Tuy có chút ý ngoại, nhưng sự tình đã như vậy rồi, Giang Phong khẽ lắc đầu, nhìn mọi người hỏi :
- Sau này mọi người có dự tính gì không ?
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, sầu dung mãn diện.
Bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương, đại đa không có dư giả gì, lãnh lương bao nhiêu tiêu xài bấy nhiêu, giờ đây gần một tuần chưa nhận được lương, tình cảnh càng thêm khốn quẫn.
Lý Minh nhăn nhó nói :
- Chẳng giấu gì anh.
Cả tuần qua không có lương, mọi người đều cạn túi cả rồi.
Công ty này giờ đây như tiêu luôn rồi.
Trong lúc chờ tìm được công việc mới, anh em không biết sống ra sao nữa.
Hơn nữa có tìm được công việc mới không hãy còn là vấn đề.
Không biết anh có cách gì giúp đỡ anh em không ?
Hóa ra bọn họ muốn Giang Phong giúp đỡ.
Bọn họ trước giờ vẫn ở luôn tại đây, đỡ tốn tiền nhà trọ, chỉ phải lo tiền ăn uống, tiêu vặt.
Nay vừa cạn túi, lại phải đi tìm nhà thuê, quả là vấn đề lớn a.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, đoạn hỏi Lý Minh :
- Ta có thể bỏ vốn, mọi người tiếp tục làm công việc như hiện giờ, cậu xem có được không ?
Không chỉ họ Lý, cả bọn ánh mắt đều sáng rỡ.
Không phải lo thất nghiệp nữa rồi.
Hơn nữa làm việc với Giang Phong yên tâm hơn, bởi căn nhà này là của Giang Phong mà.
Cả bọn đồng thanh nói :
- Được mà.
Anh cứ yên tâm.
Anh em sẽ làm thật tốt.
Lý Minh ngập ngừng một lúc, rồi mới nói :
- Thưa thật với anh.
Hiện tình công ty rất tệ.
Trong “Vương Mệnh” anh em cũng chẳng có thành tích gì đáng kể.
Mọi người nhìn gã có vẻ trách móc, lo gã nói vậy khiến Giang Phong không chịu bỏ vốn đầu tư.
Nhưng Giang Phong lại càng hân thưởng gã hơn, rất có trách nhiệm a.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không bảo mọi người tiếp tục công việc hiện giờ.
Ta sẽ mở một công ty mới.
Chúng ta sẽ tiếp tục đầu tư vào “Vương Mệnh”.
Mọi người san hào, tạo lại nhân vật mới, rồi bắt đầu lại từ đầu.
Lý Minh lo lắng :
- Nhưng như thế chúng ta sẽ bị lạc hậu hơn người khác, làm sao làm ăn được.
Giang Phong đã có dự tính, khẽ cười nói :
- Ta sẽ có cách sắp xếp.
Mọi người cứ thế mà làm.
Ta tạm thời ứng cho mỗi người một triệu.
Đợi công ty thành hình, Lý Minh sẽ là phó giám đốc, thay ta quản lý công ty.
Nghe Giang Phong nói vậy, mọi người đều hoan hỉ.
Giang Phong lấy tiền đưa cho Lý Minh chia cho mọi người.
Hơn hai mươi triệu chỉ tương đương hơn mười kim tệ, hiện giờ Giang Phong lúc nào cũng có sẵn.
Sau đó Giang Phong gọi điện cho một vị luật sư quen biết, nhờ giải quyết việc ở đây, trình báo với công an việc ông chủ bỏ trốn, không phát lương cho nhân viên và nợ Giang Phong tiền nhà, đồng thời lo thủ tục thành lập công ty mới.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Giang Phong dặn dò Lý Minh những điều cần chú ý, rồi trở về nhà, thời gian hệ thống canh tân sắp hết.
Trong “Vương Mệnh”, Giang Phong còn có nhiều việc phải xử lý.
Đăng nhập.
Giang Phong xuất hiện trong Nha Phủ.
Cũng không có gì thay đổi đáng kể.
Toàn cảnh Tiêu Yên Trấn vẫn như lúc trước.
Chỉ khác một điểm là ngay chính giữa quảng trường xuất hiện một bức Quy đồ, tức hình mai rùa, đường kính độ 2 mét.
Đấy đương nhiên là tiểu hình không gian truyền tống pháp trận mà hệ thống đã nói đến.
Thấy tế miếu sắp sửa hoàn công, Giang Phong đến đó hoàn thành những công việc cuối cùng.
Nhìn tòa miếu đường cao hai tầng, nguy nga tráng lệ, trấn dân không ai là không hoan hỉ.
Sau khi trải qua dịch bệnh mà dược sư cũng phải bó tay, các vị tế tự đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho dân chúng.
Trong lúc ngắm nhìn tòa miếu đường vừa hoàn công, Giang Phong chợt nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị đồng cấp tế tự kỹ năng vừa thăng cấp lên cao cấp, đủ điều kiện để thăng cấp lên ngân cấp tế tự.
Xin hỏi có đồng ý cho bọn họ tiếp nhận thăng cấp nhiệm vụ hay không ?
- Đồng ý.
- Đinh.
Xin lựa chọn nhiệm vụ.
Xin lưu ý, Thần sư có thể thân định nhiệm vụ, hoặc do hệ thống tùy cơ sinh thành.
Nhiệm vụ thăng cấp phải phù hợp với tế tự chức nghiệp.
- Nhiệm vụ thăng cấp : cứu sống hết những nạn nhân bị dịch bệnh trong Dược Đường.
- Đinh.
Nhiệm vụ thăng cấp triển khai.
Tế tự thăng cấp thật ra Giang Phong kỳ vọng đã lâu.
Ngân cấp tế tự tương đương cao cấp chức nghiệp, đã có thể hướng dẫn học đồ.
Chỉ có một mình Giang lão đào tạo tế tự, tiến độ quả là rất chậm.
Xong rồi, Giang Phong nhìn lại, thấy bọn Hồng Anh Hội và Linh Sơn Bang vẫn còn ở đấy, liền hỏi :
- Các ngươi sao vẫn còn ở đây ?
Gã bang chủ Linh Sơn Bang nói :
- Viện trưởng đại nhân không biết lát nữa có về An Phú Trấn hay không ?
Giang Phong nói :
- Có.
Nhưng ở đây vẫn còn vài thôn làng bị dịch bệnh.
Ta còn phải qua đó, vài canh giờ nữa mới về.
- Vậy chúng ta sẽ chờ, hy vọng Viện trưởng đại nhân có thể cho chúng ta cùng về An Phú Trấn.
Bọn họ tính vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đi đường thủy thì gần hơn nhiều, trừ phi dùng không gian truyền tống pháp trận.
Có điều chi phí truyền tống hơi cao, mà bọn họ lại cần Giang Phong đến đó cứu trị cho thôn dân bị dịch bệnh, đi theo Giang Phong là phải.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ cứ ra ngoài trấn sát quái thăng cấp là được.
Giang Phong đi đến Dược Đường, xem Long nhi và các tế tự cứu trị cho những người bị bệnh.
Lát sau, khi nạn nhân cuối cùng đã được cứu chữa xong, Giang Phong lại nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị ngân cấp tế tự đầu tiên của Thần Miếu đã sinh thành.
Xin hỏi có đồng ý sắc phong thành chức sắc của Thần Miếu hay không ?
- Đồng ý.
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị ngân cấp tế tự chính thức trở thành chức sắc của Thần Miếu, có thể học thêm một tế tự kỹ năng.
Sau khi xong việc ở Tiêu Yên Trấn, Giang Phong tạm thời để lại một vị tế tự trông coi tế miếu.
Sau đó những người còn lại theo Giang Phong đi sang các thôn bị dịch bệnh trong vùng, chữa trị cho thôn dân bị bệnh, nhân tiện xây dựng thêm tế miếu, để mở rộng ảnh hưởng của Thần Miếu.
Hơn hai giờ sau, Giang Phong quay lại Vũ Xuyên Hương, nhân tiện xây dựng thêm một tòa tế miếu ở đấy.
Dù dân cư ở đây không bị dịch bệnh, lúc này chưa cần các vị tế tự chữa trị, nhưng không có gì đảm bảo là sau này sẽ không cần, lão chánh tổng đương nhiên tỏ ra rất hoan hỉ.
Hơn nữa thượng đầu ở Tiêu Yên Trấn đã xây dựng tế miếu, ở đây cũng xây dựng là thiên kinh địa nghĩa.
Chỉ còn lại có hai vị tế tự theo Giang Phong về An Phú Trấn, nhưng khi về đến nơi, Giang Phong sẽ phái đồng cấp tế tự đến tiếp thế nhiệm vụ của những người ở đây.
Ngân cấp tế tự mà chủ trì tế miếu thì hơi phí phạm.
Lần lần, các đội binh sĩ cũng tập trung đầy đủ, bọn họ hành sự tận tâm nên thu hoạch pha phong.
Số lưu dân được bọn họ đưa về lên đến gần nghìn người.
Do vùng này xảy ra dịch bệnh, nhân tâm hoàng hoàng bất an nên nhiều người rời trấn tìm nơi an toàn hơn.
Ngày xưa là vậy, dịch bệnh và nạn dân luôn đi chung với nhau.
Số lưu dân này có thể nói là thu hoạch lớn nhất của Giang Phong khi đến đây.
Kiểm điểm hoàn tất, Giang Phong lệnh cho tất cả xuống thuyền, đoàn thuyền lại rần rộ chèo về An Phú Trấn.
- Sau này mọi người có dự tính gì không ?
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, sầu dung mãn diện.
Bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương, đại đa không có dư giả gì, lãnh lương bao nhiêu tiêu xài bấy nhiêu, giờ đây gần một tuần chưa nhận được lương, tình cảnh càng thêm khốn quẫn.
Lý Minh nhăn nhó nói :
- Chẳng giấu gì anh.
Cả tuần qua không có lương, mọi người đều cạn túi cả rồi.
Công ty này giờ đây như tiêu luôn rồi.
Trong lúc chờ tìm được công việc mới, anh em không biết sống ra sao nữa.
Hơn nữa có tìm được công việc mới không hãy còn là vấn đề.
Không biết anh có cách gì giúp đỡ anh em không ?
Hóa ra bọn họ muốn Giang Phong giúp đỡ.
Bọn họ trước giờ vẫn ở luôn tại đây, đỡ tốn tiền nhà trọ, chỉ phải lo tiền ăn uống, tiêu vặt.
Nay vừa cạn túi, lại phải đi tìm nhà thuê, quả là vấn đề lớn a.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, đoạn hỏi Lý Minh :
- Ta có thể bỏ vốn, mọi người tiếp tục làm công việc như hiện giờ, cậu xem có được không ?
Không chỉ họ Lý, cả bọn ánh mắt đều sáng rỡ.
Không phải lo thất nghiệp nữa rồi.
Hơn nữa làm việc với Giang Phong yên tâm hơn, bởi căn nhà này là của Giang Phong mà.
Cả bọn đồng thanh nói :
- Được mà.
Anh cứ yên tâm.
Anh em sẽ làm thật tốt.
Lý Minh ngập ngừng một lúc, rồi mới nói :
- Thưa thật với anh.
Hiện tình công ty rất tệ.
Trong “Vương Mệnh” anh em cũng chẳng có thành tích gì đáng kể.
Mọi người nhìn gã có vẻ trách móc, lo gã nói vậy khiến Giang Phong không chịu bỏ vốn đầu tư.
Nhưng Giang Phong lại càng hân thưởng gã hơn, rất có trách nhiệm a.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không bảo mọi người tiếp tục công việc hiện giờ.
Ta sẽ mở một công ty mới.
Chúng ta sẽ tiếp tục đầu tư vào “Vương Mệnh”.
Mọi người san hào, tạo lại nhân vật mới, rồi bắt đầu lại từ đầu.
Lý Minh lo lắng :
- Nhưng như thế chúng ta sẽ bị lạc hậu hơn người khác, làm sao làm ăn được.
Giang Phong đã có dự tính, khẽ cười nói :
- Ta sẽ có cách sắp xếp.
Mọi người cứ thế mà làm.
Ta tạm thời ứng cho mỗi người một triệu.
Đợi công ty thành hình, Lý Minh sẽ là phó giám đốc, thay ta quản lý công ty.
Nghe Giang Phong nói vậy, mọi người đều hoan hỉ.
Giang Phong lấy tiền đưa cho Lý Minh chia cho mọi người.
Hơn hai mươi triệu chỉ tương đương hơn mười kim tệ, hiện giờ Giang Phong lúc nào cũng có sẵn.
Sau đó Giang Phong gọi điện cho một vị luật sư quen biết, nhờ giải quyết việc ở đây, trình báo với công an việc ông chủ bỏ trốn, không phát lương cho nhân viên và nợ Giang Phong tiền nhà, đồng thời lo thủ tục thành lập công ty mới.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Giang Phong dặn dò Lý Minh những điều cần chú ý, rồi trở về nhà, thời gian hệ thống canh tân sắp hết.
Trong “Vương Mệnh”, Giang Phong còn có nhiều việc phải xử lý.
Đăng nhập.
Giang Phong xuất hiện trong Nha Phủ.
Cũng không có gì thay đổi đáng kể.
Toàn cảnh Tiêu Yên Trấn vẫn như lúc trước.
Chỉ khác một điểm là ngay chính giữa quảng trường xuất hiện một bức Quy đồ, tức hình mai rùa, đường kính độ 2 mét.
Đấy đương nhiên là tiểu hình không gian truyền tống pháp trận mà hệ thống đã nói đến.
Thấy tế miếu sắp sửa hoàn công, Giang Phong đến đó hoàn thành những công việc cuối cùng.
Nhìn tòa miếu đường cao hai tầng, nguy nga tráng lệ, trấn dân không ai là không hoan hỉ.
Sau khi trải qua dịch bệnh mà dược sư cũng phải bó tay, các vị tế tự đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho dân chúng.
Trong lúc ngắm nhìn tòa miếu đường vừa hoàn công, Giang Phong chợt nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị đồng cấp tế tự kỹ năng vừa thăng cấp lên cao cấp, đủ điều kiện để thăng cấp lên ngân cấp tế tự.
Xin hỏi có đồng ý cho bọn họ tiếp nhận thăng cấp nhiệm vụ hay không ?
- Đồng ý.
- Đinh.
Xin lựa chọn nhiệm vụ.
Xin lưu ý, Thần sư có thể thân định nhiệm vụ, hoặc do hệ thống tùy cơ sinh thành.
Nhiệm vụ thăng cấp phải phù hợp với tế tự chức nghiệp.
- Nhiệm vụ thăng cấp : cứu sống hết những nạn nhân bị dịch bệnh trong Dược Đường.
- Đinh.
Nhiệm vụ thăng cấp triển khai.
Tế tự thăng cấp thật ra Giang Phong kỳ vọng đã lâu.
Ngân cấp tế tự tương đương cao cấp chức nghiệp, đã có thể hướng dẫn học đồ.
Chỉ có một mình Giang lão đào tạo tế tự, tiến độ quả là rất chậm.
Xong rồi, Giang Phong nhìn lại, thấy bọn Hồng Anh Hội và Linh Sơn Bang vẫn còn ở đấy, liền hỏi :
- Các ngươi sao vẫn còn ở đây ?
Gã bang chủ Linh Sơn Bang nói :
- Viện trưởng đại nhân không biết lát nữa có về An Phú Trấn hay không ?
Giang Phong nói :
- Có.
Nhưng ở đây vẫn còn vài thôn làng bị dịch bệnh.
Ta còn phải qua đó, vài canh giờ nữa mới về.
- Vậy chúng ta sẽ chờ, hy vọng Viện trưởng đại nhân có thể cho chúng ta cùng về An Phú Trấn.
Bọn họ tính vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đi đường thủy thì gần hơn nhiều, trừ phi dùng không gian truyền tống pháp trận.
Có điều chi phí truyền tống hơi cao, mà bọn họ lại cần Giang Phong đến đó cứu trị cho thôn dân bị dịch bệnh, đi theo Giang Phong là phải.
Trong lúc chờ đợi, bọn họ cứ ra ngoài trấn sát quái thăng cấp là được.
Giang Phong đi đến Dược Đường, xem Long nhi và các tế tự cứu trị cho những người bị bệnh.
Lát sau, khi nạn nhân cuối cùng đã được cứu chữa xong, Giang Phong lại nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị ngân cấp tế tự đầu tiên của Thần Miếu đã sinh thành.
Xin hỏi có đồng ý sắc phong thành chức sắc của Thần Miếu hay không ?
- Đồng ý.
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
Lục vị ngân cấp tế tự chính thức trở thành chức sắc của Thần Miếu, có thể học thêm một tế tự kỹ năng.
Sau khi xong việc ở Tiêu Yên Trấn, Giang Phong tạm thời để lại một vị tế tự trông coi tế miếu.
Sau đó những người còn lại theo Giang Phong đi sang các thôn bị dịch bệnh trong vùng, chữa trị cho thôn dân bị bệnh, nhân tiện xây dựng thêm tế miếu, để mở rộng ảnh hưởng của Thần Miếu.
Hơn hai giờ sau, Giang Phong quay lại Vũ Xuyên Hương, nhân tiện xây dựng thêm một tòa tế miếu ở đấy.
Dù dân cư ở đây không bị dịch bệnh, lúc này chưa cần các vị tế tự chữa trị, nhưng không có gì đảm bảo là sau này sẽ không cần, lão chánh tổng đương nhiên tỏ ra rất hoan hỉ.
Hơn nữa thượng đầu ở Tiêu Yên Trấn đã xây dựng tế miếu, ở đây cũng xây dựng là thiên kinh địa nghĩa.
Chỉ còn lại có hai vị tế tự theo Giang Phong về An Phú Trấn, nhưng khi về đến nơi, Giang Phong sẽ phái đồng cấp tế tự đến tiếp thế nhiệm vụ của những người ở đây.
Ngân cấp tế tự mà chủ trì tế miếu thì hơi phí phạm.
Lần lần, các đội binh sĩ cũng tập trung đầy đủ, bọn họ hành sự tận tâm nên thu hoạch pha phong.
Số lưu dân được bọn họ đưa về lên đến gần nghìn người.
Do vùng này xảy ra dịch bệnh, nhân tâm hoàng hoàng bất an nên nhiều người rời trấn tìm nơi an toàn hơn.
Ngày xưa là vậy, dịch bệnh và nạn dân luôn đi chung với nhau.
Số lưu dân này có thể nói là thu hoạch lớn nhất của Giang Phong khi đến đây.
Kiểm điểm hoàn tất, Giang Phong lệnh cho tất cả xuống thuyền, đoàn thuyền lại rần rộ chèo về An Phú Trấn.
Danh sách chương