Y đến tất có chuẩn bị, vừa nói vừa đưa cho nàng một quyển sách mỏng: “Đây là ta tìm được để thưởng thức một chút, vừa ý mấy lần, cũng không cần sợ kẻ khác tra xét. Chỉ là nếu nàng ngại phiền toái cũng có thể không cần xem.” Y cười nhạt hứa hẹn, “Lộ ra cũng không sao, còn có bổn vương che chở cho nàng.”

Cúi đầu nhìn xuống bàn tay vừa lật lại, quyển sách này rất mỏng, giống như sổ tay kiến thức xx cơ bản dùng khi còn là học sinh, bên trong cũng là những thứ cơ bản nhất. Còn các trang giấy chất lượng không giống nhau, thoạt nhìn là được lấy từ nhiều quyển sách rồi đóng thành một quyển.

Nhìn ra được, y quả thật tốn rất nhiều tâm tư.

Giang Ngư Ngư cúi đầu, nói cảm ơn cũng không được, mà tiếp tục cãi cọ chuyện nàng có phải là Cửu tiểu thư Trình gia hay không cũng không xong.

Hách Liên Dạ lại giống như nhìn thấu tâm tư đang rối bời của nàng: “Tiểu nha đầu, cho dù nàng cơ trí bách biến, có thể giả thành Cửu tiểu thư Trình gia đến nửa điểm cũng không lộ tẩy, nhưng ta sẽ không tin đâu.”

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Người đàn ông khom nửa người về phía trước, hương thơm mị hoặc của đàn ông đột nhiên áp sát lại, còn giọng nói hơi thấp của y vang lên ở bên tai nàng: “Ta rất thích tiểu nha đầu đặc biệt như nàng, nếu như trước kia nàng từng xuất hiện, vậy ta cũng sẽ không động lòng với nàng trễ như vậy.”

Trái tim đột nhiên "thình thịch" mãnh liệt nhảy một cái, trước khi đến đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái tác hủy bỏ hôn ước. Thế nhưng vừa đến bên miệng lại bị chẹn họng, do dự không sao nói được.

Dù sao cũng chỉ thất thần trong chốc lát, một lúc sau, Giang Ngư Ngư bình ổn tinh thần, vẫn theo như kế hoạch lúc đầu mà mở miệng “ Vương gia, tôi không muốn gả cho anh.”

“Nguyên nhân?” Không thất vọng không khổ sở cũng không có tức giận, Hách Liên Dạ chỉ thật tâm muốn biết bản thân có điểm nào khiến cho nàng không vừa lòng.

“Tôi không chịu được quy củ phiền toái, cũng ghét phải quỳ tới quỳ lui.”

Đây là câu ban nãy nàng thuận miệng nói với Tiểu Trần Tử, nhưng ngẫm lại, chuyện này quả thực cũng rất là quan trọng, lấy ra làm cái cớ cũng đủ đường hoàng rồi.

“Ừ…” Giọng nói có chút kéo dài, Hách Liên Dạ tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, một lúc sau, y tự nhiên hỏi: “Hoàng hậu? Có hứng thú không?”

“ …” Khóe miệng Giang Ngư Ngư co giật một chút, theo bản năng nhìn xung quanh xem có người nào không.

Nếu nhớ không lầm thì trong cung có Thái tử, trừ việc chế tạo thẻ bài thân phận ra, Hách Liên Dạ còn có chức quan gì nàng không rõ lắm, dù sao y cũng không lâm triều, đối với triều chính dường như không mấy quan tâm.

Câu nói này nghe rất giống như muốn làm phản hoặc bức vua thoái vị… Y nói cũng quá hời hợt rồi.

“Sợ ta gặp chuyện không may?” Y cười đến sủng nịch: “Yên tâm, ta còn phải giữ cái mạng này sống cùng nàng cả đời nữa.”

“…”  Lúc nào y cũng có thể nói những lời thề non hẹn biển một cách tự nhiên như vậy, mặc dù lúc nào nàng cũng nói y buồn nôn, nhưng thực ra, trong lòng không phải không có chấn động.

“Có cần suy nghĩ một lát không?” Y rất có kiên nhẫn để hỏi, ôm đống đồ ăn kia xoay người, cũng không đặc biệt dặn dò nàng đi vào theo.

Bởi vì có đống đồ ăn vặt này, tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ không bỏ đi… Ở trong lòng trong mắt nàng, y không hề có chút sức quyến rũ nào!

Hách Liên Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn một đống đồ ăn vặt, nói không chừng ở trong mắt của tiểu nha đầu kia, cái bánh bao so với cái mặt của y hiện tại còn “đẹp” hơn nhiều.

“Không cần.” Giang Ngư Ngư vẫn lắc đầu: “Tôi không muốn làm hoàng hậu.”

“Tại sao?” Nàng không cần phải hành lễ với y, hơn nữa làm hoàng hậu, trừ Tế thiên ra thì nàng đều không cần quỳ, sao lại không hài lòng? “Sợ ăn thành quả cầu, không mặc được phượng bào sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện