Chỗ Nam Lão Thái Gia ở luôn luôn không cho phép những người khác tùy ý vào bên trong, mà làm vì gia chủ đương đại Lão Thái Gia, ở Nam gia chính là trụ cột, một câu cũng có thể định càn khô.

Mà trong giớ phút này, càng không cho phép người khác tùy ý tiến vào, chính vì vậy, lúc Nam Trịnh Hồng cùng phụ thân nói chuyện mới có thể không cố kỵ như thế.

Chỉ là không nghĩ tới, đột nhiên phía bên ngoài tường chợt truyền đến một hồi âm thanh rất nhỏ, mặc dù vô cùng nhỏ, nhưng vẫn không qua khỏi lỗ tai của bọn họ.

"Người nào?" Quát lạnh một tiếng.

Nghĩ tới chuyện tình mình mới vừa nói cùng phụ thân, trong bụng cả kinh, ngay lập tức chạy đên chỗ phát ra âm thanh.

Bất luận là kẻ nào, nếu nghe bọn họ nói chuyện, như vậy thì phải làm chuẩn bị cái chết cho tốt!

Khắp khuôn mặt là lo lắng cùng sát khí, chỉ là khi đến ngoài tường, lại thấy một con mèo con màu trắng kêu"Ngao" một tiếng, sau đó nhìn bọn họn chằm chằm, rồi xoay chạy vọt qua hướng khác.

Nam Trịnh Hồng nhẹ thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười rất nhạt, thì ra là Tiểu Miêu nữ nhi mình nuôi, chỉ là không nghĩ tới con mèo này lại có thể chạy đến nơi đây, quay đầu lại sai người ta đem mèo mang về là được.

"Như thế nào? Có người nào không?" Lão Thái Gia đi theo sau lưng Nam Trịnh Hồng nghiêm mặt đi ra, nhìn không có một bóng người, khẽ cau mày lạnh giọng hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là con mèo Liên nhi nuôi không biết chạy tới nơi đây từ lúc nào."

Nam Trịnh Hồng xoay người cung kính trả lời, sau đó hai người đồng loạt vào trong viện.

. . . . . .

Mà lúc này, trên tường chợt có hai bóng người bước ra, sau đó lặng yên không tiếng động bay vọt ra bên ngoài, động tác nhanh chóng, mau lẹ.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện, giờ phút này này hai người từ trên tường trong viện xông tới, một người trong đó toàn thân áo đen đem trọn người còn lại bao lấy, mà trên mặt mang mặt nạ, cả người chỉ lộ ra một đôi mắt thần sắc không rõ, mà một người còn lại là một thân ăn mặc xiêm áo tiểu nha hoàn bình thường của Nam phủ, cả người hình như đang bị người nọ ôm vào trong ngực.

Mới vừa rồi do hai chân của nàng ngồi chồm hổm hơi lâu nên tê cứng, Thư Nhã Phù sợ hết hồn hết vía, còn tưởng rằng sẽ bị người ta phát hiện, nhưng không biết người áo đen này nhảy ra từ nơi nào, trực tiếp điểm huyệt nói của nàng, một tay ôm lấy nàng, lặng yên không tiếng động mang bay vọt vào bên trong tường, mà khi đó, vừa đúng lúc hai người Nam Trịnh Hồng từ trong viện đi tới bên ngoài, bọn hắn lại không nghĩ đến trong tích tắc chạy ra bên ngoài, các nàng đã chạy vào trong lý viện ẩn núp, mà sau khi họ rời đi, lại lập tức bay vọt ra ngoài.

Thân thể Thư Nhã Phù không thể nhúc nhích, miệng cũng bị điểm huyệt không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn người áo đen kia.

Mặc dù mới vừa tránh được một kiếp, nhưng là hiện tại nàng mới vừa ra khỏi ổ sói, lại tiến vào hang hổ a!

Người áo đen kia đến tột cùng là người nào? Hắn ở chung quanh nàng cư nhiên một chút cảm giác nàng cũng không có, hơn nữa hắn lại còn ra tay cứu nàng? Người áo đen kia khiêng Thư Nhã Phù trực tiếp đông chuyển tây chuyển, cuối cùng vào trong một cái phòng, không biết làm sao mở ván giường trong phòng ra, mà dưới ván giường này liền xuất hiện một mật đạo trong truyền thuyết.

Muốn trốn chạy Thư Nhã Phù, bây giờ nhìn đến cái mật đạo này, cả đầu óc oanh một tiếng.

Người này lại còn biết Nam gia có mật đạo, hơn nữa hiện tại dẫn nàng đi vào mật đạo, thế nào cũng cảm thấy sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Mà là quan trọng hơn là, nếu như nàng biến mất, như vậy Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch không tìm được tung tích của nàng, nhất định sẽ nổi điên, hơn nữa từ nơi này đi vào mật đạo, trời mới biết đích đến cuối cùng là nơi nào, hiện tại tiền đồ nàng thật là xa vời rồi!

Nhã Phù ở trong mật đạo sững sờ, đóng cửa ầm ầm, mà người áo đen cũng đi vào trong mật đạo, trực tiếp đem cả người nàng thô lỗ ném trên đất, đồng thời cũng giải huyệt nói cho nàng.

"Mẹ kiếp, ngươi thật không biết thương hương tiếc ngọc, ngươi là đang dọa người sao! Còn nữa, ngươi là ai? Tại sao cứu ta, tại sao lại dẫn ta tới nơi này? Ta chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường ở Nam gia mà thôi, cái gì cũng không biết, nhưng là nếu như không thấy ta, có người sẽ biết, cho nên ngươi đừng nghĩ muốn lộn xộn!"

Huyệt đạo được giải, Nhã Phù lập tức đứng lên, vừa xoa xoa cái mông cũng sắp nở hoa do bị té, trợn to hai mắt muốn nhìn rõ người trước mặt là ai, đáng tiếc chung quanh tối đen như mực, không thể nhìn được, quá tối nên nàng không thấy rõ, huống chi toàn thân người đó còn mặc đồ đen, vốn là buổi tối nên không phân biệt được, huống chi là ở trong mật đạo hoàn toàn không có tia sáng.

"Không muốn chết liền theo ta đi, ta không ngại ném ngươi đi ra ngoài!" Âm thanh lạnh lùng, không chút cảm tình, sau đó vang lên tiếng bước chân rời đi của đối phương.

"Ai, tình thế ép người, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nên có cái chủ ý hư hỏng gì! Quả nhiên đen tối không thích hợp với ta!"

Không gian mật đạo vốn đen kịt nhưng sau khi Thư Nhã Phù nói, đột nhiên sáng lên.

Cảm nhận được ánh sáng, bước chân người áo đen đi ở phía trước ngừng lại một chút, ánh mắt tìm kiếm Thư Nhã Phù, có chút kinh ngạc nhìn một viên dạ minh châu trên tay nàng! Dạ minh châu ở trong lòng bàn tay của nàng, phóng ánh sáng nhu hòa, đem khoảng không gian đen kịt trong mật đạo chiếu sáng.

"Ưmh, cái mật đạo này thật là đơn sơ, hộp quẹt cũng không có, nếu người khác đi vào nhưng không biết đường thì phải đi như thế nào đây?"

Thư Nhã Phù nhìn hoàn cảnh trái phải chung quanh, dùng tảng đá để xây mật đạo, cũng chỉ là một mật đạo đơn sơ mà thôi, về phần còn có không có những thứ bẫy rập hay các loại đồ vật khác không, nàng chưa có nhìn ra, mà Dạ Minh Châu là do công của Nam Cung Thần ở Bắc Việt lần trước, cho nên nàng luôn thích mang viên dạ minh châu ở bên người, để ngừa ngộ nhỡ!

Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên thật sự có chút công dụng rồi !

Quan sát hoàn cảnh chung quanh, nàng xoay người nhìn nam tử áo đen, đừng hỏi nàng tại sao biết hắn là nam tử, mặc dù âm thanh có thể ngụy trang, thân hình có thể ngụy trang, nhưng là trực giác nàng mách bảo rằng người áo đen trước mắt kia nhất định là nam .

Thấy đối phương nhìn dạ minh châu trên tay mình, không rõ thần sắc, trong bụng chết lặng, nàng thật đúng là. . . . . . Mới vừa rồi nói mình là một tiểu nha hoàn bình thường, hiện tại lấy dạ minh châu làm đèn lồng, một tiểu nha hoàn có thể có dạ minh châu đắt giá hay sao?

"Aha, dạ minh châu này là của tiểu thư, bị mèo tham vui mang đi, ta muộn vậy còn ở đây chính là đi tìm cái này." Đưa tay sờ sờ dạ minh châu, Thư Nhã Phù lập tức cho ra một cái giải thích.

Mặc kệ người khác có tin hay không, cũng nên giải thích một chút!

Mà nam tử áo đen nghe lời của nàng..., cũng không nói một lời, quay đầu tiếp tục đi tới phía trước, mà bước chân nhanh chóng không một chút có ý chờ đợi nàng, Thư Nhã Phù cũng không thể oán trách nhiều, chỉ có thể lập tức chạy tới, chỉ là giữ vững khoảng cách hai thước với hắn, dù sao nàng cũng không biết người nọ là địch hay là bạn, mà mật đạo này sẽ đi đến chỗ nào .

Một đường không nói, hai người cũng trầm mặc không nói, đáy lòng Thư Nhã Phù tính toán hai người đã đi được bao lâu rồi, mà lúc Nam Cung Thần cùng Vũ Trạch trở về không biết có phát hiện nàng mất tích hay không.

Nghĩ tới tối hôm nay nghe được phụ thân và gia gia Nam Cảnh đối thoại, có chút may mắn nghĩ bây giờ trên mặt mình mang mặt nạ da người, hơn nữa cũng đã đổi trang phục mới ra ngoài.

Mặc dù không biết thân phận của Nam tử áo đen này, nhưng vào Nam gia nghe mấy câu nói, cùng với liên lạc trước sau, lại cảm thấy người áo đen kia xuất hiện cũng không đơn giản như vậy, nếu không phải người của Nam gia, cũng không phải là thích khách muốn đi ám sát người Nam gia, chỉ đơn giản đứng ở góc tường nghe mấy câu liền rời đi, đây là vì. . . . . . Dò thăm tin tức?

Hắn. . . . . . Là người của Cố Trường Phong? !

Thư Nhã Phù liên hệ trước sau, có chút hoài nghi khiếp sợ nhìn nam tử áo đen trước mặt, sắc mặt vẫn như cũ, chỉ là lại có thêm mấy phần cảnh giác.

Không nghĩ tới đến Nam Phong quốc tìm kiếm Văn Diệp, cư nhiên trời đất xui khiến can thiệp vào tranh đấu hoàng gia, trước bị Chiến Bắc Sính mang đến trong phủ, phía sau lại tới Nam gia, khó trách mấy ngày nay cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đối với chuyện Nam gia đại tiểu thư Nam Liên Nhi bị Bạch Cầu cắn thương, mấy người chủ sự Nam gia không có phản ứng nhiều, bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân là bởi vì Chiến Bắc Sính, cho nên mới chỉ đưa mấy người bọn họ giam lỏng ở trong sân.

Không biết lúc nào thì nam tử áo đen trước mặt đã dừng bước, đi tới cách hắn khoảng một mét, Thư Nhã Phù lại nhảy ra phía sau một chút, tay cảnh giác đặt ở trước mặt: "Đột nhiên dừng lại làm cái gì?"

"Đến!" Âm thanh lạnh lùng.

"Cái gì đến! Ngươi nói là đến. . . . . ."

Thư Nhã Phù không nghĩ tới động tác người này nhanh như vậy, thừa dịp nàng nói chuyện trong nháy mắt,. . . . . .lại điểm huyệt của nàng! Tên khốn đáng chết này, lại vác nàng ở trên vai giống như vác thịt heo, Nhã Phù bị điểm huyệt ngủ nên chỉ có thể dựa vào một điểm ý thức cuối cùng, trong đáy lòng mắng một tiếng, sau đó cả người cũng đã lọt vào một mảnh hôn mê, dạ minh châu trên tay cũng lặng lẽ rơi xuống trên đất.

Khi Thư Nhã Phù thai tỉnh lại, trong mắt là tấm màn lụa màu xanh biển nhạt được buộc chặt, mà phía dưới là giường đệm mềm mại, trên người còn đang đắp cái chăn thêu Hoa Ngọc Lan tinh xảo, trong không khí tràn ngập hương thơm, nhàn nhạt rất dễ chịu, là Long Tiên Hương trân quý hiếm có.

"Đây là nơi nào?"

Trong đầu chợt nhớ tới chuyện trước khi nàng ngủ mê, nàng bị người áo đen điểm huyệt ngủ. . . . . .

Nhớ tới tình huống trước, vốn còn đang mê mang, Thư Nhã Phù lập tức tỉnh táo lại, lập tức nhảy xuống giường, chuyện thứ nhất cần làm sờ trên sờ dười bản thân một lần.

Ô ô, hoàn hảo y phục còn đầy đủ, trên người mình giấu thuốc vô cùng bí ẩn cũng không bị lấy đi!

Từ trên giường đi xuống, quan sát chung quanh gian phòng cao quý trang nhã, đáy lòng yên lặng đánh giá đây rốt cuộc là nơi nào? Nam tử mặc áo đen kia để nàng, một tiểu nha hoàn, ở nơi như vậy đến tột cùng có mục đích gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện