Hà Túc không dám chắc cho lắm, nhưng dường như lúc ấy hắn thấy được da mặt người nọ. Có lẽ người nọ cảm thấy mình đang nắm phần thắng, sẽ không xảy ra sơ hở gì, dĩ nhiên cũng không che mặt.
Sau đó Giang Ngư Ngư xuất hiện, có lẽ người nọ cho rằng Giang Ngư Ngư nhìn thấy dung mạo của hắn, bèn muốn giết người diệt khẩu, hắn và Lãnh Mộc gấp đến độ muốn chết, nhưng thân thể bị điểm huyệt chết cứng tại chỗ, có vội cỡ nào cũng không giúp được.
Nhưng không biết người nọ nghĩ tới điều gì, nửa đường đột nhiên dừng tay lại, tiếp theo sau đó, chính là Giang Ngư Ngư đánh lén thành công, sau khi người nọ cắt thịt trên đùi xong thì hoàn toàn xác định chủ ý, muốn giết Giang Ngư Ngư, cũng chính lúc đó, tín hiệu cảnh báo trong sơn động vang lên.
Thật ra cơ quan then chốt kia, chỉ cần thời gian một nén nhang không ai đụng vào nó, nó sẽ phát ra nổ, để nhắc nhở với bên ngoài trong sơn động đã xảy ra chuyện.
Phía sau màn che giường, Giang Ngư Ngư nghe xong thì âm thầm chắt lưỡi hít hà, nơi này dùng hương nhang để tính thời gian, một nén hương có lẽ là năm phút.
Kẻ xông vào kia cũng thật là có lòng tin, cảm thấy hắn có thể ở trong vòng năm phút xông vào cấm địa lấy đồ hắn muốn, tiếp tục bơi qua hồ lạnh, xuyên qua đường hầm, hoàn toàn rời khỏi căn phòng của Hách Liên Dạ.
Chỉ là... Nghĩ đến lúc trước người nọ đột nhiên buông tay, nàng khó hiểu mà nhặt về được một mạng, Giang Ngư Ngư hơi cau mi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Kẻ xông vào có lẽ rất mạnh, nhưng rõ ràng hắn cũng rất kiêng dè Hách Liên Dạ, cho nên sau khi báo động vang lên, thì hốt hoảng rời đi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn Hà Túc cũng đâu phát hiện ra tin tức hữu dụng gì, thân phận của kẻ xông vào vẫn là một câu đố, hơn nữa nhất thời ngay cả người khả nghi cũng không biết là ai.
Phất phất tay, ý bảo thuộc hạ đều đi xuống, sau đó xoay người, kéo màn che gường ra, cười đến mức cực kỳ có thâm ý nhìn Giang Ngư Ngư.
"Hiện tại mấy giờ... là giờ nào rồi?"
Hách Liên Dạ còn tưởng rằng nàng lại đang nhớ đến cơm chiều, bèn cười nói, "Sắp dọn cơm rồi."
Nói xong liền muốn bế nàng lên, mang nàng rời đi.
Nhưng Giang Ngư Ngư lại rụt về phía sau một chút, tránh né tay của y, vui vẻ cười nói với y, "Vương gia, tôi vẫn còn nợ chưa tính với anh đâu."
Rất hiếm thấy, Hách Liên Dạ lại không phúc hắc vòng qua đề tài này, mà là rất đứng đắn hỏi, "Nàng nói là chuyện ta cưỡng ép giúp nàng thay quần áo?"
"... Phải" Giang Ngư Ngư có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm nhu thuận.
Trên mặt không có chút ý cười nào, Hách Liên Dạ liếc nàng một cái, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Dời tầm mắt, im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chốc lát, rốt cục y lạnh nhạt mở miệng, "Trong cung bổn vương đảm nhiệm một công việc nhàn hạ, không có bao nhiêu bổng lộc, mấy năm nay không ai giúp đỡ xử lý, trong tay cũng không thừa lại bao nhiêu tiền tích góp, vương phủ này cũng là trong cung cấp cho, bất kì lúc nào cũng có thể thu hồi lại, hạ nhân trong phủ ký tên cũng không phải là văn tự bán mình."
"Cuộc sống của bổn vương nhìn thì rất đẹp, nhưng thật ra lại rất giản dị, muốn quyền thế không quyền thế, muốn tài không tài, ngay cả hạ nhân trong tay có thể bán đi kiếm bạc cũng không có."
"Chuyện giúp nàng thay quần áo, nếu như nàng muốn tính toán... Tính đi tính lại, bổn vương chỉ có thể đền chính mình cho nàng."
Một đoạn thoại dài này được y nói một cách bình tĩnh... Không đúng, đây không phải là bình tĩnh, hoàn toàn chính là không thể trốn tránh lại không thể đấu tranh, bất đắc dĩ "đền" bản thân cho Giang Ngư Ngư.
"..." Giang Ngư Ngư im lặng nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng.
Khá cho một bánh quai chèo!
Yên lặng xoay vặn khuôn mặt sắp vắt của mình trở lại hình dạng bình thường, Giang Ngư Ngư không thể bình tĩnh.
Trên đời này sao lại có loại yêu nghiệt như vậy!
Chỉ là muốn "quyết đấu" với yêu nghiệt có trình độ mạnh mẽ đến biến thái này, nếu không bình tĩnh, nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Cho nên Giang Ngư Ngư lôi pháp bảp ra, ép mình bình tĩnh.
Pháp bảo của nàng rất đơn giản... Ép mình nghĩ đến lão anh họ…
Ở trước mặt anh họ, tất cả yêu ma quỷ quái đều là mây bay, thậm chí Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà bắt đầu suy nghĩ, nghe nói mỗi người xuyên qua đều phải gánh vác sứ mệnh quan trọng.
Sứ mệnh kia của nàng, nói không chừng chính là thu thập Hách Liên Dạ yêu nghiệt này, thay trời hành đạo, cứu vớt muôn dân thiên hạ.
Nói như vậy, nàng có một anh họ truyền kỳ lại thần bí như thế. Lúc một tuổi, bởi vì một câu "Ngư Ngư" của anh ấy mà sợ tới mức khóc cả hai ngày... Đương nhiên, chỉ cần cho nàng uống sữa, nàng lập tức ngừng khóc, uống no lại tiếp tục khóc...
Đến khi nàng hai tuổi, anh họi gọi nàng, nàng chỉ cần khóc một buổi sáng là có thể ngừng, lúc ba tuổi chỉ cần khóc hai canh giờ, sau khi bốn tuổi thì dũng cảm kiên cường mà run cầm cập, một giọt nước mắt cũng không rơi...
Sự tồn tại của anh họ, thật ra cũng hết sức có thâm ý, chính là vì huấn luyện lá gan của nàng? Giang Ngư Ngư càng nghĩ càng bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ, ngọt ngào mà cười một tiếng với Hách Liên Dạ, "Một khi đã như vậy, anh theo tôi đến đây."
Nói xong, nàng xuống giường mang giầy, kéo tay áo Hách Liên Dạ, một đường dẫn y trở lại bên cạnh hồ lạnh, không chút khách khí đẩy y xuống nước.
Người cũng đã "đền" cho Giang Ngư Ngư rồi, hiện tại Hách Liên Dạ đương nhiên vô cùng "nghe lời", không hề phản kháng, chỉ cười cười nhướng mày.
"Ướp lạnh có thể giúp giữ tươi." Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà giải thích.
"Giữ tươi?"
"Đúng vậy," Giang Ngư Ngư rất mong mỏi nói, "Thịt cần phải giữ tươi, bằng không ăn không ngon chút nào."
Nói xong ánh mắt nàng trở nên thành khẩn, "Tôi đắn đo suy nghĩ, anh không hề có giá trị gì, chỉ có thể nướng ăn."
Nói xong, lại bẻ ngón tay một chút, "Bằng không nuôi anh thì thật sự lãng phí lương thực."
"..." Hà Túc đi theo nghe lén nhìn lén cộng vây xem lặng lẽ co rút một cái, vì lo lắng cho sức khỏe của mình mà xoay người lại.
Nhưng Hách Liên Dạ ngâm mình ở trong hồ lạnh lại vô cùng bình tĩnh.
Xuất phát từ "nghe lời" mà vì "chủ nhân" suy tính tâm lý, trên mặt tên yêu nghiệt này tràn đầy vẻ chân thành mà đề nghị, "Hiện tại thời tiết ấm áp tích trữ không được món gì, nàng giết ta một lần lại ăn không hết, còn thừa lại cũng rất lãng phí."
"..." Giang Ngư Ngư cảm thấy sấm sét vang dội một trận.
Tên yêu nghiệt này vô lương hết mức!
Người nào đó bình tĩnh khẽ chống cánh tay, đi ra khỏi hồ lạnh, ngồi xuống bên cạnh Giang Ngư Ngư, "Nghe nói... Người bị người ta mua, đều có một công năng là ấm giường," Giọng nói bất đắc dĩ của y vẫn vô cùng hờ hững, "Mặc dù bổn vương không có, nhưng vẫn là có thể từ từ học."
"... Tôi không cần anh ấm giường!"
"Nhưng bổn vương không thể làm được cái gì hết, cứ như vậy mà được nàng nuôi," Hách Liên Dạ vẫn dùng giọng điệu bất đắc dĩ nàng, "Bản thân nàng nói, nuôi không còn lãng phí lương thực."
"..." Ở trong lòng mặc niệm ba lần "bình tĩnh", Giang Ngư Ngư cười ngọt mở miệng, "Tôi có thể sang tay bán anh."
"Ai sẽ mua một người ngay cả ấm giường cũng không biết chứ?"
"..." Nụ cười trên mặt cứng lại vài giây, tiếp tục cười rộ lên, còn có chút đằng đằng sát khí, "Mặt của anh cũng được, mua về, có thể treo lên tường làm hàng mỹ nghệ."
Người nào đó "bất đắc dĩ" liếc nàng một cái, cực kỳ bình tĩnh kéo một lớp mặt nạ xuống, giọng "đau buồn" nói, "Mặt cũng không được."
"..." Giang Ngư Ngư nhìn hai chữ "biến thái" màu xanh to đùng lấp lánh ánh sáng trên mặt y, rốt cục cũng hiểu được mình rơi vào hầm do chính mình đào có cảm giác gì rồi.
Sau đó Giang Ngư Ngư xuất hiện, có lẽ người nọ cho rằng Giang Ngư Ngư nhìn thấy dung mạo của hắn, bèn muốn giết người diệt khẩu, hắn và Lãnh Mộc gấp đến độ muốn chết, nhưng thân thể bị điểm huyệt chết cứng tại chỗ, có vội cỡ nào cũng không giúp được.
Nhưng không biết người nọ nghĩ tới điều gì, nửa đường đột nhiên dừng tay lại, tiếp theo sau đó, chính là Giang Ngư Ngư đánh lén thành công, sau khi người nọ cắt thịt trên đùi xong thì hoàn toàn xác định chủ ý, muốn giết Giang Ngư Ngư, cũng chính lúc đó, tín hiệu cảnh báo trong sơn động vang lên.
Thật ra cơ quan then chốt kia, chỉ cần thời gian một nén nhang không ai đụng vào nó, nó sẽ phát ra nổ, để nhắc nhở với bên ngoài trong sơn động đã xảy ra chuyện.
Phía sau màn che giường, Giang Ngư Ngư nghe xong thì âm thầm chắt lưỡi hít hà, nơi này dùng hương nhang để tính thời gian, một nén hương có lẽ là năm phút.
Kẻ xông vào kia cũng thật là có lòng tin, cảm thấy hắn có thể ở trong vòng năm phút xông vào cấm địa lấy đồ hắn muốn, tiếp tục bơi qua hồ lạnh, xuyên qua đường hầm, hoàn toàn rời khỏi căn phòng của Hách Liên Dạ.
Chỉ là... Nghĩ đến lúc trước người nọ đột nhiên buông tay, nàng khó hiểu mà nhặt về được một mạng, Giang Ngư Ngư hơi cau mi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Kẻ xông vào có lẽ rất mạnh, nhưng rõ ràng hắn cũng rất kiêng dè Hách Liên Dạ, cho nên sau khi báo động vang lên, thì hốt hoảng rời đi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bọn Hà Túc cũng đâu phát hiện ra tin tức hữu dụng gì, thân phận của kẻ xông vào vẫn là một câu đố, hơn nữa nhất thời ngay cả người khả nghi cũng không biết là ai.
Phất phất tay, ý bảo thuộc hạ đều đi xuống, sau đó xoay người, kéo màn che gường ra, cười đến mức cực kỳ có thâm ý nhìn Giang Ngư Ngư.
"Hiện tại mấy giờ... là giờ nào rồi?"
Hách Liên Dạ còn tưởng rằng nàng lại đang nhớ đến cơm chiều, bèn cười nói, "Sắp dọn cơm rồi."
Nói xong liền muốn bế nàng lên, mang nàng rời đi.
Nhưng Giang Ngư Ngư lại rụt về phía sau một chút, tránh né tay của y, vui vẻ cười nói với y, "Vương gia, tôi vẫn còn nợ chưa tính với anh đâu."
Rất hiếm thấy, Hách Liên Dạ lại không phúc hắc vòng qua đề tài này, mà là rất đứng đắn hỏi, "Nàng nói là chuyện ta cưỡng ép giúp nàng thay quần áo?"
"... Phải" Giang Ngư Ngư có chút nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm nhu thuận.
Trên mặt không có chút ý cười nào, Hách Liên Dạ liếc nàng một cái, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Dời tầm mắt, im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chốc lát, rốt cục y lạnh nhạt mở miệng, "Trong cung bổn vương đảm nhiệm một công việc nhàn hạ, không có bao nhiêu bổng lộc, mấy năm nay không ai giúp đỡ xử lý, trong tay cũng không thừa lại bao nhiêu tiền tích góp, vương phủ này cũng là trong cung cấp cho, bất kì lúc nào cũng có thể thu hồi lại, hạ nhân trong phủ ký tên cũng không phải là văn tự bán mình."
"Cuộc sống của bổn vương nhìn thì rất đẹp, nhưng thật ra lại rất giản dị, muốn quyền thế không quyền thế, muốn tài không tài, ngay cả hạ nhân trong tay có thể bán đi kiếm bạc cũng không có."
"Chuyện giúp nàng thay quần áo, nếu như nàng muốn tính toán... Tính đi tính lại, bổn vương chỉ có thể đền chính mình cho nàng."
Một đoạn thoại dài này được y nói một cách bình tĩnh... Không đúng, đây không phải là bình tĩnh, hoàn toàn chính là không thể trốn tránh lại không thể đấu tranh, bất đắc dĩ "đền" bản thân cho Giang Ngư Ngư.
"..." Giang Ngư Ngư im lặng nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng.
Khá cho một bánh quai chèo!
Yên lặng xoay vặn khuôn mặt sắp vắt của mình trở lại hình dạng bình thường, Giang Ngư Ngư không thể bình tĩnh.
Trên đời này sao lại có loại yêu nghiệt như vậy!
Chỉ là muốn "quyết đấu" với yêu nghiệt có trình độ mạnh mẽ đến biến thái này, nếu không bình tĩnh, nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Cho nên Giang Ngư Ngư lôi pháp bảp ra, ép mình bình tĩnh.
Pháp bảo của nàng rất đơn giản... Ép mình nghĩ đến lão anh họ…
Ở trước mặt anh họ, tất cả yêu ma quỷ quái đều là mây bay, thậm chí Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà bắt đầu suy nghĩ, nghe nói mỗi người xuyên qua đều phải gánh vác sứ mệnh quan trọng.
Sứ mệnh kia của nàng, nói không chừng chính là thu thập Hách Liên Dạ yêu nghiệt này, thay trời hành đạo, cứu vớt muôn dân thiên hạ.
Nói như vậy, nàng có một anh họ truyền kỳ lại thần bí như thế. Lúc một tuổi, bởi vì một câu "Ngư Ngư" của anh ấy mà sợ tới mức khóc cả hai ngày... Đương nhiên, chỉ cần cho nàng uống sữa, nàng lập tức ngừng khóc, uống no lại tiếp tục khóc...
