Lại nói, khi bọn Giang Phong tấn công vào trại thổ phỉ, gã thổ phỉ đại đầu lĩnh toàn thân phỉ khí, tay cầm một thanh đại đao to lớn, hùng hổ từ trong Tụ Nghĩa Sảnh ở giữa trại xông ra.
Trông sắc mặt gã ta đang vô cùng phẫn nộ.
Một gã thượng vị thần, lại đang phẫn nộ, Giang Phong không dám phái bọn Lưu An xuất chiến, mà cũng phái một thượng vị thần, tọa kỵ của Giang Phong – Kim Sí Đại Bàng – xuất chiến.
Kim Sí Đại Bàng là thượng vị thần thú, từng xưng vương ở một ngọn núi, nên đâu sợ gì gã thổ phỉ đại đầu lĩnh.
Song phương lao vào giao chiến.
Tuy vậy, trận chiến kịch liệt nhưng không thảm liệt.
Kim Sí Đại Bàng có lợi thế biết bay, lẽ nào không tận dụng ưu thế của mình, nên cũng không trực tiếp đối chiến, mà bay lượn trên không sử dụng thần kỹ tấn công đối phương, thỉnh thoảng mới nhào xuống cào, cấu, mổ, … đánh cho đối phương loạn cả lên.
Ngoài ra, bọn Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn đứng bên cạnh dùng thần kỹ hỗ trợ, công kích gã thổ phỉ đại đầu lĩnh, và lão vu sư Chu Đức cũng góp sức bằng cách phóng độc.
Tuy độc thuật của lão vu sư đối thượng vị thần hiệu quả không đáng kể (lão vu sư chỉ là hạ vị thần, giai vị quá thấp), nhưng cũng có thể làm chậm phần nào tốc độ xuất chiêu của đối phương, tạo thuận lợi cho những người khác công kích.
Còn Giang Phong thì thi triển Tế tự thuật bổ huyết cho Kim Sí Đại Bàng.
Mọi người cứ như thế, tiêu hao dần linh huyết của gã thổ phỉ đại đầu lĩnh.
Kim Sí Đại Bàng giảm huyết thì có Giang Phong bổ huyết.
Giang Phong tiêu hao Nguyên lực thì có Thần lực kết tinh bổ Nguyên lực.
Bọn Giang Thạch Khê cũng vậy.
Trong khi đó thì gã thổ phỉ đại đầu lĩnh mỗi tiêu hao 1 điểm linh huyết thì thương thế lại càng trầm trọng thêm.
Song phương kịch chiến độ hơn nửa giờ.
Gã thổ phỉ đại đầu lĩnh chỉ còn vài điểm linh huyết, thương thế rất nặng, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, chiêu thức công kích cũng không còn uy lực như lúc trước nữa.
Giang Phong thấy thế, liền truyền lệnh tổng công, bắt sống gã ta.
Lão vu sư Chu Đức lập tức phóng ra loại độc thuật lợi hại nhất.
Khi gã thổ phỉ đại đầu lĩnh trúng độc, hành động chậm chạp phần nào, Kim Sí Đại Bàng liền từ trên không trung nhào xuống, liên tiếp mổ vào đầu gã ta.
Tiếp đó đến lượt Giang Thạch Khê thi triển thổ hệ thần kỹ làm mặt đất dưới chân đối phương nhuyễn đi, khiến gã mất trọng tâm, rồi Lưu An và Tôn Chấn xông vào xô gã ta ngã lăn ra đất.
Đoạn cả bọn tay đấm chân đá, đến khi đối phương chỉ còn chút hơi tàn thì mới dừng tay, trói lại.
Lúc nào cũng mang theo người dây trói đã là thói quen của bọn Giang Phong.
Giải quyết xong những người lưu thủ trong trại thổ phỉ, Giang Phong không lập tức rút quân mà bố trí mai phục tại đấy.
Giang Phong cho rằng bọn thổ phỉ công kích Lục Thủy Trấn không thể nào thành công.
Đối phương nhân số đông hơn, lại dựa vào trấn phòng thủ, nên chiếm nhiều lợi thế hơn.
Tối đa song phương lưỡng bại câu thương, rồi bọn thổ phỉ dẫn tàn binh chạy về.
Quả nhiên, mọi người chờ đợi hồi lâu thì thấy hai gã thổ phỉ nhị đầu lĩnh và tam đầu lĩnh dẫn tàn binh chạy về.
Bọn họ không bị tổn thất người nào, nhưng tất cả đều trọng thương.
Xem ra đúng là lưỡng bại câu thương rồi.
Chỉ có như thế đối phương mới có thể để bọn họ toàn thân rút lui.
Khi bọn thổ phỉ tàn quân chạy về đến trại, còn chưa kịp mừng rỡ thì đột nhiên phát hiện bị một lực lượng đông hơn gấp bội bao vây.
Chúng thần binh hợp lực công kích bọn thổ phỉ lâu la.
Còn hai gã đầu lĩnh thì có bọn Giang Thạch Khê ‘chiếu cố’.
Trận chiến này không có huyền niệm gì.
Bọn thổ phỉ đều thọ trọng thương, làm sao chống cự nổi.
Cuối cùng tất cả đều chịu chung số phận như đồng bọn trước đó.
Giải quyết xong toàn thể trại thổ phỉ, Giang Phong cho áp giải ba gã đầu lĩnh ra giam giữ riêng, sau đó tiến hành chiêu hàng bọn thổ phỉ lâu la.
Trước tiên, Giang Phong cùng bọn Giang Thạch Khê vào phá hủy tấm bia đá bên trong Tụ Nghĩa Sảnh, hủy diệt hoàn toàn trại thổ phỉ, để biến bọn thổ phỉ tù binh thành lưu lãng thổ phỉ (giặc cướp lang thang, không có căn cứ địa bàn).
Khi trại thổ phỉ bị phá hủy, trở thành phế tích, Giang Phong thu được một vật :
“Tiễu phỉ lệnh : nhiệm vụ vật phẩm; bằng chứng tiêu diệt trại thổ phỉ.”
Sau đó, Giang Phong cho tập họp bọn thổ phỉ lâu la lại một chỗ, thi triển thần kỹ ‘Văn thành võ đức’, một thần kỹ phụ gia trong Vô Lượng Quan.
“Văn thành võ đức : Thiên thuật; minh quân khí chất, tăng xác suất hấp dẫn NPC quy thuận, tăng cường hảo cảm, trung thành, tín phục độ của NPC; bị động kỹ năng.”
Lưu lãng NPC dễ chiêu hàng hơn, lại thêm thần kỹ ‘Văn thành võ đức’, nên cuối cùng cả bọn thổ phỉ lâu la đều được Giang Phong chiêu hàng, phủ dụ.
Tiếp đó, Giang Phong giao cho Giang Thạch Khê chỉnh hợp hàng binh, và phái Lưu An sang Lục Thủy Trấn thám thính tình hình một lần nữa.
Trong khi chờ đợi, Giang Phong tiếp tục phủ dụ, tăng gia sĩ khí của hàng binh, đồng thời cứu chữa cho bọn họ.
Có Tế tự thuật và Thần lực kết tinh, linh huyết của bọn họ nhanh chóng được bổ đầy.
Còn ba gã thổ phỉ đầu lĩnh, Giang Phong có kế hoạch riêng nên lúc này không nhắc nhở gì đến.
Hơn nửa giờ sau, Lưu An mới quay về bẩm báo :
- Đại nhân.
Quả đúng như đại nhân liệu định.
Sau trận chiến với bọn thổ phỉ vừa rồi, bọn dị nhân ở Lục Thủy Trấn tổn thất thảm trọng, toàn bộ đều bị trọng thương, thực lực hiện giờ rất yếu ớt, hầu như không còn năng lực phòng thủ.
Ở trên thượng giới không thấy có hồng dược, linh huyết bị tiêu hao chỉ có thể chờ tự nhiên hồi phục.
Do vậy mà sau một phen kịch chiến, những người chơi phe Lục Thủy Trấn mới trở nên yếu ớt, thiếu năng lực chiến đấu.
Có thể lúc này bọn họ đang lo lắng bọn thổ phỉ sẽ lại kéo đến đánh báo thù chăng ? Giang Phong sẽ thuận theo ý nghĩ của bọn họ, cho ‘thổ phỉ’ tái chiến.
Ngừng lời giây lát, Lưu An lại nói tiếp :
- Do đối phương thực lực đại giảm, thuộc hạ đã có thể đến gần, thu được thông tin chi tiết hơn.
Địch phương có 22 người, trong đó có 8 dị nhân, gồm 1 cao vị thần, 6 trung vị thần và 1 hạ vị thần.
Tất cả đều thọ trọng thương, linh huyết chẳng còn bao nhiêu cả.
Giang Phong gật đầu.
Người chơi hạ vị thần có lẽ là do tử vong giảm cấp, giáng giai.
Suy nghĩ giây lát rồi phái Lưu An, Tôn Chấn và lão vu sư Chu Đức thống lĩnh 20 gã hàng binh kéo đi tấn công Lục Thủy Trấn.
Giang Thạch Khê suất lĩnh 3 đội thần binh theo sau yểm trợ.
Bọn Lưu An nguyên bản đều là thủy tặc, lại từng giao chiến với thám tử của đối phương, chỉ cần che mặt lại là lập tức hóa thân thành thổ phỉ.
Thủy tặc, sơn tặc, đạo tặc, thổ phỉ, cường đạo, thảo khấu, lưu khấu, … vốn đều là họ hàng.
Còn chúng hàng binh, mới lúc nãy còn là thổ phỉ, không cần giả trang.
Đại quân rầm rộ kéo đến lân cận Lục Thủy Trấn thì dừng lại, chờ Giang Phong bố trí chiến thuật.
Ở thượng giới, quân đội đông hơn 50 người đã có thể xem là đại quân rồi, không giống như ở hạ giới, đại quân phải đông đến hàng vạn, hàng chục vạn.
Thập vạn thần binh, trong thần thoại, cả thiên đình cũng chỉ có thập vạn thần binh.
Trong khi lúc này thượng giới vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, có rất nhiều thần quốc, tiểu thần quốc.
Nhiều tiểu thần quốc chỉ có hơn chục điểm cư dân, tổng dân số hơn nghìn người, chiếu tỷ lệ quân : dân thông thường, mỗi tiểu thần quốc có hơn trăm thần binh đã là nhiều (toàn dân giai binh là ngoại lệ).
Theo thần thoại Trung Hoa, thời đại thống nhất của thiên đình được bắt đầu từ Hoàng Đế (黄帝 - vua Vàng, không phải Hoàng Đế - 皇帝 - trong Tần Thủy Hoàng Đế).
Mà cũng theo huyền sử Trung Hoa thì thời đại Hoàng Đế sau thời đại Thần Nông rất lâu, phải đến con cháu 8 đời của Thần Nông (theo Sử Ký), hoặc con cháu 17 đời của Thần Nông (theo Lã Thị Xuân Thu) thì thời đại Thần Nông mới bị thay thế bằng thời đại Hoàng Đế.
Huyền sử Việt cũng tương tự như thế.
Do vậy, bối cảnh lúc này của “Vương Mệnh” chỉ là thời Kinh Vương và Đế Nghi, cháu 4 đời của Thần Nông (Thần Nông tứ thế), nghĩa là thiên đình vẫn chưa được thống nhất, vẫn còn ở dạng sơ khai, chư hầu tứ khởi, giống như thời Thương, Chu ở Trung Hoa.
Nói tóm lại, lực lượng thủ quân hơn 20 người của Lục Thủy Trấn đã là tương đối mạnh (đối với cấp trấn là mạnh).
Còn lực lượng của Giang Phong đương nhiên là rất mạnh.
Đến gần Lục Thủy Trấn, Giang Phong chia quân đội thành 2 đạo.
Một đạo là ‘thổ phỉ’ do bọn Lưu An, Tôn Chấn, lão vu sư Chu Đức suất lĩnh, chính diện tấn công Lục Thủy Trấn.
Đấy là đạo chủ công.
Đạo thứ hai là thần binh của Văn Đức lĩnh địa, do Giang Thạch Khê chỉ huy, sử dụng kỳ hiệu của Lưu Vân Thần quốc, mai phục xung quanh Lục Thủy Trấn, tùy cơ hỗ trợ (bọn Giang Phong đang sử dụng danh nghĩa của Lưu Vân Thần quốc mà chiến đấu).
Trông sắc mặt gã ta đang vô cùng phẫn nộ.
Một gã thượng vị thần, lại đang phẫn nộ, Giang Phong không dám phái bọn Lưu An xuất chiến, mà cũng phái một thượng vị thần, tọa kỵ của Giang Phong – Kim Sí Đại Bàng – xuất chiến.
Kim Sí Đại Bàng là thượng vị thần thú, từng xưng vương ở một ngọn núi, nên đâu sợ gì gã thổ phỉ đại đầu lĩnh.
Song phương lao vào giao chiến.
Tuy vậy, trận chiến kịch liệt nhưng không thảm liệt.
Kim Sí Đại Bàng có lợi thế biết bay, lẽ nào không tận dụng ưu thế của mình, nên cũng không trực tiếp đối chiến, mà bay lượn trên không sử dụng thần kỹ tấn công đối phương, thỉnh thoảng mới nhào xuống cào, cấu, mổ, … đánh cho đối phương loạn cả lên.
Ngoài ra, bọn Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn đứng bên cạnh dùng thần kỹ hỗ trợ, công kích gã thổ phỉ đại đầu lĩnh, và lão vu sư Chu Đức cũng góp sức bằng cách phóng độc.
Tuy độc thuật của lão vu sư đối thượng vị thần hiệu quả không đáng kể (lão vu sư chỉ là hạ vị thần, giai vị quá thấp), nhưng cũng có thể làm chậm phần nào tốc độ xuất chiêu của đối phương, tạo thuận lợi cho những người khác công kích.
Còn Giang Phong thì thi triển Tế tự thuật bổ huyết cho Kim Sí Đại Bàng.
Mọi người cứ như thế, tiêu hao dần linh huyết của gã thổ phỉ đại đầu lĩnh.
Kim Sí Đại Bàng giảm huyết thì có Giang Phong bổ huyết.
Giang Phong tiêu hao Nguyên lực thì có Thần lực kết tinh bổ Nguyên lực.
Bọn Giang Thạch Khê cũng vậy.
Trong khi đó thì gã thổ phỉ đại đầu lĩnh mỗi tiêu hao 1 điểm linh huyết thì thương thế lại càng trầm trọng thêm.
Song phương kịch chiến độ hơn nửa giờ.
Gã thổ phỉ đại đầu lĩnh chỉ còn vài điểm linh huyết, thương thế rất nặng, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, chiêu thức công kích cũng không còn uy lực như lúc trước nữa.
Giang Phong thấy thế, liền truyền lệnh tổng công, bắt sống gã ta.
Lão vu sư Chu Đức lập tức phóng ra loại độc thuật lợi hại nhất.
Khi gã thổ phỉ đại đầu lĩnh trúng độc, hành động chậm chạp phần nào, Kim Sí Đại Bàng liền từ trên không trung nhào xuống, liên tiếp mổ vào đầu gã ta.
Tiếp đó đến lượt Giang Thạch Khê thi triển thổ hệ thần kỹ làm mặt đất dưới chân đối phương nhuyễn đi, khiến gã mất trọng tâm, rồi Lưu An và Tôn Chấn xông vào xô gã ta ngã lăn ra đất.
Đoạn cả bọn tay đấm chân đá, đến khi đối phương chỉ còn chút hơi tàn thì mới dừng tay, trói lại.
Lúc nào cũng mang theo người dây trói đã là thói quen của bọn Giang Phong.
Giải quyết xong những người lưu thủ trong trại thổ phỉ, Giang Phong không lập tức rút quân mà bố trí mai phục tại đấy.
Giang Phong cho rằng bọn thổ phỉ công kích Lục Thủy Trấn không thể nào thành công.
Đối phương nhân số đông hơn, lại dựa vào trấn phòng thủ, nên chiếm nhiều lợi thế hơn.
Tối đa song phương lưỡng bại câu thương, rồi bọn thổ phỉ dẫn tàn binh chạy về.
Quả nhiên, mọi người chờ đợi hồi lâu thì thấy hai gã thổ phỉ nhị đầu lĩnh và tam đầu lĩnh dẫn tàn binh chạy về.
Bọn họ không bị tổn thất người nào, nhưng tất cả đều trọng thương.
Xem ra đúng là lưỡng bại câu thương rồi.
Chỉ có như thế đối phương mới có thể để bọn họ toàn thân rút lui.
Khi bọn thổ phỉ tàn quân chạy về đến trại, còn chưa kịp mừng rỡ thì đột nhiên phát hiện bị một lực lượng đông hơn gấp bội bao vây.
Chúng thần binh hợp lực công kích bọn thổ phỉ lâu la.
Còn hai gã đầu lĩnh thì có bọn Giang Thạch Khê ‘chiếu cố’.
Trận chiến này không có huyền niệm gì.
Bọn thổ phỉ đều thọ trọng thương, làm sao chống cự nổi.
Cuối cùng tất cả đều chịu chung số phận như đồng bọn trước đó.
Giải quyết xong toàn thể trại thổ phỉ, Giang Phong cho áp giải ba gã đầu lĩnh ra giam giữ riêng, sau đó tiến hành chiêu hàng bọn thổ phỉ lâu la.
Trước tiên, Giang Phong cùng bọn Giang Thạch Khê vào phá hủy tấm bia đá bên trong Tụ Nghĩa Sảnh, hủy diệt hoàn toàn trại thổ phỉ, để biến bọn thổ phỉ tù binh thành lưu lãng thổ phỉ (giặc cướp lang thang, không có căn cứ địa bàn).
Khi trại thổ phỉ bị phá hủy, trở thành phế tích, Giang Phong thu được một vật :
“Tiễu phỉ lệnh : nhiệm vụ vật phẩm; bằng chứng tiêu diệt trại thổ phỉ.”
Sau đó, Giang Phong cho tập họp bọn thổ phỉ lâu la lại một chỗ, thi triển thần kỹ ‘Văn thành võ đức’, một thần kỹ phụ gia trong Vô Lượng Quan.
“Văn thành võ đức : Thiên thuật; minh quân khí chất, tăng xác suất hấp dẫn NPC quy thuận, tăng cường hảo cảm, trung thành, tín phục độ của NPC; bị động kỹ năng.”
Lưu lãng NPC dễ chiêu hàng hơn, lại thêm thần kỹ ‘Văn thành võ đức’, nên cuối cùng cả bọn thổ phỉ lâu la đều được Giang Phong chiêu hàng, phủ dụ.
Tiếp đó, Giang Phong giao cho Giang Thạch Khê chỉnh hợp hàng binh, và phái Lưu An sang Lục Thủy Trấn thám thính tình hình một lần nữa.
Trong khi chờ đợi, Giang Phong tiếp tục phủ dụ, tăng gia sĩ khí của hàng binh, đồng thời cứu chữa cho bọn họ.
Có Tế tự thuật và Thần lực kết tinh, linh huyết của bọn họ nhanh chóng được bổ đầy.
Còn ba gã thổ phỉ đầu lĩnh, Giang Phong có kế hoạch riêng nên lúc này không nhắc nhở gì đến.
Hơn nửa giờ sau, Lưu An mới quay về bẩm báo :
- Đại nhân.
Quả đúng như đại nhân liệu định.
Sau trận chiến với bọn thổ phỉ vừa rồi, bọn dị nhân ở Lục Thủy Trấn tổn thất thảm trọng, toàn bộ đều bị trọng thương, thực lực hiện giờ rất yếu ớt, hầu như không còn năng lực phòng thủ.
Ở trên thượng giới không thấy có hồng dược, linh huyết bị tiêu hao chỉ có thể chờ tự nhiên hồi phục.
Do vậy mà sau một phen kịch chiến, những người chơi phe Lục Thủy Trấn mới trở nên yếu ớt, thiếu năng lực chiến đấu.
Có thể lúc này bọn họ đang lo lắng bọn thổ phỉ sẽ lại kéo đến đánh báo thù chăng ? Giang Phong sẽ thuận theo ý nghĩ của bọn họ, cho ‘thổ phỉ’ tái chiến.
Ngừng lời giây lát, Lưu An lại nói tiếp :
- Do đối phương thực lực đại giảm, thuộc hạ đã có thể đến gần, thu được thông tin chi tiết hơn.
Địch phương có 22 người, trong đó có 8 dị nhân, gồm 1 cao vị thần, 6 trung vị thần và 1 hạ vị thần.
Tất cả đều thọ trọng thương, linh huyết chẳng còn bao nhiêu cả.
Giang Phong gật đầu.
Người chơi hạ vị thần có lẽ là do tử vong giảm cấp, giáng giai.
Suy nghĩ giây lát rồi phái Lưu An, Tôn Chấn và lão vu sư Chu Đức thống lĩnh 20 gã hàng binh kéo đi tấn công Lục Thủy Trấn.
Giang Thạch Khê suất lĩnh 3 đội thần binh theo sau yểm trợ.
Bọn Lưu An nguyên bản đều là thủy tặc, lại từng giao chiến với thám tử của đối phương, chỉ cần che mặt lại là lập tức hóa thân thành thổ phỉ.
Thủy tặc, sơn tặc, đạo tặc, thổ phỉ, cường đạo, thảo khấu, lưu khấu, … vốn đều là họ hàng.
Còn chúng hàng binh, mới lúc nãy còn là thổ phỉ, không cần giả trang.
Đại quân rầm rộ kéo đến lân cận Lục Thủy Trấn thì dừng lại, chờ Giang Phong bố trí chiến thuật.
Ở thượng giới, quân đội đông hơn 50 người đã có thể xem là đại quân rồi, không giống như ở hạ giới, đại quân phải đông đến hàng vạn, hàng chục vạn.
Thập vạn thần binh, trong thần thoại, cả thiên đình cũng chỉ có thập vạn thần binh.
Trong khi lúc này thượng giới vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, có rất nhiều thần quốc, tiểu thần quốc.
Nhiều tiểu thần quốc chỉ có hơn chục điểm cư dân, tổng dân số hơn nghìn người, chiếu tỷ lệ quân : dân thông thường, mỗi tiểu thần quốc có hơn trăm thần binh đã là nhiều (toàn dân giai binh là ngoại lệ).
Theo thần thoại Trung Hoa, thời đại thống nhất của thiên đình được bắt đầu từ Hoàng Đế (黄帝 - vua Vàng, không phải Hoàng Đế - 皇帝 - trong Tần Thủy Hoàng Đế).
Mà cũng theo huyền sử Trung Hoa thì thời đại Hoàng Đế sau thời đại Thần Nông rất lâu, phải đến con cháu 8 đời của Thần Nông (theo Sử Ký), hoặc con cháu 17 đời của Thần Nông (theo Lã Thị Xuân Thu) thì thời đại Thần Nông mới bị thay thế bằng thời đại Hoàng Đế.
Huyền sử Việt cũng tương tự như thế.
Do vậy, bối cảnh lúc này của “Vương Mệnh” chỉ là thời Kinh Vương và Đế Nghi, cháu 4 đời của Thần Nông (Thần Nông tứ thế), nghĩa là thiên đình vẫn chưa được thống nhất, vẫn còn ở dạng sơ khai, chư hầu tứ khởi, giống như thời Thương, Chu ở Trung Hoa.
Nói tóm lại, lực lượng thủ quân hơn 20 người của Lục Thủy Trấn đã là tương đối mạnh (đối với cấp trấn là mạnh).
Còn lực lượng của Giang Phong đương nhiên là rất mạnh.
Đến gần Lục Thủy Trấn, Giang Phong chia quân đội thành 2 đạo.
Một đạo là ‘thổ phỉ’ do bọn Lưu An, Tôn Chấn, lão vu sư Chu Đức suất lĩnh, chính diện tấn công Lục Thủy Trấn.
Đấy là đạo chủ công.
Đạo thứ hai là thần binh của Văn Đức lĩnh địa, do Giang Thạch Khê chỉ huy, sử dụng kỳ hiệu của Lưu Vân Thần quốc, mai phục xung quanh Lục Thủy Trấn, tùy cơ hỗ trợ (bọn Giang Phong đang sử dụng danh nghĩa của Lưu Vân Thần quốc mà chiến đấu).
Danh sách chương