"Xèo xèo ——"
Theo một tiếng kêu của tiểu nha đầu, vang lên âm thanh cực kỳ quen thuộc.
Thì ra là tiểu tử này vẫn còn ở Trân Bảo Các trong, còn chưa rời đi, người này thật là có đủ cơ trí, e là từ nơi nào đó biết được Phong Phiêu Tuyết sẽ tới nên mới ở chỗ này chờ.
Gián điệp Bạch Cầu, vẫn là rất giỏi đi!
Tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, ánh mắt của mọi người bao gồm Phong Phiêu Tuyết, tất cả đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở góc bên trên đài diễn, giờ phút này có một Tiểu Bạch Cầu đang ngồi trên đó, đặt mông ngồi ở trên quầy, đồng thời trên tay (hai chân trước) còn cầm một miếng thịt khô, ngẩng đầu nhìn Phiêu Tuyết một chút, rồi lại cúi đầu "Bẹp" một hớp, tiếp tục gặm miếng thịt khô của mình.
"Đây cũng là con chồn nhỏ mà thôi, không ngờ trong Trân Bảo Các còn có con chồn nhỏ như thế này, nhưng có người nào trong Trân Bảo Các nuôi nó sao?" Đáy mắt Phong Phiêu Tuyết có mấy phần vui mừng, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Bạch Cầu, vẻ mặt biểu hiện vô cùng ưa thích.
Nhưng là vừa nghĩ con chồn này rất có thể đã là vật nuôi của người nào đó, nàng cũng không có hành sự lỗ mãng, cử chỉ rất biết cách lấy lòng người khác.
"Vậy làm sao có con chồn ở chỗ này, xin hỏi là sủng vật của vị kia công tử hay là của vị tiểu thư nào?" Bạch Ưng được Thư Nhã Phù bảo, lập tức sai người bên trong Trân Bảo Các phối hợp kêu lên một tiếng.
Một tiếng này cũng đã rất rõ ràng nói cho mọi người biết, con chồn này không phải là vật nuôi của người trong Trân Bảo Các, của nhà ai thì mau mau mang về, đừng ở chỗ này cản trở bọn họ làm ăn mới đúng.
Chờ một lúc cũng không trông thấy người nào bước ra nhận, mọi người hai mặt nhìn nhau cũng không biết con chồn này là do người nào mang vào.
Đó là khẳng định, lúc Nhã Phù tới Trân Bảo Các, đều có thể cải trang, Bạch Cầu trực tiếp ở bên trong khăn quàng cổ của cô mà trốn ở đó, có người nào phát hiện thì ra đây là một con chồn tuyết vô cùng trân quý.
"Tiểu thư, nhìn con chồn nhỏ này dường như không có chủ nhân, không bằng tiểu thư mang về nuôi đi! Con chồn thật là rất đáng yêu a!" Tiểu nha hoàn lên tiếng, bộ mặt vui mừng hớn hở nói.
"Liễu Nhi chớ làm loạn , con chồn nhỏ này gọn gàng sạch sẽ, lông mao treennguoiwf nó cũng được vệ sinh sạch sẽ, mà trên tay nó còn đang cầm thịt khô, hiển nhiên là sủng vật đã có chủ nhân rồi, sao chúng ta có thể tùy tiện mang đi được? Nếu chủ nhân tới tìm không được thì như thế nào đây?" Đáy mắt Phong Phiêu Tuyết không che giấu được yêu thích, nhưng vẫn không có xung động mà hạ quyết định.
Bộ dáng Bạch Cầu kia, chỉ cần là nữ hài tử, phần lớn cũng sẽ không cách nào phản kháng lại được với nó, nhất là khi Bạch Cầu cố tình làm ra bộ đáng yêu kia, càng làm cho người khác không chống đỡ được.
Mọi người chỉ thấy không biết có phải lời nói của Phong Phiêu Tuyết bị con chồn nhỏ này nghe được hay không, chỉ thấy con chồn nhỏ này gặm một miếng thịt cuối cùng, lau lau miệng, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Phong Phiêu Tuyết rồi liền chạy đến người của nàng ấy, người ta còn chưa kịp phản ứng, con chồn nhỏ này đã chạy tới bờ vai của mỹ nữ nhân đại.
Đặt mông ngồi xuống, cái đuôi to rung một cái, một cánh tay chỉ phía lầu hai, tay nhỏ bé vung lên, phát hiệu lệnh: "Xèo xèo ——!"
Nhìn cái bộ dáng này, càng thêm khả ái, làm cho người ta không bỏ được!
"Nha, tiểu thư, ngươi xem, con chồn nhỏ này rất thich tiểu thư, nếu không chúng ta mang theo con chồn nhỏ này trước, nơi đây nhiều người nhìn như vậy, ai ai cũng biết là do con chồn nhỏ này chạy theo chúng ta, không phải do chúng ta cố ý mang đi!" Đôi mắt tiểu nha hoàn đã sáng lấp lánh ngay từ lúc thấy được con chồn nhỏ, hiện tại lại mở miệng khuyến khích.
"Xèo xèo, xèo xèo ——!" Cái đuôi to của Tiểu Bạch Cầu rung một cái, đi theo gật đầu một cái, đúng là nhanh nhanh một chút mang theo tôi đi đi, Thư Nhã Phù kia vẫn còn nhìn chằm chằm đấy, nếu ngươi không phải dẫn ta, trời mới biết yêu nữ này có thể đem thịt khô ta đã ăn vào bụng phun ra hay không!
"Tiểu thư tiểu thư, người xem con chồn nhỏ cũng gật đầu rồi." Bạch Cầu khéo léo lại một lần nữa chinh phục tiểu nha hoàn!
Phong Phiêu Tuyết vốn còn có mấy phần do dự, nhưng mà vào lúc Bạch Cầu gật đầu kêu lên, cũng không nhịn được đồng ý giữ lại bên người.
"Nếu chủ nhân con chồn nhỏ này đến tìm, kính xin thông báo một tiếng, nói con chồn nhỏ này đang ở chỗ của ta, nếu chủ nhân của nó trở về, Phiêu Tuyết nhất định sẽ đem con chồn nhỏ này trả lại!" Phong Phiêu Tuyết lên lầu hai trước, nói một tiếng với người làm trong Trân Bảo Các.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Đệ nhất mỹ nữ, người chung quanh mới rối rít thảo luận.
"Hắc hắc, không ngờ con chồn này còn hiểu được phải tìm mỹ nữ!"
"Đúng vậy, ăn xong đồ ăn liền chạy đến bên người Phong tiểu thư, con chồn này nhất định là chồn đực!" Một nam tử như đinh chém sắt mở miệng nói.
"Con chồn nhỏ đó thật đáng yêu, đáng tiếc nó lại không chạy đến bên cạnh ta, nếu như nó chạy đến bên cạnh ta, ta nhất định sẽ mang về!"
"Con chồn nhỏ đó thật thông minh, chọn người cũng thật biết cách chọn, nếu không tại sao lại chạy đến bên cạnh của mỹ nữ chứ ?!"
"Thật đáng yêu, tỷ tỷ, ta cũng muốn con chồn nhỏ như vậy!"
"Nếu không chúng ta cũng đi xem một chút, có phải ở đây cũng có bán chồn hay không, chúng ta cũng mua một con trở về!"
. . . . . .
Chung quanh nhao nhao ầm ĩ, người nào cũng bàn bạc về Bạch Cầu chạy đến bên cạnh đệ nhất mỹ nữ rồi cùng nhau rời đi, cộng thêm những người có thể đến được Trân Bảo Các này, thân phận cùng địa vị đều không phải bình thường, do đó những tiểu cô nương hay tiểu thư khuê các cũng đều muốn mua một con chồn về nuôi.
" Phiêu Tuyết này là một người thông minh!" Thư Nhã Phù nhếch môi cười khẽ một tiếng.
"Nếu như không đủ thông minh, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ này cũng không rơi vào trên người của nàng dễ dàng như vậy, mà thời gian lại lâu như vậy!" Lúc nãy Bạch Ưng rời đi, bây giờ cũng đã trở về rồi, đứng ở sau lưng nàng nói.
"Đi thôi!"
Đi, đi tới nơi nào đây? Cuối cùng đứng ở nơi này, có thủ vệ canh phòng nghiêm mật ngay trước cửa vương phủ, Bạch Ưng bây giờ đã hiểu, đây rõ ràng là phủ đệ Chiến Vương gia!
Thì ra là vương phi hôm nay ra ngoài, chính là muốn tới Chiến Vương phủ! Nếu để cho Vương Gia biết, sợ rằng sẽ lại ăn dấm nữa!
Bạch Ưng có chút tư tưởng xấu, nét mặt rất vô hại, chỉ là đáy mắt lại mang theo vài phần ý cười gian xảo.
" Trọng đia Vương phủ, người không phận sự không được vào!" Thủ vệ Vương phủ mặt nghiêm túc đem hai người ngăn lại.
"Thị vệ đại ca, chúng ta đến tìm Chiến Vương gia, kính xin thông báo một tiếng, tại hạ là Cảnh Phong!"
Nhìn cách ăn mặc của hai người rất sang trọng, mà khí chất cung bất phàm, nhìn không giống như những người bình thường, chỉ là bọn hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua hai người này.
Hộ vệ có chút hoài nghi, không dám phán đoán tùy tiện, lập tức phái một người vào trong thông báo một tiếng.
. . . . . .
Trong vương phủ, giờ này Cố Trường Phong cũng đang ở đây, một thân trường bào đơn giản, không còn khoát trường bào trên người nên khí thái tỏa ra xung quanh ôn hòa hơn rất nhiều, làm cho người ta không còn cảm giác bị chèn ép như trước nữa, mà bên cạnh chỉ mang theo một cận vệ.
"Hoàng huynh, ngươi nói Nam Cung Thần này thật sự chỉ vì một đứa bé nên mới đến đây thôi sao? Ta lạ không cảm thấy như thế, Hừ!" Chiến Bắc Sính hừ hừ hai tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn đối với Nam Cung Thần.
"Tề vương xưa nay hầu như không rời khỏi Đông Ly quốc, lần trước ta thấy hắn là lúc Bắc Việt quốc chọn phò mã, chỉ là khi đó truyền ra tin đồn không rõ tin tức của Tề vương, nghe nói Tề vương bị mất tích trong rừng sâu, sau đó công chúa Bắc Việt chọn phò mã ngoài dự đoán của mọi người, mà Đông Ly quốc lại đổi hoàng đế!" Cố Trường Phong như có điều suy nghĩ, mở miệng nói.
Trong lời nói tỏ vẻ rất rõ ràng, Tề vương Nam Cung Thần xuất hiện ở đây, rất có thể là bởi vì tình hình hiện tại của Nam Phong quốc bọn họ, hôm nay Hội Trưởng Lão và hoàng thất Nam Phong quốc đang có mâu thuẫn gay gắt, đã liên quan đến cả quyền lực thực tế ở Nam Phong quốc sẽ rơi vào tay ai.
"Hừ, cũng biết người này không có gì tốt bụng! Muốn can thiệp vào chuyện trong cung, cũng không biết hắn đến tột cùng là có tính toàn gì!" Gương mặt Chiến Bắc Sính rất khó chịu, nhăn nhó.
"Hoàng đệ, ngươi đối với Nam Cung Thần này sao lại có nhiều ý kiến như vậy, thật sự là đơn giản như thế thôi sao? Hay là vì nữ nhân tên. . . . . . An Thất Thất gì đó?" Ánh mắt Cố Trường Phong mang theo vài phần ranh mãnh liecs nhìn đệ đệ mình một cái, hắn rất rõ tính tình của đệ đệ mình.
Lúc trước y thua Nam Cung Thần, vốn đã vô cùng không vừa mắt người này rồi, hiện tại càng thêm khó chịu.
"Hừ, nha hoàn kia có chuyện gì thì liên quan gì đến Bổn vương, nàng là thị nữ Tề vương, là phi tử Tề vương, Bổn vương đều không quan tâm."
Vừa nhắc tới An Thất Thất, sắc mặt Chiến Bắc Sính đã khó coi nay càng khó coi thêm, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nói.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người tới thông báo.
"Vương Gia, ngoài cửa có người cầu kiến!"
"Không gặp không gặp!" Chiến Bắc Sính đang tức giận trực tiếp rống lên.
Thị vệ ngoài cửa bị lửa giận của Vương Gia làm sợ hết hồn, làm sao còn dám nói thêm cái gì, hôm nay hắn đụng vận rủi rồi, đụng phải ngay lúc Vương Gia đang nổi giận.
"Đợi đã nào...!" Mới chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ trong thư phòng lại truyền đến âm thanh khác.
"Người tới có nói là người nào hay không?" Giọng nói vừa rồi lại một lần nữa mở miệng hỏi.
Mặc dù không biết người mở miệng nói chuyện là ai, nhưng cùng Vương Gia ở trong thư phòng, cộng thêm Vương Gia cũng không có nói thêm cái gì, thị vệ cũng không dám chậm trễ bẩm báo.
Ngay lập tức cung kính trả lời: "Người tới tự xưng là Cảnh Phong!"
Cảnh Phong? Trong lòng cả kinh, sắc mặt Cố Trường Phong thay đổi, đồng thời cùng Chiến Bắc Sính liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay lập tức Chiến Bắc Sính phân phó nói: "Ngươi đi dẫn người đến đại sảnh chờ ta một chút, Bổn vương sẽ đến liền!"
Đối với việc Cảnh Phong xuất hiện, Cố Trường Phong cũng từng phái người đi điều tra, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng, ban đầu ở Bắc Việt quốc không có tra được người này, sau đó cũng mất tích như Nam Cung Thần, không nghĩ tới bây giờ lại tới nơi này.
"Hoàng huynh, Cảnh Phong này đến tột cùng là người nào?" Nghe Cố Trường Phong nhắc tới người này, Chiến Bắc Sính cũng có mấy phần hứng thú.
Mà chủ yếu nhất trong đó là, hình như Cảnh Phong này là người bên cạnh Nam Cung Thần, người của Tề vương hiện tại tới Chiến Vương phủ làm cho người ta phải suy nghĩ một chút dụng ý của người nọ.
"Là ai không quan trọng, quan trọng là hắn ta là người của Nam Cung Thần, hiện tại chúng ta đi xem một chút Nam Cung Thần này chuẩn bị làm cái gì!"
Người Thư Nhã Phù muốn gặp là Chiến Bắc Sính, nàng thật là không ngờ còn gặp được người khác, Cố Trường Phong Hoàng đế Nam Phong quốc!
"Không ngờ hoàng thượng cũng ở nơi đây!" Thư Nhã Phù giống như cười một tiếng, nhìn đi Cố Trường Phong vào cửa nói.
"Cảnh đại phu đến nơi này, càng làm cho trẫm cực kỳ kinh hỉ, ban đầu muốn mời Cảnh công tử Nam Phong quốc một lần nhưng không được, không ngờ hôm nay ở chỗ này lại gặp được!" Cố Trường Phong lễ độ, mặt thân thiện mỉm cười.
Chỉ là so với Cố Trường Phong rất hữu nghị, thì từ sau khi Chiến Bắc Sính đi vào mặt mày liền như khối băng, cả người tản ra lửa giận, hơi thở không sảng khoái, đôi mắt rơi vào trên người Nhã Phù càng thêm bén nhọn, bén nhọn lại lãn vào xem xét kỹ lưỡng.
Theo một tiếng kêu của tiểu nha đầu, vang lên âm thanh cực kỳ quen thuộc.
Thì ra là tiểu tử này vẫn còn ở Trân Bảo Các trong, còn chưa rời đi, người này thật là có đủ cơ trí, e là từ nơi nào đó biết được Phong Phiêu Tuyết sẽ tới nên mới ở chỗ này chờ.
Gián điệp Bạch Cầu, vẫn là rất giỏi đi!
Tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, ánh mắt của mọi người bao gồm Phong Phiêu Tuyết, tất cả đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở góc bên trên đài diễn, giờ phút này có một Tiểu Bạch Cầu đang ngồi trên đó, đặt mông ngồi ở trên quầy, đồng thời trên tay (hai chân trước) còn cầm một miếng thịt khô, ngẩng đầu nhìn Phiêu Tuyết một chút, rồi lại cúi đầu "Bẹp" một hớp, tiếp tục gặm miếng thịt khô của mình.
"Đây cũng là con chồn nhỏ mà thôi, không ngờ trong Trân Bảo Các còn có con chồn nhỏ như thế này, nhưng có người nào trong Trân Bảo Các nuôi nó sao?" Đáy mắt Phong Phiêu Tuyết có mấy phần vui mừng, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Bạch Cầu, vẻ mặt biểu hiện vô cùng ưa thích.
Nhưng là vừa nghĩ con chồn này rất có thể đã là vật nuôi của người nào đó, nàng cũng không có hành sự lỗ mãng, cử chỉ rất biết cách lấy lòng người khác.
"Vậy làm sao có con chồn ở chỗ này, xin hỏi là sủng vật của vị kia công tử hay là của vị tiểu thư nào?" Bạch Ưng được Thư Nhã Phù bảo, lập tức sai người bên trong Trân Bảo Các phối hợp kêu lên một tiếng.
Một tiếng này cũng đã rất rõ ràng nói cho mọi người biết, con chồn này không phải là vật nuôi của người trong Trân Bảo Các, của nhà ai thì mau mau mang về, đừng ở chỗ này cản trở bọn họ làm ăn mới đúng.
Chờ một lúc cũng không trông thấy người nào bước ra nhận, mọi người hai mặt nhìn nhau cũng không biết con chồn này là do người nào mang vào.
Đó là khẳng định, lúc Nhã Phù tới Trân Bảo Các, đều có thể cải trang, Bạch Cầu trực tiếp ở bên trong khăn quàng cổ của cô mà trốn ở đó, có người nào phát hiện thì ra đây là một con chồn tuyết vô cùng trân quý.
"Tiểu thư, nhìn con chồn nhỏ này dường như không có chủ nhân, không bằng tiểu thư mang về nuôi đi! Con chồn thật là rất đáng yêu a!" Tiểu nha hoàn lên tiếng, bộ mặt vui mừng hớn hở nói.
"Liễu Nhi chớ làm loạn , con chồn nhỏ này gọn gàng sạch sẽ, lông mao treennguoiwf nó cũng được vệ sinh sạch sẽ, mà trên tay nó còn đang cầm thịt khô, hiển nhiên là sủng vật đã có chủ nhân rồi, sao chúng ta có thể tùy tiện mang đi được? Nếu chủ nhân tới tìm không được thì như thế nào đây?" Đáy mắt Phong Phiêu Tuyết không che giấu được yêu thích, nhưng vẫn không có xung động mà hạ quyết định.
Bộ dáng Bạch Cầu kia, chỉ cần là nữ hài tử, phần lớn cũng sẽ không cách nào phản kháng lại được với nó, nhất là khi Bạch Cầu cố tình làm ra bộ đáng yêu kia, càng làm cho người khác không chống đỡ được.