Đến khi nàng hai tuổi, anh họi gọi nàng, nàng chỉ cần khóc một buổi sáng là có thể ngừng, lúc ba tuổi chỉ cần khóc hai canh giờ, sau khi bốn tuổi thì dũng cảm kiên cường mà run cầm cập, một giọt nước mắt cũng không rơi...
Sự tồn tại của anh họ, thật ra cũng hết sức có thâm ý, chính là vì huấn luyện lá gan của nàng? Giang Ngư Ngư càng nghĩ càng bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ, ngọt ngào mà cười một tiếng với Hách Liên Dạ, "Một khi đã như vậy, anh theo tôi đến đây."
Nói xong, nàng xuống giường mang giầy, kéo tay áo Hách Liên Dạ, một đường dẫn y trở lại bên cạnh hồ lạnh, không chút khách khí đẩy y xuống nước.
Người cũng đã "đền" cho Giang Ngư Ngư rồi, hiện tại Hách Liên Dạ đương nhiên vô cùng "nghe lời", không hề phản kháng, chỉ cười cười nhướng mày.
"Ướp lạnh có thể giúp giữ tươi." Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà giải thích.
"Giữ tươi?"
"Đúng vậy," Giang Ngư Ngư rất mong mỏi nói, "Thịt cần phải giữ tươi, bằng không ăn không ngon chút nào."
Nói xong ánh mắt nàng trở nên thành khẩn, "Tôi đắn đo suy nghĩ, anh không hề có giá trị gì, chỉ có thể nướng ăn."
Nói xong, lại bẻ ngón tay một chút, "Bằng không nuôi anh thì thật sự lãng phí lương thực."
"..." Hà Túc đi theo nghe lén nhìn lén cộng vây xem lặng lẽ co rút một cái, vì lo lắng cho sức khỏe của mình mà xoay người lại.
Nhưng Hách Liên Dạ ngâm mình ở trong hồ lạnh lại vô cùng bình tĩnh.
Xuất phát từ "nghe lời" mà vì "chủ nhân" suy tính tâm lý, trên mặt tên yêu nghiệt này tràn đầy vẻ chân thành mà đề nghị, "Hiện tại thời tiết ấm áp tích trữ không được món gì, nàng giết ta một lần lại ăn không hết, còn thừa lại cũng rất lãng phí."
"..." Giang Ngư Ngư cảm thấy sấm sét vang dội một trận.
Tên yêu nghiệt này vô lương hết mức!
Người nào đó bình tĩnh khẽ chống cánh tay, đi ra khỏi hồ lạnh, ngồi xuống bên cạnh Giang Ngư Ngư, "Nghe nói... Người bị người ta mua, đều có một công năng là ấm giường," Giọng nói bất đắc dĩ của y vẫn vô cùng hờ hững, "Mặc dù bổn vương không có, nhưng vẫn là có thể từ từ học."
"... Tôi không cần anh ấm giường!"
"Nhưng bổn vương không thể làm được cái gì hết, cứ như vậy mà được nàng nuôi," Hách Liên Dạ vẫn dùng giọng điệu bất đắc dĩ nàng, "Bản thân nàng nói, nuôi không còn lãng phí lương thực."
"..." Ở trong lòng mặc niệm ba lần "bình tĩnh", Giang Ngư Ngư cười ngọt mở miệng, "Tôi có thể sang tay bán anh."
"Ai sẽ mua một người ngay cả ấm giường cũng không biết chứ?"
"..." Nụ cười trên mặt cứng lại vài giây, tiếp tục cười rộ lên, còn có chút đằng đằng sát khí, "Mặt của anh cũng được, mua về, có thể treo lên tường làm hàng mỹ nghệ."
Người nào đó "bất đắc dĩ" liếc nàng một cái, cực kỳ bình tĩnh kéo một lớp mặt nạ xuống, giọng "đau buồn" nói, "Mặt cũng không được."
"..." Giang Ngư Ngư nhìn hai chữ "biến thái" màu xanh to đùng lấp lánh ánh sáng trên mặt y, rốt cục cũng hiểu được mình rơi vào hầm do chính mình đào có cảm giác gì rồi.
Danh sách chương