Lại nói, Hán quân tháo chạy tán loạn về phía tây, rất nhiều NPC sĩ binh lạc mất đại quân, trở thành đào binh, tìm đường bỏ trốn.
Một tiểu đội đào binh chạy đến một cánh rừng heo hút, vừa mệt vừa đói, chợt nhìn thấy phía trước có một tiểu thôn.
Lúc này trời đã xế chiều, những ngôi nhà trong thôn đều có khói bốc lên, dường như đang làm bữa cơm chiều.
Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra đến tận chỗ bọn đào binh.
Một gã đào binh khẽ liếm mép, hưng phấn nói :
- Đội trưởng.
Chúng ta đến đó kiếm chút gì ăn đi.
Gã đội trưởng suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :
- Được.
Đến đó kiếm chút gì ăn.
Thế là cả bọn rút khí giới ra, hùng hổ xông vào trong thôn, bắt đầu tàn sát thôn dân trong đó.
Thôn này nằm trong lãnh thổ của Đại Sở quốc, thôn dân đều là thần dân của Đại Sở quốc, song phương là quan hệ đối địch, nên bọn đào binh xuống tay chẳng chút do dự.
Chẳng mấy chốc, hơn 30 nhân mạng trong thôn đều bị giết sạch.
Bọn đào binh bắt đầu lôi thức ăn ra ăn.
Đói quá rồi, phải ăn no trước đã, rồi sẽ thu gom chiến lợi phẩm sau.
Ai nói bại trận sẽ không có chiến lợi phẩm.
Bọn họ cũng kiếm được không ít đây.
Cả bọn đang cố giải quyết thật nhanh số thức ăn ngon lành trước mặt thì đột nhiên biến cố phát sinh.
Các thi thể của thôn dân đang nằm bất động trên mặt đất, bất ngờ động đậy, rồi lần lượt đứng dậy, tập trung lại kéo về phía chỗ bọn đào binh đang ngồi ăn uống.
Chỉ trong thoáng chốc, cả bọn chợt phát hiện bọn họ đã bị bao vây, mà đối phương lại chính là những kẻ mà bọn họ vừa mới giết chết khi nãy.
Ai nấy trong đầu đều nghĩ đến ma quỷ.
Sự việc khủng khiếp thế này, chỉ có thể do bàn tay của ma quỷ gây ra mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là lúc sinh tử quan đầu, cả bọn cố nén sợ hãi, vung vũ khí xông vào tấn công đám cương thi kia.
Đúng thế.
Kẻ địch của bọn họ chính là cương thi, với thân thể cứng đờ, di chuyển bằng cách nhảy từng bước chứ không đi như người binh thường.
Và cũng vì là cương thi, nên bọn chúng không có lý trí, không sợ đau đớn, không sợ tử vong.
Đám đào binh dù cố sức đánh giết, nhưng cũng không sau tiêu diệt được.
Tình thế nguy ngập vô cùng.
Bọn đào binh đang chống trả trong tuyệt vọng, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Thế thì kêu gì đây ? Chỉ còn cách kêu “ma quỷ”, cầu xin “ma quỷ” tha mạng cho.
Nghĩ gì là làm ngay.
Cả bọn vừa chém giết cương thi vừa liên mang cầu khẩn :
- Bọn con lỡ dại.
Xin ông quỷ tha mạng cho.
Cả bọn khẩn cầu một lúc, chừng như đã làm cho “ma quỷ” xúc động.
Giây lát, có giọng âm u từ xa truyền đến :
- Các ngươi thần phục ta thì ta sẽ tha mạng cho.
Cả bọn đã là đào binh, tức là chẳng có lòng chính nghĩa gì, mà cũng tham sống sợ chết, nên nghe “ma quỷ” nói thế lập tức đáp ngay :
- Vâng ạ.
Bọn con xin thần phục.
Xin ông quỷ tha mạng cho.
Thế rồi, cả bọn nhìn thấy một bóng người vận áo vàng đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cùng lúc ấy, đám cương thi cũng dừng tấn công, tập hợp lại phía sau hoàng y nhân.
Người kia giơ ra một mảnh da dê, lạnh lùng bảo :
- Các ngươi dùng máu viết tên mình lên đây.
Không biết viết thì ấn dấu tay cũng được.
Cả bọn vâng dạ, vội dùng máu ấn dấu tay mình lên mảnh da dê kia.
Hoàng y nhân xầm xì niệm chú một lúc, rồi một đạo hắc quang từ mảnh da dê nhoáng lên, sau đó chia thành 11 đạo, bay về phía 11 gã đào binh, nhập vào trong đầu bọn họ.
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, kiểm tra thân thể, nhưng rồi không phát hiện có điều gì khác lạ cả.
Hoàng y nhân cười lạnh nói :
- Ta không phải là quỷ, mà là đại pháp sư của Phục Linh Tông.
Từ nay các ngươi cũng đã là môn đồ của Phục Linh Tông, phải hết sức vì bản tông mà phục vụ.
Nếu làm tốt sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quý, bằng ngược lại, tất sẽ chết không toàn thây.
Hãy mà liệu hồn.
Nói xong, hoàng y nhân ném ra một quyển trục và một lô kỹ năng thư, rồi chuyển thân biến mất.
Đám đào binh ngơ ngác nhìn nhau.
Một gã run giọng hỏi :
- Đội trưởng.
Chúng ta phải làm sao đây ?
Gã đội trưởng lắc đầu nói :
- Còn làm sao nữa.
Đành làm theo lời hắn ta, đến đâu hay đến đó thôi.
Nói rồi nhặt lấy quyển trục mở ra xem, sau đó bảo bọn thủ hạ chia nhau kỹ năng thư để học.
Xong đâu đấy, cả bọn thu tập chiến lợi phẩm, rồi xua đám cương thi tiếp tục hành trình.
Khắp mọi nơi trên đường tháo chạy của Hán quân, rất nhiều toán đào binh lần lượt bị các thế lực thần bí thu phục, rồi giao cho những nhiệm vụ bí ẩn.
Tùy theo thế lực mà biểu hiện của bọn họ có khác nhau, nhưng nhìn chung đám đào binh trước đó đều là phổ thông NPC thì giờ đây đều đã được hệ thống phú cho AI khá cao, và đều trở thành đặc thù NPC, có tên gọi hẳn hoi.
Có lẽ thiên hạ sắp biến thiên rồi chăng ?
...
Nói về Hán quốc bại binh, sau khi đào thoát khỏi Dự Nam trấn, hớt hơ hớt hãi chạy về phía tây, trên đường thu tập tàn quân, dần dần có được quy mô không nhỏ.
Khi đã chạy ra ngoài sáu mươi dặm, phát hiện địch quân không còn truy sát nữa, cả bọn mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Dù là người chơi hay NPC, không ai có đủ thể lực để tiếp tục chạy nữa, không dừng lại thì kết quả chỉ có thể là kiệt sức tử vong.
Chúng tướng lĩnh Hán quân tập hợp về một chỗ, bàn bạc đối sách.
Đường về đến lãnh thổ Hán quốc còn đến vài trăm dặm, ở Thiên Bảo trấn và Tùng Dương trấn còn có đại đội Sở quân, đường về không an toàn chút nào.
Một viên tướng lưng đeo Quỷ đầu đao, chỉ mặt Hắc giáp kỵ tướng nói :
- Nếu không phải ngươi muốn tranh công, tự mình tấn công vào trấn thì chúng ta đã không mắc mưu mà thảm bại thế này.
Hắc giáp kỵ tướng biết mình lần này có tội rất nặng, nên không dám nói gì, chịu đựng mọi người chỉ trích.
Hơn nữa, Hán quân tinh kỵ lúc này chỉ còn lại có 350 nhân mã, nên địa vị của Hắc giáp kỵ tướng hạ hàng rất nhiều, tiếng nói chẳng còn quan trọng nữa.
Trong game “Vương Mệnh”, chiến mã không phải là một loại trang bị như các game trước đây, khi người chơi tử vong thì có thể hồi thành trọng sinh, nhưng chiến mã sẽ bị kẹt lại ở chiến trường, trở thành chiến lợi phẩm của phe chiến thắng (nếu tử vong thì trở thành thực phẩm, thịt ngựa cũng là một loại thực phẩm của người phương bắc).
Viên đại tướng thống suất Hán quốc viễn chinh quân, đồng thời cũng là một vị trưởng lão, nhìn thấy chúng thủ hạ đua nhau chỉ trích Hắc giáp kỵ tướng, lộ vẻ không vui.
Đành rằng Hắc giáp kỵ tướng có tội, nhưng lúc này không phải là lúc luận tội.
Cả bọn tập họp ở đây là để thương thảo đối sách, tìm cách thức an toàn trở về Hán quốc.
Bọn thủ hạ của gã hầu như đều thiếu đại cục quan a.
Gã nhìn trời thở dài, rồi gằn giọng nói :
- Im lặng.
Người xưa có câu : tướng lĩnh xuất chinh ở ngoài có thể không tuân lệnh vua.
Ở nơi đây, gã đại tướng kia có quyền lực tuyệt đối, có thể dùng quân pháp xử trí những kẻ bất tuân quân lệnh.
Do đó đám tướng lĩnh thủ hạ đều lập tức im lặng, nhìn về phía chủ tướng.
Gã đại tướng thấy đám thủ hạ đều đã yên lặng, mới hắng giọng nói :
- Chúng ta cần tìm đối sách để an toàn hồi quốc.
Ai có ý kiến gì không ?
Chúng thủ hạ đưa mắt nhìn nhau.
Đây là vấn đề quan trọng a.
Mà đã là vấn đề quan trọng thì không dễ gì tìm ra được đối sách.
Hồi lâu, thấy chủ tướng gần như hết kiên nhẫn, một gã tỳ tướng mới rụt rè lên tiếng :
- Đại soái.
Chúng ta đã mất hết hậu cần.
Lương thực, dược phẩm thiếu thốn, khó thể tiếp tục tác chiến.
Hay là tạm thời tìm một căn cứ địa để trú chân.
Một người khác lên tiếng tán đồng :
- Phải đó.
Thiếu dược phẩm, thiếu lương thực, chúng ta khó thể đi tiếp được nữa.
Nếu không có chỗ bổ sung, thà rằng tự sát hồi quốc cho nhanh.
Mỗi người, cho dù là người chơi hay NPC, đều có chỉ số thể lực nhất định.
Nếu như không được ăn uống thì thể lực sẽ cạn dần, đến lúc quá thấp thì sẽ không thể cử động được nữa, rồi tử vong.
Do đó, vấn đề bổ sung lương thực lúc này cực kỳ cấp bách, thậm chí còn quan trọng hơn cả dược phẩm.
Gã chủ tướng gật đầu nói :
- Phải đó.
Cầm tìm nơi bổ sung lương thực, dược phẩm.
Còn ai có ý kiến gì nữa không ?
Một gã tỳ tướng lại góp ý :
- Đại soái.
Nếu về theo đường cũ ắt nguy cơ trùng trùng.
Chúng ta nên tìm chỗ nào đó có thuyền bè, vượt sông Hoài sang mạn Hoài Nam, rồi từ đó hồi quốc sẽ an toàn hơn.
Mỗi người một ý, cuối cùng cả bọn thống nhất sẽ tiến chiếm một thôn trang bên bờ sông Hoài, rồi từ đó chế tạo thuyền bè vượt sông.
Thế là thám tử được phái đi dò xét địa hình quanh đó, tìm nơi thích hợp.
Một tiểu đội đào binh chạy đến một cánh rừng heo hút, vừa mệt vừa đói, chợt nhìn thấy phía trước có một tiểu thôn.
Lúc này trời đã xế chiều, những ngôi nhà trong thôn đều có khói bốc lên, dường như đang làm bữa cơm chiều.
Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra đến tận chỗ bọn đào binh.
Một gã đào binh khẽ liếm mép, hưng phấn nói :
- Đội trưởng.
Chúng ta đến đó kiếm chút gì ăn đi.
Gã đội trưởng suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :
- Được.
Đến đó kiếm chút gì ăn.
Thế là cả bọn rút khí giới ra, hùng hổ xông vào trong thôn, bắt đầu tàn sát thôn dân trong đó.
Thôn này nằm trong lãnh thổ của Đại Sở quốc, thôn dân đều là thần dân của Đại Sở quốc, song phương là quan hệ đối địch, nên bọn đào binh xuống tay chẳng chút do dự.
Chẳng mấy chốc, hơn 30 nhân mạng trong thôn đều bị giết sạch.
Bọn đào binh bắt đầu lôi thức ăn ra ăn.
Đói quá rồi, phải ăn no trước đã, rồi sẽ thu gom chiến lợi phẩm sau.
Ai nói bại trận sẽ không có chiến lợi phẩm.
Bọn họ cũng kiếm được không ít đây.
Cả bọn đang cố giải quyết thật nhanh số thức ăn ngon lành trước mặt thì đột nhiên biến cố phát sinh.
Các thi thể của thôn dân đang nằm bất động trên mặt đất, bất ngờ động đậy, rồi lần lượt đứng dậy, tập trung lại kéo về phía chỗ bọn đào binh đang ngồi ăn uống.
Chỉ trong thoáng chốc, cả bọn chợt phát hiện bọn họ đã bị bao vây, mà đối phương lại chính là những kẻ mà bọn họ vừa mới giết chết khi nãy.
Ai nấy trong đầu đều nghĩ đến ma quỷ.
Sự việc khủng khiếp thế này, chỉ có thể do bàn tay của ma quỷ gây ra mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là lúc sinh tử quan đầu, cả bọn cố nén sợ hãi, vung vũ khí xông vào tấn công đám cương thi kia.
Đúng thế.
Kẻ địch của bọn họ chính là cương thi, với thân thể cứng đờ, di chuyển bằng cách nhảy từng bước chứ không đi như người binh thường.
Và cũng vì là cương thi, nên bọn chúng không có lý trí, không sợ đau đớn, không sợ tử vong.
Đám đào binh dù cố sức đánh giết, nhưng cũng không sau tiêu diệt được.
Tình thế nguy ngập vô cùng.
Bọn đào binh đang chống trả trong tuyệt vọng, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Thế thì kêu gì đây ? Chỉ còn cách kêu “ma quỷ”, cầu xin “ma quỷ” tha mạng cho.
Nghĩ gì là làm ngay.
Cả bọn vừa chém giết cương thi vừa liên mang cầu khẩn :
- Bọn con lỡ dại.
Xin ông quỷ tha mạng cho.
Cả bọn khẩn cầu một lúc, chừng như đã làm cho “ma quỷ” xúc động.
Giây lát, có giọng âm u từ xa truyền đến :
- Các ngươi thần phục ta thì ta sẽ tha mạng cho.
Cả bọn đã là đào binh, tức là chẳng có lòng chính nghĩa gì, mà cũng tham sống sợ chết, nên nghe “ma quỷ” nói thế lập tức đáp ngay :
- Vâng ạ.
Bọn con xin thần phục.
Xin ông quỷ tha mạng cho.
Thế rồi, cả bọn nhìn thấy một bóng người vận áo vàng đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cùng lúc ấy, đám cương thi cũng dừng tấn công, tập hợp lại phía sau hoàng y nhân.
Người kia giơ ra một mảnh da dê, lạnh lùng bảo :
- Các ngươi dùng máu viết tên mình lên đây.
Không biết viết thì ấn dấu tay cũng được.
Cả bọn vâng dạ, vội dùng máu ấn dấu tay mình lên mảnh da dê kia.
Hoàng y nhân xầm xì niệm chú một lúc, rồi một đạo hắc quang từ mảnh da dê nhoáng lên, sau đó chia thành 11 đạo, bay về phía 11 gã đào binh, nhập vào trong đầu bọn họ.
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, kiểm tra thân thể, nhưng rồi không phát hiện có điều gì khác lạ cả.
Hoàng y nhân cười lạnh nói :
- Ta không phải là quỷ, mà là đại pháp sư của Phục Linh Tông.
Từ nay các ngươi cũng đã là môn đồ của Phục Linh Tông, phải hết sức vì bản tông mà phục vụ.
Nếu làm tốt sẽ được tận hưởng vinh hoa phú quý, bằng ngược lại, tất sẽ chết không toàn thây.
Hãy mà liệu hồn.
Nói xong, hoàng y nhân ném ra một quyển trục và một lô kỹ năng thư, rồi chuyển thân biến mất.
Đám đào binh ngơ ngác nhìn nhau.
Một gã run giọng hỏi :
- Đội trưởng.
Chúng ta phải làm sao đây ?
Gã đội trưởng lắc đầu nói :
- Còn làm sao nữa.
Đành làm theo lời hắn ta, đến đâu hay đến đó thôi.
Nói rồi nhặt lấy quyển trục mở ra xem, sau đó bảo bọn thủ hạ chia nhau kỹ năng thư để học.
Xong đâu đấy, cả bọn thu tập chiến lợi phẩm, rồi xua đám cương thi tiếp tục hành trình.
Khắp mọi nơi trên đường tháo chạy của Hán quân, rất nhiều toán đào binh lần lượt bị các thế lực thần bí thu phục, rồi giao cho những nhiệm vụ bí ẩn.
Tùy theo thế lực mà biểu hiện của bọn họ có khác nhau, nhưng nhìn chung đám đào binh trước đó đều là phổ thông NPC thì giờ đây đều đã được hệ thống phú cho AI khá cao, và đều trở thành đặc thù NPC, có tên gọi hẳn hoi.
Có lẽ thiên hạ sắp biến thiên rồi chăng ?
...
Nói về Hán quốc bại binh, sau khi đào thoát khỏi Dự Nam trấn, hớt hơ hớt hãi chạy về phía tây, trên đường thu tập tàn quân, dần dần có được quy mô không nhỏ.
Khi đã chạy ra ngoài sáu mươi dặm, phát hiện địch quân không còn truy sát nữa, cả bọn mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Dù là người chơi hay NPC, không ai có đủ thể lực để tiếp tục chạy nữa, không dừng lại thì kết quả chỉ có thể là kiệt sức tử vong.
Chúng tướng lĩnh Hán quân tập hợp về một chỗ, bàn bạc đối sách.
Đường về đến lãnh thổ Hán quốc còn đến vài trăm dặm, ở Thiên Bảo trấn và Tùng Dương trấn còn có đại đội Sở quân, đường về không an toàn chút nào.
Một viên tướng lưng đeo Quỷ đầu đao, chỉ mặt Hắc giáp kỵ tướng nói :
- Nếu không phải ngươi muốn tranh công, tự mình tấn công vào trấn thì chúng ta đã không mắc mưu mà thảm bại thế này.
Hắc giáp kỵ tướng biết mình lần này có tội rất nặng, nên không dám nói gì, chịu đựng mọi người chỉ trích.
Hơn nữa, Hán quân tinh kỵ lúc này chỉ còn lại có 350 nhân mã, nên địa vị của Hắc giáp kỵ tướng hạ hàng rất nhiều, tiếng nói chẳng còn quan trọng nữa.
Trong game “Vương Mệnh”, chiến mã không phải là một loại trang bị như các game trước đây, khi người chơi tử vong thì có thể hồi thành trọng sinh, nhưng chiến mã sẽ bị kẹt lại ở chiến trường, trở thành chiến lợi phẩm của phe chiến thắng (nếu tử vong thì trở thành thực phẩm, thịt ngựa cũng là một loại thực phẩm của người phương bắc).
Viên đại tướng thống suất Hán quốc viễn chinh quân, đồng thời cũng là một vị trưởng lão, nhìn thấy chúng thủ hạ đua nhau chỉ trích Hắc giáp kỵ tướng, lộ vẻ không vui.
Đành rằng Hắc giáp kỵ tướng có tội, nhưng lúc này không phải là lúc luận tội.
Cả bọn tập họp ở đây là để thương thảo đối sách, tìm cách thức an toàn trở về Hán quốc.
Bọn thủ hạ của gã hầu như đều thiếu đại cục quan a.
Gã nhìn trời thở dài, rồi gằn giọng nói :
- Im lặng.
Người xưa có câu : tướng lĩnh xuất chinh ở ngoài có thể không tuân lệnh vua.
Ở nơi đây, gã đại tướng kia có quyền lực tuyệt đối, có thể dùng quân pháp xử trí những kẻ bất tuân quân lệnh.
Do đó đám tướng lĩnh thủ hạ đều lập tức im lặng, nhìn về phía chủ tướng.
Gã đại tướng thấy đám thủ hạ đều đã yên lặng, mới hắng giọng nói :
- Chúng ta cần tìm đối sách để an toàn hồi quốc.
Ai có ý kiến gì không ?
Chúng thủ hạ đưa mắt nhìn nhau.
Đây là vấn đề quan trọng a.
Mà đã là vấn đề quan trọng thì không dễ gì tìm ra được đối sách.
Hồi lâu, thấy chủ tướng gần như hết kiên nhẫn, một gã tỳ tướng mới rụt rè lên tiếng :
- Đại soái.
Chúng ta đã mất hết hậu cần.
Lương thực, dược phẩm thiếu thốn, khó thể tiếp tục tác chiến.
Hay là tạm thời tìm một căn cứ địa để trú chân.
Một người khác lên tiếng tán đồng :
- Phải đó.
Thiếu dược phẩm, thiếu lương thực, chúng ta khó thể đi tiếp được nữa.
Nếu không có chỗ bổ sung, thà rằng tự sát hồi quốc cho nhanh.
Mỗi người, cho dù là người chơi hay NPC, đều có chỉ số thể lực nhất định.
Nếu như không được ăn uống thì thể lực sẽ cạn dần, đến lúc quá thấp thì sẽ không thể cử động được nữa, rồi tử vong.
Do đó, vấn đề bổ sung lương thực lúc này cực kỳ cấp bách, thậm chí còn quan trọng hơn cả dược phẩm.
Gã chủ tướng gật đầu nói :
- Phải đó.
Cầm tìm nơi bổ sung lương thực, dược phẩm.
Còn ai có ý kiến gì nữa không ?
Một gã tỳ tướng lại góp ý :
- Đại soái.
Nếu về theo đường cũ ắt nguy cơ trùng trùng.
Chúng ta nên tìm chỗ nào đó có thuyền bè, vượt sông Hoài sang mạn Hoài Nam, rồi từ đó hồi quốc sẽ an toàn hơn.
Mỗi người một ý, cuối cùng cả bọn thống nhất sẽ tiến chiếm một thôn trang bên bờ sông Hoài, rồi từ đó chế tạo thuyền bè vượt sông.
Thế là thám tử được phái đi dò xét địa hình quanh đó, tìm nơi thích hợp.
Danh sách chương