Lại nói, khi nghe đến tưởng lệ, cả bọn đều lắng tai nghe ngóng, ánh mắt sáng rỡ.
Giang Phong khẽ cười, biết ngay sẽ như vậy mà.
Giang Phong trao tưởng lệ đương nhiên phải tự móc hầu bao, nhưng vì có dự tính riêng nên cũng chẳng tiếc chút tưởng lệ.
Một chút đó đương nhiên là chỉ đối Giang Phong mà nói.
Hiện Giang Phong gia đại nghiệp đại cơ mà.
Nhìn cả bọn dáng vẻ đầy khẩn trương, Giang Phong mỉm cười nói :
- Các ngươi không cần phải khẩn trương.
Đây chỉ là ngạch ngoại tưởng lệ.
Các ngươi về hồi báo triều đình sẽ nhận được chính thức tưởng lệ.
Vì ta thấy các ngươi có nhiều cố gắng, nên mới trao thêm ngạch ngoại tưởng lệ.
Tuy nghe nói vậy, nhưng cả bọn lại càng thêm hoan hỉ, nhận hai phần tưởng lệ đương nhiên hay hơn chỉ một phần.
Giang Phong cười thầm, nói :
- Các ngươi có thể chọn lựa.
Mỗi bang phái được năm danh ngạch nhập học tại Tử Long Học Viện, bộ môn tùy chọn, nhưng phải cùng bộ môn để tiện mở khóa.
Hoặc chiến mã 5.
Cả hai gã nhìn nhau, đồng nói :
- Học Tế tự thuật được không ?
Từ khi được Giang Phong thi triển tế tự thuật giải cứu, cả bọn đối tế tự thuật càng thêm hướng vãng.
Tế tự thuật có hiệu quả lớn trong quần chiến.
Tuy tế tự chức nghiệp đã xuất hiện, thực tế hiện tại chưa có người chơi nào được chuyển chức tế tự, học được tế tự thuật.
Do đó mà bọn họ cho đây là cơ hội lớn.
Giang Phong gật đầu :
- Được.
Nhưng tế tự là chức sắc của Thần Miếu, chỉ những người chưa là thành viên của bất kỳ tông phái nào mới có thể trở thành tế tự.
Nhìn thấy vẻ kỳ vọng của nhóm thứ ba, tức những hiệp khách tự do, không bang hội, Giang Phong quay sang phía bọn họ, nói :
- Còn các ngươi hãy báo danh, sau khi đến Quan phủ hồi báo xong có thể đến Tử Long Học Viện đăng ký học kỵ thuật.
Những ai có kết quả xuất sắc, sẽ được tặng mã.
Đoạn phái một gã Cấm vệ đến chỗ bọn họ ghi lại danh sách.
Tất cả chỉ có mười chín người.
Đến lúc này, quan quân truy sát bọn Man binh đã hoàn thành nhiệm vụ, quay trở lại, đương nhiên không hề bỏ sót bất cứ thứ chiến lợi phẩm nào, dù là nhỏ nhất.
Những quân binh theo hộ vệ Giang Phong từ lâu đã tập được “thói quen tốt” đó.
Kiểm điểm chiến lợi phẩm, ngoài bốn viên Truyền thừa thạch khiến Giang Phong ngạc nhiên cho quy mô của Man binh ở đây, còn có thêm một bức Mật hàm mà Giang Phong không thể xem được.
Số còn lại chủ yếu là vũ khí trang bị, Giang Phong không chú ý lắm, ra lệnh mang hết xuống thuyền.
Số trang bị do bọn người theo Man binh bị quan quân sát tử bộc ra lúc này vẫn còn đầy trên mặt đất.
Giang Phong đối trang bị không hứng thú lắm, lệnh cho binh sĩ khiêng hết xuống thuyền.
Xong đâu đấy, nhìn những người chơi quanh đó, nói :
- Ta sắp đến Tiêu Yên Trấn, các ngươi ai muốn thì có thể đi theo.
Thiên Lang nói :
- Viện trưởng đại nhân.
Vãn bối xin đi theo.
Vãn bối cũng phải đến Quan phủ giao nhiệm vụ.
Bọn người Hồng Anh Hội và Linh Sơn Bang cũng xin đi theo.
Bọn hiệp khách tự do cũng đều đi theo hết.
Lúc này bọn họ còn chưa đến hai mươi người, lần mò trong rừng sâu là rất nguy hiểm, chưa kể còn có thể lạc đường, tốn rất nhiều thời gian công sức.
Quan quân xuống thuyền hết, Giang Phong giành riêng bốn chiếc thuyền chở bọn hiệp khách.
Thiên Lang và bọn kỵ binh của y, thêm năm con tuấn mã lại cần đến hai chiếc.
Mỗi tuấn mã chiếm đến ba vị trí, tương đương ba người chơi.
Đoàn thuyền lại rần rộ chèo về phía hạ lưu.
Trên đường đi, Giang Phong lưu ý có năm tiểu thôn ẩn hiện trong rừng gần mé sông, thầm ghi nhớ vị trí.
Từ vùng giáp giới đi thêm hơn tám mươi dặm là đến Vũ Xuyên Hương.
Ở đấy cũng gần giống An Phú Trấn, lân lâm cận thủy, dân cư sống chủ yếu bằng ngư nghiệp, cuộc sống cũng no đủ sung túc.
Vũ Xuyên Hương thật ra là một bến đò, phát triển dần lên đến quy mô hiện nay, có nhiệm vụ đưa khách vượt sông sang Lâm Nghi thôn ở bờ đối diện.
Đây cũng là con đường duy nhất nối Hưng An Châu với Phần Dương Châu, vốn lấy Nguyên Giang làm ranh giới tự nhiên.
Vũ Xuyên Hương chỉ có một Bến thuyền, chẳng thể đủ chỗ cho đội thuyền đông đảo của An Phú Trấn cập bến.
Các thuyền câu bản địa đành phải tạm rời bến, nhường chỗ cho thuyền của quan quân luân phiên cập bến, để binh sĩ lần lượt lên bờ.
Quan quân đến nơi khiến cư dân đều có vẻ hoang mang.
Lão chánh tổng hối hả dẫn dân chúng kéo xuống bờ sông nghênh đón.
Khi mọi người lên bờ hết, phần lớn bọn hiệp khách tự do phân phân đi trước.
Chỉ có người của hai bang hội là nán lại, định đi cùng Giang Phong.
Giang Phong bế Long nhi từ dưới thuyền lên bến, lão chánh tổng hối hả chạy đến, cung kính hành đại lễ, nói :
- Tiểu dân là chánh tổng Vũ Xuyên Hương, xin tham kiến đại nhân.
Giang Phong nhìn lão, hỏi :
- Ta nghe nói ở vùng này gần đây xảy ra dịch bệnh, nên đến thị sát.
Ở đây có chuyện gì không ?
Lão chánh tổng cả mừng đáp :
- Hồi bẩm đại nhân.
Bản Hương tuy may mắn chưa bị dịch bệnh, nhưng trên trấn đã bị, mọi người đều đang rất lo lắng.
Nơi đây lại nằm ngay trên quan lộ, nguy cơ bị lây nhiễm rất cao, mà dịch bệnh lần này lại không thể chữa trị, hễ mắc phải là chết chắc.
Nhân tâm hoàng hoàng a.
Giang Phong lại hỏi :
- Những thôn làng trong vùng thế nào ?
- Hồi bẩm đại nhân.
Ngoài Tiêu Yên Trấn, còn có hai thôn khác bị dịch bệnh hoành hành.
Cả hai thôn trên đều mới thành lập, cư dân không có bao nhiêu, chỉ có trên trấn tình hình mới nghiêm trọng, hàng trăm trấn dân mắc bệnh.
Nghe nói ở các trấn khác, tình hình còn tồi tệ hơn.
Theo lệnh Giang Phong, vật tư được lần lượt chuyển lên bờ sông.
Sĩ binh mỗi người mang được 50 đơn vị vật tư mà không ảnh hưởng cước trình.
Tất cả lại rầm rộ tiến về Tiêu Yên Trấn.
Tiêu Yên Trấn.
Cấp độ tuy ngang với An Phú Trấn, đều là Hương trấn, nhưng lại trông như một trấn nghèo, và giờ đây vô cùng đìu hiu.
Đường phố vắng vẻ, nhà cửa đóng kín, những cư dân nào có việc phải đi ngoài đường thì sắc mặt đầy vẻ nặng nề.
Cả một cảnh trời tang tóc phủ trùm toàn trấn.
Khi Giang Phong gần đến nơi, lão trấn thủ đã thân dẫn theo Nha dịch cùng sĩ binh toàn trấn ra ngoài trấn nghênh đón.
Tổng số sĩ binh toàn trấn còn ít hơn số sĩ binh theo Giang Phong đến đây, lão trấn thủ cũng chỉ tứ phẩm quan giai, còn thấp hơn lão sư gia Lâm An ở An Phú Trấn, đương nhiên đối Giang Phong vô cùng kính cẩn.
Lễ nghi tất.
Giang Phong hỏi :
- Ta nghe nói ở đây xảy ra dịch bệnh.
Hiện tình thế nào ? Có bao nhiêu người nhiễm bệnh ? Bao nhiêu người tử vong ?
Lão trấn thủ đáp với vẻ lo lắng :
- Hồi bẩm đại nhân.
Bản trấn bắt đầu xảy ra dịch bệnh từ chiều hôm qua.
Tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.
Các y sư lại không thể chữa khỏi.
Cho đến lúc này toàn trấn đã có 112 người nhiễm bệnh, 16 người đã tử vong, số còn lại cũng đang trong tình trạng nguy ngập.
Hiện trấn dân ai nấy đều lo lắng không yên, không có việc cần thiết thì đều đóng cửa ở nhà, không ra đường nữa.
Đại nhân thấy đó.
Bản trấn hiện giờ đường phố vắng vẻ, cứ như là một nơi hoang địa vậy.
- Đã tìm ra nguyên nhân chưa ?
- Hồi bẩm đại nhân.
Nguyên nhân gây dịch bệnh là do nguồn nước bị hạ độc ạ.
Hiện Nha Phủ đã cho phong tỏa các giếng bị nhiễm độc.
Các giếng còn lại đều được quan quân canh phòng nghiêm ngặt.
Bản trấn có hàng trăm giếng nước mà chỉ có 4 giếng bị nhiễm độc, rõ ràng là có người cố ý hạ độc.
Đúng như phán đoán ban đầu của Hồ lão phu tử và Giang lão.
Giang Phong vừa quan sát hiện tình, vừa suy tính.
Giang Phong khẽ cười, biết ngay sẽ như vậy mà.
Giang Phong trao tưởng lệ đương nhiên phải tự móc hầu bao, nhưng vì có dự tính riêng nên cũng chẳng tiếc chút tưởng lệ.
Một chút đó đương nhiên là chỉ đối Giang Phong mà nói.
Hiện Giang Phong gia đại nghiệp đại cơ mà.
Nhìn cả bọn dáng vẻ đầy khẩn trương, Giang Phong mỉm cười nói :
- Các ngươi không cần phải khẩn trương.
Đây chỉ là ngạch ngoại tưởng lệ.
Các ngươi về hồi báo triều đình sẽ nhận được chính thức tưởng lệ.
Vì ta thấy các ngươi có nhiều cố gắng, nên mới trao thêm ngạch ngoại tưởng lệ.
Tuy nghe nói vậy, nhưng cả bọn lại càng thêm hoan hỉ, nhận hai phần tưởng lệ đương nhiên hay hơn chỉ một phần.
Giang Phong cười thầm, nói :
- Các ngươi có thể chọn lựa.
Mỗi bang phái được năm danh ngạch nhập học tại Tử Long Học Viện, bộ môn tùy chọn, nhưng phải cùng bộ môn để tiện mở khóa.
Hoặc chiến mã 5.
Cả hai gã nhìn nhau, đồng nói :
- Học Tế tự thuật được không ?
Từ khi được Giang Phong thi triển tế tự thuật giải cứu, cả bọn đối tế tự thuật càng thêm hướng vãng.
Tế tự thuật có hiệu quả lớn trong quần chiến.
Tuy tế tự chức nghiệp đã xuất hiện, thực tế hiện tại chưa có người chơi nào được chuyển chức tế tự, học được tế tự thuật.
Do đó mà bọn họ cho đây là cơ hội lớn.
Giang Phong gật đầu :
- Được.
Nhưng tế tự là chức sắc của Thần Miếu, chỉ những người chưa là thành viên của bất kỳ tông phái nào mới có thể trở thành tế tự.
Nhìn thấy vẻ kỳ vọng của nhóm thứ ba, tức những hiệp khách tự do, không bang hội, Giang Phong quay sang phía bọn họ, nói :
- Còn các ngươi hãy báo danh, sau khi đến Quan phủ hồi báo xong có thể đến Tử Long Học Viện đăng ký học kỵ thuật.
Những ai có kết quả xuất sắc, sẽ được tặng mã.
Đoạn phái một gã Cấm vệ đến chỗ bọn họ ghi lại danh sách.
Tất cả chỉ có mười chín người.
Đến lúc này, quan quân truy sát bọn Man binh đã hoàn thành nhiệm vụ, quay trở lại, đương nhiên không hề bỏ sót bất cứ thứ chiến lợi phẩm nào, dù là nhỏ nhất.
Những quân binh theo hộ vệ Giang Phong từ lâu đã tập được “thói quen tốt” đó.
Kiểm điểm chiến lợi phẩm, ngoài bốn viên Truyền thừa thạch khiến Giang Phong ngạc nhiên cho quy mô của Man binh ở đây, còn có thêm một bức Mật hàm mà Giang Phong không thể xem được.
Số còn lại chủ yếu là vũ khí trang bị, Giang Phong không chú ý lắm, ra lệnh mang hết xuống thuyền.
Số trang bị do bọn người theo Man binh bị quan quân sát tử bộc ra lúc này vẫn còn đầy trên mặt đất.
Giang Phong đối trang bị không hứng thú lắm, lệnh cho binh sĩ khiêng hết xuống thuyền.
Xong đâu đấy, nhìn những người chơi quanh đó, nói :
- Ta sắp đến Tiêu Yên Trấn, các ngươi ai muốn thì có thể đi theo.
Thiên Lang nói :
- Viện trưởng đại nhân.
Vãn bối xin đi theo.
Vãn bối cũng phải đến Quan phủ giao nhiệm vụ.
Bọn người Hồng Anh Hội và Linh Sơn Bang cũng xin đi theo.
Bọn hiệp khách tự do cũng đều đi theo hết.
Lúc này bọn họ còn chưa đến hai mươi người, lần mò trong rừng sâu là rất nguy hiểm, chưa kể còn có thể lạc đường, tốn rất nhiều thời gian công sức.
Quan quân xuống thuyền hết, Giang Phong giành riêng bốn chiếc thuyền chở bọn hiệp khách.
Thiên Lang và bọn kỵ binh của y, thêm năm con tuấn mã lại cần đến hai chiếc.
Mỗi tuấn mã chiếm đến ba vị trí, tương đương ba người chơi.
Đoàn thuyền lại rần rộ chèo về phía hạ lưu.
Trên đường đi, Giang Phong lưu ý có năm tiểu thôn ẩn hiện trong rừng gần mé sông, thầm ghi nhớ vị trí.
Từ vùng giáp giới đi thêm hơn tám mươi dặm là đến Vũ Xuyên Hương.
Ở đấy cũng gần giống An Phú Trấn, lân lâm cận thủy, dân cư sống chủ yếu bằng ngư nghiệp, cuộc sống cũng no đủ sung túc.
Vũ Xuyên Hương thật ra là một bến đò, phát triển dần lên đến quy mô hiện nay, có nhiệm vụ đưa khách vượt sông sang Lâm Nghi thôn ở bờ đối diện.
Đây cũng là con đường duy nhất nối Hưng An Châu với Phần Dương Châu, vốn lấy Nguyên Giang làm ranh giới tự nhiên.
Vũ Xuyên Hương chỉ có một Bến thuyền, chẳng thể đủ chỗ cho đội thuyền đông đảo của An Phú Trấn cập bến.
Các thuyền câu bản địa đành phải tạm rời bến, nhường chỗ cho thuyền của quan quân luân phiên cập bến, để binh sĩ lần lượt lên bờ.
Quan quân đến nơi khiến cư dân đều có vẻ hoang mang.
Lão chánh tổng hối hả dẫn dân chúng kéo xuống bờ sông nghênh đón.
Khi mọi người lên bờ hết, phần lớn bọn hiệp khách tự do phân phân đi trước.
Chỉ có người của hai bang hội là nán lại, định đi cùng Giang Phong.
Giang Phong bế Long nhi từ dưới thuyền lên bến, lão chánh tổng hối hả chạy đến, cung kính hành đại lễ, nói :
- Tiểu dân là chánh tổng Vũ Xuyên Hương, xin tham kiến đại nhân.
Giang Phong nhìn lão, hỏi :
- Ta nghe nói ở vùng này gần đây xảy ra dịch bệnh, nên đến thị sát.
Ở đây có chuyện gì không ?
Lão chánh tổng cả mừng đáp :
- Hồi bẩm đại nhân.
Bản Hương tuy may mắn chưa bị dịch bệnh, nhưng trên trấn đã bị, mọi người đều đang rất lo lắng.
Nơi đây lại nằm ngay trên quan lộ, nguy cơ bị lây nhiễm rất cao, mà dịch bệnh lần này lại không thể chữa trị, hễ mắc phải là chết chắc.
Nhân tâm hoàng hoàng a.
Giang Phong lại hỏi :
- Những thôn làng trong vùng thế nào ?
- Hồi bẩm đại nhân.
Ngoài Tiêu Yên Trấn, còn có hai thôn khác bị dịch bệnh hoành hành.
Cả hai thôn trên đều mới thành lập, cư dân không có bao nhiêu, chỉ có trên trấn tình hình mới nghiêm trọng, hàng trăm trấn dân mắc bệnh.
Nghe nói ở các trấn khác, tình hình còn tồi tệ hơn.
Theo lệnh Giang Phong, vật tư được lần lượt chuyển lên bờ sông.
Sĩ binh mỗi người mang được 50 đơn vị vật tư mà không ảnh hưởng cước trình.
Tất cả lại rầm rộ tiến về Tiêu Yên Trấn.
Tiêu Yên Trấn.
Cấp độ tuy ngang với An Phú Trấn, đều là Hương trấn, nhưng lại trông như một trấn nghèo, và giờ đây vô cùng đìu hiu.
Đường phố vắng vẻ, nhà cửa đóng kín, những cư dân nào có việc phải đi ngoài đường thì sắc mặt đầy vẻ nặng nề.
Cả một cảnh trời tang tóc phủ trùm toàn trấn.
Khi Giang Phong gần đến nơi, lão trấn thủ đã thân dẫn theo Nha dịch cùng sĩ binh toàn trấn ra ngoài trấn nghênh đón.
Tổng số sĩ binh toàn trấn còn ít hơn số sĩ binh theo Giang Phong đến đây, lão trấn thủ cũng chỉ tứ phẩm quan giai, còn thấp hơn lão sư gia Lâm An ở An Phú Trấn, đương nhiên đối Giang Phong vô cùng kính cẩn.
Lễ nghi tất.
Giang Phong hỏi :
- Ta nghe nói ở đây xảy ra dịch bệnh.
Hiện tình thế nào ? Có bao nhiêu người nhiễm bệnh ? Bao nhiêu người tử vong ?
Lão trấn thủ đáp với vẻ lo lắng :
- Hồi bẩm đại nhân.
Bản trấn bắt đầu xảy ra dịch bệnh từ chiều hôm qua.
Tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.
Các y sư lại không thể chữa khỏi.
Cho đến lúc này toàn trấn đã có 112 người nhiễm bệnh, 16 người đã tử vong, số còn lại cũng đang trong tình trạng nguy ngập.
Hiện trấn dân ai nấy đều lo lắng không yên, không có việc cần thiết thì đều đóng cửa ở nhà, không ra đường nữa.
Đại nhân thấy đó.
Bản trấn hiện giờ đường phố vắng vẻ, cứ như là một nơi hoang địa vậy.
- Đã tìm ra nguyên nhân chưa ?
- Hồi bẩm đại nhân.
Nguyên nhân gây dịch bệnh là do nguồn nước bị hạ độc ạ.
Hiện Nha Phủ đã cho phong tỏa các giếng bị nhiễm độc.
Các giếng còn lại đều được quan quân canh phòng nghiêm ngặt.
Bản trấn có hàng trăm giếng nước mà chỉ có 4 giếng bị nhiễm độc, rõ ràng là có người cố ý hạ độc.
Đúng như phán đoán ban đầu của Hồ lão phu tử và Giang lão.
Giang Phong vừa quan sát hiện tình, vừa suy tính.
Danh sách chương