Buổi tối giao thừa, bên ngoài là tiếng pháo tưng bừng. Không biết con nít nhà ai bắn pháo hoa, ánh lửa xông lên trời biến thành hoa lửa.
Trong ánh sáng chớp tắt, Thẩm Thư Dư thấy được đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Chước.
Hơi thở giữa bọn họ gần nhau đến thế, vướng vít lẫn nhau.
Cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu, đáy mắt anh nhuộm sự ham muốn không còn trong veo nữa.
Nụ hôn này khiến Phó Chước quên mất mình ở bên ngoài chờ đợi bốn tiếng đồng hồ, cũng quên mấy phút trước mình vẫn còn tức giận, càng quên đi mục đích mình đến là gì.
Anh buồn cười nâng cằm cô lên để cô nhìn mình.
Bờ môi anh còn dán lên bờ môi cô, anh hỏi: “Em trốn lần nữa thử xem.” Giọng anh khàn khàn như là bị giấy nhám chà qua.
Trái tim Thẩm Thư Dư tê dại, hai chân dường như không thể đứng vững nhưng cô chẳng dám nhìn anh.
Phó Chước lại hôn môi cô.
Anh đang định xâm chiếm, nhưng lần này Thẩm Thư Dư như là tỉnh táo, cô dùng hai nắm tay của mình nện vào lồng ngực anh.
“Thả…thả tôi ra…” Cô nói gián đoạn.
“Không thả.” Phó Chước đương nhiên không thể buông ra, anh “rất vất vả” tiến vào phòng cô.
Kết cấu của nhà Thẩm Thư Dư trèo tường lên lầu rất thuận tiện.
Phó Chước đi quanh nhà cô một vòng quan sát địa hình, cuối cùng lựa chọn sân sau. Hồi trước anh từng học leo trèo, trèo lên lầu hai không thành vấn đề gì.
Lần trước Phó Chước tới có hỏi phòng Thẩm Thư Dư ở đâu, tuy rằng anh chưa từng đi lên, nhưng lần này không mời tự đến.
Có thể chiếm lấy cô cho mình, hiện tại anh căn bản sẽ không buông ra.
Thẩm Thư Dư giãy dụa, không thể trốn thoát nụ hôn của anh cũng không thoát khỏi vòng tay của anh, cô chỉ có thể thụp xuống, vùi đầu trước ngực anh tránh né nụ hôn của anh.
“Thình thịch thình thịch” cô nghe được nhịp tim anh cũng đập rất nhanh.
Phó Chước vòng tay giữ lấy cô như là ôm con nít, một tay nhấc cô lên để cô đối diện với mình: “Nói chuyện tử tế nào, em sao thế?”
Cơn giận trước đó đã biến thành hư không.
Sau nụ hôn kích động ban nãy, Phó Chước nhìn cô ngoan ngoãn ở trong lòng với vẻ đầy yêu thương.
Anh thật sự bị cô xơi tái mà, chẳng có chút khí khái nào. Bây giờ anh muốn biết vì sao cô đột ngột gửi tin nhắn kia cho anh. Có phải bởi vì chuyện gì trong nhà ảnh hưởng không? Thẩm Thư Dư không nói, Phó Chước liền giả bộ muốn hôn cô nữa. Cô lập tức che miệng mình, dáng vẻ vô tội nhìn anh.
“Hửm?” Anh nhướng mày với cô.
Thẩm Thư Dư muốn lên tiếng, nhưng cổ họng như là không thể phát ra tiếng, cô ho nhẹ một cái, Phó Chước bèn thuận thế sờ cổ cô. Nhưng cô rốt cuộc nhạy cảm theo bản năng rụt lại.
Phó Chước đặt tay trên mái tóc cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh cười nói: “Em rốt cuộc thừa nhận tôi là một chàng trai tốt có phải không?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy theo bản năng nhíu mày, cô phản bác: “Đáng ghét không biết xấu hổ.”
“Là tự em gửi tin nhắn cho tôi, chỗ tôi còn có này.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng đỏ mặt, cô tức giận đến mức muốn cắn anh một cái. Toàn thân cô vẫn mềm yếu, khi anh nói chuyện hơi thở phả trên gương mặt cô cũng nóng bỏng.
Thấy cô không nói lời nào, Phó Chước bèn ôm cô lay nhẹ: “Lại không thừa nhận có phải không?”
Hai tay Thẩm Thư Dư còn nắm thành quyền ở trước ngực anh, cô không nhịn được nện anh một cái.
Cảm giác mất mát dường như được thay thế trong phút chốc, hiện tại trong lòng cô chỉ có ngọt ngào. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, cũng bởi vì nụ hôn ban nãy của anh.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
Tưởng rằng gặp nhau sẽ là cuồng phong bão táp, nào ngờ là sự tĩnh lặng tốt đẹp.
Bên ngoài có ồn ào bao nhiêu đi nữa, bọn họ dường như đều có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Phó Chước dịu dàng dỗ dành cô, dùng lời thủ thỉ chỉ có hai người họ nghe được: “Em nói đi, chênh lệch giữa chúng ta là cái gì?”
Thẩm Thư Dư nói không nên lời, cô giãy dụa: “Anh mau thả tôi ra, lát nữa người nhà tôi sẽ lên đây.”
Cô cũng chẳng dám nói lớn tiếng, trong lòng trống rỗng.
“Lên thì tốt thôi.” Phó Chước trêu cô, “Đúng lúc thừa nhận tôi là bạn trai em, em khỏi phải suy nghĩ nữa.”
Thẩm Thư Dư thở hổn hển nhìn anh, nói: “Anh cứ như vậy.”
Phó Chước bị cô nhìn trái tim chợt tê rần, anh cúi đầu thơm môi cô một cái, sau đó chìa tay khóa cửa phòng.
Như bây giờ Phó Chước càng bạo dạn hơn, anh ôm lấy Thẩm Thư Dư cọ cọ trên người cô. Anh lại cầm lấy hai tay cô ở trước ngực mình để chúng ôm lấy cổ mình, như vậy hai người mới có thể ôm chặt hơn.
Thẩm Thư Dư bị dồn giữa anh và cánh cửa, căn bản không có cơ hội phản kháng, cô chỉ có thể cầu xin: “Anh buông ra đi…”
“Không buông.”
Hai người dính lấy nhau, cô cảm giác được vật cứng rắn nào đó tì lên người mình, vì thế cô nhíu mày nhìn Phó Chước.
“Ông đây là một thằng đàn ông.” Phó Chước cười nhẹ nói xong lại không nhịn được muốn cúi đầu hôn cô.
Mùi vị ngon ngọt của cô khiến anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng, muốn chiếm giữ cô làm của riêng ngay tại chỗ.
Vừa rồi đó cũng là nụ hôn đầu tiên chân chính trong cuộc đời của Phó Chước.
Thoạt đầu anh có chút tức giận, nhưng cơn giận này bởi vì một chữ thốt ra từ miệng cô mà tan đi hết. Ngay sau đó anh ngược lại cảm thấy cô tội nghiệp.
Nụ hôn kia không có gì đáng nói, toàn bộ là một loại bản năng.
Lúc này Phó Chước muốn nếm thử lần nữa.
Nhưng lần này trong lúc Phó Chước hơi thả lỏng, Thẩm Thư Dư lập tức chui ra khỏi lồng ngực anh, giống như con thỏ bỏ chạy sang một bên.
Người trong lòng trốn đi rồi, hai tay Phó Chước đút trong túi quần mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.
Mệt cho Thẩm Thư Dư ban nãy bởi vì một câu của anh mà trái tim tê rần, chẳng mấy chốc anh lại trở về dáng vẻ vô lại.
