Ông dĩ nhiên cao hứng, vừa rồi đến thư phòng đón con gái ra ngoài, Nghiên Nhi nói cho ông biết, câu đầu tiên của Tam Tự Kinh nó có thể đọc trôi chảy rồi!
Mới hơn một canh giờ thôi! Học thật nhanh! Để xem sau này còn ai dám nói con gái của ông không phải là người đọc sách!
Về phần khi ông đến mở cửa, sắc mặt Nghiên Nhi cổ quái còn hơi ửng hồng... Chắc cũng là đọc thuộc thành công cho nên vui vẻ!
Trình đại nhân đang đắm chìm trong phản ứng con gái đã "thông minh" lên, chẳng quan tâm đến chuyện khác, cho nên trên bàn cơm, rất nhiều người bắt đầu lớn mật.
Chẳng hạn... Mấy vị thiên kim của Trình gia.
Quản y có phải là kẻ thù của phụ thân hay không, người có dung mạo tuyệt sắc như vậy ngồi ở bên cạnh, sức quyến rũ mạnh mẽ sớm đã khiến cho các nàng quên kiêng kị là cái gì rồi, giờ chỉ muốn tranh nhau lấy lòng.
Hiện giờ xem ra... Trên bàn cơm cũng có chút cảm giác đổi giới, bình thường đều là rất nhiều đàn ông vây quanh một mỹ nữ xum xoe nịnh bợ.
Nhưng biết làm sao được, mỹ nam Hách Liên Dạ đẹp đến mức độ này, so với mỹ nữ tuyệt sắc còn hiếm thấy hơn rất nhiều, chẳng trách các cô nàng này lại có phản ứng dữ như vậy.
Còn Trình phu nhân ở một bên, nhìn có vẻ không khác với ngày thường là mấy.
Bà căn bản xem như không thiên vị, đối xử bình đẳng với các con của mình, cho nên thấy con gái của mình đổ xô vào Hách Liên Dạ, ngoài lo lắng, bà rất tự nghiên nghĩ, không biết người này có huynh đệ nào có dung mạo tương tự không, tránh cho đám con gái vì tranh giành y mà đánh mất hòa khí.
Sau đó, bà liền bị cái ý nghĩ tồi tệ này của mình đánh chết.
Cái gì mà huynh đệ có dung mạo tương tự chứ...Đây là Tĩnh Vương gia đó! Từ khi y lên sáu, trong cung đều công nhận, nhất định không được chọc đến Thập Nhất hoàng tử Hách Liên Dạ.
Nhưng cũng không thể trách bà quên béng đi, theo như đồn đãi, dung mạo của Hách Liên Dạ đẹp như yêu tinh, tính tình nóng nảy... cũng giống như yêu tinh.
Là loại yêu tinh ăn thịt người....
Lúc trở mặt, y tuyệt đối có thể lục thân không nhận* mất hết tính người, lúc không trở mặt, thật ra y cũng không khác cho lắm... (* lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Nếu như bạn chọc tới y, y tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn điên cuồng rống to, "Chuẩn bị quan tài đi", mà là dùng giọng nói ôn nhu "trấn an" bạn, "Đừng sợ, chọc đến bổn vương, sao bổn vương có thể để cho ngươi giải thoát đi ngủ trong quan tài nhanh thế chứ."
Những điều trên đều thuộc về tính tình của Hách Liên Dạ, tất cả mọi người đều biết điều này.
Nhưng bây giờ, nhân vật vô cùng đáng sợ theo như lời đồn, lại từ lúc bắt đầu xuất hiện, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Nụ cười kia hoàn toàn không mang một chút lạnh lẽo như đòi mạng nào, mà là rất dịu dàng, hoặc là nói vô cùng... hạnh phúc.
Không sai, đây tuyệt đối là hạnh phúc.
Lấy kinh nghiệm dồi dào sống hơn nửa đời người của Trình phu nhân ra đánh cược, từ nhỏ bà đã thích buôn dưa lê bán dưa chuột, thích tham gia náo nhiệt nhìn người ta thành đôi lấy vợ, đây tuyệt đối là nụ cười hạnh phúc của một tân lang.
Nụ cười này... Sao lại có thể xuất hiện ở trên người Hách Liên Dạ chứ? Hiếm thấy Nghiêm Nhi bị gạt, dẫn Tĩnh Vương gia về nhà một ngày.
Biết đầu óc con gái nhà mình thật sự là không ra gì, Trình phu nhân bắt đầu lo lắng, ánh mắt càng không ngừng liếc về phía Tĩnh Vương gia.
Người trước mắt này... Rốt cuộc là thật hay giả đây?
Về phần mấy vị công tử Trình gia... Người cùng giới thì ghét nhau, người khác giới thì hấp dẫn lẫn nhau chính là đạo lý này, ngồi cùng bàn với một người cùng giới xuất sắc như thế, bọn họ đều không cần làm gì cả, danh tiếng gì gì đó bị cướp hết rồi, cho nên trong lòng mấy người bọn họ không ai thoải mái cả, sắc mặt mỗi người hết sức cổ quái.
Nhìn khắp một vòng người, không một ai có bộ dáng bình thường, cuối cùng màn ảnh chuyển tới trên người Giang Ngư Ngư.
Nàng mới là người khác thường nhất trong cái bàn lớn này!
Để hoan nghênh con gái trở về, hơn nữa cũng vì tiệc tối có khách khứa nên bàn tiệc này cũng tốn không ít tâm tư, trên bàn toàn món ăn ngon được trang trí một cách khóe léo, đích thân đầu bếp chuyên môn của Trình gia làm, càng nhìn càng chảy nước miếng.
Nhưng người luôn luôn thích ăn như Giang Ngư Ngư hôm nay lại không muốn ăn, chỉ cầm đũa, cho vài hột cơm vào miệng.
Cơ mà đừng có hiểu lầm đấy nhé, bộ dáng này của nàng chẳng có tí thục nữ nào cả, bởi vì miệng nhai cơm, nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí nhìn miếng bánh ô mai trước mặt.
Trình đại nhân không phát hiện ra ánh mắt quái dị của con gái, đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, Nghiên Nhi, cái ô mai kia... gọi là bánh ngọt sao?"
Thứ này là một vật hiếm có, tình hình của Nguyệt Loan quốc đương nhiên là vô cùng tốt, sản vật phong phú, hoa quả như ô mai, khắp cả đại lục, cũng chỉ có mình Nguyệt Loan quốc sản xuất.
Trước đó, dân chúng Nguyệt Loan quốc chỉ biết ăn trực tiếp thôi, thế nhưng vài ngày trước, chẳng hiểu Thái tử nghĩ gì lại muốn ngự trù trong cung làm bánh ngọt.
Lúc ấy, khi ông tiến cung vừa vặn gặp ngự trù làm thành công phần đầu, Thái tử bảo ông mang về một ít nếm thử.
Ông tiếc không dám ăn, đúng lúc hôm nay Nghiên Nhi về nhà, nên ông giữ lại cho nó.
"Nghe nói, mùi vị cái bánh ngọt này rất đặc biêt, mùi vị ô mai xen lẫn bên trong..."
Câu sau của Trình đại nhân nói cái gì, toàn bộ Giang Ngư Ngư đều không nghe lọt.
Mấy chữ "mùi vị ô mai" này, khiến nàng hoàn toàn mất bình tĩnh.
... Đừng nhắc ô mai với nàng nữa! Về sau nàng sẽ không ăn thứ này nữa đâu!
Nói được phân nửa, Trình đại nhân ngây ngẩn cả người, " Nghiên Nhi, sao mặt con lại đỏ như vậy?"
"..." Một nửa là tức, một nửa kia... cũng là tức!
Giang Ngư Ngư rất không bình tĩnh ngẩng đầu lên, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người cười trả lời, "Vừa rồi nàng không cẩn thận ăn phải ớt."
Nói xong kéo Giang Ngư Ngư đứng dậy, "Các vị cứ từ từ dùng trước, ta mang Nghiên Nghiên đi uống nước."
