Hữu tướng quân Đặng Khôi là một thanh niên độ hơn 30 tuổi, dáng vẻ không cao lớn khỏe mạnh, nhưng ánh mắt tinh minh, có vẻ là một nhân tài.

Gã vào đại trướng, hướng về Giang Phong hành quân lễ, cung kính nói :
- Tiểu tướng, Hữu tướng quân Đặng Khôi, xin tham kiến đại nhân.
Thấy gã cung kính hữu lễ, Giang Phong gật đầu, hỏi :
- Tướng quân đến gặp ta có chuyện gì ?
Họ Đặng cung kính nói :
- Hồi bẩm đại nhân.

Tiểu tướng phụng mệnh triều đình truy tra gian tế, đến nơi đây thì mất dấu.

Nơi đây rộng lớn hoang vu.

Một mình tiểu tướng không thể tra xét hết được.

Vừa may gặp được đại nhân dẫn quân đến đây, vội đến cầu viện.

Mong được đại nhân giúp đỡ.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, nói :
- Tướng quân phụng mệnh triều đình truy tra gian tế, hãy cho ta xem chứng kiện.
Họ Đặng vâng mệnh trình lên một đạo công văn và ấn tướng quân.

Giang Phong xem xong, nói :
- Bọn loạn tặc này đã làm gian tế cho Man binh, lại còn dám trốn đến lãnh địa của ta gây loạn, thật không thể tha thứ.
Họ Đặng ngạc nhiên :
- Nơi đây là lãnh địa của đại nhân ?
- Đương nhiên.

Nếu không ta đến đây làm gì.

Nếu sau này tướng quân có gặp khó khăn gì, hay cần viện trợ, đều có thể đến các thôn làng quanh đây, từ đó có thể dùng thuyền đi đến chỗ ta.

Đi thuyền sẽ nhanh hơn xuyên rừng mà đi.

Ta sẽ truyền lệnh cho dân chúng hết sức giúp đỡ tướng quân.
Họ Đặng đối Giang Phong càng thêm cung kính, nói :
- Đa tạ đại nhân.
- Còn việc truy lùng gian tế.

Hiện ở đây có 1 đoàn cung thủ và 5 đoàn bộ binh, ta tạm giao cho tướng quân thống lĩnh.


Hy vọng tướng quân sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong Giang Phong lấy binh phù giao cho gã.

Gã cả mừng, cung kính nhận lấy binh phù, nói :
- Đa tạ đại nhân.

Tiểu tướng sẽ tận tâm tận lực để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Phong bảo một gã Cấm vệ đưa họ Đặng đi kiểm điểm quân binh.

Giang Phong chỉ cấp cho gã cung thủ và bộ binh.

Còn Cấm vệ, pháp sư và tế tự đều phải hộ giá, lại là bảo bối của Giang Phong, không thể giao cho gã được.
Họ Đặng đi rồi.

Lát sau, lão trại trưởng Bạch Thạch Trại dẫn theo hơn năm mươi trại dân xuống núi.

Giang Phong sẽ cấp cho bọn họ năm nghìn đơn vị vật tư lương thực, nên cần có người khuân vác về trại.

Nơi đây nghèo khổ, lương thực còn không đủ ăn, đương nhiên không có mã xa.

Giang Phong quyết định khi về trấn sẽ cho đưa đến đây mã xa, để tiện việc vận chuyển.

Đá khai thác xong còn cần đưa đến Thọ Khê thôn, rồi từ đó mới có thể dùng thuyền chở đến An Phú Trấn.
Trước khi lên đường, Giang Phong lại gọi lão trại trưởng đến hỏi :
- Quanh nơi đây ngoài trại của các ngươi còn có những thôn làng nào khác ?
Vốn từng qua cướp bóc các thôn trong vùng, lão không cần suy nghĩ, đáp ngay :
- Hồi bẩm đại nhân.

Dọc theo Đại Khê Thủy, ngoài Thọ Khê thôn ở cửa sông, còn có Đại Khê thôn và Dương Khê thôn ở phía thượng lưu.

Về phía tây, cách nơi đây khoảng 15 dặm là Hiệp An thôn.

Về phía tây nam, cách nơi đây 20 dặm có Long Dương thôn.

Còn theo Nguyên Giang về phía tây, cách Thọ Khê thôn 20 dặm là Long Phú thôn.

Xa hơn nữa thì tiểu dân không rõ.
Giang Phong thầm suy tính.


Chỉ còn 4 danh ngạch.

Đại Khê thôn, Dương Khê thôn, Long Phú thôn đều gần sông, đi lại thuận tiện.

Có thể tiếp thu.

Còn lại, Long Dương thôn ở quá xa, Hiệp An thôn tính ra cách Long Phú thôn cũng chỉ khoảng 15 dặm.

Tiếp thu Hiệp An thôn trước vậy.
Cả ngày bôn ba, đã có thêm 10 thôn làng sáp nhập vào bản đồ An Phú Trấn, gồm : Cảnh Tuyền thôn, Dương Tuyền thôn, Khúc Tuyền thôn, Ôn Tuyền thôn, Thọ Khê thôn, Đại Khê thôn, Dương Khê thôn, Bạch Thạch Trại, Long Phú thôn và Hiệp An thôn.

Trong đó chỉ có Ôn Tuyền thôn và Bạch Thạch Trại là có nhiều cơ hội phát triển nhất.
Trở về trấn, Giang Phong triệu tập gia thần, tức là lão sư gia Lâm An và Đại tướng quân Vương Minh, kể về chuyện gian tế và Hữu tướng quân Đặng Khôi.

Vương Đại tướng quân nói :
- Đại nhân.

