Phó Chước nói xong lập tức sửa miệng, thực ra anh cũng hiểu được lời này của mình có thể sẽ khiến Thẩm Thư Dư phản cảm. Nhưng mà bảo anh để trong lòng không hé môi thì anh cũng không làm được.

Mỗi lần đều như vậy, anh sợ cô không thích nhưng không nhịn được phải nói. Sau khi nói xong còn phải xem sắc mặt cô để mau chóng “xin tha thứ”.

Thẩm Thư Dư coi như đã quen rồi, nhưng khi nghe được lời anh trong lòng cô vẫn có chút rung động nho nhỏ.

Ăn xong rồi Phó Chước nói là phải ngồi tàu cao tốc rời khỏi, chuyến xe của anh vào tám giờ mươi lăm phút tối, thế nên ăn xong bữa cơm thì sẽ đến nhà ga.

Trước khi rời khỏi Phó Chước mặt dày mày dạn đòi đưa Thẩm Thư Dư về nhà, mặc dù cô từ chối cũng vô dụng.

Hai người ở cùng nhau từ chiều tới giờ thời gian cũng không ngắn, còn cùng nhau xem phim ăn bữa tối, người không biết còn tưởng rằng họ thật sự là người yêu của nhau. Đến giờ trong lòng Thẩm Thư Dư vẫn chưa thể xác định con đường này rốt cuộc nên đi tiếp như thế nào, bản thân cô cũng rối loạn.

Đồng ý ở bên nhau thì đơn giản, nhưng mà cũng phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Trước khi Phó Chước rời khỏi anh khăng khăng muốn đưa Thẩm Thư Dư về nhà, cô không chịu anh bèn đi theo sát phía sau, nói là dù trễ chuyến xe cũng không sợ. Thẩm Thư Dư quả thật hết cách với anh, cuối cùng cô vẫn để anh đưa mình tới cửa tiểu khu.

Thời tiết lạnh vào đêm mùa đông, Phó Chước ăn mặc cũng không tính là dày, hành lý của anh còn ở trong khách sạn, giờ phải chạy về lấy hành lý muộn là chuyện tất nhiên. Nhưng Thẩm Thư Dư làm thế nào cũng không ngờ Phó Chước thực ra hoàn toàn không định rời khỏi.

Chuyến xe từ vé buổi sáng sửa thành vé chuyến cuối buổi tối, giờ lại đổi ý nữa không muốn rời khỏi. Phó Chước chỉ muốn ở bên Thẩm Thư Dư lâu hơn nữa thôi.

Thời gian có thể ở bên nhau dài hơn chút cũng chỉ là mấy phút ngắn ngủi.

Sau khi đưa Thẩm Thư Dư tới bên ngoài tiểu khu, cô không quay đầu lại chuẩn bị đi ngay, nhưng trước khi đi cô cúi đầu nhỏ giọng nói với Phó Chước: “Tạm biệt.”

Lần gặp sau có lẽ là sau khi khai giảng.

Năm nay khai giảng vào cuối tháng, sau tết nguyên tiêu.

Phó Chước không nhịn được kéo lại tay cô: “Chờ chút.”

Thẩm Thư Dư rất sợ lúc này người trong ngoài tiểu khu sẽ nhận ra mình, cô vội vàng giãy tay, hỏi Phó Chước: “Còn chuyện gì nữa ư?”

Phó Chước sờ mái tóc ngắn củn của mình, sắc mặt không được tự nhiên nói: “Em có thể thêm bạn lại được không?”

Đừng ném anh vào sổ đen, anh sẽ cảm thấy rất cô quạnh lẻ loi.

Thẩm Thư Dư nghe vậy trái tim như được người khác lấy tay xoa nhẹ, trở nên mềm mại.

Mấy hôm nay cô không nhận được tin nhắn của anh thực ra cũng cảm thấy không quen cho lắm. Có mấy lần khi cô nhìn thấy hình đại diện của anh trong sổ đen thì nội tâm đấu tranh một phen, nhưng cô biết mình không thể thêm anh lại. Huống hồ anh cũng chưa chủ động đi tìm cô.

Cô không trả lời ngay, Phó Chước bèn nói tiếp: “Xin em đó.”

Anh giống như cậu bé không nhận được kẹo, trông cực kỳ bất lực.

Thẩm Thư Dư vẫn im lặng.

Phó Chước chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt cô: “Tôi cam đoan sẽ không làm phiền em.”

Anh nói thì hay lắm, nhưng Thẩm Thư Dư có đánh chết cũng không tin những lời này, tuy nhiên cô lại gật đầu.

Phó Chước vui sướng, nói cái gì cũng muốn Thẩm Thư Dư thêm anh trở lại trước mặt anh. Cô ngượng ngùng, anh dứt khoát lấy di động của cô tự mình làm.

Thẩm Thư Dư không buông tay, nhưng nhìn thấy thao tác của anh nghiêm túc, trong lòng cô toát ra chút ngọt ngào.

Con người này ngang ngược lại cố chấp, hình như cũng nuốt chửng cô rồi. Làm sao đây? Rõ ràng đã nói không lui tới nữa, nhưng cô hình như ngày càng không thể từ chối anh.

Đêm nay trên bầu trời có một vầng trăng khuyết, còn một tuần nữa là tới tết nguyên tiêu. Nếu thời tiết tốt, ánh trăng đêm tết nguyên tiêu cũng sẽ rất sáng rất tròn.

Phó Chước kéo mình ra khỏi sổ đen của Thẩm Thư Dư rồi thêm mình lại, sau đó anh cầm di động của Thẩm Thư Dư mà ngớ ra một lúc.

Trước đó cô nói pin di động của mình có vấn đề, thế là anh đặc biệt đi mua một chiếc mới muốn tặng cô. Nhưng với tính tình của cô, nghĩ cũng biết không công không nhận lộc.

Phó Chước cho rằng cô sẽ không nhận, thế nên anh đã nghĩ ra biện pháp đối phó. Nghĩ vậy anh liền giả vờ lỡ tay ném di động của Thẩm Thư Dư xuống đất, sau đó lại dùng chân đạp một cái.

Thẩm Thư Dư quả thực không thể tin mọi việc xảy ra trước mắt mình, cô đẩy Phó Chước ra khom lưng nhặt lên chiếc di động bị đạp vỡ, cô nổi giận đùng đùng nói: “Anh làm gì hả! Tại sạo lại ném di động của tôi?”

Quả thực càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, có phải bị bệnh không.

Chiếc di động này của cô tuy rằng không phải kiểu mới, nhưng cô giữ rất kỹ trông giống như đồ mới, vẫn còn dùng được không thành vấn đề.

Phó Chước vội nói xin lỗi, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tôi bất cẩn trượt tay, vừa định nhặt lên lại bất cẩn đạp trúng.”

Căn bản là mở to mắt nói dối.

Thẩm Thư Dư cau mày đau lòng nhìn di động của mình, thầm nói trong lòng bảo anh đền một cái, nhưng cô biết chiếc di động của mình chẳng đáng để bồi thường. Xem ra kế hoạch định mua di động nên tận dụng thời gian này thì tốt hơn.

“Thôi đi…” Cô nhỏ giọng nói.

Phó Chước lại giành lấy chiếc di động trong tay Thẩm Thư Dư, anh nói: “Sao có thể thôi đi! Đều là lỗi của tôi, tôi nên đền em một cái mới.”

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Di động của tôi cũng cũ rồi, đúng lúc muốn mua một cái mới.”

Phó Chước lấy ra một chiếc di động trong túi đưa cho cô: “Di động của tôi cũng cũ rồi, em dùng tạm trước nhé?”

Thẩm Thư Dư đương nhiên không chịu nhận, tuy anh nói đây là máy cũ, nhưng cũ bao nhiêu cũng là kiểu mới vào tháng mười năm ngoái, hơn nữa giá cả của nó có thể mua mấy cái di động của cô.

Phó Chước vừa bá đạo lại kiên quyết nhét di động kia vào tay Thẩm Thư Dư: “Em mua cái mới cũng phải cần thời gian, vừa hay tôi có nhiều di động, còn bất cẩn làm hỏng cái của em, em dùng di động của tôi là chuyện dĩ nhiên mà.”

Nhưng Thẩm Thư Dư nhìn kỹ một lượt, chiếc di động này căn bản là đồ mới, ngay cả thẻ trong máy cũng không có.

Thấy Thẩm Thư Dư đang do dự, Phó Chước nói: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi phải bắt kịp chuyến xe.”

Lúc này Thẩm Thư Dư mới tạm nhận lấy di động của anh, cô nói: “Đợi tôi mua cái mới rồi sẽ trả lại cái này cho anh.”

“Tùy em.” Anh nói xong thì giục cô trở về, “Mau vào đi.”

Trước khi đi Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn anh, lại nói tiếng tạm biệt với anh.

“Tạm biệt.” Phó Chước nhìn bóng lưng cô rời khỏi, anh thỏa mãn nói.

Người hoàn toàn biến mất không còn thấy nữa, Phó Chước giơ tay xem đồng hồ trên cổ tay, đã qua thời gian chuyến xe khởi hành lâu rồi.

= = =

Từ cửa tiểu khu về tới nhà chỉ có mấy bước, Thẩm Thư Dư không dám quay đầu lại nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt tựa như nóng cháy của Phó Chước. Chờ rốt cuộc đi vào trong tòa nhà, Thẩm Thư Dư mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cực kỳ mâu thuẫn.

Từ nhỏ đến lớn, hình như ngay cả hồi trước khi bị mẹ ép học vũ đạo cô cũng không mâu thuẫn như vậy. Rõ ràng trong lòng cô để ý tới Phó Chước, nhưng lại muốn xóa bỏ anh khỏi trái tim mình. Càng muốn xóa bỏ thì hình như càng để lại dấu vết sâu hơn.

Lúc Thẩm Thư Dư về đến nhà thì mẹ đang ngồi trong phòng khách xem tivi, cô chột dạ, khi thay giày ở lối vào thậm chí cũng không quay đầu nhìn mẹ.

Thẩm Quế Văn không phát hiện ra gì, bà vừa xem chương trình mừng xuân chiếu lại trên tivi, vừa hỏi Thẩm Thư Dư: “Tụ tập với bạn bè vui không?”

Thẩm Thư Dư thay dép xong thì đi tới gật đầu nói: “Vui ạ.”

Từ nhỏ đến lớn cô hình như chưa từng nói dối trước mặt Thẩm Quế Văn, trái tim đập thình thịch mãnh liệt.

Thẩm Quế Văn không nói tới chuyện tụ tập nữa, bà hỏi con gái: “Bên ba con có nói gì không?”

Không nói tới ba thì Thẩm Thư Dư đã quên mất hôm nay mình đặc biệt tới nhà Trương Quốc Hồng.

Thẩm Thư Dư kể lại tình huống đến nhà Trương Quốc Hồng cho Thẩm Quế Văn nghe, bà nghe xong gật đầu nhẹ cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị trở về phòng thì Thẩm Quế Văn nhắc nhở: “Khoảng thời gian này con được nghỉ mẹ thấy con hình như hơi lơ đãng, nhớ tập luyện nhiều chút biết không.”

Thẩm Thư Dư vội gật đầu: “Con biết ạ.”

Thẩm Thư Dư trở về phòng, chưa kịp bật đèn đã đi thẳng tới cửa sổ nhìn ra xung quanh.

Chỗ kia đã không còn bóng dáng của Phó Chước, nhưng Thẩm Thư Dư còn nhớ vào hôm giao thừa tết Dương lịch anh đã đứng dưới tàng cây mấy tiếng đồng hồ.

Cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng, như là có một lớp giấy nhám bao phủ. Thẩm Thư Dư dứt khoát không nghĩ nữa, quay đầu đi vào phòng tắm tắm rửa.

Xong xuôi mọi chuyện Thẩm Thư Dư đi ra, trên di động đã có tin nhắn của Phó Chước gửi tới.

Tin nhắn lâu rồi.

Nó dường như lập tức lấp đầy trái tim của Thẩm Thư Dư.

Cô cứ cảm thấy hai người hình như đã lâu rồi không trò chuyện, thấy được tin nhắn của anh vô cớ có cảm giác quen thuộc. Khoảng thời gian trước Thẩm Thư Dư luôn thích nằm trong chăn trả lời tin nhắn của Phó Chước, đợi khi trong ổ chăn không còn đủ dưỡng khí thì cô ló đầu ra thở một hơi, phát hiện trên trán mình luôn có một lớp mồ hôi mỏng, ngẫm lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Thẩm Thư Dư nằm trên giường, vẫn định ở trong chăn trả lời tin nhắn của anh giống như hồi trước. Nhưng cô chợt nhớ tới lời mẹ vừa nói, thế là vội vàng đứng dậy luyện tập.

Kỳ nghỉ này cô quả thật có chút lười biếng, ỷ vào không ai quản lý bản thân cũng lười biếng. Thế là tối nay khi tập giãn cơ cô rõ ràng cảm thấy được cơ bắp hơi cứng lại. Xem ra phải thừa dịp trước khi khai giảng tập nhiều hơn mới được.

Nghĩ đến học kỳ tiếp theo, Thẩm Thư Dư có chút mong đợi trong lòng. Bởi vì học kỳ trước tham gia biểu diễn lễ kỷ niệm thành lập trường, cô giáo vũ đạo nói sẽ cho cô tham gia huấn luyện cuộc thi vũ đạo học kỳ này.

Đối với vũ đạo của mình Thẩm Thư Dư ít nhiều vẫn có chút tin tưởng, cô nhất định sẽ nỗ lực tham gia huấn luyện, đến lúc đó nếu có thể lấy được bằng khen thì mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ.

Chờ tập xong một lượt, Thẩm Thư Dư mới nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Phó Chước.

Phó Chước ở bên kia tưởng rằng Thẩm Thư Dư đã nghỉ ngơi, cách nửa tiếng sau không nhận được tin nhắn của cô anh gửi sang cho cô một câu ngủ ngon.

Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, cũng trả lời anh: [Ngủ ngon.]

Phó Chước ngồi trên xe cho thuê lên đường quay về thành phố Phong Châu, anh nhìn thấy màn hình di động sáng lên, tin nhắn của Thẩm Thư Dư thình lình xuất hiện, trong lòng anh như là còn ngọt ngào hơn so với ăn mật ngọt.

Nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp hôm nay mà hai người trải qua, khóe miệng Phó Chước cong lên mãi.

Hy vọng khai giảng sớm chút, hy vọng hai người có thể gặp lại. Cũng hy vọng tới lúc đó quan hệ giữa bọn họ có thể xích lại gần hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện