Lại nói, Kiếm Thần Đinh Gia sau khi nhận nhiệm vụ sát tử 5 quái vật, liền hưng phấn chạy ra ngoài thôn tìm quái vật tiêu diệt.
Bất hạnh ở chỗ là gã thiếu kinh nghiệm, nên gặp nguy.
Cũng như mọi khi, gã vung bảo kiếm chém liên hồi vào quái vật, chiêu thức liên miên bất tuyệt.
Chém … chém … chém …
Kiếm Thần vung kiếm chém cả nửa buổi mà phần lớn công kích đều không thể phá phòng.
Thanh kiếm của Đinh Gia là vũ khí dưới hạ giới, lên trên này không còn lại thuộc tính gì hết, chỉ như một thanh gỗ bình thường mà thôi.
Dùng kiếm đánh quái cũng giống như dùng tay không đánh quái, chỉ khá hơn là đỡ đau tay mà thôi.
Nói ra thì con quái đó cũng thật tội nghiệp.
Đánh được hay đánh không được thì ngươi cũng nên dứt khoát a.
Bạch đao tiến, hồng đao xuất.
Ta có tử vong thì cũng được chết một cách sảng khoái.
Vũ khí trong tay ngươi không biết là ‘hàng hiệu’ mua ở đâu ? Đó mà cũng gọi là vũ khí hay sao ? Đó chính là hình cụ, mà còn là cực hình nữa ! Ai ! ! ! Đánh ta cả nửa ngày, trên mình toàn là cục u mà không thấy xuất huyết.
Định làm gì thế ? Định hành hạ ta hay còn có ý đồ gì khác ? Thật là biến thái mà ! Nên biết, ta dù là quái vật thì cũng do cha mẹ sinh ra cha mẹ nuôi dưỡng a ! Ai lại làm như ngươi chứ ? Coi chừng ta sẽ đi tố cáo ngươi ! Tố cáo ngươi ác ý ngược đãi quái vật ! Chúng huynh đệ đâu rồi, mau cùng ta xông lên ! Tiêu diệt gã biến thái này, bảo vệ quyền lợi của quái vật.
Nói về Kiếm Thần Đinh Gia trong lòng cũng không ngừng than khổ.
Thanh bảo kiếm trong tay biến thành thanh gỗ.
Đánh nhau cả nửa ngày, chưa sát tử được quái vật mà bản thân đã mấy lần bị quái táp suýt chết.
Ai lại cắn ta ? Quay đầu lại nhìn.
Trời ơi ! Phía trước là một con quái đang hùng hổ táp, phía sau là 3 con quái thần sắc bất thiện.
Còn hai bên … Trời ơi ! Một bầy … một bầy quái.
Tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng.
Ta đào tẩu vậy.
Chạy.
Và thế là Đinh Gia hối hả chạy phía trước, bầy quái hùng hổ đuổi phía sau, cho đến khi gặp được bọn Giang Phong.
Thấy tình cảnh của gã như vậy, Giang Phong lấy một thanh đao của gã kỵ binh, tặng cho gã làm vũ khí.
Chứ tiếp tục sử dụng thanh ‘bảo’ kiếm kia, hậu quả …
Sau đó mọi người chia tay nhau.
Đinh Gia cảm động cám ơn Giang Phong rối rít, rồi tiếp tục đi làm nhiệm vụ đang dang dở của mình.
Đối với đội thần binh của Giang Phong, gã không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Trong mắt những người chơi khác, đối với Giang Phong chuyện gì cũng có thể xảy ra, không cần ngạc nhiên.
Trong khi đó thì bọn Giang Phong tiếp tục lên đường đi đến Âm Phong Cốc.
Âm Phong Cốc tọa lạc tại một ngọn núi nằm ngay biên giới giữa Lưu Vân Thần quốc và Bích Thủy Thần quốc.
Đường vào cốc phải đi xuyên qua một khu rừng rậm, tối tăm u ám.
Cũng may trong rừng không có quái, chỉ làm người đi qua đó ớn lạnh mà thôi.
Thỉnh thoảng, những tiếng gió rít, tiếng lá xào xạc mà cứ nghe như tiếng ai đó đang rên khóc, làm mọi người không khỏi rùng mình.
Những ai yếu tim chắc không dám đi qua đây một mình.
Có một điều lạ là nơi đây dường như có một lực hấp dẫn nào đó, khiến cho phi hành tọa kỵ không thể bay cao được.
Ngay cả thượng vị thần như Kim Sí Đại Bàng mà cũng chỉ có thể bay cao được tối đa 9 mét, không vượt qua khỏi ngọn cây.
Còn tọa kỵ của bọn Mizu chỉ bay cao được hơn 3 mét.
Vì vậy, không còn cách nào khác, mọi người đành phải đi xuyên qua khu rừng tối tăm u ám kia.
Khi đi vào trong khu rừng, Giang Phong đã có cảm giác nhiệm vụ lần này không tầm thường.
Chỉ có điều, đi xuyên qua khu rừng rồi mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Cuối khu rừng là một khoảng đất trống cũng khá rộng rãi.
Khi rời khu rừng rậm, bước chân vào khu đất trống, mọi người cảm thấy không gian đột nhiên thoáng đãng, tầm nhìn cũng tốt hơn.
Mé bên kia khoảng đất trống là cửa vào sơn cốc, bị sương mù bao phủ nên tầm quan sát không ngoài 5 mét.
Trên vách đá bên cạnh cửa cốc khắc 3 chữ lớn “Âm Phong Cốc” bằng lối cổ văn.
Bên dưới còn có hàng chữ nhỏ : “Người sống đừng vào”.
Xem ra nơi đây chắc chắn có vấn đề.
Giang Phong liền bố trí lại đội hình.
Giang Phong bế Long nhi, cùng Mizu, Nori, Masashi và Lân nhi ở trung tâm.
Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn và Hàn Thế Kiệt suất lĩnh chúng thần binh bảo vệ bốn phía.
Sau đó, mọi người mới từ từ tiến vào trong cốc.
Đi được một lúc, mọi người không phát hiện có quái, nhưng Giang Phong vẫn có cảm giác bất an, nên bảo mọi người chú ý đề phòng.
Hồi lâu, mọi người chợt nghe Giang Thạch Khê và Hàn Thế Kiệt cùng lúc quát lớn cảnh báo, và rồi chúng thần binh ở phía trước múa đao công kích.
Đến lúc này, bọn Giang Phong mới phát hiện quái ở đây là cô hồn dã quỷ, chỉ có linh hồn mờ ảo, ẩn trong sương mù nên không thể nhìn rõ.
Mà linh hồn thì bay lơ lững, nên di chuyển cũng không gây ra tiếng động, rất khó phát hiện.
Mizu nhìn thấy quái, kêu thét lên, nắm chặt tay Giang Phong, sợ hãi nói :
- Ca ca ơi.
Quỷ kìa.
Nori và Masashi tuy không kêu thét lên, nhưng tình trạng cũng không khá hơn Mizu bao nhiêu.
Cả hai cũng nép sát về phía Giang Phong.
Nữ nhân thường sợ quỷ a.
Giang Phong mỉm cười an ủi :
- Có gì đâu ! Ở đây chúng ta đông người mà.
Trong khi đó thì đám cô hồn dã quỷ kia đã cùng chúng thần binh chiến đấu.
Bọn quỷ hồn chỉ có hơn chục, nhưng chiến đấu ngang ngửa với chúng thần binh mà không hề kém thế, bởi bọn chúng tồn tại ở dạng linh hồn, vật lý công kích không gây ra thương hại bao nhiêu.
Tuy bọn chúng không thể vượt qua hàng phòng ngự của chúng thần binh, nhưng cũng không bị đánh lui, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Chỉ có Giang Thạch Khê và Ngô Bang là thuộc pháp hệ, khi xuất chiêu mới gây cho bọn chúng thương hại đáng kể.
Thủ hạ của Giang Phong đều là những người năng chinh thiện chiến, từng trải qua rất nhiều trận đánh, nên kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
Những chiến tướng như Tôn Chấn, Hàn Thế Kiệt phụ trách vòng ngoài, chỉ huy kỵ binh sử dụng trường thương ngăn chặn bước tiến của quỷ hồn.
Pháp hệ như Giang Thạch Khê và Ngô Bang phụ trách hỏa lực.
Tuy vậy, toàn trường chiến đấu nổi bật nhất vẫn là Hàn Thế Kiệt.
Gã ta tuy thuộc võ hệ, nhưng dù sao cũng là thượng vị thần, giai vị rất cao, nên gây ra thương hại cho bọn quỷ hồn cũng tương đối đáng kể.
Đại kiếm trong tay gã múa tít, đâm ngang chém dọc tưng bừng, oai thế hơn hẳn những người còn lại.
Vậy Giang Phong làm gì ? Bọn Mizu vì sợ quỷ nên tập trung xung quanh chỗ Giang Phong, không tham gia chiến đấu.
Còn Giang Phong vì là hỗ trợ chức nghiệp, không thiện trường vung đao múa kiếm, nên tọa trấn trung ương chủ trì đại cuộc, thỉnh thoảng mới thi triển kỹ năng bổ huyết cho mọi người.
Thật ra, tuy Giang Phong không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng trong đội ngũ có tác dụng rất lớn.
Trên thượng giới, dù người chơi hay là NPC đều có lượng linh huyết rất ít, không động chút là hàng vạn như NPC dưới hạ giới.
Hơn nữa trên này không thấy có hồng dược để hồi huyết, chỉ có thể trông chờ vào tự nhiên hồi phục.
Chiến đấu diễn ra kịch liệt và kéo dài.
Mãi hơn một giờ sau mà bọn Giang Phong cũng chỉ tiến tới được vài trăm mét.
Nhận thấy tiến độ quá chậm, Giang Phong thoáng nhíu mày, suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Đường vào cốc còn rất dài, nếu cứ chiến đấu dằng dai thế này, mất cả ngày cũng chưa chắc vào được bên trong sơn cốc.
Đột nhiên, Long nhi chỉ về phía đám cô hồn dã quỷ, hỏi :
- Phụ vương ơi.
Kia gọi là quỷ hồn phải không ạ ?
Giang Phong nói :
- Đúng rồi.
Bọn chúng chính là quỷ hồn.
Người hoặc quái sau khi tử vong, linh hồn rời khỏi thân thể, biến thành quỷ hồn.
Long nhi lại nói :
- Các vị Thuyết thư tiên sinh khi kể chuyện về quỷ hồn đều nói bọn chúng tàn ác, thường hay quấy nhiễu dân lành, có phải không ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Phải rồi.
Long nhi biết nhiều lắm !
Long nhi được khen, hoan hỉ nói :
- Hi hi.
Long nhi chỉ biết chút ít hà !
Masashi chợt hỏi :
- Long nhi có sợ quỷ hồn không ?
Long nhi gãi đầu nói :
- Khi nào ở một mình Long nhi mới sợ.
Còn ở bên cạnh phụ vương, Long nhi không sợ gì cả !
Giang Phong khẽ cười, tiếp tục dòng suy nghĩ đang dang dỡ.
Đột nhiên, Giang Phong giật mình khi nghĩ đến mấy câu hỏi của Long nhi.
Quỷ hồn ! Hồn ! Giang Phong còn có ‘Hồn châu’ chuyên đối phó linh hồn, trong đó có chiêu ‘Nhiếp hồn thuật’ rất thích hợp trong hoàn cảnh trước mắt.
Từ khi sở hữu ‘Hồn châu’, Giang Phong chưa từng sử dụng.
Lúc này cũng là cơ hội thích hợp để thử nghiệm oai lực của ‘Hồn châu’.
Bất hạnh ở chỗ là gã thiếu kinh nghiệm, nên gặp nguy.
Cũng như mọi khi, gã vung bảo kiếm chém liên hồi vào quái vật, chiêu thức liên miên bất tuyệt.
Chém … chém … chém …
Kiếm Thần vung kiếm chém cả nửa buổi mà phần lớn công kích đều không thể phá phòng.
Thanh kiếm của Đinh Gia là vũ khí dưới hạ giới, lên trên này không còn lại thuộc tính gì hết, chỉ như một thanh gỗ bình thường mà thôi.
Dùng kiếm đánh quái cũng giống như dùng tay không đánh quái, chỉ khá hơn là đỡ đau tay mà thôi.
Nói ra thì con quái đó cũng thật tội nghiệp.
Đánh được hay đánh không được thì ngươi cũng nên dứt khoát a.
Bạch đao tiến, hồng đao xuất.
Ta có tử vong thì cũng được chết một cách sảng khoái.
Vũ khí trong tay ngươi không biết là ‘hàng hiệu’ mua ở đâu ? Đó mà cũng gọi là vũ khí hay sao ? Đó chính là hình cụ, mà còn là cực hình nữa ! Ai ! ! ! Đánh ta cả nửa ngày, trên mình toàn là cục u mà không thấy xuất huyết.
Định làm gì thế ? Định hành hạ ta hay còn có ý đồ gì khác ? Thật là biến thái mà ! Nên biết, ta dù là quái vật thì cũng do cha mẹ sinh ra cha mẹ nuôi dưỡng a ! Ai lại làm như ngươi chứ ? Coi chừng ta sẽ đi tố cáo ngươi ! Tố cáo ngươi ác ý ngược đãi quái vật ! Chúng huynh đệ đâu rồi, mau cùng ta xông lên ! Tiêu diệt gã biến thái này, bảo vệ quyền lợi của quái vật.
Nói về Kiếm Thần Đinh Gia trong lòng cũng không ngừng than khổ.
Thanh bảo kiếm trong tay biến thành thanh gỗ.
Đánh nhau cả nửa ngày, chưa sát tử được quái vật mà bản thân đã mấy lần bị quái táp suýt chết.
Ai lại cắn ta ? Quay đầu lại nhìn.
Trời ơi ! Phía trước là một con quái đang hùng hổ táp, phía sau là 3 con quái thần sắc bất thiện.
Còn hai bên … Trời ơi ! Một bầy … một bầy quái.
Tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng.
Ta đào tẩu vậy.
Chạy.
Và thế là Đinh Gia hối hả chạy phía trước, bầy quái hùng hổ đuổi phía sau, cho đến khi gặp được bọn Giang Phong.
Thấy tình cảnh của gã như vậy, Giang Phong lấy một thanh đao của gã kỵ binh, tặng cho gã làm vũ khí.
Chứ tiếp tục sử dụng thanh ‘bảo’ kiếm kia, hậu quả …
Sau đó mọi người chia tay nhau.
Đinh Gia cảm động cám ơn Giang Phong rối rít, rồi tiếp tục đi làm nhiệm vụ đang dang dở của mình.
Đối với đội thần binh của Giang Phong, gã không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Trong mắt những người chơi khác, đối với Giang Phong chuyện gì cũng có thể xảy ra, không cần ngạc nhiên.
Trong khi đó thì bọn Giang Phong tiếp tục lên đường đi đến Âm Phong Cốc.
Âm Phong Cốc tọa lạc tại một ngọn núi nằm ngay biên giới giữa Lưu Vân Thần quốc và Bích Thủy Thần quốc.
Đường vào cốc phải đi xuyên qua một khu rừng rậm, tối tăm u ám.
Cũng may trong rừng không có quái, chỉ làm người đi qua đó ớn lạnh mà thôi.
Thỉnh thoảng, những tiếng gió rít, tiếng lá xào xạc mà cứ nghe như tiếng ai đó đang rên khóc, làm mọi người không khỏi rùng mình.
Những ai yếu tim chắc không dám đi qua đây một mình.
Có một điều lạ là nơi đây dường như có một lực hấp dẫn nào đó, khiến cho phi hành tọa kỵ không thể bay cao được.
Ngay cả thượng vị thần như Kim Sí Đại Bàng mà cũng chỉ có thể bay cao được tối đa 9 mét, không vượt qua khỏi ngọn cây.
Còn tọa kỵ của bọn Mizu chỉ bay cao được hơn 3 mét.
Vì vậy, không còn cách nào khác, mọi người đành phải đi xuyên qua khu rừng tối tăm u ám kia.
Khi đi vào trong khu rừng, Giang Phong đã có cảm giác nhiệm vụ lần này không tầm thường.
Chỉ có điều, đi xuyên qua khu rừng rồi mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Cuối khu rừng là một khoảng đất trống cũng khá rộng rãi.
Khi rời khu rừng rậm, bước chân vào khu đất trống, mọi người cảm thấy không gian đột nhiên thoáng đãng, tầm nhìn cũng tốt hơn.
Mé bên kia khoảng đất trống là cửa vào sơn cốc, bị sương mù bao phủ nên tầm quan sát không ngoài 5 mét.
Trên vách đá bên cạnh cửa cốc khắc 3 chữ lớn “Âm Phong Cốc” bằng lối cổ văn.
Bên dưới còn có hàng chữ nhỏ : “Người sống đừng vào”.
Xem ra nơi đây chắc chắn có vấn đề.
Giang Phong liền bố trí lại đội hình.
Giang Phong bế Long nhi, cùng Mizu, Nori, Masashi và Lân nhi ở trung tâm.
Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn và Hàn Thế Kiệt suất lĩnh chúng thần binh bảo vệ bốn phía.
Sau đó, mọi người mới từ từ tiến vào trong cốc.
Đi được một lúc, mọi người không phát hiện có quái, nhưng Giang Phong vẫn có cảm giác bất an, nên bảo mọi người chú ý đề phòng.
Hồi lâu, mọi người chợt nghe Giang Thạch Khê và Hàn Thế Kiệt cùng lúc quát lớn cảnh báo, và rồi chúng thần binh ở phía trước múa đao công kích.
Đến lúc này, bọn Giang Phong mới phát hiện quái ở đây là cô hồn dã quỷ, chỉ có linh hồn mờ ảo, ẩn trong sương mù nên không thể nhìn rõ.
Mà linh hồn thì bay lơ lững, nên di chuyển cũng không gây ra tiếng động, rất khó phát hiện.
Mizu nhìn thấy quái, kêu thét lên, nắm chặt tay Giang Phong, sợ hãi nói :
- Ca ca ơi.
Quỷ kìa.
Nori và Masashi tuy không kêu thét lên, nhưng tình trạng cũng không khá hơn Mizu bao nhiêu.
Cả hai cũng nép sát về phía Giang Phong.
Nữ nhân thường sợ quỷ a.
Giang Phong mỉm cười an ủi :
- Có gì đâu ! Ở đây chúng ta đông người mà.
Trong khi đó thì đám cô hồn dã quỷ kia đã cùng chúng thần binh chiến đấu.
Bọn quỷ hồn chỉ có hơn chục, nhưng chiến đấu ngang ngửa với chúng thần binh mà không hề kém thế, bởi bọn chúng tồn tại ở dạng linh hồn, vật lý công kích không gây ra thương hại bao nhiêu.
Tuy bọn chúng không thể vượt qua hàng phòng ngự của chúng thần binh, nhưng cũng không bị đánh lui, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Chỉ có Giang Thạch Khê và Ngô Bang là thuộc pháp hệ, khi xuất chiêu mới gây cho bọn chúng thương hại đáng kể.
Thủ hạ của Giang Phong đều là những người năng chinh thiện chiến, từng trải qua rất nhiều trận đánh, nên kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.
Những chiến tướng như Tôn Chấn, Hàn Thế Kiệt phụ trách vòng ngoài, chỉ huy kỵ binh sử dụng trường thương ngăn chặn bước tiến của quỷ hồn.
Pháp hệ như Giang Thạch Khê và Ngô Bang phụ trách hỏa lực.
Tuy vậy, toàn trường chiến đấu nổi bật nhất vẫn là Hàn Thế Kiệt.
Gã ta tuy thuộc võ hệ, nhưng dù sao cũng là thượng vị thần, giai vị rất cao, nên gây ra thương hại cho bọn quỷ hồn cũng tương đối đáng kể.
Đại kiếm trong tay gã múa tít, đâm ngang chém dọc tưng bừng, oai thế hơn hẳn những người còn lại.
Vậy Giang Phong làm gì ? Bọn Mizu vì sợ quỷ nên tập trung xung quanh chỗ Giang Phong, không tham gia chiến đấu.
Còn Giang Phong vì là hỗ trợ chức nghiệp, không thiện trường vung đao múa kiếm, nên tọa trấn trung ương chủ trì đại cuộc, thỉnh thoảng mới thi triển kỹ năng bổ huyết cho mọi người.
Thật ra, tuy Giang Phong không trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng trong đội ngũ có tác dụng rất lớn.
Trên thượng giới, dù người chơi hay là NPC đều có lượng linh huyết rất ít, không động chút là hàng vạn như NPC dưới hạ giới.
Hơn nữa trên này không thấy có hồng dược để hồi huyết, chỉ có thể trông chờ vào tự nhiên hồi phục.
Chiến đấu diễn ra kịch liệt và kéo dài.
Mãi hơn một giờ sau mà bọn Giang Phong cũng chỉ tiến tới được vài trăm mét.
Nhận thấy tiến độ quá chậm, Giang Phong thoáng nhíu mày, suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Đường vào cốc còn rất dài, nếu cứ chiến đấu dằng dai thế này, mất cả ngày cũng chưa chắc vào được bên trong sơn cốc.
Đột nhiên, Long nhi chỉ về phía đám cô hồn dã quỷ, hỏi :
- Phụ vương ơi.
Kia gọi là quỷ hồn phải không ạ ?
Giang Phong nói :
- Đúng rồi.
Bọn chúng chính là quỷ hồn.
Người hoặc quái sau khi tử vong, linh hồn rời khỏi thân thể, biến thành quỷ hồn.
Long nhi lại nói :
- Các vị Thuyết thư tiên sinh khi kể chuyện về quỷ hồn đều nói bọn chúng tàn ác, thường hay quấy nhiễu dân lành, có phải không ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Phải rồi.
Long nhi biết nhiều lắm !
Long nhi được khen, hoan hỉ nói :
- Hi hi.
Long nhi chỉ biết chút ít hà !
Masashi chợt hỏi :
- Long nhi có sợ quỷ hồn không ?
Long nhi gãi đầu nói :
- Khi nào ở một mình Long nhi mới sợ.
Còn ở bên cạnh phụ vương, Long nhi không sợ gì cả !
Giang Phong khẽ cười, tiếp tục dòng suy nghĩ đang dang dỡ.
Đột nhiên, Giang Phong giật mình khi nghĩ đến mấy câu hỏi của Long nhi.
Quỷ hồn ! Hồn ! Giang Phong còn có ‘Hồn châu’ chuyên đối phó linh hồn, trong đó có chiêu ‘Nhiếp hồn thuật’ rất thích hợp trong hoàn cảnh trước mắt.
Từ khi sở hữu ‘Hồn châu’, Giang Phong chưa từng sử dụng.
Lúc này cũng là cơ hội thích hợp để thử nghiệm oai lực của ‘Hồn châu’.
Danh sách chương