Lại nói, sau khi bị bao vây trong đại lộ chính của Dự Nam trấn, Hán quân tinh kỵ đã phải chịu thương vong rất nặng nề.
Sau nhiều phen dốc sức phá vây bất thành, bọn họ càng lúc càng bị đẩy lùi sâu vào trong trấn.
Đến khi vòng vây bị khép chặt ở khu vực cuối đại lộ, gần quảng trường trung tâm thì bọn họ chỉ còn lại hơn 500 kỵ binh và gần nghìn ‘kỵ binh lục chiến’, bại thế đã định.
Đứng trên Tiễn lâu quan sát chiến cục, Đường Tướng quân hứng khởi nói :
- Địch quân toàn diệt xem ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, trừ khi có cứu tinh xuất hiện ...
Y còn chưa kịp dứt lời thì có thám báo chạy đến :
- Báo.
Có cấp tín.
Họ Đường ngẩn người, lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ cứu tinh của bọn chúng đã đến.
Có chuyện trùng hợp vậy sao ?
Sở Định Công khẽ cười, cầm lấy tín hàm mở ra xem, suy nghĩ một thoáng, rồi bảo :
- Truyền lệnh tổ chức hơn nghìn người kêu gào cho thật thê thảm vào, giống như sắp bại trận vậy.
Đồng thời triển khai phương án B.
Đường Tướng quân ngạc nhiên hỏi :
- Kêu gào chi vậy ?
Sở Định Công nói :
- Để dụ địch vào bẫy.
Đường Tướng quân gật đầu hội ý, hỏi :
- Đại đội Hán quân đã đến rồi ư ?
Sở Định Công gật đầu nói :
- Cũng sắp đến rồi.
Đường Tướng quân hiểu ý, lập tức xuống Tiễn lâu thân tự đi bố trí.
Liền sau đó, khắp nơi trong trấn vang dậy những tiếng hò hét chém giết, cùng nhiều tiếng kêu gào nghe vô cùng thê thảm.
Một số nơi còn có khói lửa bốc lên, giống như toàn trấn đang hãm nhập vào cảnh hỗn chiến vậy.
Đồng thời, cổng trấn ở hướng bắc cũng được mở ra.
Một cạm bẫy khổng lồ nhanh chóng hình thành, với sự tham gia của toàn thể quân dân trong trấn.
Những cư dân không thể tham chiến thì lo kêu gào hò hét để tạo ra cảnh hỗn loạn.
Chẳng bao lâu sau, đúng như tin hồi báo, đại đội binh mã của Hán quốc đã kéo đến bên ngoài trấn.
Bọn họ chỉ đến sau kỵ binh hơn nửa giờ, kể ra thì tốc độ hành quân cũng khá nhanh.
Hơn vạn rưỡi người chơi chiến sĩ và 6.000 NPC sĩ binh đều là lực lượng tinh nhuệ năng chinh thiện chiến.
Với lực lượng hùng hậu này, từ trước đến giờ Hán quân đã liên tục đánh cho Sở quân hết bại lại bại, mất hết thôn trấn này lại đến thôn trấn khác.
Hôm nay mang đại quân đến tập kích quốc đô Đại Sở quốc, Hán quân gần như đã nắm chắc chiến thắng trong tầm tay.
Đừng nói thủ quân ở Dự Nam trấn chỉ có 3 nghìn.
Dù cho có tăng thêm gấp 3, 4 lần thì cũng không thể nào là đối thủ của đại đội Hán quân tinh nhuệ.
Khi đến bên ngoài trấn, Hán quân từ trên xuống dưới đều đã nghe thấy những tiếng chém giết vang dậy, những tiếng kêu gào thê thảm và nhìn thấy khói lửa ngút trời ở bên trong trấn.
“Vậy là kỵ binh đã thành công đánh vào trong trấn”, ai nấy cũng đều nghĩ vậy.
Tiếp đó, bọn họ lại nhìn thấy bắc môn đã được mở rộng, bên trong có rất nhiều thi thể và vũ khí rơi vãi trên con đường lớn dẫn vào quảng trường trung tâm.
Đường đã thông, cả bọn quyết định tiến công ngay, để vào trong trấn phối hợp với kỵ binh tiêu diệt tàn dư Sở quân kẻo lỡ mất chiến cơ.
Các tướng lĩnh của Hán quân nhanh chóng thống nhất ý kiến, rồi chia nhau chỉ huy bản bộ binh mã tiến vào trong trấn.
Đại đội Hán quân lớn tiếng hò hét, khí thế hung hung xông vào trong trấn.
Từ trên các Tiễn lâu bên trong trấn có mấy chục mũi tên bắn xuống, đối với đại đội Hán quân chẳng gây nên thiệt hại gì đáng kể.
Tướng sĩ Hán quân đua nhau cười nhạo địch quân làm chuyện vô ích, và cũng tạm thời không đế ý đến bọn cung thủ trên các Tiễn lâu, mà tranh thủ đi đánh chiếm Nha Phủ và các kiến trúc quan trọng khác.
Hán quân quá đông, mà đại lộ lại quá ngắn.
Thành ra khi toán dẫn đầu đã tiến đến cuối đại lộ, sắp vào được quảng trường trung tâm, thì vẫn có gần một nửa Hán quân còn ở bên ngoài.
Giữa lúc đó, biến cố đột nhiên xuất hiện.
Một hồi tù và đột ngột rúc lên.
Rồi có rất nhiều Sở quân xuất hiện trên các mái nhà hai bên đại lộ.
Sau đó là vô số gỗ, đá, chướng ngại vật bị ném xuống chặn mất hai đầu đại lộ.
Các con đường nhánh cũng bị chướng ngại vật ngăn chặn.
Hán quân nhất thời bị chặn lại, không thể tiếp tục tiến vào sâu hơn nữa.
Một số kẻ tinh minh đã nhận ra bọn họ đã rơi vào bẫy.
Hơn vạn nhân mã chen chúc nhau trên đại lộ, tiến tới không được, lui lại cũng không xong, tình thế thật không hay.
Vì điều kiện địa hình giới hạn nên các chướng ngại vật kia cũng không nhiều lắm.
Nếu như là lúc bình thường, hàng nghìn người cùng động thủ thì việc dọn dẹp cũng không tốn mấy thời gian.
Chỉ có điều, giờ đây trên trời dưới đất tràn ngập những chiêu thức công kích của Sở quân, nào là cung tên, pháp thuật, độc vật, ...!thậm chí nhiều người còn đứng trên mái nhà không ngừng ném đá xuống, đủ loại chiêu thức phô thiên cái địa, gây cho Hán quân rất nhiều tổn thất.
Các tướng lĩnh Hán quân chỉ đành huy động NPC sĩ binh phòng cao huyết hậu đội mưa tên lo dọn dẹp chướng ngại vật, nhưng hiệu suất không cao, tiến độ rất là chậm chạp.
Trên các mái nhà, lầu cao, Sở quân công kích rất hăng hái, cung tên, pháp thuật phóng đầy trời.
Đường Tướng quân đứng trên một mái nhà, nhìn địch quân nháo nhào phía dưới, vẫn cảm thấy chưa đủ hỗn loạn, nên quát :
- Toàn đội tập trung hỏa lực.
Chuẩn bị !
Hỏa lực ở đây chính là đá.
Họ Đường tập hợp gần trăm người không có cung tên, không biết pháp thuật, dùng đá ném vào địch nhân, tuy hiệu quả không bằng cung tên, pháp thuật, nhưng có còn hơn không.
Cả bọn mỗi người đều cầm một hòn đá to bằng nắm tay, nhắm sẵn vào địch nhân bên dưới.
Ném đá kiểu này không cần kỹ năng, chỉ cần có sức lực là được.
Địch nhân chen chúc nhau trong một phạm vi hẹp, chỉ cần ném đến nơi, không trúng người này cũng sẽ trúng kẻ khác.
Khi ai nấy đã sẵn sàng, họ Đường liền quát to :
- Ném !
Rào rào rào ...
- 30, - 55, - 45 ...
Sát thương lực không cao lắm, nhưng gần trăm hòn đá từ trên cao ném xuống như mưa, hiệu quả cũng rất đáng kể.
Một số tên địch không may, bị hòn đá to bằng nắm tay ném trúng vào đầu, bạo kích, lập tức tử vong.
Họ Đường thấy thế vô cùng hứng khởi, vỗ tay nói :
- Hảo a ! Tiếp tục !
Chúng thủ hạ lại cầm đá lên, ném xuống, tiếp tục gây ra sát thương cho địch nhân.
Mỗi lượt như vậy đều có gần chục người trúng chiêu.
Mặc dù Hán quân cũng cố phản kích, nhưng người trên cao kẻ dưới đất, hiệu quả chẳng được như ý.
Vô số bạch quang nhoáng lên khắp nơi, báo hiệu Hán quân thương vong thảm trọng.
Tiếp tục tiến công hay rút lui ? Hầu như toàn thể quan quân tướng sĩ đều có chung một ý nghĩ : rút lui.
Đã biết rơi vào cạm bẫy rồi, chẳng lẽ càng chui đầu vào sâu hơn nữa hay sao ? Do vậy, hầu hết lực lượng đều tập trung về phía cổng trấn, cố gắng dọn dẹp chướng ngại vật, phá vòng vây.
Và rồi, trời chẳng phụ người, có chí ắt làm nên.
Sau một thời gian cố gắng dưới làn mưa tên ồ ạt, số chướng ngại vật chắn trước cổng trấn cũng đã gần như sạch sẽ.
Cánh cửa trấn cũng đã bị Hán quân bên ngoài trấn phá hỏng.
Chỉ chút nữa thôi, chướng ngại vật được thanh lý xong thì Hán quân sẽ thoát nạn.
Đường Tướng quân thấy thế, vội hối thúc thủ hạ tăng cường công kích, không thể để cho địch nhân có cơ hội rút lui, hay ít nhất cũng phải tăng thêm số thương vong của địch nhân.
Đã đến đây rồi thì không thể để cho bọn chúng an toàn rút lui được.
Đường Tướng quân không chỉ đốc thúc thủ hạ, mà tự mình cũng tham gia công kích.
- Tướng quân.
Có lệnh của quốc chủ.
Đường Tướng quân quay lại truyền lệnh binh, hỏi :
- Lệnh như thế nào ?
Truyền lệnh binh nói :
- Phóng hỏa.
Đường Tướng quân thoáng biến sắc, nhưng rồi nhìn thấy cảnh địch quân đang chuẩn bị rút lui, vội vàng quay sang đám thủ hạ quát :
- Phóng hỏa.
Đám thủ hạ lập tức thay đá bằng những vật liệu dễ cháy như gỗ củi, rơm rạ, lá khô ...!lũ lượt ném xuống bên dưới.
Sau đó là đến những bó đuốc cũng được ném xuống.
Khắp nơi trên đại lộ bốc cháy hừng hực, và cả những ngôi nhà hai bên đường cũng lần lượt bốc chạy.
Cả khu phố dần dần bén lửa.
Họ Đường và số Sở quân trên mái nhà vội vàng nhảy xuống đất tránh lửa.
Ngọn lửa vô tình, không phân biệt địch ta.
Khi đã phóng hỏa rồi thì chỉ còn cách chờ đợi.
Sở quân lần lượt rút lui ra xa.
Những tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi :
- Hảo a !
- Huynh đệ.
Lần này cho bọn chúng biết bị thiêu chết có mùi vị thế nào.
- Cháy nửa lên.
Cháy lớn vào.
Thiêu chết bọn khốn đó.
...
Đường Tướng quân vừa tụ tập Sở quân về một chỗ, vừa nhìn về đám cháy mà tiếc đứt ruột.
Cả một khu phố bị thiêu cháy, thiệt hại không nhỏ a.
Để tiêu diệt thêm nhiều địch quân, chỉ đành chịu vậy.
Sau nhiều phen dốc sức phá vây bất thành, bọn họ càng lúc càng bị đẩy lùi sâu vào trong trấn.
Đến khi vòng vây bị khép chặt ở khu vực cuối đại lộ, gần quảng trường trung tâm thì bọn họ chỉ còn lại hơn 500 kỵ binh và gần nghìn ‘kỵ binh lục chiến’, bại thế đã định.
Đứng trên Tiễn lâu quan sát chiến cục, Đường Tướng quân hứng khởi nói :
- Địch quân toàn diệt xem ra chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, trừ khi có cứu tinh xuất hiện ...
Y còn chưa kịp dứt lời thì có thám báo chạy đến :
- Báo.
Có cấp tín.
Họ Đường ngẩn người, lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ cứu tinh của bọn chúng đã đến.
Có chuyện trùng hợp vậy sao ?
Sở Định Công khẽ cười, cầm lấy tín hàm mở ra xem, suy nghĩ một thoáng, rồi bảo :
- Truyền lệnh tổ chức hơn nghìn người kêu gào cho thật thê thảm vào, giống như sắp bại trận vậy.
Đồng thời triển khai phương án B.
Đường Tướng quân ngạc nhiên hỏi :
- Kêu gào chi vậy ?
Sở Định Công nói :
- Để dụ địch vào bẫy.
Đường Tướng quân gật đầu hội ý, hỏi :
- Đại đội Hán quân đã đến rồi ư ?
Sở Định Công gật đầu nói :
- Cũng sắp đến rồi.
Đường Tướng quân hiểu ý, lập tức xuống Tiễn lâu thân tự đi bố trí.
Liền sau đó, khắp nơi trong trấn vang dậy những tiếng hò hét chém giết, cùng nhiều tiếng kêu gào nghe vô cùng thê thảm.
Một số nơi còn có khói lửa bốc lên, giống như toàn trấn đang hãm nhập vào cảnh hỗn chiến vậy.
Đồng thời, cổng trấn ở hướng bắc cũng được mở ra.
Một cạm bẫy khổng lồ nhanh chóng hình thành, với sự tham gia của toàn thể quân dân trong trấn.
Những cư dân không thể tham chiến thì lo kêu gào hò hét để tạo ra cảnh hỗn loạn.
Chẳng bao lâu sau, đúng như tin hồi báo, đại đội binh mã của Hán quốc đã kéo đến bên ngoài trấn.
Bọn họ chỉ đến sau kỵ binh hơn nửa giờ, kể ra thì tốc độ hành quân cũng khá nhanh.
Hơn vạn rưỡi người chơi chiến sĩ và 6.000 NPC sĩ binh đều là lực lượng tinh nhuệ năng chinh thiện chiến.
Với lực lượng hùng hậu này, từ trước đến giờ Hán quân đã liên tục đánh cho Sở quân hết bại lại bại, mất hết thôn trấn này lại đến thôn trấn khác.
Hôm nay mang đại quân đến tập kích quốc đô Đại Sở quốc, Hán quân gần như đã nắm chắc chiến thắng trong tầm tay.
Đừng nói thủ quân ở Dự Nam trấn chỉ có 3 nghìn.
Dù cho có tăng thêm gấp 3, 4 lần thì cũng không thể nào là đối thủ của đại đội Hán quân tinh nhuệ.
Khi đến bên ngoài trấn, Hán quân từ trên xuống dưới đều đã nghe thấy những tiếng chém giết vang dậy, những tiếng kêu gào thê thảm và nhìn thấy khói lửa ngút trời ở bên trong trấn.
“Vậy là kỵ binh đã thành công đánh vào trong trấn”, ai nấy cũng đều nghĩ vậy.
Tiếp đó, bọn họ lại nhìn thấy bắc môn đã được mở rộng, bên trong có rất nhiều thi thể và vũ khí rơi vãi trên con đường lớn dẫn vào quảng trường trung tâm.
Đường đã thông, cả bọn quyết định tiến công ngay, để vào trong trấn phối hợp với kỵ binh tiêu diệt tàn dư Sở quân kẻo lỡ mất chiến cơ.
Các tướng lĩnh của Hán quân nhanh chóng thống nhất ý kiến, rồi chia nhau chỉ huy bản bộ binh mã tiến vào trong trấn.
Đại đội Hán quân lớn tiếng hò hét, khí thế hung hung xông vào trong trấn.
Từ trên các Tiễn lâu bên trong trấn có mấy chục mũi tên bắn xuống, đối với đại đội Hán quân chẳng gây nên thiệt hại gì đáng kể.
Tướng sĩ Hán quân đua nhau cười nhạo địch quân làm chuyện vô ích, và cũng tạm thời không đế ý đến bọn cung thủ trên các Tiễn lâu, mà tranh thủ đi đánh chiếm Nha Phủ và các kiến trúc quan trọng khác.
Hán quân quá đông, mà đại lộ lại quá ngắn.
Thành ra khi toán dẫn đầu đã tiến đến cuối đại lộ, sắp vào được quảng trường trung tâm, thì vẫn có gần một nửa Hán quân còn ở bên ngoài.
Giữa lúc đó, biến cố đột nhiên xuất hiện.
Một hồi tù và đột ngột rúc lên.
Rồi có rất nhiều Sở quân xuất hiện trên các mái nhà hai bên đại lộ.
Sau đó là vô số gỗ, đá, chướng ngại vật bị ném xuống chặn mất hai đầu đại lộ.
Các con đường nhánh cũng bị chướng ngại vật ngăn chặn.
Hán quân nhất thời bị chặn lại, không thể tiếp tục tiến vào sâu hơn nữa.
Một số kẻ tinh minh đã nhận ra bọn họ đã rơi vào bẫy.
Hơn vạn nhân mã chen chúc nhau trên đại lộ, tiến tới không được, lui lại cũng không xong, tình thế thật không hay.
Vì điều kiện địa hình giới hạn nên các chướng ngại vật kia cũng không nhiều lắm.
Nếu như là lúc bình thường, hàng nghìn người cùng động thủ thì việc dọn dẹp cũng không tốn mấy thời gian.
Chỉ có điều, giờ đây trên trời dưới đất tràn ngập những chiêu thức công kích của Sở quân, nào là cung tên, pháp thuật, độc vật, ...!thậm chí nhiều người còn đứng trên mái nhà không ngừng ném đá xuống, đủ loại chiêu thức phô thiên cái địa, gây cho Hán quân rất nhiều tổn thất.
Các tướng lĩnh Hán quân chỉ đành huy động NPC sĩ binh phòng cao huyết hậu đội mưa tên lo dọn dẹp chướng ngại vật, nhưng hiệu suất không cao, tiến độ rất là chậm chạp.
Trên các mái nhà, lầu cao, Sở quân công kích rất hăng hái, cung tên, pháp thuật phóng đầy trời.
Đường Tướng quân đứng trên một mái nhà, nhìn địch quân nháo nhào phía dưới, vẫn cảm thấy chưa đủ hỗn loạn, nên quát :
- Toàn đội tập trung hỏa lực.
Chuẩn bị !
Hỏa lực ở đây chính là đá.
Họ Đường tập hợp gần trăm người không có cung tên, không biết pháp thuật, dùng đá ném vào địch nhân, tuy hiệu quả không bằng cung tên, pháp thuật, nhưng có còn hơn không.
Cả bọn mỗi người đều cầm một hòn đá to bằng nắm tay, nhắm sẵn vào địch nhân bên dưới.
Ném đá kiểu này không cần kỹ năng, chỉ cần có sức lực là được.
Địch nhân chen chúc nhau trong một phạm vi hẹp, chỉ cần ném đến nơi, không trúng người này cũng sẽ trúng kẻ khác.
Khi ai nấy đã sẵn sàng, họ Đường liền quát to :
- Ném !
Rào rào rào ...
- 30, - 55, - 45 ...
Sát thương lực không cao lắm, nhưng gần trăm hòn đá từ trên cao ném xuống như mưa, hiệu quả cũng rất đáng kể.
Một số tên địch không may, bị hòn đá to bằng nắm tay ném trúng vào đầu, bạo kích, lập tức tử vong.
Họ Đường thấy thế vô cùng hứng khởi, vỗ tay nói :
- Hảo a ! Tiếp tục !
Chúng thủ hạ lại cầm đá lên, ném xuống, tiếp tục gây ra sát thương cho địch nhân.
Mỗi lượt như vậy đều có gần chục người trúng chiêu.
Mặc dù Hán quân cũng cố phản kích, nhưng người trên cao kẻ dưới đất, hiệu quả chẳng được như ý.
Vô số bạch quang nhoáng lên khắp nơi, báo hiệu Hán quân thương vong thảm trọng.
Tiếp tục tiến công hay rút lui ? Hầu như toàn thể quan quân tướng sĩ đều có chung một ý nghĩ : rút lui.
Đã biết rơi vào cạm bẫy rồi, chẳng lẽ càng chui đầu vào sâu hơn nữa hay sao ? Do vậy, hầu hết lực lượng đều tập trung về phía cổng trấn, cố gắng dọn dẹp chướng ngại vật, phá vòng vây.
Và rồi, trời chẳng phụ người, có chí ắt làm nên.
Sau một thời gian cố gắng dưới làn mưa tên ồ ạt, số chướng ngại vật chắn trước cổng trấn cũng đã gần như sạch sẽ.
Cánh cửa trấn cũng đã bị Hán quân bên ngoài trấn phá hỏng.
Chỉ chút nữa thôi, chướng ngại vật được thanh lý xong thì Hán quân sẽ thoát nạn.
Đường Tướng quân thấy thế, vội hối thúc thủ hạ tăng cường công kích, không thể để cho địch nhân có cơ hội rút lui, hay ít nhất cũng phải tăng thêm số thương vong của địch nhân.
Đã đến đây rồi thì không thể để cho bọn chúng an toàn rút lui được.
Đường Tướng quân không chỉ đốc thúc thủ hạ, mà tự mình cũng tham gia công kích.
- Tướng quân.
Có lệnh của quốc chủ.
Đường Tướng quân quay lại truyền lệnh binh, hỏi :
- Lệnh như thế nào ?
Truyền lệnh binh nói :
- Phóng hỏa.
Đường Tướng quân thoáng biến sắc, nhưng rồi nhìn thấy cảnh địch quân đang chuẩn bị rút lui, vội vàng quay sang đám thủ hạ quát :
- Phóng hỏa.
Đám thủ hạ lập tức thay đá bằng những vật liệu dễ cháy như gỗ củi, rơm rạ, lá khô ...!lũ lượt ném xuống bên dưới.
Sau đó là đến những bó đuốc cũng được ném xuống.
Khắp nơi trên đại lộ bốc cháy hừng hực, và cả những ngôi nhà hai bên đường cũng lần lượt bốc chạy.
Cả khu phố dần dần bén lửa.
Họ Đường và số Sở quân trên mái nhà vội vàng nhảy xuống đất tránh lửa.
Ngọn lửa vô tình, không phân biệt địch ta.
Khi đã phóng hỏa rồi thì chỉ còn cách chờ đợi.
Sở quân lần lượt rút lui ra xa.
Những tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi :
- Hảo a !
- Huynh đệ.
Lần này cho bọn chúng biết bị thiêu chết có mùi vị thế nào.
- Cháy nửa lên.
Cháy lớn vào.
Thiêu chết bọn khốn đó.
...
Đường Tướng quân vừa tụ tập Sở quân về một chỗ, vừa nhìn về đám cháy mà tiếc đứt ruột.
Cả một khu phố bị thiêu cháy, thiệt hại không nhỏ a.
Để tiêu diệt thêm nhiều địch quân, chỉ đành chịu vậy.
Danh sách chương