Tức thì lão Độ lo lắng: "Vương gia, chuyện này..." nhưng đã bị Trình Khâm giơ tay lên ngăn, ánh mắt dịu dàng vẫn chưa rời khỏi đứa bé gái, mà tiếp:
- Ngươi tên gì? Nó nói ra tên mình, không rõ khi đó do tiếng mưa quá lớn đã át đi chất giọng nhỏ xíu ấy hay vì cái từ kia chẳng mảy may lọt vào tai Trình Khâm, ngài mới bảo:
- Từ giờ\, ta đặt cho ngươi cái tên mới. Ta vừa mua ngươi thì cơn mưa trong lành này đổ xuống\, thật dễ chịu. Vậy ta gọi ngươi là Tô Khiết\, sự thuần khiết trở về.
Tô Khiết lại chớp mắt nhìn Trình Khâm, bản thân không rành chữ nghĩa nhưng nghe cái tên này cũng tự thấy hay hay. Nghe lão Độ nhắc nhở, Tô Khiết liền cảm tạ vương gia. Trình Khâm đặt tay lên mái đầu nhỏ vuốt nhẹ, gọi trìu mến: "Khiết Khiết". Chỉ cần nghe vậy thôi là trái tim của đứa trẻ này rung động rồi, thấy ngài tốt bụng lại dịu dàng còn đặt tên cho mình nữa, khiến Tô Khiết không còn thấy sợ hãi, chẳng những thế còn bạo gan ngước mặt lên hỏi:
- Ngài là thất vương gia Trình Khâm ạ?
- Phải\, thế nào?
- Ngài bảo Khiết Khiết có thể gọi ngài là huynh hay thúc thúc\, vậy Khiết Khiết muốn gọi tên ngài được không?
- Tên ư?
- Là "Khâm".
- Tại sao?
- Vì Khiết Khiết rất thích tên ngài!
Trình Khâm buồn cười nghĩ, sao đứa bé này lại biết nói lời ngon ngọt như thế.
Cùng lúc, giọng lão Độ vang lên tức giận: "Ai cho phép nhà ngươi gọi thẳng tên vương gia như thế hả? Quá hỗn xược rồi!"
Tô Khiết lại bị lão quản gia mắng, lập tức rụt người. Và lần nữa, Trình Khâm phải lên tiếng bảo lão Độ đừng gây khó dễ cho con bé nữa.
- Được rồi\, ngươi cứ gọi ta là Khâm.
Tô Khiết liền mỉm cười, đôi mắt trong veo lấp lánh thật đáng yêu.
- Lão đây chẳng hiểu vì sao ngài lại mua con bé xấu xí như thế nữa\, đã vậy chưa gì ngài còn tỏ ý nuông chiều quá mức. - Lão Độ khẽ lắc đầu.
Trình Khâm vẫn chưa rời mắt khỏi nụ cười tươi tắn của Tô Khiết, lại tự hỏi: Khiết Khiết xấu xí ư? Ngài lại không cho là vậy, liền mỉm cười buông lời lạ lùng:
- Ta nghĩ rằng\, sau này lớn lên\, Khiết Khiết sẽ xinh đẹp lắm đấy.
Tô Khiết không rõ nụ cười trên môi của vương gia khi đó mang hàm ý gì nhưng đứa bé gái này vào giây phút ấy đã tự hứa rằng: Mình nhất định sẽ trở nên xinh đẹp và phải đẹp nhất thành Nghê Hoàng này! Vì ngài!
Cứ thế, Tô Khiết sống bên cạnh Trình Khâm, lẽo đẽo bám theo ngài như hình với bóng. Nó được vương gia dạy dỗ nghiêm khắc, từ viết chữ, đọc sách, đàn hát cho đến thêu thùa, tất tần tật những gì mà một nữ nhi khuê các đều phải biết qua.
Chữ đầu tiên Tô Khiết viết, cũng chính là tên ngài, một chữ "Khâm". Tiếng gọi thân thương ấy cứ như người ta ngâm lên một câu thơ.
Và mặc dù Trình Khâm đối với Tô Khiết rất quan tâm, thương yêu chiều chuộng thế nhưng nó vẫn nhận ra ngài thật xa vời. Rất nhiều lần ngài đứng ở ngay trước mặt, chỉ một cái với tay đã có thể chạm tới, vậy mà đứa bé gái đó vẫn thấy thật khó khăn. Anh tuấn và dịu dàng, lãnh ngạo và ôn nhu, thâm trầm và buồn bã, Trình Khâm trong mắt Tô Khiết chính là như vậy!
Thật đúng với cái tên "Khâm" của mình, ngài ở trên cao, rất xa rất khó đến gần. Con đường đi đến trái tim ngài cũng hiểm trở khó khăn muôn vàn, tất cả mọi thứ ấy đều hàm chứa hết trong hai từ "Trình Khâm" kia.
Kỷ niệm khiến Tô Khiết nhớ nhất là năm mười hai tuổi, ngày nọ đột nhiên bị đau bụng và phần dưới còn ra máu vấy bẩn cả y phục. Đứa bé gái ngây thơ không biết đó chính là lúc tới tháng của nữ nhi lại cứ tưởng mình mắc bệnh, chẳng chịu đi hỏi lão Độ hay vú Dung trong vương phủ, cứ thế chạy đến chỗ Trình Khâm khóc lóc một trận. Lúc đầu chưa hiểu chuyện gì, sau đó mới thấy vệt máu ở sau váy Tô Khiết thì ngài lập tức hiểu ra, nửa buồn cười nửa cảm thông cho đứa trẻ non nớt này, liền vươn tay kéo nó vào lòng nhẹ nhàng bảo:
- Không sao đâu\, chỉ là thân thể ngươi bắt đầu thay đổi thôi.
- Tại sao ạ? - Tô Khiết ngước nhìn vương gia\, thút thít hỏi.
- Vì ngươi là nữ nhi\, nữ nhi phải trải qua điều này để trưởng thành.
Trong lòng vẫn mơ hồ chưa rõ tại sao nữ nhi trưởng thành lại phải chảy máu, chỉ duy có điều Tô Khiết nhớ là nụ cười dịu dàng của vương gia dành cho mình, cứ như thể cảm thấy vui vẻ hài lòng về việc nó đang dần lớn lên.
Sau đó vú Dung được Trình Khâm gọi đến để thay y phục cho Tô Khiết, và bấy giờ nó mới nghe bà giải thích cặn kẽ tỉ mỉ về chuyện tới tháng, sau đó còn dặn dò những ngày này của nữ nhi là cấm kỵ nên từ giờ về sau tuyệt đối nó không thể đến chỗ của vương gia khi đang tới tháng. Nghe xong Tô Khiết quay trở về phòng, rồi cứ thế cả ngày chui rúc trong chăn không hề bước chân ra ngoài nửa bước.
- Ngươi tên gì? Nó nói ra tên mình, không rõ khi đó do tiếng mưa quá lớn đã át đi chất giọng nhỏ xíu ấy hay vì cái từ kia chẳng mảy may lọt vào tai Trình Khâm, ngài mới bảo:
- Từ giờ\, ta đặt cho ngươi cái tên mới. Ta vừa mua ngươi thì cơn mưa trong lành này đổ xuống\, thật dễ chịu. Vậy ta gọi ngươi là Tô Khiết\, sự thuần khiết trở về.
Tô Khiết lại chớp mắt nhìn Trình Khâm, bản thân không rành chữ nghĩa nhưng nghe cái tên này cũng tự thấy hay hay. Nghe lão Độ nhắc nhở, Tô Khiết liền cảm tạ vương gia. Trình Khâm đặt tay lên mái đầu nhỏ vuốt nhẹ, gọi trìu mến: "Khiết Khiết". Chỉ cần nghe vậy thôi là trái tim của đứa trẻ này rung động rồi, thấy ngài tốt bụng lại dịu dàng còn đặt tên cho mình nữa, khiến Tô Khiết không còn thấy sợ hãi, chẳng những thế còn bạo gan ngước mặt lên hỏi:
- Ngài là thất vương gia Trình Khâm ạ?
- Phải\, thế nào?
- Ngài bảo Khiết Khiết có thể gọi ngài là huynh hay thúc thúc\, vậy Khiết Khiết muốn gọi tên ngài được không?
- Tên ư?
- Là "Khâm".
- Tại sao?
- Vì Khiết Khiết rất thích tên ngài!
Trình Khâm buồn cười nghĩ, sao đứa bé này lại biết nói lời ngon ngọt như thế.
Cùng lúc, giọng lão Độ vang lên tức giận: "Ai cho phép nhà ngươi gọi thẳng tên vương gia như thế hả? Quá hỗn xược rồi!"
Tô Khiết lại bị lão quản gia mắng, lập tức rụt người. Và lần nữa, Trình Khâm phải lên tiếng bảo lão Độ đừng gây khó dễ cho con bé nữa.
- Được rồi\, ngươi cứ gọi ta là Khâm.
Tô Khiết liền mỉm cười, đôi mắt trong veo lấp lánh thật đáng yêu.
- Lão đây chẳng hiểu vì sao ngài lại mua con bé xấu xí như thế nữa\, đã vậy chưa gì ngài còn tỏ ý nuông chiều quá mức. - Lão Độ khẽ lắc đầu.
Trình Khâm vẫn chưa rời mắt khỏi nụ cười tươi tắn của Tô Khiết, lại tự hỏi: Khiết Khiết xấu xí ư? Ngài lại không cho là vậy, liền mỉm cười buông lời lạ lùng:
- Ta nghĩ rằng\, sau này lớn lên\, Khiết Khiết sẽ xinh đẹp lắm đấy.
Tô Khiết không rõ nụ cười trên môi của vương gia khi đó mang hàm ý gì nhưng đứa bé gái này vào giây phút ấy đã tự hứa rằng: Mình nhất định sẽ trở nên xinh đẹp và phải đẹp nhất thành Nghê Hoàng này! Vì ngài!
Cứ thế, Tô Khiết sống bên cạnh Trình Khâm, lẽo đẽo bám theo ngài như hình với bóng. Nó được vương gia dạy dỗ nghiêm khắc, từ viết chữ, đọc sách, đàn hát cho đến thêu thùa, tất tần tật những gì mà một nữ nhi khuê các đều phải biết qua.
Chữ đầu tiên Tô Khiết viết, cũng chính là tên ngài, một chữ "Khâm". Tiếng gọi thân thương ấy cứ như người ta ngâm lên một câu thơ.
Và mặc dù Trình Khâm đối với Tô Khiết rất quan tâm, thương yêu chiều chuộng thế nhưng nó vẫn nhận ra ngài thật xa vời. Rất nhiều lần ngài đứng ở ngay trước mặt, chỉ một cái với tay đã có thể chạm tới, vậy mà đứa bé gái đó vẫn thấy thật khó khăn. Anh tuấn và dịu dàng, lãnh ngạo và ôn nhu, thâm trầm và buồn bã, Trình Khâm trong mắt Tô Khiết chính là như vậy!
Thật đúng với cái tên "Khâm" của mình, ngài ở trên cao, rất xa rất khó đến gần. Con đường đi đến trái tim ngài cũng hiểm trở khó khăn muôn vàn, tất cả mọi thứ ấy đều hàm chứa hết trong hai từ "Trình Khâm" kia.
Kỷ niệm khiến Tô Khiết nhớ nhất là năm mười hai tuổi, ngày nọ đột nhiên bị đau bụng và phần dưới còn ra máu vấy bẩn cả y phục. Đứa bé gái ngây thơ không biết đó chính là lúc tới tháng của nữ nhi lại cứ tưởng mình mắc bệnh, chẳng chịu đi hỏi lão Độ hay vú Dung trong vương phủ, cứ thế chạy đến chỗ Trình Khâm khóc lóc một trận. Lúc đầu chưa hiểu chuyện gì, sau đó mới thấy vệt máu ở sau váy Tô Khiết thì ngài lập tức hiểu ra, nửa buồn cười nửa cảm thông cho đứa trẻ non nớt này, liền vươn tay kéo nó vào lòng nhẹ nhàng bảo:
- Không sao đâu\, chỉ là thân thể ngươi bắt đầu thay đổi thôi.
- Tại sao ạ? - Tô Khiết ngước nhìn vương gia\, thút thít hỏi.
- Vì ngươi là nữ nhi\, nữ nhi phải trải qua điều này để trưởng thành.
Trong lòng vẫn mơ hồ chưa rõ tại sao nữ nhi trưởng thành lại phải chảy máu, chỉ duy có điều Tô Khiết nhớ là nụ cười dịu dàng của vương gia dành cho mình, cứ như thể cảm thấy vui vẻ hài lòng về việc nó đang dần lớn lên.
Sau đó vú Dung được Trình Khâm gọi đến để thay y phục cho Tô Khiết, và bấy giờ nó mới nghe bà giải thích cặn kẽ tỉ mỉ về chuyện tới tháng, sau đó còn dặn dò những ngày này của nữ nhi là cấm kỵ nên từ giờ về sau tuyệt đối nó không thể đến chỗ của vương gia khi đang tới tháng. Nghe xong Tô Khiết quay trở về phòng, rồi cứ thế cả ngày chui rúc trong chăn không hề bước chân ra ngoài nửa bước.
Danh sách chương