Trước mặt mọi người Trình gia, y gọi nàng là "Nghiên Nghiên".
Uống nước... Chẳng phải cách cái bàn kia sao?
Nhưng nụ cười làm say lòng người này đều khiến cho nam nữ già trẻ choáng váng đầu óc quên cả phản bác, cứ như vậy mà nhìn người bị mang đi.
Giang Ngư Ngư cũng không cự tuyệt, vừa vặn nàng cũng muốn lấy cớ rời đi, nếu không...
Thời khắc cả gia đình vui vẻ rộn rã như vậy, không thích hợp trình diễn cảnh bạo lực đẫm máu!
Mới vừa đi ra khỏi Noãn các dùng cơm, Giang Ngư Ngư còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã cười hỏi nàng, "Ngư Ngư, nàng tức giận sao?"
Trong lòng nhanh chóng mặc niệm ba mươi lần "bình tĩnh", Giang Ngư Ngư ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn hiền lành lên, "Không có."
Trước thả lỏng cảnh giác của địch nhân, sau đó tùy thời báo thù!
Nhưng Hách Liên Dạ căn bản không tin lời này của nàng, lại hỏi tiếp, có điều âm thanh kia giảm thấp xuống mấy phần, nụ cười càng thêm rực rỡ, "Là tức ta hôn nàng, hay là tức... nàng không đẩy ta ra?"
"..." Trong đầu Giang Ngư Ngư hiện lên một câu nói "Yêu nghiệt này biết nhiều không kể xiết"...
Tức giận đến đỉnh điểm, nhưng nàng hoàn toàn không có cơ hội để bộc phát, bởi vì người bên cạnh đột nhiên buông tay nàng ra, nghiêm mặt, đứng chắp tay lại, thoạt nhìn rất có uy nghiêm của Vương gia.
Hách Liên Dạ cao thâm khó lường liếc nàng một cái, lúc này mới nói, "Thật ra chuyện vừa rồi, bổn vương cũng rất tức giận."
Đây là có ý gì, y hối hận khi hôn nàng?
Lực chú ý của Giang Ngư Ngư lập tức dời đi, cũng đã quên nên phản bác nàng mới không tức giận.
Mới hơn một canh giờ thôi! Học thật nhanh! Để xem sau này còn ai dám nói con gái của ông không phải là người đọc sách!
Về phần khi ông đến mở cửa, sắc mặt Nghiên Nhi cổ quái còn hơi ửng hồng... Chắc cũng là đọc thuộc thành công cho nên vui vẻ!
Trình đại nhân đang đắm chìm trong phản ứng con gái đã "thông minh" lên, chẳng quan tâm đến chuyện khác, cho nên trên bàn cơm, rất nhiều người bắt đầu lớn mật.
Chẳng hạn... Mấy vị thiên kim của Trình gia.
Quản y có phải là kẻ thù của phụ thân hay không, người có dung mạo tuyệt sắc như vậy ngồi ở bên cạnh, sức quyến rũ mạnh mẽ sớm đã khiến cho các nàng quên kiêng kị là cái gì rồi, giờ chỉ muốn tranh nhau lấy lòng.
Hiện giờ xem ra... Trên bàn cơm cũng có chút cảm giác đổi giới, bình thường đều là rất nhiều đàn ông vây quanh một mỹ nữ xum xoe nịnh bợ.
Nhưng biết làm sao được, mỹ nam Hách Liên Dạ đẹp đến mức độ này, so với mỹ nữ tuyệt sắc còn hiếm thấy hơn rất nhiều, chẳng trách các cô nàng này lại có phản ứng dữ như vậy.
Còn Trình phu nhân ở một bên, nhìn có vẻ không khác với ngày thường là mấy.
Bà căn bản xem như không thiên vị, đối xử bình đẳng với các con của mình, cho nên thấy con gái của mình đổ xô vào Hách Liên Dạ, ngoài lo lắng, bà rất tự nghiên nghĩ, không biết người này có huynh đệ nào có dung mạo tương tự không, tránh cho đám con gái vì tranh giành y mà đánh mất hòa khí.
Sau đó, bà liền bị cái ý nghĩ tồi tệ này của mình đánh chết.
Cái gì mà huynh đệ có dung mạo tương tự chứ...Đây là Tĩnh Vương gia đó! Từ khi y lên sáu, trong cung đều công nhận, nhất định không được chọc đến Thập Nhất hoàng tử Hách Liên Dạ.
Nhưng cũng không thể trách bà quên béng đi, theo như đồn đãi, dung mạo của Hách Liên Dạ đẹp như yêu tinh, tính tình nóng nảy... cũng giống như yêu tinh.
Là loại yêu tinh ăn thịt người....
Lúc trở mặt, y tuyệt đối có thể lục thân không nhận* mất hết tính người, lúc không trở mặt, thật ra y cũng không khác cho lắm... (* lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Nếu như bạn chọc tới y, y tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn điên cuồng rống to, "Chuẩn bị quan tài đi", mà là dùng giọng nói ôn nhu "trấn an" bạn, "Đừng sợ, chọc đến bổn vương, sao bổn vương có thể để cho ngươi giải thoát đi ngủ trong quan tài nhanh thế chứ."
Những điều trên đều thuộc về tính tình của Hách Liên Dạ, tất cả mọi người đều biết điều này.
Nhưng bây giờ, nhân vật vô cùng đáng sợ theo như lời đồn, lại từ lúc bắt đầu xuất hiện, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Nụ cười kia hoàn toàn không mang một chút lạnh lẽo như đòi mạng nào, mà là rất dịu dàng, hoặc là nói vô cùng... hạnh phúc.
Không sai, đây tuyệt đối là hạnh phúc.
Lấy kinh nghiệm dồi dào sống hơn nửa đời người của Trình phu nhân ra đánh cược, từ nhỏ bà đã thích buôn dưa lê bán dưa chuột, thích tham gia náo nhiệt nhìn người ta thành đôi lấy vợ, đây tuyệt đối là nụ cười hạnh phúc của một tân lang.
Nụ cười này... Sao lại có thể xuất hiện ở trên người Hách Liên Dạ chứ? Hiếm thấy Nghiêm Nhi bị gạt, dẫn Tĩnh Vương gia về nhà một ngày.
Biết đầu óc con gái nhà mình thật sự là không ra gì, Trình phu nhân bắt đầu lo lắng, ánh mắt càng không ngừng liếc về phía Tĩnh Vương gia.
Người trước mắt này... Rốt cuộc là thật hay giả đây?
Về phần mấy vị công tử Trình gia... Người cùng giới thì ghét nhau, người khác giới thì hấp dẫn lẫn nhau chính là đạo lý này, ngồi cùng bàn với một người cùng giới xuất sắc như thế, bọn họ đều không cần làm gì cả, danh tiếng gì gì đó bị cướp hết rồi, cho nên trong lòng mấy người bọn họ không ai thoải mái cả, sắc mặt mỗi người hết sức cổ quái.
Nhìn khắp một vòng người, không một ai có bộ dáng bình thường, cuối cùng màn ảnh chuyển tới trên người Giang Ngư Ngư.
Nàng mới là người khác thường nhất trong cái bàn lớn này!
Để hoan nghênh con gái trở về, hơn nữa cũng vì tiệc tối có khách khứa nên bàn tiệc này cũng tốn không ít tâm tư, trên bàn toàn món ăn ngon được trang trí một cách khóe léo, đích thân đầu bếp chuyên môn của Trình gia làm, càng nhìn càng chảy nước miếng.
Nhưng người luôn luôn thích ăn như Giang Ngư Ngư hôm nay lại không muốn ăn, chỉ cầm đũa, cho vài hột cơm vào miệng.
Cơ mà đừng có hiểu lầm đấy nhé, bộ dáng này của nàng chẳng có tí thục nữ nào cả, bởi vì miệng nhai cơm, nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí nhìn miếng bánh ô mai trước mặt.
Trình đại nhân không phát hiện ra ánh mắt quái dị của con gái, đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, Nghiên Nhi, cái ô mai kia... gọi là bánh ngọt sao?"
Thứ này là một vật hiếm có, tình hình của Nguyệt Loan quốc đương nhiên là vô cùng tốt, sản vật phong phú, hoa quả như ô mai, khắp cả đại lục, cũng chỉ có mình Nguyệt Loan quốc sản xuất.
Trước đó, dân chúng Nguyệt Loan quốc chỉ biết ăn trực tiếp thôi, thế nhưng vài ngày trước, chẳng hiểu Thái tử nghĩ gì lại muốn ngự trù trong cung làm bánh ngọt.
Lúc ấy, khi ông tiến cung vừa vặn gặp ngự trù làm thành công phần đầu, Thái tử bảo ông mang về một ít nếm thử.
Ông tiếc không dám ăn, đúng lúc hôm nay Nghiên Nhi về nhà, nên ông giữ lại cho nó.
"Nghe nói, mùi vị cái bánh ngọt này rất đặc biêt, mùi vị ô mai xen lẫn bên trong..."
Câu sau của Trình đại nhân nói cái gì, toàn bộ Giang Ngư Ngư đều không nghe lọt.
Mấy chữ "mùi vị ô mai" này, khiến nàng hoàn toàn mất bình tĩnh.
... Đừng nhắc ô mai với nàng nữa! Về sau nàng sẽ không ăn thứ này nữa đâu!
Nói được phân nửa, Trình đại nhân ngây ngẩn cả người, " Nghiên Nhi, sao mặt con lại đỏ như vậy?"
"..." Một nửa là tức, một nửa kia... cũng là tức!
Giang Ngư Ngư rất không bình tĩnh ngẩng đầu lên, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người cười trả lời, "Vừa rồi nàng không cẩn thận ăn phải ớt."
Nói xong kéo Giang Ngư Ngư đứng dậy, "Các vị cứ từ từ dùng trước, ta mang Nghiên Nghiên đi uống nước."
Trước mặt mọi người Trình gia, y gọi nàng là "Nghiên Nghiên".
Uống nước... Chẳng phải cách cái bàn kia sao?
Nhưng nụ cười làm say lòng người này đều khiến cho nam nữ già trẻ choáng váng đầu óc quên cả phản bác, cứ như vậy mà nhìn người bị mang đi.
Giang Ngư Ngư cũng không cự tuyệt, vừa vặn nàng cũng muốn lấy cớ rời đi, nếu không...
Thời khắc cả gia đình vui vẻ rộn rã như vậy, không thích hợp trình diễn cảnh bạo lực đẫm máu!
Mới vừa đi ra khỏi Noãn các dùng cơm, Giang Ngư Ngư còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh đã cười hỏi nàng, "Ngư Ngư, nàng tức giận sao?"
Trong lòng nhanh chóng mặc niệm ba mươi lần "bình tĩnh", Giang Ngư Ngư ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn hiền lành lên, "Không có."
Trước thả lỏng cảnh giác của địch nhân, sau đó tùy thời báo thù!
Nhưng Hách Liên Dạ căn bản không tin lời này của nàng, lại hỏi tiếp, có điều âm thanh kia giảm thấp xuống mấy phần, nụ cười càng thêm rực rỡ, "Là tức ta hôn nàng, hay là tức... nàng không đẩy ta ra?"
"..." Trong đầu Giang Ngư Ngư hiện lên một câu nói "Yêu nghiệt này biết nhiều không kể xiết"...
Tức giận đến đỉnh điểm, nhưng nàng hoàn toàn không có cơ hội để bộc phát, bởi vì người bên cạnh đột nhiên buông tay nàng ra, nghiêm mặt, đứng chắp tay lại, thoạt nhìn rất có uy nghiêm của Vương gia.
Hách Liên Dạ cao thâm khó lường liếc nàng một cái, lúc này mới nói, "Thật ra chuyện vừa rồi, bổn vương cũng rất tức giận."
Đây là có ý gì, y hối hận khi hôn nàng?
Lực chú ý của Giang Ngư Ngư lập tức dời đi, cũng đã quên nên phản bác nàng mới không tức giận.
Danh sách chương