Trong phòng không bật đèn nhưng không tính là rất tối, bọn họ đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Phó Chước đi qua ngồi trên giường Thẩm Thư Dư, chiếc giường nhỏ của cô chỉ một mét hai, phía trên trải ra giường bằng nhung, sờ vào rất mềm mại.
Anh tiến vào phòng cô lúc bảy giờ, ngồi ở đây nửa tiếng mới đợi được cô lên lầu. Trước đó anh đã quan sát kỹ lưỡng mỗi một tấc của gian phòng này.
Anh nhìn thấy cô đứng cách đó không xa bèn tỏ ra tủi thân nói: “Tôi đói bụng.”
Cả ngày trời anh chỉ ăn một bữa sáng, trước đó giận quá quên đói, lúc này thật sự đói bụng. Anh là một chàng trai cường tráng có thể ăn hai bát cơm lớn trong bữa ăn, hai bữa chưa ăn gì quả thật đói đến choáng váng.
Thẩm Thư Dư hỏi anh: “Anh tới bao lâu rồi?”
“Lúc em gửi tin nhắn tôi đã tới rồi.” Anh nói xong vỗ vị trí bên cạnh mình, “Qua đây.”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, cô hiện tại thật sự không dám tới gần anh.
“Tôi xuống dưới lầu làm chút đồ ăn cho anh.” Cô đoán anh cũng chưa ăn gì, hôm nay dù gì cũng là đêm giao thừa, cô thật sự không nhẫn tâm nhìn anh vẫn chưa ăn cơm tất niên.
Huống hồ sau nụ hôn kia, giữa hai người dường như càng thân mật hơn.
Phó Chước gật đầu, trực tiếp nằm trên giường cô.
Thẩm Thư Dư xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài, cô quả thật lo lắng anh lộ liễu nằm trên giường nhưng lại bó tay, chỉ có thể khóa cửa phòng lại.
Chờ khi Thẩm Thư Dư bưng lên món thập cẩm lên lầu, cô trông thấy Phó Chước nằm nghiêng ngủ ngon lành trên giường mình.
Tối qua Phó Chước coi như cả đêm chưa ngủ, sáng sớm chạy thẳng tới đây, trong lúc đó trái tim lại bị Thẩm Thư Dư đá một kích, lúc này thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, thế là ngủ thiếp đi không hề phòng bị.
Thẩm Thư Dư vào phòng liền khóa cửa lại, nhẹ nhàng đi tới bên giường. Cô bật đèn đầu giường, điều chỉnh ánh đèn đến mức sáng dịu nhất.
Dưới ngọn đèn màu quả quýt, khuôn mặt Phó Chước lập thể tựa như dao gọt. Cô nhìn mi mắt của anh, cuối cùng dừng tầm mắt ở môi anh. Thẩm Thư Dư theo bản năng liếm môi mình, trên đó hình như còn lưu lại mùi vị của anh ban nãy.
Xem ra thật sự mệt mỏi rồi.
Thấy anh ngủ ngon như vậy, Thẩm Thư Dư cũng không muốn quấy rầy. Nhưng anh ngủ không đắp chăn, không sợ lạnh ư?
Động tác của Thẩm Thư Dư rất nhẹ, cô muốn đắp chăn cho anh, không ngờ Phó Chước đột nhiên tỉnh lại, tiếp theo giữ chặt tay cô ôm lấy cô.
Anh vẫn bị hành động nhẹ nhàng của cô làm tỉnh, nhưng rốt cuộc chưa tỉnh táo hoàn toàn, đáy mắt giống như có một lớp sương mù. Thẩm Thư Dư không giãy được, ngược lại bị anh ôm lấy xoay người đặt lên giường.
Phó Chước chậm rãi sáp qua, cười nhẹ hỏi cô: “Đưa cơm tất niên cho tôi à?”
Thẩm Thư Dư vội vàng gật đầu: “Anh mau ăn đi, tôi đã hâm nóng cho anh rồi.”
“Ừ, ăn ngay đây.” Anh nói xong thì ăn lấy cánh môi cô.
Trong ánh sáng chớp tắt, Thẩm Thư Dư thấy được đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Chước.
Hơi thở giữa bọn họ gần nhau đến thế, vướng vít lẫn nhau.
Cô nhìn anh một cái rồi cúi đầu, đáy mắt anh nhuộm sự ham muốn không còn trong veo nữa.
Nụ hôn này khiến Phó Chước quên mất mình ở bên ngoài chờ đợi bốn tiếng đồng hồ, cũng quên mấy phút trước mình vẫn còn tức giận, càng quên đi mục đích mình đến là gì.
Anh buồn cười nâng cằm cô lên để cô nhìn mình.
Bờ môi anh còn dán lên bờ môi cô, anh hỏi: “Em trốn lần nữa thử xem.” Giọng anh khàn khàn như là bị giấy nhám chà qua.
Trái tim Thẩm Thư Dư tê dại, hai chân dường như không thể đứng vững nhưng cô chẳng dám nhìn anh.
Phó Chước lại hôn môi cô.
Anh đang định xâm chiếm, nhưng lần này Thẩm Thư Dư như là tỉnh táo, cô dùng hai nắm tay của mình nện vào lồng ngực anh.
“Thả…thả tôi ra…” Cô nói gián đoạn.
“Không thả.” Phó Chước đương nhiên không thể buông ra, anh “rất vất vả” tiến vào phòng cô.
Kết cấu của nhà Thẩm Thư Dư trèo tường lên lầu rất thuận tiện.
Phó Chước đi quanh nhà cô một vòng quan sát địa hình, cuối cùng lựa chọn sân sau. Hồi trước anh từng học leo trèo, trèo lên lầu hai không thành vấn đề gì.
Lần trước Phó Chước tới có hỏi phòng Thẩm Thư Dư ở đâu, tuy rằng anh chưa từng đi lên, nhưng lần này không mời tự đến.
Có thể chiếm lấy cô cho mình, hiện tại anh căn bản sẽ không buông ra.
Thẩm Thư Dư giãy dụa, không thể trốn thoát nụ hôn của anh cũng không thoát khỏi vòng tay của anh, cô chỉ có thể thụp xuống, vùi đầu trước ngực anh tránh né nụ hôn của anh.
“Thình thịch thình thịch” cô nghe được nhịp tim anh cũng đập rất nhanh.
Phó Chước vòng tay giữ lấy cô như là ôm con nít, một tay nhấc cô lên để cô đối diện với mình: “Nói chuyện tử tế nào, em sao thế?”
Cơn giận trước đó đã biến thành hư không.
Sau nụ hôn kích động ban nãy, Phó Chước nhìn cô ngoan ngoãn ở trong lòng với vẻ đầy yêu thương.
Anh thật sự bị cô xơi tái mà, chẳng có chút khí khái nào. Bây giờ anh muốn biết vì sao cô đột ngột gửi tin nhắn kia cho anh. Có phải bởi vì chuyện gì trong nhà ảnh hưởng không? Thẩm Thư Dư không nói, Phó Chước liền giả bộ muốn hôn cô nữa. Cô lập tức che miệng mình, dáng vẻ vô tội nhìn anh.
“Hửm?” Anh nhướng mày với cô.
Thẩm Thư Dư muốn lên tiếng, nhưng cổ họng như là không thể phát ra tiếng, cô ho nhẹ một cái, Phó Chước bèn thuận thế sờ cổ cô. Nhưng cô rốt cuộc nhạy cảm theo bản năng rụt lại.
Phó Chước đặt tay trên mái tóc cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh cười nói: “Em rốt cuộc thừa nhận tôi là một chàng trai tốt có phải không?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy theo bản năng nhíu mày, cô phản bác: “Đáng ghét không biết xấu hổ.”
“Là tự em gửi tin nhắn cho tôi, chỗ tôi còn có này.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng đỏ mặt, cô tức giận đến mức muốn cắn anh một cái. Toàn thân cô vẫn mềm yếu, khi anh nói chuyện hơi thở phả trên gương mặt cô cũng nóng bỏng.
Thấy cô không nói lời nào, Phó Chước bèn ôm cô lay nhẹ: “Lại không thừa nhận có phải không?”
Hai tay Thẩm Thư Dư còn nắm thành quyền ở trước ngực anh, cô không nhịn được nện anh một cái.
Cảm giác mất mát dường như được thay thế trong phút chốc, hiện tại trong lòng cô chỉ có ngọt ngào. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, cũng bởi vì nụ hôn ban nãy của anh.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.
Tưởng rằng gặp nhau sẽ là cuồng phong bão táp, nào ngờ là sự tĩnh lặng tốt đẹp.
Bên ngoài có ồn ào bao nhiêu đi nữa, bọn họ dường như đều có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Phó Chước dịu dàng dỗ dành cô, dùng lời thủ thỉ chỉ có hai người họ nghe được: “Em nói đi, chênh lệch giữa chúng ta là cái gì?”
Thẩm Thư Dư nói không nên lời, cô giãy dụa: “Anh mau thả tôi ra, lát nữa người nhà tôi sẽ lên đây.”
Cô cũng chẳng dám nói lớn tiếng, trong lòng trống rỗng.
“Lên thì tốt thôi.” Phó Chước trêu cô, “Đúng lúc thừa nhận tôi là bạn trai em, em khỏi phải suy nghĩ nữa.”
Thẩm Thư Dư thở hổn hển nhìn anh, nói: “Anh cứ như vậy.”
Phó Chước bị cô nhìn trái tim chợt tê rần, anh cúi đầu thơm môi cô một cái, sau đó chìa tay khóa cửa phòng.
Như bây giờ Phó Chước càng bạo dạn hơn, anh ôm lấy Thẩm Thư Dư cọ cọ trên người cô. Anh lại cầm lấy hai tay cô ở trước ngực mình để chúng ôm lấy cổ mình, như vậy hai người mới có thể ôm chặt hơn.
Thẩm Thư Dư bị dồn giữa anh và cánh cửa, căn bản không có cơ hội phản kháng, cô chỉ có thể cầu xin: “Anh buông ra đi…”
“Không buông.”
Hai người dính lấy nhau, cô cảm giác được vật cứng rắn nào đó tì lên người mình, vì thế cô nhíu mày nhìn Phó Chước.
“Ông đây là một thằng đàn ông.” Phó Chước cười nhẹ nói xong lại không nhịn được muốn cúi đầu hôn cô.
Mùi vị ngon ngọt của cô khiến anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vào trong bụng, muốn chiếm giữ cô làm của riêng ngay tại chỗ.
Vừa rồi đó cũng là nụ hôn đầu tiên chân chính trong cuộc đời của Phó Chước.
Thoạt đầu anh có chút tức giận, nhưng cơn giận này bởi vì một chữ thốt ra từ miệng cô mà tan đi hết. Ngay sau đó anh ngược lại cảm thấy cô tội nghiệp.
Nụ hôn kia không có gì đáng nói, toàn bộ là một loại bản năng.
Lúc này Phó Chước muốn nếm thử lần nữa.
Nhưng lần này trong lúc Phó Chước hơi thả lỏng, Thẩm Thư Dư lập tức chui ra khỏi lồng ngực anh, giống như con thỏ bỏ chạy sang một bên.
Người trong lòng trốn đi rồi, hai tay Phó Chước đút trong túi quần mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.
Mệt cho Thẩm Thư Dư ban nãy bởi vì một câu của anh mà trái tim tê rần, chẳng mấy chốc anh lại trở về dáng vẻ vô lại.
Trong phòng không bật đèn nhưng không tính là rất tối, bọn họ đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Phó Chước đi qua ngồi trên giường Thẩm Thư Dư, chiếc giường nhỏ của cô chỉ một mét hai, phía trên trải ra giường bằng nhung, sờ vào rất mềm mại.
Anh tiến vào phòng cô lúc bảy giờ, ngồi ở đây nửa tiếng mới đợi được cô lên lầu. Trước đó anh đã quan sát kỹ lưỡng mỗi một tấc của gian phòng này.
Anh nhìn thấy cô đứng cách đó không xa bèn tỏ ra tủi thân nói: “Tôi đói bụng.”
Cả ngày trời anh chỉ ăn một bữa sáng, trước đó giận quá quên đói, lúc này thật sự đói bụng. Anh là một chàng trai cường tráng có thể ăn hai bát cơm lớn trong bữa ăn, hai bữa chưa ăn gì quả thật đói đến choáng váng.
Thẩm Thư Dư hỏi anh: “Anh tới bao lâu rồi?”
“Lúc em gửi tin nhắn tôi đã tới rồi.” Anh nói xong vỗ vị trí bên cạnh mình, “Qua đây.”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, cô hiện tại thật sự không dám tới gần anh.
“Tôi xuống dưới lầu làm chút đồ ăn cho anh.” Cô đoán anh cũng chưa ăn gì, hôm nay dù gì cũng là đêm giao thừa, cô thật sự không nhẫn tâm nhìn anh vẫn chưa ăn cơm tất niên.
Huống hồ sau nụ hôn kia, giữa hai người dường như càng thân mật hơn.
Phó Chước gật đầu, trực tiếp nằm trên giường cô.
Thẩm Thư Dư xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài, cô quả thật lo lắng anh lộ liễu nằm trên giường nhưng lại bó tay, chỉ có thể khóa cửa phòng lại.
Chờ khi Thẩm Thư Dư bưng lên món thập cẩm lên lầu, cô trông thấy Phó Chước nằm nghiêng ngủ ngon lành trên giường mình.
Tối qua Phó Chước coi như cả đêm chưa ngủ, sáng sớm chạy thẳng tới đây, trong lúc đó trái tim lại bị Thẩm Thư Dư đá một kích, lúc này thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, thế là ngủ thiếp đi không hề phòng bị.
Thẩm Thư Dư vào phòng liền khóa cửa lại, nhẹ nhàng đi tới bên giường. Cô bật đèn đầu giường, điều chỉnh ánh đèn đến mức sáng dịu nhất.
Dưới ngọn đèn màu quả quýt, khuôn mặt Phó Chước lập thể tựa như dao gọt. Cô nhìn mi mắt của anh, cuối cùng dừng tầm mắt ở môi anh. Thẩm Thư Dư theo bản năng liếm môi mình, trên đó hình như còn lưu lại mùi vị của anh ban nãy.
Xem ra thật sự mệt mỏi rồi.
Thấy anh ngủ ngon như vậy, Thẩm Thư Dư cũng không muốn quấy rầy. Nhưng anh ngủ không đắp chăn, không sợ lạnh ư?
Động tác của Thẩm Thư Dư rất nhẹ, cô muốn đắp chăn cho anh, không ngờ Phó Chước đột nhiên tỉnh lại, tiếp theo giữ chặt tay cô ôm lấy cô.
Anh vẫn bị hành động nhẹ nhàng của cô làm tỉnh, nhưng rốt cuộc chưa tỉnh táo hoàn toàn, đáy mắt giống như có một lớp sương mù. Thẩm Thư Dư không giãy được, ngược lại bị anh ôm lấy xoay người đặt lên giường.
Phó Chước chậm rãi sáp qua, cười nhẹ hỏi cô: “Đưa cơm tất niên cho tôi à?”
Thẩm Thư Dư vội vàng gật đầu: “Anh mau ăn đi, tôi đã hâm nóng cho anh rồi.”
“Ừ, ăn ngay đây.” Anh nói xong thì ăn lấy cánh môi cô.
Danh sách chương