Lại nói, sau khi tra duyệt thông tin trên mạng xong, Giang Phong xem báo cáo từ các công ty để qua thời giờ.
Hồi lâu, Lương Tuấn Long đi vào, cũng như mọi khi không hề gõ cửa.
Giang Phong chỉ khẽ lắc đầu, bỏ mấy bản báo cáo xuống, hỏi :
- Các văn phòng đại điện tổ chức đến đâu rồi ?
Lương Tuấn Long nói :
- Anh yên tâm.
Những nơi quan trọng em đều cho mở văn phòng đại diện cả rồi.
Nhờ có bạn bè của anh chiếu cố, mọi sự rất thuận lợi.
Chỉ sang tuần sau là đã có thể chính thức hoạt động.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Nhiệm vụ của các văn phòng đại diện không chỉ là tìm kiếm thị trường cho các công ty của chúng ta, mà nên mở rộng ra cho tất cả những đối tác nào cần đến, đương nhiên phải thu lệ phí.
Lương Tuấn Long gật đầu nói :
- Phải a.
Dù sao cũng tốn chi phí như thế, mở rộng phạm vi hoạt động còn có thể mang lại lợi nhuận.
Giang Phong lại nói :
- Lệ phí không cần thu cao, mở rộng ảnh hưởng quan trọng hơn.
Ta hy vọng đến một lúc nào đó, nó có thể phát triển thành một nhà môi giới tầm cỡ quốc tế.
Lương Tuấn Long nói :
- Anh yên tâm.
Em tin là sẽ được như thế.
Thật ra thì chỉ cần sử dụng danh nghĩa của anh, nó đã có tầm cỡ quốc tế rồi.
Cho đến lúc này, cái tên Thiếu Quân đã có thể xem là một thương hiệu lớn.
Ở nhiều nước Âu Mỹ, khi sử dụng danh nghĩa của Giang Phong, mọi việc khó khăn đều có thể biến thành đơn giản.
Đó là nhờ ảnh hưởng của bạn bè Giang Phong ở nước ngoài, hay nói chính xác hơn là bạn bè trong “Vương Mệnh”.
Giang Phong chiếu cố bọn họ trong trò chơi, bọn họ chiếu cố Giang Phong bên ngoài, đôi bên đều có lợi.
“Vương Mệnh” giờ đây không chỉ đơn giản là một trò chơi, đối với một số người, nó còn là huấn luyện trường.
Lương Tuấn Long lại đưa cho Giang Phong một xấp tài liệu khá dày, nói :
- Anh xem.
Ở đây có một số công ty sắp được thành lập, thuộc nhóm trọng điểm phát triển của chính phủ, anh có muốn góp vốn tham gia hay không ?
Giang Phong giở ra xem sơ qua, thấy toàn là doanh nghiệp thuộc dạng công tư hợp doanh, Giang Phong có thể góp vốn, nhưng chắc chắn quyền hạn không thể nào hơn được phái viên của chính phủ, cũng có khi chính phủ còn nắm cổ quyền chi phối.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, đoạn hỏi :
- Tỉ lệ góp vốn thế nào ?
Lương Tuấn Long nói :
- Các công ty này do chính phủ trọng điểm chỉ đạo, nên phía bộ góp 30%, chủ yếu là kỹ thuật, nhân viên và một phần tài chính; phía địa phương góp 25% chủ yếu là bất động sản; còn lại dành cho tư nhân.
Trong đó ít nhất phải dành 5% ưu tiên cho nhân viên của công ty.
Anh có thể góp tối đa 40%.
Chỉ có 40%, với những doanh nghiệp như vậy, Giang Phong không thể nào chi phối được.
Đặc biệt, những doanh nghiệp do chính phủ chiếm cổ phần chi phối, chưa nói đến tham ô lãng phí, rất dễ biến thành quan liêu cửa quyền, trở ngại phát triển.
Đã có không ít tiền lệ.
Giang Phong chỉ trầm ngâm một lúc, rồi nói :
- Ta không đầu tư.
Lương Tuấn Long ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy anh ? Những công ty này rất có triển vọng phát triển đó nha ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Triển vọng không đồng nghĩa với hiện thật.
Những doanh nghiệp kiểu thế này, rất dễ biến thành một cơ chế quan liêu cửa quyền, thậm chí tham ô lãng phí, hay ít nhất cũng có bộ máy cồng kềnh, hoạt động cứng nhắc, quyết định chậm chạp.
Mà trong thương trường, nhiều khi không thể chờ đợi được, sẽ lỡ thương cơ.
Ta không đầu tư vào những chỗ không nắm chắc.
Hơn nữa, không cần đến sự ưu tiên, trọng điểm phát triển của chính phủ, chỉ cần không bị gây khó khăn, ta chỉ cần một nửa số vốn đầu tư đó, có thể phát triển những doanh nghiệp mạnh hơn gấp bội.
Lương Tuấn Long thấy Giang Phong nói cũng có lý, chỉ đành thở dài, nói :
- Đã sử dụng tiền thuế của nhân dân để đầu tư, nên phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, không thể tùy tiện quyết định được.
Giang Phong lại nói :
- Trong đó có vốn đầu tư của bộ, có khi còn cần chờ ý kiến của bộ.
Một quyết định, phải chờ đôi ba tháng cũng không phải chuyện hiếm.
Bộ có trăm công nghìn việc, đâu phải việc gì cũng có thể quản hết được.
Lương Tuấn Long lại thở dài, nói :
- Sếp tuy có thể ảnh hưởng đến chính sách, thậm chí quyết định chính sách, nhưng cũng không tiện quản hết mọi chuyện.
Nhiều khi biết trong bộ máy chính quyền có không ít nơi hoạt động quan liêu, thì cũng đành chịu.
Giang Phong khẽ cười, bảo :
- Không phải ta không ủng hộ công tư hợp doanh, nhưng ta chỉ hợp tác với địa phương mà thôi.
Ở gần bên, xảy ra chuyện gì cũng dễ nắm được tình hình, ra quyết định cũng nhanh chóng hơn.
Quan chức ở bộ, chưa chắc đã biết ở đây xảy ra chuyện gì, tình hình ra sao, ra quyết định đôi khi thiếu khách quan.
Nhìn xấp tài liệu mà Lương Tuấn Long còn cầm trên tay, Giang Phong hỏi :
- Còn chuyện gì nữa thế ?
Lương Tuấn Long liền đưa xấp tài liệu đó cho Giang Phong, nói :
- Cái này có lẽ anh sẽ hứng thú hơn.
Đề nghị của địa phương, đề nghị anh hợp tác cùng phát triển công nghiệp ở đây.
Giang Phong cau mày hỏi :
- Phát triển công nghiệp ?
Lương Tuấn Long trở nên hào hứng, nói :
- Bọn họ thấy nơi đây phát triển quá nhanh, chưa gì đã trở thành một khu công nghệ cao tầm cỡ quốc gia, nên quyết định chọn nơi đây làm nơi trọng điểm phát triển của tỉnh.
Dù sao thì khu đất của anh cũng vẫn còn trống rất nhiều, bọn họ hy vọng anh tiếp tục đầu tư một khu công nghiệp ở đây.
Khu công nghệ cao ở đây tuy quy mô không bằng các khu công nghệ cao đã phát triển hàng chục năm ở Hà Nội và Sài Gòn, nhưng sản phẩm chủ yếu xuất khẩu sang nhiều nước phát triển, trên bình diện quốc tế có tiếng tăm hơn nhiều.
Dựa vào ảnh hưởng đó, nếu phát triển khu công nghiệp ở đây sẽ thuận lợi cho xuất khẩu, vì vậy mà địa phương mới có chủ trương trọng điểm phát triển nơi đây, đề nghị Giang Phong đầu tư phát triển khu công nghiệp.
Khu đất của Giang Phong tuy rộng đến 100 ha, nhưng chỉ có 40% là đất xây dựng, có đến 40% là đất nông nghiệp và 20% phải dành cho công trình công ích phục vụ cộng đồng như đường phố, công viên, … Trong khi đó, phần đất xây dựng Giang Phong vẫn chưa sử dụng hết, còn trống nhiều là phải.
Nhưng đây là khu dân cư, khu công nghệ cao, hoàn toàn thuộc tài sản của Giang Phong, phần đất còn lại dùng để mở rộng sau này, không phải để xây dựng khu công nghiệp (đất công nghiệp có thời hạn sử dụng).
Giang Phong nói :
- Ta xây dựng khu công nghệ cao ở đây là vì nơi đây yên tĩnh.
Nếu xây dựng khu công nghiệp ngay tại đây, còn đâu yên tĩnh nữa.
Chẳng lẽ lúc đó ta lại phải dời khu công nghệ cao đi nơi khác yên tĩnh hơn.
Khu công nghiệp thường gắn liền với ồn ào náo nhiệt, có khi còn là ô nhiễm.
Ít ai xây dựng khu công nghệ cao ngay cạnh khu công nghiệp.
Khu công nghệ cao cần xây dựng ở nơi thoáng mát, yên tĩnh, để khỏi ảnh hưởng đến các hoạt động trí óc, hay các công việc cần đến sự tinh tế.
Nếu không ai lại gọi một số khu công nghệ cao là công viên, như ‘công viên phần mềm’ chẳng hạn.
Đương nhiên, một số người muốn xây dựng khu công nghệ cao ngay trong khu công nghiệp cũng chẳng sao cả.
Khu công nghiệp sản xuất các hàng hóa được gọi là ‘công nghệ cao’ cũng có thể gọi là khu công nghệ cao.
Nhưng khu công nghệ cao của Giang Phong không phải vậy.
Lương Tuấn Long hỏi :
- Dự án này anh cũng không định đầu tư ?
Do biết Giang Phong vẫn còn nhiều tiền mặt chưa dùng đến nên Lương Tuấn Long mới đi tìm cơ hội đầu tư, giúp phát triển kinh tế cho khu vực.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Đầu tư xây dựng khu công nghiệp cũng được, nhưng không phải ở đây.
Những phần đất còn lại sẽ dùng để mở rộng sau này.
Gần đây nếu còn mặt bằng, ta có thể đầu tư.
Lương Tuấn Long vội nói :
- Vâng ạ.
Em sẽ bàn lại với bọn họ.
Giang Phong nói :
- Được rồi.
Còn việc gì nữa không ?
Lương Tuấn Long lắc đầu nói :
- Hết rồi anh.
Tạm thời chỉ có mấy việc đó.
Giang Phong bảo :
- Vậy cậu đi lo việc đó đi.
Nhân tiện gọi Chu Thanh vào đây, ta có việc cần đến các luật sư của cậu ta.
Lương Tuấn Long vâng dạ, đi gọi Chu Thanh.
Công ty luật của Chu Thanh có 70% vốn là của Giang Phong, nên các luật sư trong công ty phải ưu tiên phục vụ Giang Phong.
Còn Chu Thanh, từ lâu đã là luật sư riêng của Giang Phong.
Cậu ta có năng lực, nhưng thiếu tiếng tăm, trước khi gặp Giang Phong thì thường thiếu việc để làm.
Hồi lâu, Chu Thanh đi vào, hỏi :
- Anh gọi em ?
Giang Phong hỏi :
- Trong các luật sư của cậu, có bao nhiêu người giỏi về luật quốc tế ?
Chu Thanh đáp :
- Có 4 người chuyên ngành luật quốc tế, còn có hơn chục người khác thông thạo về luật quốc tế.
Dù sao thì các công ty của anh tiếp xúc với đối tác nước ngoài rất nhiều, nên em ưu tiên tuyển những người thông thạo về luật quốc tế.
Giang Phong đưa ra một mảnh giấy, nói :
- Cậu bí mật điều tra những nơi này cho ta.
Cố đừng tiết lộ thông tin cho đến khi ta bắt đầu đầu tư vào đó.
Nếu không sẽ lại phải tốn thêm những khoản chi phí không đáng có.
Chu Thanh gật đầu nói :
- Anh yên tâm.
Điều tra đương nhiên phải giữ bí mật rồi.
Giang Phong nói :
- Việc này hoàn thành càng sớm càng tốt.
Chu Thanh tự tin nói :
- Anh yên tâm.
Cho em một tuần thôi.
Hồi lâu, Lương Tuấn Long đi vào, cũng như mọi khi không hề gõ cửa.
Giang Phong chỉ khẽ lắc đầu, bỏ mấy bản báo cáo xuống, hỏi :
- Các văn phòng đại điện tổ chức đến đâu rồi ?
Lương Tuấn Long nói :
- Anh yên tâm.
Những nơi quan trọng em đều cho mở văn phòng đại diện cả rồi.
Nhờ có bạn bè của anh chiếu cố, mọi sự rất thuận lợi.
Chỉ sang tuần sau là đã có thể chính thức hoạt động.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Nhiệm vụ của các văn phòng đại diện không chỉ là tìm kiếm thị trường cho các công ty của chúng ta, mà nên mở rộng ra cho tất cả những đối tác nào cần đến, đương nhiên phải thu lệ phí.
Lương Tuấn Long gật đầu nói :
- Phải a.
Dù sao cũng tốn chi phí như thế, mở rộng phạm vi hoạt động còn có thể mang lại lợi nhuận.
Giang Phong lại nói :
- Lệ phí không cần thu cao, mở rộng ảnh hưởng quan trọng hơn.
Ta hy vọng đến một lúc nào đó, nó có thể phát triển thành một nhà môi giới tầm cỡ quốc tế.
Lương Tuấn Long nói :
- Anh yên tâm.
Em tin là sẽ được như thế.
Thật ra thì chỉ cần sử dụng danh nghĩa của anh, nó đã có tầm cỡ quốc tế rồi.
Cho đến lúc này, cái tên Thiếu Quân đã có thể xem là một thương hiệu lớn.
Ở nhiều nước Âu Mỹ, khi sử dụng danh nghĩa của Giang Phong, mọi việc khó khăn đều có thể biến thành đơn giản.
Đó là nhờ ảnh hưởng của bạn bè Giang Phong ở nước ngoài, hay nói chính xác hơn là bạn bè trong “Vương Mệnh”.
Giang Phong chiếu cố bọn họ trong trò chơi, bọn họ chiếu cố Giang Phong bên ngoài, đôi bên đều có lợi.
“Vương Mệnh” giờ đây không chỉ đơn giản là một trò chơi, đối với một số người, nó còn là huấn luyện trường.
Lương Tuấn Long lại đưa cho Giang Phong một xấp tài liệu khá dày, nói :
- Anh xem.
Ở đây có một số công ty sắp được thành lập, thuộc nhóm trọng điểm phát triển của chính phủ, anh có muốn góp vốn tham gia hay không ?
Giang Phong giở ra xem sơ qua, thấy toàn là doanh nghiệp thuộc dạng công tư hợp doanh, Giang Phong có thể góp vốn, nhưng chắc chắn quyền hạn không thể nào hơn được phái viên của chính phủ, cũng có khi chính phủ còn nắm cổ quyền chi phối.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, đoạn hỏi :
- Tỉ lệ góp vốn thế nào ?
Lương Tuấn Long nói :
- Các công ty này do chính phủ trọng điểm chỉ đạo, nên phía bộ góp 30%, chủ yếu là kỹ thuật, nhân viên và một phần tài chính; phía địa phương góp 25% chủ yếu là bất động sản; còn lại dành cho tư nhân.
Trong đó ít nhất phải dành 5% ưu tiên cho nhân viên của công ty.
Anh có thể góp tối đa 40%.
Chỉ có 40%, với những doanh nghiệp như vậy, Giang Phong không thể nào chi phối được.
Đặc biệt, những doanh nghiệp do chính phủ chiếm cổ phần chi phối, chưa nói đến tham ô lãng phí, rất dễ biến thành quan liêu cửa quyền, trở ngại phát triển.
Đã có không ít tiền lệ.
Giang Phong chỉ trầm ngâm một lúc, rồi nói :
- Ta không đầu tư.
Lương Tuấn Long ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy anh ? Những công ty này rất có triển vọng phát triển đó nha ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Triển vọng không đồng nghĩa với hiện thật.
Những doanh nghiệp kiểu thế này, rất dễ biến thành một cơ chế quan liêu cửa quyền, thậm chí tham ô lãng phí, hay ít nhất cũng có bộ máy cồng kềnh, hoạt động cứng nhắc, quyết định chậm chạp.
Mà trong thương trường, nhiều khi không thể chờ đợi được, sẽ lỡ thương cơ.
Ta không đầu tư vào những chỗ không nắm chắc.
Hơn nữa, không cần đến sự ưu tiên, trọng điểm phát triển của chính phủ, chỉ cần không bị gây khó khăn, ta chỉ cần một nửa số vốn đầu tư đó, có thể phát triển những doanh nghiệp mạnh hơn gấp bội.
Lương Tuấn Long thấy Giang Phong nói cũng có lý, chỉ đành thở dài, nói :
- Đã sử dụng tiền thuế của nhân dân để đầu tư, nên phải chịu trách nhiệm trước nhân dân, không thể tùy tiện quyết định được.
Giang Phong lại nói :
- Trong đó có vốn đầu tư của bộ, có khi còn cần chờ ý kiến của bộ.
Một quyết định, phải chờ đôi ba tháng cũng không phải chuyện hiếm.
Bộ có trăm công nghìn việc, đâu phải việc gì cũng có thể quản hết được.
Lương Tuấn Long lại thở dài, nói :
- Sếp tuy có thể ảnh hưởng đến chính sách, thậm chí quyết định chính sách, nhưng cũng không tiện quản hết mọi chuyện.
Nhiều khi biết trong bộ máy chính quyền có không ít nơi hoạt động quan liêu, thì cũng đành chịu.
Giang Phong khẽ cười, bảo :
- Không phải ta không ủng hộ công tư hợp doanh, nhưng ta chỉ hợp tác với địa phương mà thôi.
Ở gần bên, xảy ra chuyện gì cũng dễ nắm được tình hình, ra quyết định cũng nhanh chóng hơn.
Quan chức ở bộ, chưa chắc đã biết ở đây xảy ra chuyện gì, tình hình ra sao, ra quyết định đôi khi thiếu khách quan.
Nhìn xấp tài liệu mà Lương Tuấn Long còn cầm trên tay, Giang Phong hỏi :
- Còn chuyện gì nữa thế ?
Lương Tuấn Long liền đưa xấp tài liệu đó cho Giang Phong, nói :
- Cái này có lẽ anh sẽ hứng thú hơn.
Đề nghị của địa phương, đề nghị anh hợp tác cùng phát triển công nghiệp ở đây.
Giang Phong cau mày hỏi :
- Phát triển công nghiệp ?
Lương Tuấn Long trở nên hào hứng, nói :
- Bọn họ thấy nơi đây phát triển quá nhanh, chưa gì đã trở thành một khu công nghệ cao tầm cỡ quốc gia, nên quyết định chọn nơi đây làm nơi trọng điểm phát triển của tỉnh.
Dù sao thì khu đất của anh cũng vẫn còn trống rất nhiều, bọn họ hy vọng anh tiếp tục đầu tư một khu công nghiệp ở đây.
Khu công nghệ cao ở đây tuy quy mô không bằng các khu công nghệ cao đã phát triển hàng chục năm ở Hà Nội và Sài Gòn, nhưng sản phẩm chủ yếu xuất khẩu sang nhiều nước phát triển, trên bình diện quốc tế có tiếng tăm hơn nhiều.
Dựa vào ảnh hưởng đó, nếu phát triển khu công nghiệp ở đây sẽ thuận lợi cho xuất khẩu, vì vậy mà địa phương mới có chủ trương trọng điểm phát triển nơi đây, đề nghị Giang Phong đầu tư phát triển khu công nghiệp.
Khu đất của Giang Phong tuy rộng đến 100 ha, nhưng chỉ có 40% là đất xây dựng, có đến 40% là đất nông nghiệp và 20% phải dành cho công trình công ích phục vụ cộng đồng như đường phố, công viên, … Trong khi đó, phần đất xây dựng Giang Phong vẫn chưa sử dụng hết, còn trống nhiều là phải.
Nhưng đây là khu dân cư, khu công nghệ cao, hoàn toàn thuộc tài sản của Giang Phong, phần đất còn lại dùng để mở rộng sau này, không phải để xây dựng khu công nghiệp (đất công nghiệp có thời hạn sử dụng).
Giang Phong nói :
- Ta xây dựng khu công nghệ cao ở đây là vì nơi đây yên tĩnh.
Nếu xây dựng khu công nghiệp ngay tại đây, còn đâu yên tĩnh nữa.
Chẳng lẽ lúc đó ta lại phải dời khu công nghệ cao đi nơi khác yên tĩnh hơn.
Khu công nghiệp thường gắn liền với ồn ào náo nhiệt, có khi còn là ô nhiễm.
Ít ai xây dựng khu công nghệ cao ngay cạnh khu công nghiệp.
Khu công nghệ cao cần xây dựng ở nơi thoáng mát, yên tĩnh, để khỏi ảnh hưởng đến các hoạt động trí óc, hay các công việc cần đến sự tinh tế.
Nếu không ai lại gọi một số khu công nghệ cao là công viên, như ‘công viên phần mềm’ chẳng hạn.
Đương nhiên, một số người muốn xây dựng khu công nghệ cao ngay trong khu công nghiệp cũng chẳng sao cả.
Khu công nghiệp sản xuất các hàng hóa được gọi là ‘công nghệ cao’ cũng có thể gọi là khu công nghệ cao.
Nhưng khu công nghệ cao của Giang Phong không phải vậy.
Lương Tuấn Long hỏi :
- Dự án này anh cũng không định đầu tư ?
Do biết Giang Phong vẫn còn nhiều tiền mặt chưa dùng đến nên Lương Tuấn Long mới đi tìm cơ hội đầu tư, giúp phát triển kinh tế cho khu vực.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Đầu tư xây dựng khu công nghiệp cũng được, nhưng không phải ở đây.
Những phần đất còn lại sẽ dùng để mở rộng sau này.
Gần đây nếu còn mặt bằng, ta có thể đầu tư.
Lương Tuấn Long vội nói :
- Vâng ạ.
Em sẽ bàn lại với bọn họ.
Giang Phong nói :
- Được rồi.
Còn việc gì nữa không ?
Lương Tuấn Long lắc đầu nói :
- Hết rồi anh.
Tạm thời chỉ có mấy việc đó.
Giang Phong bảo :
- Vậy cậu đi lo việc đó đi.
Nhân tiện gọi Chu Thanh vào đây, ta có việc cần đến các luật sư của cậu ta.
Lương Tuấn Long vâng dạ, đi gọi Chu Thanh.
Công ty luật của Chu Thanh có 70% vốn là của Giang Phong, nên các luật sư trong công ty phải ưu tiên phục vụ Giang Phong.
Còn Chu Thanh, từ lâu đã là luật sư riêng của Giang Phong.
Cậu ta có năng lực, nhưng thiếu tiếng tăm, trước khi gặp Giang Phong thì thường thiếu việc để làm.
Hồi lâu, Chu Thanh đi vào, hỏi :
- Anh gọi em ?
Giang Phong hỏi :
- Trong các luật sư của cậu, có bao nhiêu người giỏi về luật quốc tế ?
Chu Thanh đáp :
- Có 4 người chuyên ngành luật quốc tế, còn có hơn chục người khác thông thạo về luật quốc tế.
Dù sao thì các công ty của anh tiếp xúc với đối tác nước ngoài rất nhiều, nên em ưu tiên tuyển những người thông thạo về luật quốc tế.
Giang Phong đưa ra một mảnh giấy, nói :
- Cậu bí mật điều tra những nơi này cho ta.
Cố đừng tiết lộ thông tin cho đến khi ta bắt đầu đầu tư vào đó.
Nếu không sẽ lại phải tốn thêm những khoản chi phí không đáng có.
Chu Thanh gật đầu nói :
- Anh yên tâm.
Điều tra đương nhiên phải giữ bí mật rồi.
Giang Phong nói :
- Việc này hoàn thành càng sớm càng tốt.
Chu Thanh tự tin nói :
- Anh yên tâm.
Cho em một tuần thôi.
Danh sách chương