Lại nói, Giang Phong cùng Long nhi, Giang Thạch Khê và Aslan Laurance đi quanh quẩn trong di tích thật lâu mà không phát hiện được gì.
Mọi người dừng lại dưới một gốc đại thụ, tạm nghỉ ngơi.
Trong khi đó, Long nhi tinh lực vẫn còn vượng thịnh, tung tăng chạy nhảy quanh đấy.
Giang Phong nhìn Long nhi hồn nhiên chơi đùa, lòng cũng cảm thấy vui vui.
Không tìm thấy bảo vật thì có sao đâu, cứ xem như đi thám hiểm, đi du ngoạn thôi, miễn sao vui vẻ là được.
Long nhi tung tăng chơi đùa một lúc, đột nhiên kêu “a” lên một tiếng, rồi hướng về Giang Phong vẫy tay gọi :
- Phụ vương ơi.
Ở đây có đóa hoa đẹp lắm này.
Giang Phong đứng dậy, đi về phía đó xem thử.
Bên trong một bụi cỏ có một đóa hoa màu đỏ, có 6 cánh.
Các cánh hoa đỏ rực, có hình như ngọn lửa, lại lung linh mềm mại và tinh oánh giống như ngọn lửa đang cháy, trông rất đẹp.
Long nhi mấy lần giơ tay ra định hái, nhưng lại lo sợ, rụt tay về.
Giang Phong khẽ mỉm cười, cúi xuống, nhẹ nhàng bới đất, nhổ lấy cả bụi hoa.
Long nhi hớn hở nhận lấy.
Giang Phong lại nhìn quanh một lượt, rồi đi vào một khu phòng ốc đã đổ nát gần đó, tìm được một chiếc hộp nhỏ, đổ đất vào và trồng bụi hoa trong đó.
Hy vọng làm thế bụi hoa có thể sống được lâu dài.
Long nhi ôm chiếc hộp vào lòng, xem như bảo bối.
Giang Phong chợt cảm nhận được như có cái gì đó đang kêu gọi mình.
Không phải thanh âm, chỉ là cảm giác.
Giang Phong định thần, cảm giác phương hướng, rồi bế Long nhi lên, đi về phía đó.
Bọn Giang Thạch Khê cũng vội vã đi theo.
Đi càng xa, cảm giác của Giang Phong càng rõ ràng.
Có lẽ đang ngày càng gần mục tiêu chăng ? Vòng qua vòng lại, chẳng biết đã đi được bao xa, nhưng Giang Phong phát hiện mình đi càng lúc càng xa khu trung tâm.
Cuối cùng, bọn Giang Phong đến trước một quần thể kiến trúc đã gần như đổ nát, so với những nơi khác cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng đến đây, Giang Phong cảm nhận rõ ràng rằng bên trong quần thể kiến trúc kia có một kiện cao đẳng bảo vật.
Gọi là cao đẳng, bởi vì nó có linh tính.
Khi Giang Phong dừng lại, Giang Thạch Khê hỏi :
- Đại nhân có phát hiện gì ư ?
Giang Phong nói :
- Bên trong có thể có cao đẳng bảo vật.
Long nhi chợt bảo :
- Đúng thế.
Long nhi cũng cảm thấy có bảo vật trong đó nữa.
Giang Phong ngạc nhiên, nhìn Long nhi.
Long nhi nói :
- Phụ vương.
Long nhi có cảm giác trong đó có bảo vật.
Không ngờ cảm giác của Long nhi lại lợi hại như thế.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi giỏi lắm, gần bằng phụ vương rồi !
Được khen ngợi, Long nhi cao hứng hoan hô.
Giang Phong nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, khẽ nhíu mày, rồi đẩy cửa tiến vào.
Không có gì cản trở cả.
Giang Phong vừa đẩy nhẹ là cánh cửa lập tức mở ra.
Bên trong kiến trúc so với những nơi khác cũng không có gì đặc biệt khác thường, cũng tường đổ rêu phong, gạch đá vương vãi khắp nơi.
Giang Phong chú ý quan sát xung quanh, nhưng chẳng thấy món gì có giá trị.
Không thể sử dụng mắt thường để tìm, Giang Phong đành sử dụng đến cảm giác.
Sau khi nhắm mắt lại, định thần chú ý, rồi bằng cảm giác, Giang Phong lần theo đó mà đi về hướng bảo vật.
Bọn Giang Phong đi vòng qua quẩn lại trong quần thể kiến trúc này đến hơn 10 phút, đủ thấy nội thất của nó phức tạp đến mức nào.
Giang Phong cuối cùng cũng phát hiện được điểm đặc biệt đầu tiên của nó.
Sau cùng, Giang Phong đứng trước một kiến trúc lớn, trước đây có thể là một đình viện hay đại sảnh.
Giang Phong khẽ hít một hơn dài, định đẩy cửa bước vào.
Đột nhiên …
Có một bóng người từ phía sau lướt thẳng qua chỗ bọn Giang Phong, xô cửa chạy thẳng vào bên trong.
Giang Phong nhận ra đó là người chơi sử dụng trang bị theo phong cách Địa hạ thế giới (tây phương thời Trung Cổ), mà Giang Phong đoán rằng chức nghiệp có thể là đạo tặc, có như thế mới có thể lặng lẽ theo phía sau bọn Giang Phong mà không bị phát hiện.
Giang Phong khẽ cau mày, rồi cũng đi vào trong.
Gã kia chỉ có một mình, thấy bọn Giang Phong tiến vào, cấp trung sinh trí, buộc miệng nói :
- Thiếu Quân huynh là đại nhân vật, chắc sẽ không tranh giành bảo vật với một tiểu nhân vật như ta !
Giang Phong lạnh lùng không nói gì, cứ đi thẳng vào.
Gã kia cả kinh, vội nhanh chân chạy vào hậu viện.
Đại sảnh rộng lớn, nhưng không có thứ gì đáng chú ý.
Phía trong cùng có một cánh cửa dẫn vào hậu viện, và gã kia đã chạy vào trong đó.
Tốc độ gã ta quá nhanh, bọn Giang Phong chưa kịp ngăn cản thì gã đã vào trong mất rồi.
Giang Thạch Khê và Aslan Laurance vội vã đuổi theo.
Có hai người bọn họ đi trước, Giang Phong và Long nhi chỉ cần thủng thẳng đi theo phía sau.
Hậu viện rộng không bằng một nửa đại sảnh, bên trong cũng không có gì đáng chú ý, ngoại trừ một chiếc hộp đá nằm trên chiếc bàn đá ở chính giữa.
Gã kia nhào đến chộp lấy chiếc hộp đá, nhưng lại không lấy được.
Chiếc hộp như bị mọc rễ, dính chặt vào bàn đá ở phía dưới.
Xem ra bảo vật có linh tính, không thể tùy tiện thu lấy được.
Không lấy được chiếc hộp, gã kia vội mở nắp hộp ra.
Lập tức cả hậu viện sáng rực ánh minh quang.
Bên trong hộp là một viên minh châu thật lớn, tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả hậu viện.
Hình dáng của nó giống với viên thủy tinh cầu mà các ma thuật sư của Âu châu hay sử dụng, nhưng chất liệu không phải là thủy tinh mà là một viên minh châu thật lớn, do đó giá trị càng cao hơn.
Gã kia vội chộp lấy viên minh châu.
Nào ngờ, khi bàn tay gã ta vừa chạm vào viên minh châu là lập tức bị dính chặt vào đấy, không sao rút lại được.
Và gã còn phát hiện thần lực trong người đang bị viên minh châu hút lấy.
Chỉ trong chốc lát, gã ta đã cạn kiệt thần lực, rồi cơ thể nổ tung, hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.
Bọn Giang Phong đều kinh hãi.
Giang Thạch Khê nói :
- Đại nhân.
Hãy cẩn thận !
Giang Phong suy nghĩ giây lát, đặt Long nhi xuống, tháo Không gian giới chỉ đeo vào tay Long nhi, chỉ để lại trong hành trang một số vật phẩm cần thiết như Hồng dược, Lam dược, Thần lực kết tinh, … sau đó mới bước đến nhặt lấy viên minh châu.
Giang Phong thấy rằng mình đã có cảm giác với viên minh châu, thì ít ra cơ hội thu phục cũng cao hơn.
Người xưa còn nói : Mạo hiểm càng cao, thu hoạch càng lớn.
Nếu thất bại, bất quá Giang Phong chỉ bị giảm 1 cấp (Giang Phong đang là sơ giai thượng vị thần, 40 điểm Nguyên lực, nếu tử vong, giảm 1 giai vị là thành đỉnh giai cao vị thần, 39 điểm Nguyên lực, nếu là những giai vị khác thì bị giảm đến 3 điểm), luyện lại cũng không khó lắm.
Còn nếu thành công thì sẽ sở hữu được bảo vật mà xem qua đã thấy rất lợi hại.
Giang Phong phải tháo Không gian giới chỉ giao cho Long nhi là để đề phòng trường hợp thất bại.
Tuy trang bị rơi ra, bọn Giang Thạch Khê có thể nhặt lại, nhưng có thể giảm độ bền, hoặc thậm chí có thể bị phá hủy vì vụ nổ.
Giang Phong vừa chạm tay vào viên minh châu, liền cảm thấy Nguyên lực trong cơ thể bị viên minh châu hút lấy, tốc độ khá nhanh, cứ khoảng 10 điểm Nguyên lực mỗi phút.
Giang Phong cả kinh, hiểu ngay nguyên nhân gã kia bạo thể tử vong, vội vã sử dụng Thần lực kết tinh để bổ sung Nguyên lực.
Cũng may viên minh châu không phải là một cái động không đáy, hút lấy Thần lực một cách vô hạn chế.
Chỉ sau vài phút, Giang Phong không còn cảm thấy Nguyên lực bị tiêu hao nữa, và đã có thể cầm viên minh châu lên.
Giang Phong cũng đã có thể đọc được tên gọi là thuộc tính của nó.
“Hồn châu : đặc thù vật phẩm.
Năng lượng dự trữ : 50 Nguyên lực.
Phụ gia kỹ năng : “Chiếu hồn thuật”, nhìn thấy được danh tính, lai lịch, thuộc tính, năng lực, kỹ năng của người bị thi triển, hiệu suất tùy thuộc vào năng lực của song phương (phụ trợ chức nghiệp có ưu thế); tiêu hao Nguyên lực : phổ thông nhân 0 điểm, bán thần 1 điểm, hạ vị thần 2 điểm, trung vị thần 3 điểm, …”
Giang Phong hơi ngạc nhiên.
Kỹ năng này tuy cũng thật dụng, nhưng bản thân Giang Phong cũng có.
Hơn nữa, kỹ năng như thế làm sao có thể gọi là cao đẳng bảo vật được.
Lẽ nào bảo vật này chưa được giải phong hoàn toàn, giống như bộ Thần sư trang bị vậy.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong thử truyền thêm Nguyên lực vào Hồn châu.
Do ở Văn Đức lĩnh địa có Năng lượng tháp, nên Giang Phong đã quen với việc thu hoặc truyền Nguyên lực.
Nếu là người khác, chưa chắc đã có thể làm được.
Nếu không có mật pháp, không thể chủ động thu hoặc truyền Thần lực, Nguyên lực.
Quả nhiên, Giang Phong đã đoán đúng.
Hồn châu tiếp tục hút lấy Nguyên lực.
Cũng may Giang Phong bản thân là Luyện đan sư, Thần lực kết tinh không thiếu, nếu không cũng không thể nào phung phí Nguyên lực như thế được.
Mọi người dừng lại dưới một gốc đại thụ, tạm nghỉ ngơi.
Trong khi đó, Long nhi tinh lực vẫn còn vượng thịnh, tung tăng chạy nhảy quanh đấy.
Giang Phong nhìn Long nhi hồn nhiên chơi đùa, lòng cũng cảm thấy vui vui.
Không tìm thấy bảo vật thì có sao đâu, cứ xem như đi thám hiểm, đi du ngoạn thôi, miễn sao vui vẻ là được.
Long nhi tung tăng chơi đùa một lúc, đột nhiên kêu “a” lên một tiếng, rồi hướng về Giang Phong vẫy tay gọi :
- Phụ vương ơi.
Ở đây có đóa hoa đẹp lắm này.
Giang Phong đứng dậy, đi về phía đó xem thử.
Bên trong một bụi cỏ có một đóa hoa màu đỏ, có 6 cánh.
Các cánh hoa đỏ rực, có hình như ngọn lửa, lại lung linh mềm mại và tinh oánh giống như ngọn lửa đang cháy, trông rất đẹp.
Long nhi mấy lần giơ tay ra định hái, nhưng lại lo sợ, rụt tay về.
Giang Phong khẽ mỉm cười, cúi xuống, nhẹ nhàng bới đất, nhổ lấy cả bụi hoa.
Long nhi hớn hở nhận lấy.
Giang Phong lại nhìn quanh một lượt, rồi đi vào một khu phòng ốc đã đổ nát gần đó, tìm được một chiếc hộp nhỏ, đổ đất vào và trồng bụi hoa trong đó.
Hy vọng làm thế bụi hoa có thể sống được lâu dài.
Long nhi ôm chiếc hộp vào lòng, xem như bảo bối.
Giang Phong chợt cảm nhận được như có cái gì đó đang kêu gọi mình.
Không phải thanh âm, chỉ là cảm giác.
Giang Phong định thần, cảm giác phương hướng, rồi bế Long nhi lên, đi về phía đó.
Bọn Giang Thạch Khê cũng vội vã đi theo.
Đi càng xa, cảm giác của Giang Phong càng rõ ràng.
Có lẽ đang ngày càng gần mục tiêu chăng ? Vòng qua vòng lại, chẳng biết đã đi được bao xa, nhưng Giang Phong phát hiện mình đi càng lúc càng xa khu trung tâm.
Cuối cùng, bọn Giang Phong đến trước một quần thể kiến trúc đã gần như đổ nát, so với những nơi khác cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng đến đây, Giang Phong cảm nhận rõ ràng rằng bên trong quần thể kiến trúc kia có một kiện cao đẳng bảo vật.
Gọi là cao đẳng, bởi vì nó có linh tính.
Khi Giang Phong dừng lại, Giang Thạch Khê hỏi :
- Đại nhân có phát hiện gì ư ?
Giang Phong nói :
- Bên trong có thể có cao đẳng bảo vật.
Long nhi chợt bảo :
- Đúng thế.
Long nhi cũng cảm thấy có bảo vật trong đó nữa.
Giang Phong ngạc nhiên, nhìn Long nhi.
Long nhi nói :
- Phụ vương.
Long nhi có cảm giác trong đó có bảo vật.
Không ngờ cảm giác của Long nhi lại lợi hại như thế.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi giỏi lắm, gần bằng phụ vương rồi !
Được khen ngợi, Long nhi cao hứng hoan hô.
Giang Phong nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, khẽ nhíu mày, rồi đẩy cửa tiến vào.
Không có gì cản trở cả.
Giang Phong vừa đẩy nhẹ là cánh cửa lập tức mở ra.
Bên trong kiến trúc so với những nơi khác cũng không có gì đặc biệt khác thường, cũng tường đổ rêu phong, gạch đá vương vãi khắp nơi.
Giang Phong chú ý quan sát xung quanh, nhưng chẳng thấy món gì có giá trị.
Không thể sử dụng mắt thường để tìm, Giang Phong đành sử dụng đến cảm giác.
Sau khi nhắm mắt lại, định thần chú ý, rồi bằng cảm giác, Giang Phong lần theo đó mà đi về hướng bảo vật.
Bọn Giang Phong đi vòng qua quẩn lại trong quần thể kiến trúc này đến hơn 10 phút, đủ thấy nội thất của nó phức tạp đến mức nào.
Giang Phong cuối cùng cũng phát hiện được điểm đặc biệt đầu tiên của nó.
Sau cùng, Giang Phong đứng trước một kiến trúc lớn, trước đây có thể là một đình viện hay đại sảnh.
Giang Phong khẽ hít một hơn dài, định đẩy cửa bước vào.
Đột nhiên …
Có một bóng người từ phía sau lướt thẳng qua chỗ bọn Giang Phong, xô cửa chạy thẳng vào bên trong.
Giang Phong nhận ra đó là người chơi sử dụng trang bị theo phong cách Địa hạ thế giới (tây phương thời Trung Cổ), mà Giang Phong đoán rằng chức nghiệp có thể là đạo tặc, có như thế mới có thể lặng lẽ theo phía sau bọn Giang Phong mà không bị phát hiện.
Giang Phong khẽ cau mày, rồi cũng đi vào trong.
Gã kia chỉ có một mình, thấy bọn Giang Phong tiến vào, cấp trung sinh trí, buộc miệng nói :
- Thiếu Quân huynh là đại nhân vật, chắc sẽ không tranh giành bảo vật với một tiểu nhân vật như ta !
Giang Phong lạnh lùng không nói gì, cứ đi thẳng vào.
Gã kia cả kinh, vội nhanh chân chạy vào hậu viện.
Đại sảnh rộng lớn, nhưng không có thứ gì đáng chú ý.
Phía trong cùng có một cánh cửa dẫn vào hậu viện, và gã kia đã chạy vào trong đó.
Tốc độ gã ta quá nhanh, bọn Giang Phong chưa kịp ngăn cản thì gã đã vào trong mất rồi.
Giang Thạch Khê và Aslan Laurance vội vã đuổi theo.
Có hai người bọn họ đi trước, Giang Phong và Long nhi chỉ cần thủng thẳng đi theo phía sau.
Hậu viện rộng không bằng một nửa đại sảnh, bên trong cũng không có gì đáng chú ý, ngoại trừ một chiếc hộp đá nằm trên chiếc bàn đá ở chính giữa.
Gã kia nhào đến chộp lấy chiếc hộp đá, nhưng lại không lấy được.
Chiếc hộp như bị mọc rễ, dính chặt vào bàn đá ở phía dưới.
Xem ra bảo vật có linh tính, không thể tùy tiện thu lấy được.
Không lấy được chiếc hộp, gã kia vội mở nắp hộp ra.
Lập tức cả hậu viện sáng rực ánh minh quang.
Bên trong hộp là một viên minh châu thật lớn, tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả hậu viện.
Hình dáng của nó giống với viên thủy tinh cầu mà các ma thuật sư của Âu châu hay sử dụng, nhưng chất liệu không phải là thủy tinh mà là một viên minh châu thật lớn, do đó giá trị càng cao hơn.
Gã kia vội chộp lấy viên minh châu.
Nào ngờ, khi bàn tay gã ta vừa chạm vào viên minh châu là lập tức bị dính chặt vào đấy, không sao rút lại được.
Và gã còn phát hiện thần lực trong người đang bị viên minh châu hút lấy.
Chỉ trong chốc lát, gã ta đã cạn kiệt thần lực, rồi cơ thể nổ tung, hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.
Bọn Giang Phong đều kinh hãi.
Giang Thạch Khê nói :
- Đại nhân.
Hãy cẩn thận !
Giang Phong suy nghĩ giây lát, đặt Long nhi xuống, tháo Không gian giới chỉ đeo vào tay Long nhi, chỉ để lại trong hành trang một số vật phẩm cần thiết như Hồng dược, Lam dược, Thần lực kết tinh, … sau đó mới bước đến nhặt lấy viên minh châu.
Giang Phong thấy rằng mình đã có cảm giác với viên minh châu, thì ít ra cơ hội thu phục cũng cao hơn.
Người xưa còn nói : Mạo hiểm càng cao, thu hoạch càng lớn.
Nếu thất bại, bất quá Giang Phong chỉ bị giảm 1 cấp (Giang Phong đang là sơ giai thượng vị thần, 40 điểm Nguyên lực, nếu tử vong, giảm 1 giai vị là thành đỉnh giai cao vị thần, 39 điểm Nguyên lực, nếu là những giai vị khác thì bị giảm đến 3 điểm), luyện lại cũng không khó lắm.
Còn nếu thành công thì sẽ sở hữu được bảo vật mà xem qua đã thấy rất lợi hại.
Giang Phong phải tháo Không gian giới chỉ giao cho Long nhi là để đề phòng trường hợp thất bại.
Tuy trang bị rơi ra, bọn Giang Thạch Khê có thể nhặt lại, nhưng có thể giảm độ bền, hoặc thậm chí có thể bị phá hủy vì vụ nổ.
Giang Phong vừa chạm tay vào viên minh châu, liền cảm thấy Nguyên lực trong cơ thể bị viên minh châu hút lấy, tốc độ khá nhanh, cứ khoảng 10 điểm Nguyên lực mỗi phút.
Giang Phong cả kinh, hiểu ngay nguyên nhân gã kia bạo thể tử vong, vội vã sử dụng Thần lực kết tinh để bổ sung Nguyên lực.
Cũng may viên minh châu không phải là một cái động không đáy, hút lấy Thần lực một cách vô hạn chế.
Chỉ sau vài phút, Giang Phong không còn cảm thấy Nguyên lực bị tiêu hao nữa, và đã có thể cầm viên minh châu lên.
Giang Phong cũng đã có thể đọc được tên gọi là thuộc tính của nó.
“Hồn châu : đặc thù vật phẩm.
Năng lượng dự trữ : 50 Nguyên lực.
Phụ gia kỹ năng : “Chiếu hồn thuật”, nhìn thấy được danh tính, lai lịch, thuộc tính, năng lực, kỹ năng của người bị thi triển, hiệu suất tùy thuộc vào năng lực của song phương (phụ trợ chức nghiệp có ưu thế); tiêu hao Nguyên lực : phổ thông nhân 0 điểm, bán thần 1 điểm, hạ vị thần 2 điểm, trung vị thần 3 điểm, …”
Giang Phong hơi ngạc nhiên.
Kỹ năng này tuy cũng thật dụng, nhưng bản thân Giang Phong cũng có.
Hơn nữa, kỹ năng như thế làm sao có thể gọi là cao đẳng bảo vật được.
Lẽ nào bảo vật này chưa được giải phong hoàn toàn, giống như bộ Thần sư trang bị vậy.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong thử truyền thêm Nguyên lực vào Hồn châu.
Do ở Văn Đức lĩnh địa có Năng lượng tháp, nên Giang Phong đã quen với việc thu hoặc truyền Nguyên lực.
Nếu là người khác, chưa chắc đã có thể làm được.
Nếu không có mật pháp, không thể chủ động thu hoặc truyền Thần lực, Nguyên lực.
Quả nhiên, Giang Phong đã đoán đúng.
Hồn châu tiếp tục hút lấy Nguyên lực.
Cũng may Giang Phong bản thân là Luyện đan sư, Thần lực kết tinh không thiếu, nếu không cũng không thể nào phung phí Nguyên lực như thế được.
Danh sách chương