Sau khi đi ra siêu thị hai người trở về biệt thự.
Buổi trưa ngày hè trời nắng chang chang, thành phố Phong Châu có tiếng là lò lửa lớn, tới tháng bảy ngoài trời cực nóng đến mức có thể khiến người ta nghi ngờ cuộc sống. Người đứng trên đường giống như là muốn tan chảy.
Qua lại một hồi toàn thân Thẩm Thư Dư ra mồ hôi, mồ hôi dinh dính trên người khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Tuy rằng lúc tập múa thường xuyên đổ mồ hôi đầy người, nhưng khác với cái này.
Về tới biệt thự Thẩm Thư Dư chuẩn bị đi tắm thì bị Phó Chước giữ lại đè trên tường hôn.
Thực ra cô cũng rất thích anh hôn, trước đó ở quán ăn Nhật cô không thả lỏng, cứ lo sợ nhân viên phục vụ sẽ tiến vào. Nhưng lúc này cô cảm thấy trên người mình đầy mồ hôi, thế là đẩy Phó Chước: “Em đi tắm trước đã.”
Phó Chước nâng lên khuôn mặt Thẩm Thư Dư mỉm cười, ý tứ mờ ám: “Được, anh chờ em.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng hé miệng cắn môi Phó Chước, cô thở hổn hển nói: “Em không phải ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“Thì là…” Sao cứ cảm thấy càng nói càng loạn nhỉ.
Thẩm Thư Dư dứt khoát giãy dụa tránh khỏi lồng ngực của Phó Chước, cô quen đường chạy lên lầu đi tắm rửa.
Ở đây có đầy đủ đồ đạc của cô, Phó Chước còn đặc biệt làm cho cô một tủ quần áo, sợ hôm nào cô ở đây không có quần áo thích mặc. Không chỉ vậy, còn có sản phẩm chăm sóc da, cũng có đồ trang điểm, tất cả đều đặt trong gian phòng thuộc về cô.
Thừa dịp Thẩm Thư Dư đi tắm, Phó Chước cất đi đồ đạc vừa mua ở siêu thị. Cái nên đặt ở tủ lạnh thì bỏ trong tủ lạnh, còn phải chuẩn bị một chút nguyên liệu để buổi tối hai người ở nhà nấu ăn.
Sau khi làm xong mọi việc anh quay đầu nhìn ngôi nhà của mình, anh thỏa mãn cong lên khóe môi. Đột nhiên cảm thấy trong nhà hình như có hơi người.
Buổi trưa mùa hè ngủ trưa là thích hợp nhất. Phó Chước không có thói quen ngủ trưa, nhưng bởi vì Thẩm Thư Dư hiện tại anh đặc biệt thích ngủ trưa. Bởi vì khi ngủ có thể có thêm lợi ích.
Hai người tắm rửa mau lẹ, toàn thân mang theo vẻ khoan khoái. Nhiệt độ trong nhà thoải mái mát mẻ, lúc nằm trên giường còn phải đắp một tấm chăn mỏng.
Hơi thở Phó Chước ập tới, cơ thể cao lớn bao phủ trên người Thẩm Thư Dư, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu nói: “Trong thời gian này em có nhớ chồng không?”
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu, hơi thẹn thùng: “Nhớ.”
Phó Chước vui sướng: “Nhớ thế nào?”
Thẩm Thư Dư ngửa đầu hôn anh một cái, mỉm cười ngọt ngào không trả lời.
Đương nhiên là nhớ anh rồi.
Lúc ở trường, cho dù hai người có bận đến đâu gần như mỗi ngày đều sẽ gặp mặt. Không giống như kỳ nghỉ hè này, suốt hai tuần liền không gặp mặt.
Có mấy lần Thẩm Thư Dư đều mơ thấy Phó Chước, thậm chí còn mơ thấy rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Hơn nữa ở trong mộng cô còn mơ thấy bờ vai rộng lớn của Phó Chước, cánh tay mạnh mẽ của anh… Cô cảm thấy mình có hơi biến thái.
Mà hiện tại Phó Chước đang ở ngay trước mặt mình.
Nóng cháy, chân thật.
Hai người ôm nhau vuốt ve một lúc, Phó Chước bắt đầu không thành thật. Mùa hè quần áo mỏng manh, chuyện tiếp theo gần như là nước chảy thành sông.
Cách lần đầu tiên của hai người đã hai tuần, đối với Phó Chước vừa mới khai trai quả thật là chuyện thống khổ nhất trên thế giới này. Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời không phải là chưa từng có được, mà là không thể có được sau khi đã có nó. Phó Chước sau khi nếm được mùi vị tuyệt vời lần đó thì hoàn toàn đắm chìm, nhưng khổ cái là Thẩm Thư Dư không ở bên cạnh.
Khi kết thúc Thẩm Thư Dư nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Phó Chước vắt khăn nóng lau người cho cô tử tế, còn nghiêm túc kiểm tra một lượt. Lần đầu tiên anh không biết khống chế, hại cô đau đớn xác thịt một tí, cho nên hôm nay anh càng dịu dàng cẩn thận hơn.
“Em không khó chịu ở đâu chứ?” Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư nhỏ nhẹ hỏi. Anh dịu dàng lại săn sóc, hình thành sự tương phản rõ ràng với ngoại hình cứng rắn.
Cô còn một chút ý thức, lẩm bẩm một tiếng.
Phó Chước có lẽ nghe rõ cô nói gì, trong lòng mới anh yên tâm ôm lấy cô cùng nhau ngủ trưa.
Thời gian buổi chiều nhàn nhã, điều này không coi như chuyện xa xỉ gì đối với Phó Chước. Nhưng điều xa xỉ chính là người con gái anh yêu nằm trong lòng. Thời gian hai người ở bên nhau cũng không ngắn, nhưng thời gian như hiện tại thì không nhiều lắm.
Không lo không sầu, thế là giấc ngủ này kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Khi hai người tỉnh lại thì đã chập tối. Thẩm Thư Dư tỉnh dậy trước, cô đưa mắt nhìn di động của mình, trên đó có vài tin nhắn đều là gia đình gửi tới.
Hôm nay cô quay về trường, ông ngoại và bà ngoại đều thương cô quá vất vả. Cho nên trước khi xuất phát về trường hai cụ căn dặn nhiều lần nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân. Mấy tin nhắn kia đại khái cũng là bảo Thẩm Thư Dư lúc ở phòng ký túc một mình nên chú ý nhiều hơn.
Nhưng ở đây còn có mấy tin nhắn do chị họ Thẩm Cửu Cửu gửi tới.
[Em về trường chưa?]
[Bây giờ chị đang ở thành phố Phong Châu, buổi tối mời em ăn một bữa cơm nhé?]
Hai tin nhắn này gửi qua từ hai tiếng trước. Nghĩ đến chuyện hai tiếng trước, Thẩm Thư Dư đỏ mặt.
Vài phút trước Thẩm Cửu Cửu lại gửi qua hai tin nhắn.
[Em đang bận sao?]
[Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời chị nhé (#^. ^#)]
Thẩm Thư Dư nằm nghiêng trên giường xem di động vội vàng trả lời Thẩm Cửu Cửu: [Việc đó… ban nãy em đang ngủ trưa.]
[Không cần phiền tới chị đâu.]
Thẩm Cửu Cửu trả lời nhanh chóng: [Học kỳ trước chúng ta gặp mặt không được mấy lần, dù gì em là người thân duy nhất của chị ở thành phố Phong Châu, chị phải chăm sóc em nhiều một tí.]
Học kỳ trước Thẩm Thư Dư vừa bận rộn tập luyện vũ đạo vừa dành thời gian ở cùng Phó Chước, quả thật không gặp mặt Thẩm Cửu Cửu được mấy lần. Tuy rằng nói hai người đều ở thành phố Phong Châu, nhưng thời gian tụ tập lại rất ít.
Hiện tại là kỳ nghỉ hè, trong trường gần như không có ai. Thẩm Cửu Cửu cũng nghe người trong nhà nói qua một thời gian nữa Thẩm Thư Dư sẽ tham gia cuộc thi vũ đạo, bởi vậy chị ấy mới biết giờ cô đang ở thành phố Phong Châu. Thế là Thẩm Cửu Cửu muốn quan tâm em họ hơn, thậm chí muốn đón cô về nhà mình ở.
Thẩm 99: [Nghỉ hè ở lại ký túc xá trường có tiện không? Nếu không tiện thì sang nhà chị ở.]
Tiểu Ngư Nhi: [Ở trường rất tiện ạ. Em cảm ơn chị.]
Thẩm 99: [Sao chị thấy em xa cách với chị thế?]
Tiểu Ngư Nhi: [Không có đâu.]
Tiểu Ngư Nhi: [ngượng ngùng.jpg]
Thực ra Thẩm Thư Dư là một người rất không thích làm phiền người khác. Hồi nhỏ tuy rằng quan hệ với Thẩm Cửu Cửu rất tốt, nhưng suy cho cùng sau khi lớn lên liên hệ ít dần, vả lại cô là một người cực kỳ chậm nhiệt. Song, Thẩm Cửu Cửu thì không như vậy, chị ấy luôn rất nhiệt tình. Đối với người chị họ của mình, Thẩm Thư Dư cũng thích chị ấy từ đáy lòng.
Thẩm 99: [Buổi tối em đưa bạn trai tới luôn đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.]
Tiểu Ngư Nhi: [Hở? Thật sự không cần phiền thế đâu chị.]
Thẩm 99: [Cần mà, để chị kiểm định giúp em.]
Hai người trò chuyện qua lại một lúc, chưa đến một lát Thẩm Thư Dư cảm giác được bàn tay Phó Chước đang vuốt ve sau người mình.
Anh dậy rồi.
Thẩm Thư Dư nhẹ giọng: “Em đánh thức anh hả?”
“Không có.”
Anh tự nhiên tỉnh lại, cảm thấy giấc ngủ này rất thoải mái.
Phó Chước kéo thắt lưng Thẩm Thư Dư qua dính sát người mình, bờ môi anh kề sát bên tai cô: “Trò chuyện với ai vui thế?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Chị họ của em Thẩm Cửu Cửu.”
Phó Chước biết Thẩm Cửu Cửu, anh đã nghe Thẩm Thư Dư kể lại chuyện kết hôn chớp nhoáng của người chị họ này.
Thẩm Thư Dư xoay người lại nhìn Phó Chước, nói: “Chị họ em nói buổi tối mời chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh muốn đi không?”
“Anh sao cũng được.” Phó Chước thẳng thắn.
Có đi hay không cũng không quan trọng, cơ mà chỉ cần cô muốn anh đi thì anh nhất định sẽ đi.
Trên di động còn tin nhắn của chị họ gửi tới liên tục. Cuối cùng Thẩm Thư Dư đồng ý cùng nhau đi ăn tối.
Trước khi ra cửa Thẩm Thư Dư đặc biệt bảo Phó Chước ăn mặc thỏa đáng, cái này coi như gặp mặt người lớn.
Phó Chước đứng trước gương để Thẩm Thư Dư sửa soạn cho mình. Ngoại hình của anh điển trai, tóc ngắn, căn bản không cần chải chuốt. Về phần quần áo, mùa hè mặc ít, chỉ cần đơn giản nhẹ nhàng là được rồi.
Thẩm Thư Dư sửa soạn cho anh xong thì tự mình cũng đi thay một chiếc váy.
Lúc hai người ra cửa mặt trời đã lặn, nắng chiều nóng bức còn tản ra hơi nóng còn lại của nó.
Thẩm Cửu Cửu có tác phong đĩnh đạc, chị ấy hẹn tại một quán tôm hùm đất, nói là mùa hè ăn tôm hùm đất mới là chuyện sảng khoái nhất.
Kết quả đây cũng là lần đầu tiên trong đời Phó Chước tiếp xúc với loại sinh vật tôm hùm đất này. Con người anh thực ra có chút tính tình cậu ấm, điểm ấy Thẩm Thư Dư đã biết từ lâu. Với tính tình cậu ấm của anh, nói không ăn được đồ ăn của khách sạn năm sao thì tuyệt đối sẽ không đụng tới lần nữa.
Bởi vì trước đó biết sẽ đi ăn tôm hùm đất, Thẩm Thư Dư còn đặc biệt hỏi Phó Chước anh có chấp nhận được không. Phó Chước lại tỏ vẻ thờ ơ, nói cái này có gì không chấp nhận được chứ.
Lúc đến nơi chỉ thấy một mình Thẩm Cửu Cửu, Thẩm Thư Dư bèn tò mò hỏi: “Anh rể đâu ạ? Chưa tới sao?”
Thẩm Cửu Cửu vừa chào hỏi mời Thẩm Thư Dư và Phó Chước ngồi xuống, vừa nói: “Hôm nay anh ấy bận lắm, cho nên chị không có mời anh ấy, đoán chừng anh ấy xong việc rồi sẽ chủ động tới tìm chị.”
Phó Chước và Thẩm Cửu Cửu là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lạ là ấn tượng của bọn họ về đối phương đều rất tốt.
Cả buổi tối Phó Chước gần như không nói gì nhiều, chỉ là im lặng đeo bao tay lột vỏ tôm cho Thẩm Thư Dư. Ban đầu anh không tính là linh hoạt, nhưng sau đó như là nắm vững kỹ xảo, lột vỏ con này hết con khác, dáng dấp trông rất nghiêm túc.
Sau đó Thẩm Thư Dư có phần băn khoăn, luôn bảo anh đừng lột vỏ nữa, nhưng anh như là rất thích thú.
Mấy cô gái ở bàn bên cạnh hình như đều ghen tị, nhỏ giọng lẩm bẩm có bạn trai giúp lột vỏ tôm thật là tốt. Huống hồ còn là anh bạn trai bảnh bao như vậy.
Thẩm Thư Dư không phải không nghe được, thậm chí sau khi nghe được trong lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Ừ, bạn trai của cô thật sự tốt lắm.
Khi ăn xong bữa này thì chồng của Thẩm Cửu Cửu quả nhiên xuất hiện.
Lúc Hạ Thần đến anh ấy mặc một bộ âu phục phẳng phiu, là mới vừa họp xong. Bởi vì biết bên này chuẩn bị tan cuộc, anh ấy không nói hai lời gọi nhân viên tới thanh toán.
“Anh ăn cơm chưa?” Thẩm Cửu Cửu hỏi Hạ Thần.
Hạ Thần lắc đầu, nói: “Còn chưa.”
“Ơ kìa, sao vậy được.” Thẩm Cửu Cửu kéo Hạ Thần ngồi xuống, kêu người gọi món ăn, “Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói ngay.”
Khuôn mặt Hạ Thần tràn đầy yêu thương nhìn Thẩm Cửu Cửu, anh ấy đồng ý gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thư Dư vội vàng thừa lúc này kéo Phó Chước nói tạm biệt với anh chị họ.
Thẩm Thư Dư khó tránh khỏi hơi nhiều chuyện, chờ đi xa rồi cô nói với Phó Chước: “Lúc ấy em còn cảm thấy chị họ kết hôn vội vàng quá, bây giờ em lại cảm thấy hai người họ ở bên nhau rất tốt.”
Phó Chước vô tư gật đầu, ngược lại hỏi Thẩm Thư Dư: “Vậy em định khi nào kết hôn với anh?”
Buổi trưa ngày hè trời nắng chang chang, thành phố Phong Châu có tiếng là lò lửa lớn, tới tháng bảy ngoài trời cực nóng đến mức có thể khiến người ta nghi ngờ cuộc sống. Người đứng trên đường giống như là muốn tan chảy.
Qua lại một hồi toàn thân Thẩm Thư Dư ra mồ hôi, mồ hôi dinh dính trên người khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Tuy rằng lúc tập múa thường xuyên đổ mồ hôi đầy người, nhưng khác với cái này.
Về tới biệt thự Thẩm Thư Dư chuẩn bị đi tắm thì bị Phó Chước giữ lại đè trên tường hôn.
Thực ra cô cũng rất thích anh hôn, trước đó ở quán ăn Nhật cô không thả lỏng, cứ lo sợ nhân viên phục vụ sẽ tiến vào. Nhưng lúc này cô cảm thấy trên người mình đầy mồ hôi, thế là đẩy Phó Chước: “Em đi tắm trước đã.”
Phó Chước nâng lên khuôn mặt Thẩm Thư Dư mỉm cười, ý tứ mờ ám: “Được, anh chờ em.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng hé miệng cắn môi Phó Chước, cô thở hổn hển nói: “Em không phải ý đó.”
“Vậy là ý gì?”
“Thì là…” Sao cứ cảm thấy càng nói càng loạn nhỉ.
Thẩm Thư Dư dứt khoát giãy dụa tránh khỏi lồng ngực của Phó Chước, cô quen đường chạy lên lầu đi tắm rửa.
Ở đây có đầy đủ đồ đạc của cô, Phó Chước còn đặc biệt làm cho cô một tủ quần áo, sợ hôm nào cô ở đây không có quần áo thích mặc. Không chỉ vậy, còn có sản phẩm chăm sóc da, cũng có đồ trang điểm, tất cả đều đặt trong gian phòng thuộc về cô.
Thừa dịp Thẩm Thư Dư đi tắm, Phó Chước cất đi đồ đạc vừa mua ở siêu thị. Cái nên đặt ở tủ lạnh thì bỏ trong tủ lạnh, còn phải chuẩn bị một chút nguyên liệu để buổi tối hai người ở nhà nấu ăn.
Sau khi làm xong mọi việc anh quay đầu nhìn ngôi nhà của mình, anh thỏa mãn cong lên khóe môi. Đột nhiên cảm thấy trong nhà hình như có hơi người.
Buổi trưa mùa hè ngủ trưa là thích hợp nhất. Phó Chước không có thói quen ngủ trưa, nhưng bởi vì Thẩm Thư Dư hiện tại anh đặc biệt thích ngủ trưa. Bởi vì khi ngủ có thể có thêm lợi ích.
Hai người tắm rửa mau lẹ, toàn thân mang theo vẻ khoan khoái. Nhiệt độ trong nhà thoải mái mát mẻ, lúc nằm trên giường còn phải đắp một tấm chăn mỏng.
Hơi thở Phó Chước ập tới, cơ thể cao lớn bao phủ trên người Thẩm Thư Dư, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu nói: “Trong thời gian này em có nhớ chồng không?”
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu, hơi thẹn thùng: “Nhớ.”
Phó Chước vui sướng: “Nhớ thế nào?”
Thẩm Thư Dư ngửa đầu hôn anh một cái, mỉm cười ngọt ngào không trả lời.
Đương nhiên là nhớ anh rồi.
Lúc ở trường, cho dù hai người có bận đến đâu gần như mỗi ngày đều sẽ gặp mặt. Không giống như kỳ nghỉ hè này, suốt hai tuần liền không gặp mặt.
Có mấy lần Thẩm Thư Dư đều mơ thấy Phó Chước, thậm chí còn mơ thấy rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Hơn nữa ở trong mộng cô còn mơ thấy bờ vai rộng lớn của Phó Chước, cánh tay mạnh mẽ của anh… Cô cảm thấy mình có hơi biến thái.
Mà hiện tại Phó Chước đang ở ngay trước mặt mình.
Nóng cháy, chân thật.
Hai người ôm nhau vuốt ve một lúc, Phó Chước bắt đầu không thành thật. Mùa hè quần áo mỏng manh, chuyện tiếp theo gần như là nước chảy thành sông.
Cách lần đầu tiên của hai người đã hai tuần, đối với Phó Chước vừa mới khai trai quả thật là chuyện thống khổ nhất trên thế giới này. Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời không phải là chưa từng có được, mà là không thể có được sau khi đã có nó. Phó Chước sau khi nếm được mùi vị tuyệt vời lần đó thì hoàn toàn đắm chìm, nhưng khổ cái là Thẩm Thư Dư không ở bên cạnh.
Khi kết thúc Thẩm Thư Dư nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Phó Chước vắt khăn nóng lau người cho cô tử tế, còn nghiêm túc kiểm tra một lượt. Lần đầu tiên anh không biết khống chế, hại cô đau đớn xác thịt một tí, cho nên hôm nay anh càng dịu dàng cẩn thận hơn.
“Em không khó chịu ở đâu chứ?” Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư nhỏ nhẹ hỏi. Anh dịu dàng lại săn sóc, hình thành sự tương phản rõ ràng với ngoại hình cứng rắn.
Cô còn một chút ý thức, lẩm bẩm một tiếng.
Phó Chước có lẽ nghe rõ cô nói gì, trong lòng mới anh yên tâm ôm lấy cô cùng nhau ngủ trưa.
Thời gian buổi chiều nhàn nhã, điều này không coi như chuyện xa xỉ gì đối với Phó Chước. Nhưng điều xa xỉ chính là người con gái anh yêu nằm trong lòng. Thời gian hai người ở bên nhau cũng không ngắn, nhưng thời gian như hiện tại thì không nhiều lắm.
Không lo không sầu, thế là giấc ngủ này kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Khi hai người tỉnh lại thì đã chập tối. Thẩm Thư Dư tỉnh dậy trước, cô đưa mắt nhìn di động của mình, trên đó có vài tin nhắn đều là gia đình gửi tới.
Hôm nay cô quay về trường, ông ngoại và bà ngoại đều thương cô quá vất vả. Cho nên trước khi xuất phát về trường hai cụ căn dặn nhiều lần nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân. Mấy tin nhắn kia đại khái cũng là bảo Thẩm Thư Dư lúc ở phòng ký túc một mình nên chú ý nhiều hơn.
Nhưng ở đây còn có mấy tin nhắn do chị họ Thẩm Cửu Cửu gửi tới.
[Em về trường chưa?]
[Bây giờ chị đang ở thành phố Phong Châu, buổi tối mời em ăn một bữa cơm nhé?]
Hai tin nhắn này gửi qua từ hai tiếng trước. Nghĩ đến chuyện hai tiếng trước, Thẩm Thư Dư đỏ mặt.
Vài phút trước Thẩm Cửu Cửu lại gửi qua hai tin nhắn.
[Em đang bận sao?]
[Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời chị nhé (#^. ^#)]
Thẩm Thư Dư nằm nghiêng trên giường xem di động vội vàng trả lời Thẩm Cửu Cửu: [Việc đó… ban nãy em đang ngủ trưa.]
[Không cần phiền tới chị đâu.]
Thẩm Cửu Cửu trả lời nhanh chóng: [Học kỳ trước chúng ta gặp mặt không được mấy lần, dù gì em là người thân duy nhất của chị ở thành phố Phong Châu, chị phải chăm sóc em nhiều một tí.]
Học kỳ trước Thẩm Thư Dư vừa bận rộn tập luyện vũ đạo vừa dành thời gian ở cùng Phó Chước, quả thật không gặp mặt Thẩm Cửu Cửu được mấy lần. Tuy rằng nói hai người đều ở thành phố Phong Châu, nhưng thời gian tụ tập lại rất ít.
Hiện tại là kỳ nghỉ hè, trong trường gần như không có ai. Thẩm Cửu Cửu cũng nghe người trong nhà nói qua một thời gian nữa Thẩm Thư Dư sẽ tham gia cuộc thi vũ đạo, bởi vậy chị ấy mới biết giờ cô đang ở thành phố Phong Châu. Thế là Thẩm Cửu Cửu muốn quan tâm em họ hơn, thậm chí muốn đón cô về nhà mình ở.
Thẩm 99: [Nghỉ hè ở lại ký túc xá trường có tiện không? Nếu không tiện thì sang nhà chị ở.]
Tiểu Ngư Nhi: [Ở trường rất tiện ạ. Em cảm ơn chị.]
Thẩm 99: [Sao chị thấy em xa cách với chị thế?]
Tiểu Ngư Nhi: [Không có đâu.]
Tiểu Ngư Nhi: [ngượng ngùng.jpg]
Thực ra Thẩm Thư Dư là một người rất không thích làm phiền người khác. Hồi nhỏ tuy rằng quan hệ với Thẩm Cửu Cửu rất tốt, nhưng suy cho cùng sau khi lớn lên liên hệ ít dần, vả lại cô là một người cực kỳ chậm nhiệt. Song, Thẩm Cửu Cửu thì không như vậy, chị ấy luôn rất nhiệt tình. Đối với người chị họ của mình, Thẩm Thư Dư cũng thích chị ấy từ đáy lòng.
Thẩm 99: [Buổi tối em đưa bạn trai tới luôn đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.]
Tiểu Ngư Nhi: [Hở? Thật sự không cần phiền thế đâu chị.]
Thẩm 99: [Cần mà, để chị kiểm định giúp em.]
Hai người trò chuyện qua lại một lúc, chưa đến một lát Thẩm Thư Dư cảm giác được bàn tay Phó Chước đang vuốt ve sau người mình.
Anh dậy rồi.
Thẩm Thư Dư nhẹ giọng: “Em đánh thức anh hả?”
“Không có.”
Anh tự nhiên tỉnh lại, cảm thấy giấc ngủ này rất thoải mái.
Phó Chước kéo thắt lưng Thẩm Thư Dư qua dính sát người mình, bờ môi anh kề sát bên tai cô: “Trò chuyện với ai vui thế?”
Thẩm Thư Dư đáp: “Chị họ của em Thẩm Cửu Cửu.”
Phó Chước biết Thẩm Cửu Cửu, anh đã nghe Thẩm Thư Dư kể lại chuyện kết hôn chớp nhoáng của người chị họ này.
Thẩm Thư Dư xoay người lại nhìn Phó Chước, nói: “Chị họ em nói buổi tối mời chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh muốn đi không?”
“Anh sao cũng được.” Phó Chước thẳng thắn.
Có đi hay không cũng không quan trọng, cơ mà chỉ cần cô muốn anh đi thì anh nhất định sẽ đi.
Trên di động còn tin nhắn của chị họ gửi tới liên tục. Cuối cùng Thẩm Thư Dư đồng ý cùng nhau đi ăn tối.
Trước khi ra cửa Thẩm Thư Dư đặc biệt bảo Phó Chước ăn mặc thỏa đáng, cái này coi như gặp mặt người lớn.
Phó Chước đứng trước gương để Thẩm Thư Dư sửa soạn cho mình. Ngoại hình của anh điển trai, tóc ngắn, căn bản không cần chải chuốt. Về phần quần áo, mùa hè mặc ít, chỉ cần đơn giản nhẹ nhàng là được rồi.
Thẩm Thư Dư sửa soạn cho anh xong thì tự mình cũng đi thay một chiếc váy.
Lúc hai người ra cửa mặt trời đã lặn, nắng chiều nóng bức còn tản ra hơi nóng còn lại của nó.
Thẩm Cửu Cửu có tác phong đĩnh đạc, chị ấy hẹn tại một quán tôm hùm đất, nói là mùa hè ăn tôm hùm đất mới là chuyện sảng khoái nhất.
Kết quả đây cũng là lần đầu tiên trong đời Phó Chước tiếp xúc với loại sinh vật tôm hùm đất này. Con người anh thực ra có chút tính tình cậu ấm, điểm ấy Thẩm Thư Dư đã biết từ lâu. Với tính tình cậu ấm của anh, nói không ăn được đồ ăn của khách sạn năm sao thì tuyệt đối sẽ không đụng tới lần nữa.
Bởi vì trước đó biết sẽ đi ăn tôm hùm đất, Thẩm Thư Dư còn đặc biệt hỏi Phó Chước anh có chấp nhận được không. Phó Chước lại tỏ vẻ thờ ơ, nói cái này có gì không chấp nhận được chứ.
Lúc đến nơi chỉ thấy một mình Thẩm Cửu Cửu, Thẩm Thư Dư bèn tò mò hỏi: “Anh rể đâu ạ? Chưa tới sao?”
Thẩm Cửu Cửu vừa chào hỏi mời Thẩm Thư Dư và Phó Chước ngồi xuống, vừa nói: “Hôm nay anh ấy bận lắm, cho nên chị không có mời anh ấy, đoán chừng anh ấy xong việc rồi sẽ chủ động tới tìm chị.”
Phó Chước và Thẩm Cửu Cửu là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lạ là ấn tượng của bọn họ về đối phương đều rất tốt.
Cả buổi tối Phó Chước gần như không nói gì nhiều, chỉ là im lặng đeo bao tay lột vỏ tôm cho Thẩm Thư Dư. Ban đầu anh không tính là linh hoạt, nhưng sau đó như là nắm vững kỹ xảo, lột vỏ con này hết con khác, dáng dấp trông rất nghiêm túc.
Sau đó Thẩm Thư Dư có phần băn khoăn, luôn bảo anh đừng lột vỏ nữa, nhưng anh như là rất thích thú.
Mấy cô gái ở bàn bên cạnh hình như đều ghen tị, nhỏ giọng lẩm bẩm có bạn trai giúp lột vỏ tôm thật là tốt. Huống hồ còn là anh bạn trai bảnh bao như vậy.
Thẩm Thư Dư không phải không nghe được, thậm chí sau khi nghe được trong lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Ừ, bạn trai của cô thật sự tốt lắm.
Khi ăn xong bữa này thì chồng của Thẩm Cửu Cửu quả nhiên xuất hiện.
Lúc Hạ Thần đến anh ấy mặc một bộ âu phục phẳng phiu, là mới vừa họp xong. Bởi vì biết bên này chuẩn bị tan cuộc, anh ấy không nói hai lời gọi nhân viên tới thanh toán.
“Anh ăn cơm chưa?” Thẩm Cửu Cửu hỏi Hạ Thần.
Hạ Thần lắc đầu, nói: “Còn chưa.”
“Ơ kìa, sao vậy được.” Thẩm Cửu Cửu kéo Hạ Thần ngồi xuống, kêu người gọi món ăn, “Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói ngay.”
Khuôn mặt Hạ Thần tràn đầy yêu thương nhìn Thẩm Cửu Cửu, anh ấy đồng ý gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thư Dư vội vàng thừa lúc này kéo Phó Chước nói tạm biệt với anh chị họ.
Thẩm Thư Dư khó tránh khỏi hơi nhiều chuyện, chờ đi xa rồi cô nói với Phó Chước: “Lúc ấy em còn cảm thấy chị họ kết hôn vội vàng quá, bây giờ em lại cảm thấy hai người họ ở bên nhau rất tốt.”
Phó Chước vô tư gật đầu, ngược lại hỏi Thẩm Thư Dư: “Vậy em định khi nào kết hôn với anh?”
Danh sách chương