Hôm sau, trong khi Lương Tuấn Long đi gặp gỡ các đối tác của Viễn Thông Tổ hợp để bàn việc làm ăn, thì bọn Mizu đưa Giang Phong đi tham quan núi Phú Sĩ, một danh thắng, đồng thời cũng là biểu tượng nổi tiếng của Nhật Bản.
Đến Nhật Bản mà không đến tham quan núi Phú Sĩ thì cũng uổng chuyến đi.
Triệu Anh Khoa sẽ chỉ huy đội cận vệ phối hợp với lực lượng bảo vệ của nhà Nakamura phụ trách việc bảo vệ bọn Giang Phong.
Núi Phú Sĩ (富士山 – Phú Sĩ Sơn, Fuji san hay Fuji Yama) trải dài trên địa phận hai huyện Shizuoka và Yamanashi, ở phía tây nam Tokyoto.
Đây là một núi lửa còn sống và là ngọn núi cao nhất của Nhật Bản, với độ cao tuyệt đối : 3.776 mét.
Đỉnh núi Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ, tạo nên một vẻ đẹp hùng vĩ, tráng lệ.
Dưới chân núi có 5 hồ nước ngọt lớn, gọi chung là Phú Sĩ Ngũ Hồ, bao gồm : Kawaguchi, Yamanaka, Sai, Motosu và Shoji.
Cùng với hồ Ashi ở gần đó, chúng đã tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp cho ngọn núi.
Núi Phú Sĩ là một ngọn núi linh thiêng của Nhật Bản ngay từ thời cổ đại, và người xưa đã cấm phụ nữ lên núi cho đến kỳ nguyên Minh Trị.
Đương nhiên ngày nay mọi người đều có thể lên núi.
Lúc này, Giang Phong đang cùng bọn Mizu hăng hái leo núi, đương nhiên cũng chỉ leo từ từ, chầm chậm, vừa du ngoạn vừa hoạt động thân thể.
Cả bọn leo núi theo một con đường riêng, ở nơi vắng vẻ, không có du khách xuất hiện.
Ở đây cũng không có những con đường do nhân công khai thác, không có các bản hướng dẫn cắm bên đường, không có các trang thiết bị phục vụ, và cũng có nhiều chỗ khó đi, nhiều đoạn dốc khó leo.
Nhưng do có chuyên nghiệp nhân viên hướng dẫn nên mọi người cũng không sợ bị lạc.
Giang Phong quay đầu nhìn đại đội bảo vệ mãn sơn biến dã theo ở phía sau, cảm thán :
- Thật là tráng quán nha.
Masashi nhìn thấy bảo vệ của nhà mình khí sắc không được tốt bằng số cận vệ của Giang Phong, hành động cũng không được linh hoạt bằng, lắc đầu nói :
- Tiểu muội nghe nói đội bảo vệ của ca ca thân thủ lợi hại hơn cả đội bảo vệ của nhà tiểu muội nữa.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Bọn họ đều được tuyển từ lực lượng tinh anh của quân đội Việt Nam, thân thủ đương nhiên không tệ.
Có điều, công tác bảo vệ chưa chắc chuyên nghiệp bằng bảo vệ ở nhà hiền muội.
Công tác bảo vệ không phải chỉ dựa vào thân thủ không thôi.
Masashi nói :
- Nhưng nếu cần đánh nhau thì bọn họ vẫn lợi hại hơn.
Bảo vệ chủ yếu là phụ trách đánh nhau với kẻ xấu nha.
Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười.
Từ trên núi nhìn xuống, rừng xanh bát ngát, mặt hồ sóng biếc mênh mông, khiến tâm cảnh con người mở rộng không ít.
Bọn Giang Phong vừa leo núi, vừa trò chuyện, nên cũng không thấy đường xa, không thấy mệt mỏi.
Chỉ có điều từ chân núi lên đến đỉnh núi lại mất đến cả ngày.
Nhưng khi đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, mọi người chợt có được ít nhiều thành tựu cảm.
Thông thường, các du khách thường chọn leo núi vào ban đêm, để có thể ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc từ trên đỉnh núi.
Nhưng vì ban đêm khó bảo vệ, nên bọn Giang Phong leo núi vào ban ngày.
Và đến xế chiều thì mọi người xuống núi.
Xuống núi ít mất thời gian hơn.
Dưới chân núi có một trang viên của nhà Mizu, nằm cạnh hồ Motosu.
Tối đó mọi người tạm nghỉ tại đấy.
Có thêm lực lượng bảo vệ của nhà Mizu ở đấy gia nhập, đội ngũ bảo vệ trở nên hùng hậu hơn.
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy sớm, đi thuyền trên mặt hồ để ngắm cảnh bình minh.
Hồ Motosu có độ sâu 140 mét, là hồ sâu nhất trong Phú Sĩ Ngũ Hồ và sâu thứ chín trong số các hồ ở Nhật Bản.
Hồ rộng khoảng 4,7 kilômét vuông.
Đây là hồ có bóng núi Phú Sĩ trên mặt nước đẹp nhất.
Cảnh hồ này với hình núi Phú Sĩ soi bóng được đưa vào mặt sau của tờ 1.000 yên trong seri E và tờ 5.000 yên trong seri D.
Và quan trọng hơn, nơi đây không có nhiều du khách.
Hồ Kawaguchi ở phía đông mới là địa điểm thu hút nhiều du khách nhất bởi đó là nơi nghỉ ngơi lý tưởng sau hành trình leo núi và xuống núi Phú Sĩ đầy gian khổ.
Và hồ Kawaguchi cũng là nơi thu hút nhiều người đam mê môn câu cá.
Dưới chân núi Phú Sĩ còn có khu rừng Aokigahara nổi tiếng.
Do cũng ở cạnh bên, bọn Mizu lại dẫn Giang Phong đến đó tham quan.
Aokigahara (青木ヶ原 - Thanh Mộc Nguyên), hay còn được gọi là Kuroi Jukai (黒い 树海 – Hắc Thụ Hải), là một khu rừng nguyên sinh rộng 35 kilômét vuông nằm dưới chân núi Phú Sĩ.
Đặc biệt, rừng Aokigahara có những hang động đóng băng quanh năm.
Một vài hang động trong số đó là các điểm đến du lịch phổ biến.
Do cây cối rậm rạp, kín gió, và không có một loài động vật hoang dã nào, khu rừng yên tĩnh đến lạ kỳ.
Khu rừng này có một lịch sử gắn liền với ác ma, ma quỷ và yêu tinh trong thần thoại Nhật Bản (ác ma là ma tộc thiện trường lực lượng, tức là đầu óc giản đan, tứ chi phát triển; ma quỷ là ma tộc thiện trường trí tuệ, chuyên lừa gạt kẻ khác; còn yêu tinh cũng là yêu quái, yêu tộc, tức là động vật, thực vật, đất đá, … tu luyện thành tinh).
Trong khi du ngoạn, Masashi đã từng nói :
- Ca ca, theo truyền thuyết thì ma quỷ và yêu tinh vẫn thường xuất hiện trong khu rừng này đó.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Vậy các vị hiền muội có sợ không nào ?
Masashi nói :
- Không sợ !
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Sao lại không sợ ? Ma quỷ đó nha ! Ma quỷ rất đáng sợ đó.
Masashi nói :
- Ở đây nhiều người như thế, ma quỷ không dám đến đâu.
Ma quỷ chỉ có thể lừa gạt những người đi một mình ở nơi hoang vắng mà thôi.
Còn Mizu lại nói :
- Ở đây có ca ca mà, tiểu muội không sợ gì hết.
Masashi lại nói :
- Khu rừng này còn được rất nhiều người chọn để tự tử đó nha.
Nghe nói những người chết trong này, vong hồn sẽ mãi mãi ở lại đây, lảng vảng khắp nơi đó.
Mizu nắm chặt tay Giang Phong, lẩm bẩm nói :
- Không sợ.
Ban ngày vong hồn không thể nào xuất hiện được.
Không sợ.
Giang Phong khẽ cười, an ủi :
- Phải đó.
Vong hồn không thể xuất hiện giữa ban ngày, mà vong hồn cũng rất sợ đông người đó.
Người đông, dương khí mạnh, đối với vong hồn rất có hại.
Giang Phong cùng bọn Mizu đi du ngoạn ở khu vực núi Phú Sĩ mấy ngày, rồi sau đó đến thăm Kyoto (thành phố Kyoto, thuộc phủ Kyoto).
Ở Nhật Bản giao thông thuận lợi, nên đi lại giữa các nơi rất dễ dàng.
Là cố đô của Nhật Bản, ở Kyoto có rất nhiều danh thắng đáng để tham quan.
Đã thăm núi thì cũng nên viếng chùa.
Nhất là chùa ở Nhật Bản có những phong cách rất đặc sắc.
Ở Kyoto có ngôi chùa Kinkakuji rất nổi tiếng, bởi có ngôi lầu được dát vàng rất đẹp.
Kinkakuji (金閣寺 - Kim Các Tự) là tên phổ thông của Rokuonji (鹿苑寺 - Lộc Uyển Tự).
Kiến trúc nguyên thủy xây dựng vào năm 1397, vốn dùng làm nơi an dưỡng của Shogun Ashikaga Yoshimitsu.
Con ông đã cho đổi hành cung làm thiền viện cho phái Lâm Tế.
Còn ngôi Kinkaku (Kim Các) trong khuôn viên chùa chỉ là một trong nhiều công trình kiến trúc ở chùa.
Ngôi lầu có ba tầng, soi bóng xuống ao Kyokochi (鏡池 - Kính Trì).
Vách ngôi lầu hai tầng này đều được dát vàng lá rực rỡ nên ngôi lầu mới có tên là Lầu Vàng.
Cảnh trí lầu, hồ, vườn và lối đi trông rất hài hòa mỹ thuật.
Đứng trước ngôi Lầu Vàng, thấy Giang Phong ngắm nhìn rất lâu, Masashi nói :
- Hồi năm 1950, ngôi lầu này đã bị một vị sư nổi lửa đốt cháy rụi đó.
Phần kiến trúc hiện thấy là được xây dựng lại vào năm 1955.
Đến năm 1987, nhà chùa dát thêm một lớp vàng mới và sửa chữa nội thất.
Sang năm 2003 thì trùng tu phần mái.
Giang Phong hỏi :
- Nhà sư đó sau thế nào ?
Masashi nói :
- Nhà sư sau đó định tự tử nhưng không thành, rồi bị bắt.
Mẹ của nhà sư cũng bị tra hỏi.
Trên đường về, bà đã nhảy từ xe lửa, gieo mình xuống sông tự tử.
Còn nhà sư thì bị tuyên án 7 năm tù.
Trong khi chịu án, ông ấy đã chết vì bệnh trong trại giam vào năm 1956.
Nori nói thêm :
- Câu chuyện ly kỳ đó đã được nhà văn Mishima Yukio phóng tác thành cuốn tiểu thuyết Kinkakuji đó.
Tương ứng với Kinkakuji có Ginkakuji (银阁寺 – Ngân Các Tự), tên chính thức là Jishoji (慈照寺 – Từ Chiếu Tự), do Shogun Ashikaga Yoshimasa xây dựng để làm nơi nghỉ hưu, sau được chuyển làm thiền viện của phái Lâm Tế.
Ngôi chùa này cũng ở Kyoto, có Kannonden là kiến trúc ngôi đền chính, cấu trúc mô phỏng theo Kinkaku, theo kế hoạch sẽ dát bạc lên mái, nhưng rồi kế hoạch đó đã không được thực hiện, nhưng kiến trúc của chùa cũng rất đẹp.
Rời Kyoto, mọi người sang Nara viếng thăm một quốc bảo của Nhật Bản : Horyuji (法隆寺 - Pháp Long Tự), tên đầy đủ là Horyu Gakumonji (法隆学問寺 - Pháp Long học vấn tự), do Thánh Đức Thái tử chủ trì xây dựng từ năm 607, thời kỳ Asuka.
Ngôi chùa này nổi tiếng vì có một số ngôi nhà bằng gỗ cổ nhất thế giới, là nơi được tiến hành nghi lễ nhiều nhất tại Nhật Bản, được UNESCO công nhận là di sản thế giới, chính phủ Nhật Bản công nhận đây là quốc bảo.
Giang Phong chỉ ở lại Nhật Bản một tuần, nên chỉ đi thăm viếng được vài nơi.
Công việc giao hết cho Lương Tuấn Long xử lý, Giang Phong chỉ đi chơi cùng Mizu, Nori và Masashi, nhưng cả ba vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cuối cùng, Mizu đòi đến mùa hè sẽ sang Việt Nam thăm Giang Phong.
Sau đó, bọn Giang Phong rời Nhật Bản, trở về Việt Nam.
có thể bạn chưa biết
Tokyo và Tokyoto khác nhau thế nào ?
Tokyoto (Đông Kinh Đô) là thủ đô của Nhật Bản, là đơn vị hành chính cấp 1 theo hệ thống đô đạo phủ huyện.
Tokyoto có 26 thành phố chính thức ở phía tây và 1 thành phố không chính thức (thành phố Tokyo) ở phía đông; các thành phố này là đơn vị hành chính cấp 2.
Thành phố Tokyo (Tokyoshi, Đông Kinh Thị) không chính thức vì nó không có tư cách pháp nhân, không có chính quyền (bị giải thể vào năm 1943).
Dưới các thành phố này là các ku (tương đương với quận ở Việt Nam và khu ở Trung Quốc), là đơn vị hành chính cấp 3.
Nhưng tất cả các ku đều không có tư cách pháp nhân, không được xem là đơn vị hành chính chính thức, trừ các ku ở thành phố Tokyo.
nên các ku này còn gọi là tokubetsu ku (đặc biệt khu).
Các đặc biệt khu Tokyo trực thuộc Tokyoto quản lý, nhưng lại là đơn vị hành chính cấp 3.
Giữa Tokyo và Tokyoto cũng giống như thành phố Cà Mau và tỉnh Cà Mau vậy, tuy cũng là Cà Mau, nhưng lớn nhỏ khác nhau.
Đến Nhật Bản mà không đến tham quan núi Phú Sĩ thì cũng uổng chuyến đi.
Triệu Anh Khoa sẽ chỉ huy đội cận vệ phối hợp với lực lượng bảo vệ của nhà Nakamura phụ trách việc bảo vệ bọn Giang Phong.
Núi Phú Sĩ (富士山 – Phú Sĩ Sơn, Fuji san hay Fuji Yama) trải dài trên địa phận hai huyện Shizuoka và Yamanashi, ở phía tây nam Tokyoto.
Đây là một núi lửa còn sống và là ngọn núi cao nhất của Nhật Bản, với độ cao tuyệt đối : 3.776 mét.
Đỉnh núi Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ, tạo nên một vẻ đẹp hùng vĩ, tráng lệ.
Dưới chân núi có 5 hồ nước ngọt lớn, gọi chung là Phú Sĩ Ngũ Hồ, bao gồm : Kawaguchi, Yamanaka, Sai, Motosu và Shoji.
Cùng với hồ Ashi ở gần đó, chúng đã tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp cho ngọn núi.
Núi Phú Sĩ là một ngọn núi linh thiêng của Nhật Bản ngay từ thời cổ đại, và người xưa đã cấm phụ nữ lên núi cho đến kỳ nguyên Minh Trị.
Đương nhiên ngày nay mọi người đều có thể lên núi.
Lúc này, Giang Phong đang cùng bọn Mizu hăng hái leo núi, đương nhiên cũng chỉ leo từ từ, chầm chậm, vừa du ngoạn vừa hoạt động thân thể.
Cả bọn leo núi theo một con đường riêng, ở nơi vắng vẻ, không có du khách xuất hiện.
Ở đây cũng không có những con đường do nhân công khai thác, không có các bản hướng dẫn cắm bên đường, không có các trang thiết bị phục vụ, và cũng có nhiều chỗ khó đi, nhiều đoạn dốc khó leo.
Nhưng do có chuyên nghiệp nhân viên hướng dẫn nên mọi người cũng không sợ bị lạc.
Giang Phong quay đầu nhìn đại đội bảo vệ mãn sơn biến dã theo ở phía sau, cảm thán :
- Thật là tráng quán nha.
Masashi nhìn thấy bảo vệ của nhà mình khí sắc không được tốt bằng số cận vệ của Giang Phong, hành động cũng không được linh hoạt bằng, lắc đầu nói :
- Tiểu muội nghe nói đội bảo vệ của ca ca thân thủ lợi hại hơn cả đội bảo vệ của nhà tiểu muội nữa.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Bọn họ đều được tuyển từ lực lượng tinh anh của quân đội Việt Nam, thân thủ đương nhiên không tệ.
Có điều, công tác bảo vệ chưa chắc chuyên nghiệp bằng bảo vệ ở nhà hiền muội.
Công tác bảo vệ không phải chỉ dựa vào thân thủ không thôi.
Masashi nói :
- Nhưng nếu cần đánh nhau thì bọn họ vẫn lợi hại hơn.
Bảo vệ chủ yếu là phụ trách đánh nhau với kẻ xấu nha.
Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười.
Từ trên núi nhìn xuống, rừng xanh bát ngát, mặt hồ sóng biếc mênh mông, khiến tâm cảnh con người mở rộng không ít.
Bọn Giang Phong vừa leo núi, vừa trò chuyện, nên cũng không thấy đường xa, không thấy mệt mỏi.
Chỉ có điều từ chân núi lên đến đỉnh núi lại mất đến cả ngày.
Nhưng khi đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, mọi người chợt có được ít nhiều thành tựu cảm.
Thông thường, các du khách thường chọn leo núi vào ban đêm, để có thể ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc từ trên đỉnh núi.
Nhưng vì ban đêm khó bảo vệ, nên bọn Giang Phong leo núi vào ban ngày.
Và đến xế chiều thì mọi người xuống núi.
Xuống núi ít mất thời gian hơn.
Dưới chân núi có một trang viên của nhà Mizu, nằm cạnh hồ Motosu.
Tối đó mọi người tạm nghỉ tại đấy.
Có thêm lực lượng bảo vệ của nhà Mizu ở đấy gia nhập, đội ngũ bảo vệ trở nên hùng hậu hơn.
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy sớm, đi thuyền trên mặt hồ để ngắm cảnh bình minh.
Hồ Motosu có độ sâu 140 mét, là hồ sâu nhất trong Phú Sĩ Ngũ Hồ và sâu thứ chín trong số các hồ ở Nhật Bản.
Hồ rộng khoảng 4,7 kilômét vuông.
Đây là hồ có bóng núi Phú Sĩ trên mặt nước đẹp nhất.
Cảnh hồ này với hình núi Phú Sĩ soi bóng được đưa vào mặt sau của tờ 1.000 yên trong seri E và tờ 5.000 yên trong seri D.
Và quan trọng hơn, nơi đây không có nhiều du khách.
Hồ Kawaguchi ở phía đông mới là địa điểm thu hút nhiều du khách nhất bởi đó là nơi nghỉ ngơi lý tưởng sau hành trình leo núi và xuống núi Phú Sĩ đầy gian khổ.
Và hồ Kawaguchi cũng là nơi thu hút nhiều người đam mê môn câu cá.
Dưới chân núi Phú Sĩ còn có khu rừng Aokigahara nổi tiếng.
Do cũng ở cạnh bên, bọn Mizu lại dẫn Giang Phong đến đó tham quan.
Aokigahara (青木ヶ原 - Thanh Mộc Nguyên), hay còn được gọi là Kuroi Jukai (黒い 树海 – Hắc Thụ Hải), là một khu rừng nguyên sinh rộng 35 kilômét vuông nằm dưới chân núi Phú Sĩ.
Đặc biệt, rừng Aokigahara có những hang động đóng băng quanh năm.
Một vài hang động trong số đó là các điểm đến du lịch phổ biến.
Do cây cối rậm rạp, kín gió, và không có một loài động vật hoang dã nào, khu rừng yên tĩnh đến lạ kỳ.
Khu rừng này có một lịch sử gắn liền với ác ma, ma quỷ và yêu tinh trong thần thoại Nhật Bản (ác ma là ma tộc thiện trường lực lượng, tức là đầu óc giản đan, tứ chi phát triển; ma quỷ là ma tộc thiện trường trí tuệ, chuyên lừa gạt kẻ khác; còn yêu tinh cũng là yêu quái, yêu tộc, tức là động vật, thực vật, đất đá, … tu luyện thành tinh).
Trong khi du ngoạn, Masashi đã từng nói :
- Ca ca, theo truyền thuyết thì ma quỷ và yêu tinh vẫn thường xuất hiện trong khu rừng này đó.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Vậy các vị hiền muội có sợ không nào ?
Masashi nói :
- Không sợ !
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Sao lại không sợ ? Ma quỷ đó nha ! Ma quỷ rất đáng sợ đó.
Masashi nói :
- Ở đây nhiều người như thế, ma quỷ không dám đến đâu.
Ma quỷ chỉ có thể lừa gạt những người đi một mình ở nơi hoang vắng mà thôi.
Còn Mizu lại nói :
- Ở đây có ca ca mà, tiểu muội không sợ gì hết.
Masashi lại nói :
- Khu rừng này còn được rất nhiều người chọn để tự tử đó nha.
Nghe nói những người chết trong này, vong hồn sẽ mãi mãi ở lại đây, lảng vảng khắp nơi đó.
Mizu nắm chặt tay Giang Phong, lẩm bẩm nói :
- Không sợ.
Ban ngày vong hồn không thể nào xuất hiện được.
Không sợ.
Giang Phong khẽ cười, an ủi :
- Phải đó.
Vong hồn không thể xuất hiện giữa ban ngày, mà vong hồn cũng rất sợ đông người đó.
Người đông, dương khí mạnh, đối với vong hồn rất có hại.
Giang Phong cùng bọn Mizu đi du ngoạn ở khu vực núi Phú Sĩ mấy ngày, rồi sau đó đến thăm Kyoto (thành phố Kyoto, thuộc phủ Kyoto).
Ở Nhật Bản giao thông thuận lợi, nên đi lại giữa các nơi rất dễ dàng.
Là cố đô của Nhật Bản, ở Kyoto có rất nhiều danh thắng đáng để tham quan.
Đã thăm núi thì cũng nên viếng chùa.
Nhất là chùa ở Nhật Bản có những phong cách rất đặc sắc.
Ở Kyoto có ngôi chùa Kinkakuji rất nổi tiếng, bởi có ngôi lầu được dát vàng rất đẹp.
Kinkakuji (金閣寺 - Kim Các Tự) là tên phổ thông của Rokuonji (鹿苑寺 - Lộc Uyển Tự).
Kiến trúc nguyên thủy xây dựng vào năm 1397, vốn dùng làm nơi an dưỡng của Shogun Ashikaga Yoshimitsu.
Con ông đã cho đổi hành cung làm thiền viện cho phái Lâm Tế.
Còn ngôi Kinkaku (Kim Các) trong khuôn viên chùa chỉ là một trong nhiều công trình kiến trúc ở chùa.
Ngôi lầu có ba tầng, soi bóng xuống ao Kyokochi (鏡池 - Kính Trì).
Vách ngôi lầu hai tầng này đều được dát vàng lá rực rỡ nên ngôi lầu mới có tên là Lầu Vàng.
Cảnh trí lầu, hồ, vườn và lối đi trông rất hài hòa mỹ thuật.
Đứng trước ngôi Lầu Vàng, thấy Giang Phong ngắm nhìn rất lâu, Masashi nói :
- Hồi năm 1950, ngôi lầu này đã bị một vị sư nổi lửa đốt cháy rụi đó.
Phần kiến trúc hiện thấy là được xây dựng lại vào năm 1955.
Đến năm 1987, nhà chùa dát thêm một lớp vàng mới và sửa chữa nội thất.
Sang năm 2003 thì trùng tu phần mái.
Giang Phong hỏi :
- Nhà sư đó sau thế nào ?
Masashi nói :
- Nhà sư sau đó định tự tử nhưng không thành, rồi bị bắt.
Mẹ của nhà sư cũng bị tra hỏi.
Trên đường về, bà đã nhảy từ xe lửa, gieo mình xuống sông tự tử.
Còn nhà sư thì bị tuyên án 7 năm tù.
Trong khi chịu án, ông ấy đã chết vì bệnh trong trại giam vào năm 1956.
Nori nói thêm :
- Câu chuyện ly kỳ đó đã được nhà văn Mishima Yukio phóng tác thành cuốn tiểu thuyết Kinkakuji đó.
Tương ứng với Kinkakuji có Ginkakuji (银阁寺 – Ngân Các Tự), tên chính thức là Jishoji (慈照寺 – Từ Chiếu Tự), do Shogun Ashikaga Yoshimasa xây dựng để làm nơi nghỉ hưu, sau được chuyển làm thiền viện của phái Lâm Tế.
Ngôi chùa này cũng ở Kyoto, có Kannonden là kiến trúc ngôi đền chính, cấu trúc mô phỏng theo Kinkaku, theo kế hoạch sẽ dát bạc lên mái, nhưng rồi kế hoạch đó đã không được thực hiện, nhưng kiến trúc của chùa cũng rất đẹp.
Rời Kyoto, mọi người sang Nara viếng thăm một quốc bảo của Nhật Bản : Horyuji (法隆寺 - Pháp Long Tự), tên đầy đủ là Horyu Gakumonji (法隆学問寺 - Pháp Long học vấn tự), do Thánh Đức Thái tử chủ trì xây dựng từ năm 607, thời kỳ Asuka.
Ngôi chùa này nổi tiếng vì có một số ngôi nhà bằng gỗ cổ nhất thế giới, là nơi được tiến hành nghi lễ nhiều nhất tại Nhật Bản, được UNESCO công nhận là di sản thế giới, chính phủ Nhật Bản công nhận đây là quốc bảo.
Giang Phong chỉ ở lại Nhật Bản một tuần, nên chỉ đi thăm viếng được vài nơi.
Công việc giao hết cho Lương Tuấn Long xử lý, Giang Phong chỉ đi chơi cùng Mizu, Nori và Masashi, nhưng cả ba vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cuối cùng, Mizu đòi đến mùa hè sẽ sang Việt Nam thăm Giang Phong.
Sau đó, bọn Giang Phong rời Nhật Bản, trở về Việt Nam.
có thể bạn chưa biết
Tokyo và Tokyoto khác nhau thế nào ?
Tokyoto (Đông Kinh Đô) là thủ đô của Nhật Bản, là đơn vị hành chính cấp 1 theo hệ thống đô đạo phủ huyện.
Tokyoto có 26 thành phố chính thức ở phía tây và 1 thành phố không chính thức (thành phố Tokyo) ở phía đông; các thành phố này là đơn vị hành chính cấp 2.
Thành phố Tokyo (Tokyoshi, Đông Kinh Thị) không chính thức vì nó không có tư cách pháp nhân, không có chính quyền (bị giải thể vào năm 1943).
Dưới các thành phố này là các ku (tương đương với quận ở Việt Nam và khu ở Trung Quốc), là đơn vị hành chính cấp 3.
Nhưng tất cả các ku đều không có tư cách pháp nhân, không được xem là đơn vị hành chính chính thức, trừ các ku ở thành phố Tokyo.
nên các ku này còn gọi là tokubetsu ku (đặc biệt khu).
Các đặc biệt khu Tokyo trực thuộc Tokyoto quản lý, nhưng lại là đơn vị hành chính cấp 3.
Giữa Tokyo và Tokyoto cũng giống như thành phố Cà Mau và tỉnh Cà Mau vậy, tuy cũng là Cà Mau, nhưng lớn nhỏ khác nhau.
Danh sách chương