Hữu tướng quân Đặng Khôi thuộc hạ có nghe qua.

Gã là người của Nội phủ, cũng có thể kể là tinh anh, lại biết cách xử thế nên được quan trên xem trọng.

Người của Nội phủ không cầm quân đánh giặc mà chỉ phụ trách gìn giữ trị an trong cõi.

Nên việc truy tra gian tế đúng là nhiệm vụ của gã.

Có điều lần này gã gặp khó khăn rồi.

Thuộc hạ tin chắc gã sẽ lại đến tìm đại nhân cầu viện lần nữa.
- Tại sao ?
- Đại nhân.

Bản trấn nằm ở cực tây.

Cách bản trấn khoảng 300 dặm đã là Man địa rồi.

Gian tế chạy về đây, chắc chắn là định đến Man địa.

Với quân số hiện tại của gã, mạo hiểm thâm nhập Man địa chẳng có kết quả hay ho gì.


Với kẻ tinh minh như gã, lẽ nào làm chuyện mạo hiểm như thế.
- Nếu gã đến cầu viện, chúng ta nên ứng phó ra sao ?
Vương Đại tướng quân ánh mắt sáng rực, nói :
- Đại nhân.

Với binh lực của bản trấn, nếu không phải Man tộc đại quân, hoàn toàn đủ sức đối phó.
Xem ra lão mong được cầm quân đánh giặc lắm rồi.

Mà lời lão cũng phải.

An Phú Trấn có hơn hai nghìn quân binh vũ khí tinh lương, lại còn có Cấm vệ, pháp sư, tế tự.

Đối phó một, hai nghìn Man binh không thành vấn đề.
Suy nghĩ giây lát, Giang Phong nói :
- Lão chuẩn bị sẵn sàng đi.

Nếu gã đến cầu viện, điều kiện thích hợp, ta sẽ phái lão dẫn quân xuất chinh.
Vương Đại tướng quân hoan hỉ nói :
- Vâng.

Đại nhân.

Thuộc hạ sẽ cho chuẩn bị ngay.
Nói đoạn lão cáo từ, vội vã đến ngay quân doanh, kiểm điểm binh sĩ tăng cường huấn luyện.

Giang Phong dặn dò lão Lâm An xử lý những việc của các thôn làng mới thống thuộc, rồi đi qua Học Viện.
Cũng ở tầng trên cùng của Viện trưởng lâu.
Long nhi vừa nhìn thấy mọi người, đã huy quyền trượng, hớn hở khoe :
- Long nhi thăng cấp rồi nè.

Long nhi đã cấp 4 rồi.

Long nhi mạnh hơn lúc trước đó.
Mọi người bật cười, khen Long nhi tài giỏi.

Long nhi quay sang An An hỏi :
- An An cấp mấy rồi ?
An An nói :
- An An cấp 7 rồi.

Cao hơn Long nhi đó.
Long nhi xụ mặt nói :
- Long nhi … Long nhi phải cố gắng hơn nữa.

Ba ba phải cho Cấm vệ giúp Long nhi luyện cấp.

Giang Phong xoa đầu Long nhi an ủi :
- Được rồi.

Long nhi giỏi lắm.

Long nhi hãy còn nhỏ mà.

Vậy là giỏi lắm rồi đó.
An An cũng đến nắm tay Long nhi, nói :
- Long nhi giỏi lắm đó.

Khi An An nhỏ bằng Long nhi, cũng không giỏi bằng Long nhi bây giờ đâu.
Long nhi đổi buồn làm vui, giơ cao quyền trượng nói :
- Long nhi phải cố gắng.

Long nhi phải thăng cấp.

Long nhi phải mạnh hơn để có thể giúp ba ba đánh giặc.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi với An An cùng đi luyện cấp đi.
Long nhi nói :
- Long nhi đi nhờ Cấm vệ bắt thú rừng về luyện cấp đây.
Nói đoạn nắm tay An An lon ton chạy đi.

Giang Phong mỉm cười, quay sang Giang lão và Hồ lão phu tử hỏi :
- Gần đây có chuyện gì đáng chú ý hay không ?
Hồ lão phu tử nói :
- Trong Học Viện hiện giờ, tính luôn gã thợ điêu khắc mà đại nhân mới đưa về, đại sư cấp giáo sư có 4 người, phụ trách nông canh bộ môn, đoán tạo bộ môn, điêu khắc bộ môn và kỵ thuật bộ môn.

Cao cấp giáo sư có 52, trong đó có 18 pháp sư.
Nghĩ đến 18 pháp sư này Giang lão cần đào tạo suốt 24 giờ, Giang Phong nhìn Giang lão nói :
- Cực khổ ông rồi.
Giang lão vuốt râu cười nói :
- Khó nhọc một lần mà sau này khỏe.

Bọn họ sau này sẽ thay lão đào tạo pháp sư.
Đoạn lão lại nghiêm giọng nói :
- Theo tin tức từ Quan Phủ, bên Hưng An Châu, Mỹ An Châu và Vũ Lăng Châu xảy ra dịch bệnh, hơn hai mươi thôn làng dân chúng tử vong gần hết, thậm chí một số trấn cũng có người bị bệnh tử vong.

Quan Phủ nghi ngờ có bàn tay của Man tộc đại vu, bởi bọn chúng thiện dùng độc dược.

Hơn nữa các thôn làng bị dịch bệnh không ở gần nhau mà ở rải rác nhiều nơi, thế mà bị dịch bệnh cùng lúc và giống hệt nhau.
Hồ lão phu tử cũng gật đầu khen phải.

Giang Phong cau mày suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện