không phải….”

“Ồ, còn chưa thành thân đúng không?” Đại nương “khéo hiểu lòng người” liên tục gật đầu, lần này lại nhiệt tình “giáo huấn” Giang Ngư Ngư.

“Tiểu cô nương, cô xem vị hôn phu của cô thương cô nhiều chưa, để cho cô nghỉ ngơi, còn mình thì lại đây xếp hàng, mau đồng y gả cho hắn đi!”

Ở cổ đại, nếu như không phải đã đàm hôn luận gả, thì sẽ không có ai cùng nhau đi ra ngoài như vậy, cho nên đại nương cho rằng hai người bọn họ đã đính hôn.

“….” Đại nương, ngài quá nhiệt tình rồi.

Giang Ngư Ngư hiếm thấy khi bị cứng họng, ở trên nóc nhà yên lặng mà nắm chặt mái ngói, chỉ có thể may mắn nơi này không phải là hiện đại, người dân còn chưa cởi mở như vậy, bằng không quần chúng vây xem nói không chừng đã bắt đầu cùng nhau reo hò, hô to “Gả cho hắn”!

Thế nhưng dân phong ở nơi này, cũng không bảo thủ giống như trong tưởng tượng…

Nhàm chán xếp hàng, mọi người khó có được mà nhìn thấy náo nhiệt, nghe thấy đại nương nói như vậy, đều nhiệt tình mà vây xem hai người bọn họ.

Tốt xấu gì Giang Ngư Ngư cũng ở trên nóc nhà, còn Hách Liên Dạ lại đứng ở trong đám người, đại nương còn hăng hái khuyên y một câu, “Tiểu tử, ngươi đừng ngượng ngùng! Ta giúp ngươi giữ chỗ, mau mau đi mua bánh trôi cho vị hôn thê của ngươi đi.”

“……” Không thể giải thích rõ, nhưng tạm thời rời khỏi hàng ngũ, ít nhất có thể rời xa ánh mắt của mọi người.

Hách Liên Dạ lập tức đi đến quán bán bánh trôi ở bên kia, mua một chén nhân đậu phộng, nâng tay ném về phía Giang Ngư Ngư, “Coi chừng nóng!”

Tay y chuẩn, độ mạnh yếu cùng góc độ đều khống chế tốt, biết y ném qua, Giang Ngư Ngư chỉ cần thuận thế bưng lên là có thể vững vàng tiếp được, về phần câu “Coi chừng nóng” kia, là thuận miệng căn dặn mà thôi.

Thế nhưng người chung quanh lại giễu cợt…

“Ngươi xem, tiểu tử này đúng là rất quan tâm, rất chu đáo!”

“…..” Hách Liên Dạ lớn bằng này nhưng chưa từng xấu hổ như vậy, lại càng chưa hề vì chuyện tình cảm mà bị người vây xem.

Sau khi gặp phải Giang Ngư Ngư, thật sự là…..quá tà môn rồi!

Thật vất vả, cuối cùng Hách Liên Dạ cũng xếp hàng mua được một chén mì trong tiếng chúc mừng của mọi người, y bay nhanh lên nóc nhà, xách Giang Ngư Ngư còn đang cầm bát ăn bánh trôi lên lập tức rời khỏi nơi này.

Cho nên ở phía sau bọn họ, vang lên một loạt tiếng cười thiện ý “Ngươi xem, hắn vẫn còn ngượng ngùng”.

Trong khi ăn, nếu như không xảy ra chuyện gì lớn, Giang Ngư Ngữ sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện.

Hơn nữa mỗi lần nàng ăn cái gì đều rất chăm chú, cho nên bộ dáng hiện tại, nhìn cũng rất bình tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện