Cả năm thứ nhất Thẩm Thư Dư có vẻ đều bận rộn.
Vào tháng sáu thành phố Phong Châu đã khoác lên quần áo mới của mùa hè, mọi người cũng cởi ra quần áo dày nặng trên người.
Giữa tháng sáu thành phố Phong Châu đột nhiên tăng nhiệt độ, vào lúc giữa trưa nhiệt độ lên tới 31 độ. Sáng nay học xong rồi ăn bữa trưa, Thẩm Thư Dư vội vàng về phòng ký túc thay áo ngắn tay mặc.
“Thời tiết quỷ quái này cũng nóng quá đi.” Phương Giác thay quần áo xong thì đứng trước gương cằn nhằn.
Năm ngoái khi Thẩm Thư Dư tới trường ghi danh thì đúng lúc trải qua nắng gắt cuối thu, trong ấn tượng của cô lúc nhiệt độ cao nhất cũng sắp 38 độ.
Thẩm Thư Dư thay quần áo xong đi ra phòng vệ sinh, tiếp theo cô tùy ý búi tóc mình lên. Bởi vì cả mùa đông làn da chưa từng được phơi nắng, sau khi mặc áo ngắn tay tứ chi lộ ra ngoài gần như trắng sáng.
Cùng là con gái, Phương Giác nhìn thấy làn da của Thẩm Thư Dư bèn kêu lên một tiếng hâm mộ, hận không thể túm lấy cô cắn mạnh một cái: “Mợ nó! Trông ngọt ngào quá đi.”
Thẩm Thư Dư vươn tay nhìn cánh tay mình, mới vừa thay áo ngắn tay cô chợt có cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái. Làn da của cô luôn rất trắng, mặc dù hồi nhỏ phơi nắng vào mùa hè giống như con cá chạch, nhưng một mùa đông qua đi lại giống như rắn lột da, mùa hè năm sau vẫn trắng như xưa. Hơn nữa mấy năm nay cô ít khi ra ngoài, làn da trên người dường như càng trắng hơn.
“Mọi người đều nói một trắng che trăm xấu.” Phương Giác nhìn chính mình, ngửa mặt lên trời thở dài, “Ôi, sự chênh lệch giữa người với người mà!”
Thẩm Thư Dư mỉm cười đi tới xoa đầu Phương Giác: “Cuối tuần này Phó Chước định mời cậu ăn cơm, anh ấy bảo tớ hỏi xem cậu muốn ăn cái gì?”
Phương Giác nghe vậy rất bất ngờ: “Phó đại thần muốn mời tớ ăn cơm? Thật hay giả đó.”
“Thật mà.”
“Đang tốt lành sao muốn mời tớ ăn cơm?” Phương Giác hỏi.
“Nói là…cảm ơn.” Thẩm Thư Dư nói xong cũng không nhịn được bật cười một tiếng.
Học kỳ này Thẩm Thư Dư và Phó Chước đều bận rộn, có đôi khi thậm chí vào cuối tuần cũng không thể gặp mặt. Tối hôm trước khi Thẩm Thư Dư cùng Phó Chước đi dạo trên sân thể dục cô đã vô tình nói ra một câu, ý chính là không có bạn trai ở cùng thì còn có bạn thân ở bên cạnh. Người bạn thân này chỉ Phương Giác. Không thể nghi ngờ Phương Giác là bạn thân nhất của Thẩm Thư Dư ở đại học, ở chung sớm chiều tình cảm còn vững chắc hơn bạn trai Phó Chước một tí.
Thế là Phó Chước liền nói phải cảm ơn Phương Giác tử tế, thuận tiện mời cô bạn một bữa cơm.
Phương Giác biết được nguyên do đã biến thành một trái chanh tinh, cho cô ghen tị chết mà.
Phương Giác coi như chứng kiến tình yêu giữa Thẩm Thư Dư và Phó Chước, từ lúc đầu Phó Chước dây dưa đến sau đó Thẩm Thư Dư chủ động tỏ tình. Hiện tại ở trong trường khi nhắc tới đôi Kim Đồng Ngọc Nữ Phó Chước và Thẩm Thư Dư, ai ai cũng vừa ghen tị vừa ao ước, hai người họ chính là chuyện tình yêu cổ tích của công chúa và hoàng tử điển hình. Nhưng không ai hiểu rõ hai người họ làm thế nào đến ngày hôm nay bằng Phương Giác.
Học kỳ này cũng sắp kết thúc, qua một tuần nữa chính là thi cuối kỳ.
Phó Chước và Thẩm Thư Dư hẹn hò cũng gần một học kỳ, quả thật còn chưa giới thiệu bạn thân của mình.
Địa điểm ăn cơm do Phương Giác chọn, là một chuỗi nhà hàng lẩu rất nổi tiếng. Nhà hàng này có tiếng phục vụ rất tốt, hơn nữa giá cả cũng phải chăng.
Sắp gặp mặt Phó đại thần, trong lòng Phương Giác rất khẩn trương, dù sao cũng là Phó đại thần mà cô luôn sùng bái! Nhưng sau khi tới nhà hàng lẩu, Phương Giác mới biết được thì ra còn có đàn anh Vu Hiểu Phong!
Cuối cùng Phương Giác đã biết tại sao trước khi ra ngoài Thẩm Thư Dư cứ dặn cô phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, Phương Giác kề tai Thẩm Thư Dư nói nhỏ: “Tại sao trước đó không nói cho tớ biết đàn anh Hiểu Phong cũng tới hả?”
Thẩm Thư Dư cười thần bí: “Tớ cố ý đó.”
Hơn nữa khi Phó Chước nói muốn mời Phương Giác ăn cơm, Thẩm Thư Dư còn đặc biệt nói một câu bảo anh cũng mời Vu Hiểu Phong.
Trong lòng Phương Giác vừa mừng vừa sợ.
Mọi người đến đông đủ, đồ ăn bưng lên, lựa gia vị nêm nếm. Phó Chước đi theo Thẩm Thư Dư cùng nhau ra ngoài phòng riêng chọn gia vị, đặc biệt bảo Phương Giác và Vu Hiểu Phong ở lại gian phòng coi chừng đồ đạc có giá trị.
Tới bên ngoài, thấy người qua lại không nhiều lắm, Phó Chước bèn ôm bờ vai Thẩm Thư Dư rồi cúi đầu hôn chụt lên má cô một cái: “Một ngày không gặp, nhớ chồng em không?”
Thẩm Thư Dư cười đẩy anh: “Buồn nôn muốn chết.”
Hẹn hò lâu rồi, giữa hai người không có cảm giác xa lạ, Thẩm Thư Dư càng cảm thấy Phó Chước giống như một đứa trẻ.
Khi nêm nếm Phó Chước làm một chén gia vị trước đưa cho Thẩm Thư Dư: “Em nếm thử vị anh pha này.”
“Vị gì?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước dùng chiếc đũa nhúng vào một chút đưa tới bên môi Thẩm Thư Dư: “Nếm thử đi.”
Thẩm Thư Dư thè lưỡi nếm thử, sau khi nhấp môi cô gật đầu: “Ngon.”
“Hoặc là?”
Phó Chước đưa chén gia vị mình đã pha xong cho Thẩm Thư Dư, nhưng cô lại lắc đầu: “Không cần, em muốn tự pha.”
Thực ra Thẩm Thư Dư cũng không biết pha chế gia vị, chỉ là cảm thấy quá trình pha chế rất thú vị. Chờ cô làm xong giống như khoe vật quý đưa cho Phó Chước nếm thử.
“Chua quá.” Phó Chước nhíu mày nói.
Thẩm Thư Dư đáp: “Em thích chua.”
Phó Chước nói: “Chua tốt đó, chua con trai cay con gái.”
Thẩm Thư Dư: “╮(╯▽╰)╭”
Sau khi hai người pha chế gia vị xong thì trở về phòng riêng, Thẩm Thư Dư ở cửa đặc biệt quan sát tình hình giữa Phương Giác và Vu Hiểu Phong.
Hình như không tệ, có nói có cười.
Phó Chước nhìn theo phương hướng của Thẩm Thư Dư, anh cau mày hỏi: “Em nhìn Vu Hiểu Phong làm gì?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Không làm gì cả!”
“Không làm gì mà em còn nhìn cậu ta?” Phó Chước ghen tuông, “Còn đặc biệt căn dặn anh, em nói rõ ràng cho ông nghe đi.”
Nói rõ ràng của Thẩm Thư Dư là trực tiếp cầm đũa gõ nhẹ đầu Phó Chước: “Anh đừng có dong dài nữa.”
Phó Chước vô cớ cảm thấy hơi ngọt ngào.
= = =
Trong phòng riêng bật điều hòa, ban đầu còn cảm thấy nóng, sau đó Thẩm Thư Dư nổi da gà.
Phó Chước ăn gần no rồi anh đặt một tay trên lưng ghế của Thẩm Thư Dư, ôm lấy cô chà chà trên cánh tay cô, anh cúi đầu hỏi: “Em lạnh ư?”
Thẩm Thư Dư thấy Vu Hiểu Phong đang ăn đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cô bèn nhỏ giọng nói với Phó Chước: “Em vẫn ổn.”
Phó Chước chẳng nói hai lời tắt điều hòa.
Vu Hiểu Phong là chuyên gia khuấy động bầu không khí, bốn người một phòng, chỉ nghe anh ta nói quang quác không ngừng. Từ phim điện ảnh mới nhất đến phim truyền hình đang hot hiện nay, nói xong lại chuyển sang tình hình gần đây của các sinh viên vũ đạo.
Dù sao Thẩm Thư Dư rất bội phục Vu Hiểu Phong có thể nói nhiều vậy. Cơ mà cũng may là anh ta ở đây, bằng không với loại người không thích nói chuyện cùng người lạ như Phó Chước, bữa ăn này đoán chừng sẽ rất gượng gạo.
Sau khi ăn xong thời gian còn sớm, cộng thêm ngày mai là cuối tuần, Phó Chước định đưa Thẩm Thư Dư đi dạo bên hào nước.
Phương Giác đang do dự cần về trước không, Thẩm Thư Dư đã lên tiếng nói giúp: “Đàn anh Hiểu Phong, anh trở về nếu thuận đường có thể đưa Phương Giác về không?”
Phương Giác nghe vậy dùng ánh mắt ra hiệu ngầm mạnh mẽ với Thẩm Thư Dư, cô bạn vừa thẹn thùng lại chờ mong.
Vu Hiểu Phong cầm chìa khóa xe trong tay xoay vòng, anh ta nghe vậy bèn nói: “Phải rồi, chị dâu và Phó gia đi hẹn hò đi, hai cái bóng đèn chúng tôi sẽ không quấy rầy đâu.”
Phương Giác quay đầu yểu điệu nói với Vu Hiểu Phong: “Vậy làm phiền đàn anh rồi.”
Vu Hiểu Phong vỗ nhẹ vai Phương Giác: “Cái này có gì phiền toái chứ.”
Hai người trải qua một buổi tối thân thiện, Vu Hiểu Phong nghiễm nhiên coi Phương Giác là “anh em” tri kỷ của mình. Bữa cơm này khiến Vu Hiểu Phong có cảm giác mới quen đã thân đối với Phương Giác, rõ ràng anh ta và Phương Giác cũng không tính là rất quen thuộc, nhưng cứ luôn cảm thấy cô hình như có thể hiểu được lòng của anh ta.
Nhưng Vu Hiểu Phong không biết Phương Giác yêu thầm anh ta gần cả một năm học, sở thích của anh ta hầu như đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Sau khi tiễn hai người kia rời khỏi, Thẩm Thư Dư đang định nắm tay Phó Chước, nào ngờ anh ôm lấy cô cắn lỗ tai cô: “Bữa tối này là em để anh làm bà mai à?”
Thẩm Thư Dư cười hì hì: “Bà mai từ này không tệ nhỉ.”
Phó Chước một tay ôm cổ Thẩm Thư Dư, tay kia thì ôm eo cô: “Vậy lợi ích của anh đâu?”
“Anh muốn lợi ích gì hả?” Thẩm Thư Dư cất tiếng êm ái.
Ở đây người qua lại không tính là nhiều nhưng dù gì vẫn có người, Phó Chước không thể làm ra chuyện vượt giới hạn. Tay anh đặt trên vòng eo Thẩm Thư Dư xoa nhẹ, thấp giọng nói: “Nếu không chúng ta cũng trở về đi.”
Thẩm Thư Dư phồng má, nói: “Không đâu, dạo này hiếm khi ra ngoài, hơn nữa bây giờ bên ngoài mát mẻ rất thoải mái.”
Phó Chước nói: “Em nói như là nhà anh giống như lò lửa ấy.”
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm, anh chính là lò lửa đó.
Sau đó hai người nắm tay nhau đi tản bộ chầm chậm bên hào nước, xung quanh đều là người đi dạo qua lại, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, nói về một số chuyện thú vị gần đây.
Đi tới đi lui, đi ngang qua mấy bác gái nhảy múa trên mảnh sân rộng rãi, cũng đi qua một nhóm thanh niên tạo thành dàn nhạc ở bên cạnh. Có mấy đứa trẻ đuổi theo nhau nô đùa, cũng có cặp đôi tay trong tay giống Thẩm Thư Dư và Phó Chước.
Cuối cùng bước chân Thẩm Thư Dư dừng lại bên cạnh một đám thanh niên nhảy đường phố.
Có lẽ bởi vì học vũ đạo, Thẩm Thư Dư cảm thấy rất hứng thú xem người khác nhảy múa. Bản thân cô học múa cổ điển, nhưng bản thân vũ đạo không có bất cứ giới hạn phân biệt nào.
Nhịp điệu nhảy đường phố đầy mãnh liệt, khiến nhiệt huyết của người ta sục sôi, rất khác biệt với múa cổ điển.
Có một nữ vũ công tóc dài tới eo trông rất ngầu, dùng bước nhảy linh hoạt nhận được một tràng vỗ tay. Thẩm Thư Dư từ trên người cô gái đó nhìn thấy vẻ tự tin và hãnh diện chỉ thuộc về vũ công.
Lúc Thẩm Thư Dư rảnh rỗi cô cũng sẽ mở video học nhảy đường phố, nhưng trên người cô không có được khí thế như cô gái ở trước mắt. Thẩm Thư Dư chợt nhớ tới những lời giáo viên vũ đạo đã nói với mình trong khoảng thời gian huấn luyện, cô hình như hiểu ra được chút ít.
Phó Chước ở bên cạnh theo tầm mắt Thẩm Thư Dư cũng nhìn cô gái kia nhảy một lúc, nhưng anh vẫn cảm thấy vợ mình múa đẹp nhất.
Đáng tiếc là hẹn hò với nhau lâu rồi, đến giờ anh vẫn chưa được xem Thẩm Thư Dư múa một điệu hoàn chỉnh.
Phó Chước ở trong đám người có chút không thành thật.
Hiện trường sôi nổi.
Phó Chước nói nhỏ bên tai Thẩm Thư Dư: “Em còn nợ anh một điệu múa.”
Thẩm Thư Dư cong khóe môi, thật hiếm khi cô còn nhớ tới: “Anh muốn xem em múa lắm à?”
“Muốn.”
“Vậy hôm nào em múa cho anh xem, cho một mình anh xem có được không?”
“Đừng hôm nào.” Phó Chước kéo tay Thẩm Thư Dư quay đầu định về nhà, “Bây giờ về nhà múa cho anh xem.”
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm cũng muộn rồi, trở về cũng tốt.
Sau khi lên xe Thẩm Thư Dư hỏi Phó Chước: “Anh muốn xem em múa điệu gì? Cần thay trang phục múa không?”
Phó Chước một lòng muốn về nhà: “Có thể múa thoát y không?”
Vào tháng sáu thành phố Phong Châu đã khoác lên quần áo mới của mùa hè, mọi người cũng cởi ra quần áo dày nặng trên người.
Giữa tháng sáu thành phố Phong Châu đột nhiên tăng nhiệt độ, vào lúc giữa trưa nhiệt độ lên tới 31 độ. Sáng nay học xong rồi ăn bữa trưa, Thẩm Thư Dư vội vàng về phòng ký túc thay áo ngắn tay mặc.
“Thời tiết quỷ quái này cũng nóng quá đi.” Phương Giác thay quần áo xong thì đứng trước gương cằn nhằn.
Năm ngoái khi Thẩm Thư Dư tới trường ghi danh thì đúng lúc trải qua nắng gắt cuối thu, trong ấn tượng của cô lúc nhiệt độ cao nhất cũng sắp 38 độ.
Thẩm Thư Dư thay quần áo xong đi ra phòng vệ sinh, tiếp theo cô tùy ý búi tóc mình lên. Bởi vì cả mùa đông làn da chưa từng được phơi nắng, sau khi mặc áo ngắn tay tứ chi lộ ra ngoài gần như trắng sáng.
Cùng là con gái, Phương Giác nhìn thấy làn da của Thẩm Thư Dư bèn kêu lên một tiếng hâm mộ, hận không thể túm lấy cô cắn mạnh một cái: “Mợ nó! Trông ngọt ngào quá đi.”
Thẩm Thư Dư vươn tay nhìn cánh tay mình, mới vừa thay áo ngắn tay cô chợt có cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái. Làn da của cô luôn rất trắng, mặc dù hồi nhỏ phơi nắng vào mùa hè giống như con cá chạch, nhưng một mùa đông qua đi lại giống như rắn lột da, mùa hè năm sau vẫn trắng như xưa. Hơn nữa mấy năm nay cô ít khi ra ngoài, làn da trên người dường như càng trắng hơn.
“Mọi người đều nói một trắng che trăm xấu.” Phương Giác nhìn chính mình, ngửa mặt lên trời thở dài, “Ôi, sự chênh lệch giữa người với người mà!”
Thẩm Thư Dư mỉm cười đi tới xoa đầu Phương Giác: “Cuối tuần này Phó Chước định mời cậu ăn cơm, anh ấy bảo tớ hỏi xem cậu muốn ăn cái gì?”
Phương Giác nghe vậy rất bất ngờ: “Phó đại thần muốn mời tớ ăn cơm? Thật hay giả đó.”
“Thật mà.”
“Đang tốt lành sao muốn mời tớ ăn cơm?” Phương Giác hỏi.
“Nói là…cảm ơn.” Thẩm Thư Dư nói xong cũng không nhịn được bật cười một tiếng.
Học kỳ này Thẩm Thư Dư và Phó Chước đều bận rộn, có đôi khi thậm chí vào cuối tuần cũng không thể gặp mặt. Tối hôm trước khi Thẩm Thư Dư cùng Phó Chước đi dạo trên sân thể dục cô đã vô tình nói ra một câu, ý chính là không có bạn trai ở cùng thì còn có bạn thân ở bên cạnh. Người bạn thân này chỉ Phương Giác. Không thể nghi ngờ Phương Giác là bạn thân nhất của Thẩm Thư Dư ở đại học, ở chung sớm chiều tình cảm còn vững chắc hơn bạn trai Phó Chước một tí.
Thế là Phó Chước liền nói phải cảm ơn Phương Giác tử tế, thuận tiện mời cô bạn một bữa cơm.
Phương Giác biết được nguyên do đã biến thành một trái chanh tinh, cho cô ghen tị chết mà.
Phương Giác coi như chứng kiến tình yêu giữa Thẩm Thư Dư và Phó Chước, từ lúc đầu Phó Chước dây dưa đến sau đó Thẩm Thư Dư chủ động tỏ tình. Hiện tại ở trong trường khi nhắc tới đôi Kim Đồng Ngọc Nữ Phó Chước và Thẩm Thư Dư, ai ai cũng vừa ghen tị vừa ao ước, hai người họ chính là chuyện tình yêu cổ tích của công chúa và hoàng tử điển hình. Nhưng không ai hiểu rõ hai người họ làm thế nào đến ngày hôm nay bằng Phương Giác.
Học kỳ này cũng sắp kết thúc, qua một tuần nữa chính là thi cuối kỳ.
Phó Chước và Thẩm Thư Dư hẹn hò cũng gần một học kỳ, quả thật còn chưa giới thiệu bạn thân của mình.
Địa điểm ăn cơm do Phương Giác chọn, là một chuỗi nhà hàng lẩu rất nổi tiếng. Nhà hàng này có tiếng phục vụ rất tốt, hơn nữa giá cả cũng phải chăng.
Sắp gặp mặt Phó đại thần, trong lòng Phương Giác rất khẩn trương, dù sao cũng là Phó đại thần mà cô luôn sùng bái! Nhưng sau khi tới nhà hàng lẩu, Phương Giác mới biết được thì ra còn có đàn anh Vu Hiểu Phong!
Cuối cùng Phương Giác đã biết tại sao trước khi ra ngoài Thẩm Thư Dư cứ dặn cô phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, Phương Giác kề tai Thẩm Thư Dư nói nhỏ: “Tại sao trước đó không nói cho tớ biết đàn anh Hiểu Phong cũng tới hả?”
Thẩm Thư Dư cười thần bí: “Tớ cố ý đó.”
Hơn nữa khi Phó Chước nói muốn mời Phương Giác ăn cơm, Thẩm Thư Dư còn đặc biệt nói một câu bảo anh cũng mời Vu Hiểu Phong.
Trong lòng Phương Giác vừa mừng vừa sợ.
Mọi người đến đông đủ, đồ ăn bưng lên, lựa gia vị nêm nếm. Phó Chước đi theo Thẩm Thư Dư cùng nhau ra ngoài phòng riêng chọn gia vị, đặc biệt bảo Phương Giác và Vu Hiểu Phong ở lại gian phòng coi chừng đồ đạc có giá trị.
Tới bên ngoài, thấy người qua lại không nhiều lắm, Phó Chước bèn ôm bờ vai Thẩm Thư Dư rồi cúi đầu hôn chụt lên má cô một cái: “Một ngày không gặp, nhớ chồng em không?”
Thẩm Thư Dư cười đẩy anh: “Buồn nôn muốn chết.”
Hẹn hò lâu rồi, giữa hai người không có cảm giác xa lạ, Thẩm Thư Dư càng cảm thấy Phó Chước giống như một đứa trẻ.
Khi nêm nếm Phó Chước làm một chén gia vị trước đưa cho Thẩm Thư Dư: “Em nếm thử vị anh pha này.”
“Vị gì?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước dùng chiếc đũa nhúng vào một chút đưa tới bên môi Thẩm Thư Dư: “Nếm thử đi.”
Thẩm Thư Dư thè lưỡi nếm thử, sau khi nhấp môi cô gật đầu: “Ngon.”
“Hoặc là?”
Phó Chước đưa chén gia vị mình đã pha xong cho Thẩm Thư Dư, nhưng cô lại lắc đầu: “Không cần, em muốn tự pha.”
Thực ra Thẩm Thư Dư cũng không biết pha chế gia vị, chỉ là cảm thấy quá trình pha chế rất thú vị. Chờ cô làm xong giống như khoe vật quý đưa cho Phó Chước nếm thử.
“Chua quá.” Phó Chước nhíu mày nói.
Thẩm Thư Dư đáp: “Em thích chua.”
Phó Chước nói: “Chua tốt đó, chua con trai cay con gái.”
Thẩm Thư Dư: “╮(╯▽╰)╭”
Sau khi hai người pha chế gia vị xong thì trở về phòng riêng, Thẩm Thư Dư ở cửa đặc biệt quan sát tình hình giữa Phương Giác và Vu Hiểu Phong.
Hình như không tệ, có nói có cười.
Phó Chước nhìn theo phương hướng của Thẩm Thư Dư, anh cau mày hỏi: “Em nhìn Vu Hiểu Phong làm gì?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Không làm gì cả!”
“Không làm gì mà em còn nhìn cậu ta?” Phó Chước ghen tuông, “Còn đặc biệt căn dặn anh, em nói rõ ràng cho ông nghe đi.”
Nói rõ ràng của Thẩm Thư Dư là trực tiếp cầm đũa gõ nhẹ đầu Phó Chước: “Anh đừng có dong dài nữa.”
Phó Chước vô cớ cảm thấy hơi ngọt ngào.
= = =
Trong phòng riêng bật điều hòa, ban đầu còn cảm thấy nóng, sau đó Thẩm Thư Dư nổi da gà.
Phó Chước ăn gần no rồi anh đặt một tay trên lưng ghế của Thẩm Thư Dư, ôm lấy cô chà chà trên cánh tay cô, anh cúi đầu hỏi: “Em lạnh ư?”
Thẩm Thư Dư thấy Vu Hiểu Phong đang ăn đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cô bèn nhỏ giọng nói với Phó Chước: “Em vẫn ổn.”
Phó Chước chẳng nói hai lời tắt điều hòa.
Vu Hiểu Phong là chuyên gia khuấy động bầu không khí, bốn người một phòng, chỉ nghe anh ta nói quang quác không ngừng. Từ phim điện ảnh mới nhất đến phim truyền hình đang hot hiện nay, nói xong lại chuyển sang tình hình gần đây của các sinh viên vũ đạo.
Dù sao Thẩm Thư Dư rất bội phục Vu Hiểu Phong có thể nói nhiều vậy. Cơ mà cũng may là anh ta ở đây, bằng không với loại người không thích nói chuyện cùng người lạ như Phó Chước, bữa ăn này đoán chừng sẽ rất gượng gạo.
Sau khi ăn xong thời gian còn sớm, cộng thêm ngày mai là cuối tuần, Phó Chước định đưa Thẩm Thư Dư đi dạo bên hào nước.
Phương Giác đang do dự cần về trước không, Thẩm Thư Dư đã lên tiếng nói giúp: “Đàn anh Hiểu Phong, anh trở về nếu thuận đường có thể đưa Phương Giác về không?”
Phương Giác nghe vậy dùng ánh mắt ra hiệu ngầm mạnh mẽ với Thẩm Thư Dư, cô bạn vừa thẹn thùng lại chờ mong.
Vu Hiểu Phong cầm chìa khóa xe trong tay xoay vòng, anh ta nghe vậy bèn nói: “Phải rồi, chị dâu và Phó gia đi hẹn hò đi, hai cái bóng đèn chúng tôi sẽ không quấy rầy đâu.”
Phương Giác quay đầu yểu điệu nói với Vu Hiểu Phong: “Vậy làm phiền đàn anh rồi.”
Vu Hiểu Phong vỗ nhẹ vai Phương Giác: “Cái này có gì phiền toái chứ.”
Hai người trải qua một buổi tối thân thiện, Vu Hiểu Phong nghiễm nhiên coi Phương Giác là “anh em” tri kỷ của mình. Bữa cơm này khiến Vu Hiểu Phong có cảm giác mới quen đã thân đối với Phương Giác, rõ ràng anh ta và Phương Giác cũng không tính là rất quen thuộc, nhưng cứ luôn cảm thấy cô hình như có thể hiểu được lòng của anh ta.
Nhưng Vu Hiểu Phong không biết Phương Giác yêu thầm anh ta gần cả một năm học, sở thích của anh ta hầu như đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Sau khi tiễn hai người kia rời khỏi, Thẩm Thư Dư đang định nắm tay Phó Chước, nào ngờ anh ôm lấy cô cắn lỗ tai cô: “Bữa tối này là em để anh làm bà mai à?”
Thẩm Thư Dư cười hì hì: “Bà mai từ này không tệ nhỉ.”
Phó Chước một tay ôm cổ Thẩm Thư Dư, tay kia thì ôm eo cô: “Vậy lợi ích của anh đâu?”
“Anh muốn lợi ích gì hả?” Thẩm Thư Dư cất tiếng êm ái.
Ở đây người qua lại không tính là nhiều nhưng dù gì vẫn có người, Phó Chước không thể làm ra chuyện vượt giới hạn. Tay anh đặt trên vòng eo Thẩm Thư Dư xoa nhẹ, thấp giọng nói: “Nếu không chúng ta cũng trở về đi.”
Thẩm Thư Dư phồng má, nói: “Không đâu, dạo này hiếm khi ra ngoài, hơn nữa bây giờ bên ngoài mát mẻ rất thoải mái.”
Phó Chước nói: “Em nói như là nhà anh giống như lò lửa ấy.”
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm, anh chính là lò lửa đó.
Sau đó hai người nắm tay nhau đi tản bộ chầm chậm bên hào nước, xung quanh đều là người đi dạo qua lại, mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, nói về một số chuyện thú vị gần đây.
Đi tới đi lui, đi ngang qua mấy bác gái nhảy múa trên mảnh sân rộng rãi, cũng đi qua một nhóm thanh niên tạo thành dàn nhạc ở bên cạnh. Có mấy đứa trẻ đuổi theo nhau nô đùa, cũng có cặp đôi tay trong tay giống Thẩm Thư Dư và Phó Chước.
Cuối cùng bước chân Thẩm Thư Dư dừng lại bên cạnh một đám thanh niên nhảy đường phố.
Có lẽ bởi vì học vũ đạo, Thẩm Thư Dư cảm thấy rất hứng thú xem người khác nhảy múa. Bản thân cô học múa cổ điển, nhưng bản thân vũ đạo không có bất cứ giới hạn phân biệt nào.
Nhịp điệu nhảy đường phố đầy mãnh liệt, khiến nhiệt huyết của người ta sục sôi, rất khác biệt với múa cổ điển.
Có một nữ vũ công tóc dài tới eo trông rất ngầu, dùng bước nhảy linh hoạt nhận được một tràng vỗ tay. Thẩm Thư Dư từ trên người cô gái đó nhìn thấy vẻ tự tin và hãnh diện chỉ thuộc về vũ công.
Lúc Thẩm Thư Dư rảnh rỗi cô cũng sẽ mở video học nhảy đường phố, nhưng trên người cô không có được khí thế như cô gái ở trước mắt. Thẩm Thư Dư chợt nhớ tới những lời giáo viên vũ đạo đã nói với mình trong khoảng thời gian huấn luyện, cô hình như hiểu ra được chút ít.
Phó Chước ở bên cạnh theo tầm mắt Thẩm Thư Dư cũng nhìn cô gái kia nhảy một lúc, nhưng anh vẫn cảm thấy vợ mình múa đẹp nhất.
Đáng tiếc là hẹn hò với nhau lâu rồi, đến giờ anh vẫn chưa được xem Thẩm Thư Dư múa một điệu hoàn chỉnh.
Phó Chước ở trong đám người có chút không thành thật.
Hiện trường sôi nổi.
Phó Chước nói nhỏ bên tai Thẩm Thư Dư: “Em còn nợ anh một điệu múa.”
Thẩm Thư Dư cong khóe môi, thật hiếm khi cô còn nhớ tới: “Anh muốn xem em múa lắm à?”
“Muốn.”
“Vậy hôm nào em múa cho anh xem, cho một mình anh xem có được không?”
“Đừng hôm nào.” Phó Chước kéo tay Thẩm Thư Dư quay đầu định về nhà, “Bây giờ về nhà múa cho anh xem.”
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm cũng muộn rồi, trở về cũng tốt.
Sau khi lên xe Thẩm Thư Dư hỏi Phó Chước: “Anh muốn xem em múa điệu gì? Cần thay trang phục múa không?”
Phó Chước một lòng muốn về nhà: “Có thể múa thoát y không?”
Danh sách chương