Mà người nào đó dĩ nhiên không biết vẫn tiếp tục “ Biến thái”, giọng nói hơi chuyển, hỏi nàng một vấn đề nhìn như rất bình thường. ‘Tiểu nha đầu , ta nói, trong phòng của ta có rất nhiều bí mật, cô chỉ muốn điều tra nơi chế tạo thẻ bài thân phận thôi sao?”

Trong giọng nói của y có mang theo vài phần lười biếng không chút để ý, làm như tùy ý hỏi, nhưng trực giác nói cho nàng biết, vấn đề này rất quan trọng.

Trong phòng y, còn có bí mật gì sao? Nghiêm túc nhớ lại địa hình trong vương phủ. Giang Ngư Ngư xác nhận dưới vương phủ này khả năng còn có ám đạo khác. Nhưng phù hợp để xây dựng trụ sở bí mật, cũng chỉ có phía sau núi này thôi.

Nói cách khác, bí mật phòng của y, hẳn là căn cư thuộc chế tạo thẻ bài thân phận quan trọng nhất, những thứ khác e rằng chỉ là mật thất giấu bảo vật.

Được, đánh cuộc một phen!

Suy xét một chút, Giang Ngư Ngư hạ quyết tâm, gật đầu thừa nhận, “Đúng”.

Giọng nói vừa dứt, nàng liền ý thức được, nàng đánh cuộc sai rồi.

Bởi vì tên yêu nghiệt trước mắt này đột nhiên mỉm cười.

Kỳ thực y rất hay cười, nhưng nhiều lúc, nụ cười kia tuy đẹp nhưng lại mang theo hàn ý khiến người ta sởn gai ốc. Nhưng bây giờ, nụ cười của y lại mang theo hòa thuận vui vẻ tình cảm ấm áp, mặc dù vẫn rất phúc hắc mà tính toán, nhưng nụ cười kia thực sự là rất dịu dàng.

“Vậy thì tốt, nếu cô chỉ vì chuyện này mà trà trộn vào vương phủ, xem ra phía sau cũng không có chủ tử*, cho nên….” (chủ nhân sai khiến.)

Kéo dài âm cuối, khiến cho bất an lại lần thứ hai ngưng đọng ở trong không khí, kinh nghiệm tối hôm nay nói cho Giang Ngư Ngư biết, mỗi lần sau khi y dừng lại, lời nói ra đều là long trời lở đất.

Quả nhiên-------

“Cho nên, ta muốn bắt đầu thích nàng.”

“…”

Mười giây sau, ở trong lòng mặc niệm mười lần “bình tĩnh”, Giang Ngư Ngư hỏi y, “Nếu như tôi vì bí mật khác, kẻ chủ mưu sau lưng tôi là đối thủ một mất một còn của anh thì sao?”

“Bổn vương chỉ có thể để sáng mai mới bắt đầu thích nàng.” Người nào đó hiển nhiên so với nàng bĩnh tĩnh hơn nhiều.

“….” Thì ra mặc kệ nàng chọn đáp án nào, đều là sai!

Nhưng chênh lệch mấy giờ thì có gì khác nhâu chứ?

Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Hách Liên Dạ qua loa cười một tiếng, “Bởi vì tối nay bổn vương phải đem người phía sau màn của nàng giải quyết trc~”

“….”

“Tiểu nha đầu, ta đã sớm cảnh cáo nàng, không nên để cho ta cảm thấy quá hứng thú.”

“….Thì ra Vương gia cũng biết, bị anh thích cực kỳ xui xẻo?” Giang Ngư Ngư rất muốn nghiến răng.

“Không sai.”

“Bởi vì Vương gia có chút biến thái?”

“Sai,” Đôi mắt đẹp lóe ra ý cười, thế nhưng giọng nói của y cực kỳ thản nhiên. “Bởi vì bổn vương cực kỳ biến thái.” (có thể nói là 49 gặp 50 không )

“….”@#$&*!!!

Giang Ngư Ngư hoàn toàn bị đánh bại, xoay người liền mốn thuận theo đường cũ mà trở về.

Nhưng chân còn chưa bước ra, Hách Liên Dạ đã kéo người lại, “Không phải nàng cảm thấy hứng thú với nơi này sao?”

Nói xong, cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, tay chân rất nhanh liền tìm ra mấy túi đồ ăn vặt ở trên người nàng để qua một bên, mang theo nàng nhảy xuống hồ sâu.

Đối phó người khác coi như lợi hại, nhưng so với y, giá trị võ lực của Giang Ngư Ngư gần như có thể không cần tính, cho nên tránh cũng tránh không được.

Đáng giận hơn là lúc vào nước, hơn phân nửa trọng lượng thân thể của y đều dựa ở trên người nàng, “Bồn vương không biết bơi.”

“Vậy trước đây anh đi qua như thế nào?”

“Dựa vào nội lực bế khí. Chỉ là hiên tại trúng độc, không thể thúc giục quá nhiều nội lực.”

“…” Giang Ngư Ngư không nói lời nào, lấy ra giải dược nhét vào trong tay y.

Nhưng sau khi ăn giải dược, người nào đó tiếp tục cầm tay nàng bơi lội…..

Hiện tại y còn có thể tìm lý do gì?

P/s: đoạn này mỗ ta có chút mơ hồ ak, vì sao ở dưới nước rồi mà còn mở miệng nói được??
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện