Nàng còn tưởng rằng tên yêu nghiệt này nhìn nàng cho nàng là kẻ bịp bợm, muốn đưa nàng tiến cung để dày vò đối thủ một mất một còn của y!
Tựa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Hách Liên Dạ đột nhiên dừng bước lại, khẽ nhướng mi, "Tiểu nha đầu, ta nói bổn vương muốn bắt đầu thích nàng, không phải là nàng không tin tưởng chứ?"
"..." Nàng quả thật không tin tưởng chút nào, không phải tên yêu nghiệt này cố ý chỉnh nàng trêu chọc nàng sao? Hách Liên Dạ hiển nhiên là một người "không dám nói", lần đầu tiên trong đời thổ lộ lại bị xem thành trò đùa, nhưng y cũng không ngại, vẫn cười nhạt mà kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, "Không sao, thời gian có thể chứng minh tất cả."
Nói xong, khuôn mặt mê người kia lại quay lại, đặc biệt dịu dàng mà cười một tiếng, "Đêm nay cùng ngủ, nàng sẽ hiểu rõ."
"..." Cho nên cái "thời gian có thể chứng minh tất cả" kia, không phải nói trên ba năm năm năm, mà chỉ qua đêm nay?
Nếu như đấu võ mồm có thể thắng được y, vậy nàng cũng không cần gọi y là "Hách Liên đại biến thái", Giang Ngư Ngư do dự một chút, cắn răng nói, "Vương gia, tôi vẫn chưa nói muốn gả cho anh!"
"Muốn bổn vương trải qua khảo nghiệm sao?"
"..." Để làm một yêu nghiệt phúc hắn, y quả nhiên đã học được cướp đáp rồi!
Nói muốn khảo nghiệm Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư liền quyết không nương tay.
Mười phút sau, nàng cầm một bó thẻ trúc to, trở lại phòng ngủ của Hách Liên Dạ.
Thẻ trúc này là phòng bếp vương phủ dựa theo yêu cầu của nàng mà gọt nhọn, chuẩn bị lấy ra làm đồ nướng…
Ngân châm trên đỉnh đầu nàng không đủ, hiện tại những thứ này đúng lúc có công dụng.
Đêm từng thẻ trúc cố định trên giường, nàng chỉ vào cái giường tựa như bản châm nói, "Vương gia có thể ngủ yên ở trên này một đêm, là thông qua cửa thứ nhất."
Không đồng ý cũng không cự tuyệt, Hách Liên Dạ có vẻ đăm chiêu nhìn cái giường kia, đột nhiên cười hỏi, "Tiểu nha đầu, khảo nghiệm này nghe giống ép buộc thế, nàng có thể làm được không?"
"Có thể!" Giang Ngư Ngư không khách khí mà làm kẻ nói dối.
Nhưng ngay sau đó nàng liền biết, chính nàng lại nhảy vào trong hố rồi...
"Một khi đã như vậy, thì cùng ngủ với bổn vương đi."
Nói xong kéo cánh tay của nàng, xoay người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt mà hạ xuống giường như cái bàn châm kia.
Giang Ngư Ngư theo bản năng hít một miệng khí lạnh, muốn lập tức thúc giục y đi xuống.
Khí về khí, nàng cũng thật sự không muốn hại tên yêu nghiệt này không chết thì cũng bị thương.
Nhưng âm thanh da tróc thịt bong như trong tưởng tượng thì lại không phát ra, tên yêu nghiệt trước mắt vô cùng nhàn nhã, giống như nằm thoải mái ở trên giường vậy, lại còn vươn tay kéo chăn gấm đắp lên trên người hai người.
Không sai, hai người.
Hách Liên Dạ hiện đang ôm nàng, lại còn không khách khí mà trực tiếp để nàng nằm ở trong lòng y, cứ như vậy mà y chịu sức nặng của hai người, cực kỳ thoải mái nằm ở trên bàn châm.
Quá kinh ngạc về võ công cường đại của y, Giang Ngư Ngư nhất thời không phản ứng kịp, hiện tại tư thế của hai người quá mức thân mật, chỉ có thể sững sờ mà nhìn y.
Theo lý mà nói, luyện võ là quá trình từng bước, tuổi tăng, nội lực theo đó cũng thâm hậu hơn.
Bây giờ nhìn y cũng chỉ hai mươi mấy, vậy mà lại mạnh như vậy?
Chẳng lẽ tên yêu nghiệt này là... bảo dưỡng có đường? Hay y là một yêu nghiệt bất lão?
Trong lúc đang kinh ngạc, người nào đó cười nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, ban nãy nàng nói, khảo nghiệm này nàng có thể làm được."
Éc... Giang Ngư Ngư cũng không muốn bị đâm thành cái sàng, tay chân khẽ nhúc nhích, Hách Liên Dạ lại đột nhiên buông tay ôm nàng ra, ngay sau đó lại thu hồi về, thật sự có mấy phần giống như vừa mới bế nàng, "Chỉ là nàng không cần vất vả như vậy, về sau có khốn cảnh gì, cũng có bổn vương ngăn cản giúp nàng."
"..." Giang Ngư Ngư lại ngẩn người.
Tựa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Hách Liên Dạ đột nhiên dừng bước lại, khẽ nhướng mi, "Tiểu nha đầu, ta nói bổn vương muốn bắt đầu thích nàng, không phải là nàng không tin tưởng chứ?"
"..." Nàng quả thật không tin tưởng chút nào, không phải tên yêu nghiệt này cố ý chỉnh nàng trêu chọc nàng sao? Hách Liên Dạ hiển nhiên là một người "không dám nói", lần đầu tiên trong đời thổ lộ lại bị xem thành trò đùa, nhưng y cũng không ngại, vẫn cười nhạt mà kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, "Không sao, thời gian có thể chứng minh tất cả."
Nói xong, khuôn mặt mê người kia lại quay lại, đặc biệt dịu dàng mà cười một tiếng, "Đêm nay cùng ngủ, nàng sẽ hiểu rõ."
"..." Cho nên cái "thời gian có thể chứng minh tất cả" kia, không phải nói trên ba năm năm năm, mà chỉ qua đêm nay?
Nếu như đấu võ mồm có thể thắng được y, vậy nàng cũng không cần gọi y là "Hách Liên đại biến thái", Giang Ngư Ngư do dự một chút, cắn răng nói, "Vương gia, tôi vẫn chưa nói muốn gả cho anh!"
"Muốn bổn vương trải qua khảo nghiệm sao?"
"..." Để làm một yêu nghiệt phúc hắn, y quả nhiên đã học được cướp đáp rồi!
Nói muốn khảo nghiệm Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư liền quyết không nương tay.
Mười phút sau, nàng cầm một bó thẻ trúc to, trở lại phòng ngủ của Hách Liên Dạ.
Thẻ trúc này là phòng bếp vương phủ dựa theo yêu cầu của nàng mà gọt nhọn, chuẩn bị lấy ra làm đồ nướng…
Ngân châm trên đỉnh đầu nàng không đủ, hiện tại những thứ này đúng lúc có công dụng.
Đêm từng thẻ trúc cố định trên giường, nàng chỉ vào cái giường tựa như bản châm nói, "Vương gia có thể ngủ yên ở trên này một đêm, là thông qua cửa thứ nhất."
Không đồng ý cũng không cự tuyệt, Hách Liên Dạ có vẻ đăm chiêu nhìn cái giường kia, đột nhiên cười hỏi, "Tiểu nha đầu, khảo nghiệm này nghe giống ép buộc thế, nàng có thể làm được không?"
"Có thể!" Giang Ngư Ngư không khách khí mà làm kẻ nói dối.
Nhưng ngay sau đó nàng liền biết, chính nàng lại nhảy vào trong hố rồi...
"Một khi đã như vậy, thì cùng ngủ với bổn vương đi."
Nói xong kéo cánh tay của nàng, xoay người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt mà hạ xuống giường như cái bàn châm kia.
Giang Ngư Ngư theo bản năng hít một miệng khí lạnh, muốn lập tức thúc giục y đi xuống.
Khí về khí, nàng cũng thật sự không muốn hại tên yêu nghiệt này không chết thì cũng bị thương.
Nhưng âm thanh da tróc thịt bong như trong tưởng tượng thì lại không phát ra, tên yêu nghiệt trước mắt vô cùng nhàn nhã, giống như nằm thoải mái ở trên giường vậy, lại còn vươn tay kéo chăn gấm đắp lên trên người hai người.
Không sai, hai người.
Hách Liên Dạ hiện đang ôm nàng, lại còn không khách khí mà trực tiếp để nàng nằm ở trong lòng y, cứ như vậy mà y chịu sức nặng của hai người, cực kỳ thoải mái nằm ở trên bàn châm.
Quá kinh ngạc về võ công cường đại của y, Giang Ngư Ngư nhất thời không phản ứng kịp, hiện tại tư thế của hai người quá mức thân mật, chỉ có thể sững sờ mà nhìn y.
Theo lý mà nói, luyện võ là quá trình từng bước, tuổi tăng, nội lực theo đó cũng thâm hậu hơn.
Bây giờ nhìn y cũng chỉ hai mươi mấy, vậy mà lại mạnh như vậy?
Chẳng lẽ tên yêu nghiệt này là... bảo dưỡng có đường? Hay y là một yêu nghiệt bất lão?
Trong lúc đang kinh ngạc, người nào đó cười nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, ban nãy nàng nói, khảo nghiệm này nàng có thể làm được."
Éc... Giang Ngư Ngư cũng không muốn bị đâm thành cái sàng, tay chân khẽ nhúc nhích, Hách Liên Dạ lại đột nhiên buông tay ôm nàng ra, ngay sau đó lại thu hồi về, thật sự có mấy phần giống như vừa mới bế nàng, "Chỉ là nàng không cần vất vả như vậy, về sau có khốn cảnh gì, cũng có bổn vương ngăn cản giúp nàng."
"..." Giang Ngư Ngư lại ngẩn người.
Danh sách chương