Mọi người chỉ thấy không biết có phải lời nói của Phong Phiêu Tuyết bị con chồn nhỏ này nghe được hay không, chỉ thấy con chồn nhỏ này gặm một miếng thịt cuối cùng, lau lau miệng, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Phong Phiêu Tuyết rồi liền chạy đến người của nàng ấy, người ta còn chưa kịp phản ứng, con chồn nhỏ này đã chạy tới bờ vai của mỹ nữ nhân đại.
Đặt mông ngồi xuống, cái đuôi to rung một cái, một cánh tay chỉ phía lầu hai, tay nhỏ bé vung lên, phát hiệu lệnh: "Xèo xèo ——!"
Nhìn cái bộ dáng này, càng thêm khả ái, làm cho người ta không bỏ được!
"Nha, tiểu thư, ngươi xem, con chồn nhỏ này rất thich tiểu thư, nếu không chúng ta mang theo con chồn nhỏ này trước, nơi đây nhiều người nhìn như vậy, ai ai cũng biết là do con chồn nhỏ này chạy theo chúng ta, không phải do chúng ta cố ý mang đi!" Đôi mắt tiểu nha hoàn đã sáng lấp lánh ngay từ lúc thấy được con chồn nhỏ, hiện tại lại mở miệng khuyến khích.
"Xèo xèo, xèo xèo ——!" Cái đuôi to của Tiểu Bạch Cầu rung một cái, đi theo gật đầu một cái, đúng là nhanh nhanh một chút mang theo tôi đi đi, Thư Nhã Phù kia vẫn còn nhìn chằm chằm đấy, nếu ngươi không phải dẫn ta, trời mới biết yêu nữ này có thể đem thịt khô ta đã ăn vào bụng phun ra hay không!
"Tiểu thư tiểu thư, người xem con chồn nhỏ cũng gật đầu rồi." Bạch Cầu khéo léo lại một lần nữa chinh phục tiểu nha hoàn!
Phong Phiêu Tuyết vốn còn có mấy phần do dự, nhưng mà vào lúc Bạch Cầu gật đầu kêu lên, cũng không nhịn được đồng ý giữ lại bên người.
"Nếu chủ nhân con chồn nhỏ này đến tìm, kính xin thông báo một tiếng, nói con chồn nhỏ này đang ở chỗ của ta, nếu chủ nhân của nó trở về, Phiêu Tuyết nhất định sẽ đem con chồn nhỏ này trả lại!" Phong Phiêu Tuyết lên lầu hai trước, nói một tiếng với người làm trong Trân Bảo Các.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Đệ nhất mỹ nữ, người chung quanh mới rối rít thảo luận.
"Hắc hắc, không ngờ con chồn này còn hiểu được phải tìm mỹ nữ!"
"Đúng vậy, ăn xong đồ ăn liền chạy đến bên người Phong tiểu thư, con chồn này nhất định là chồn đực!" Một nam tử như đinh chém sắt mở miệng nói.
"Con chồn nhỏ đó thật đáng yêu, đáng tiếc nó lại không chạy đến bên cạnh ta, nếu như nó chạy đến bên cạnh ta, ta nhất định sẽ mang về!"
"Con chồn nhỏ đó thật thông minh, chọn người cũng thật biết cách chọn, nếu không tại sao lại chạy đến bên cạnh của mỹ nữ chứ ?!"
"Thật đáng yêu, tỷ tỷ, ta cũng muốn con chồn nhỏ như vậy!"
"Nếu không chúng ta cũng đi xem một chút, có phải ở đây cũng có bán chồn hay không, chúng ta cũng mua một con trở về!"
. . . . . .
Chung quanh nhao nhao ầm ĩ, người nào cũng bàn bạc về Bạch Cầu chạy đến bên cạnh đệ nhất mỹ nữ rồi cùng nhau rời đi, cộng thêm những người có thể đến được Trân Bảo Các này, thân phận cùng địa vị đều không phải bình thường, do đó những tiểu cô nương hay tiểu thư khuê các cũng đều muốn mua một con chồn về nuôi.
" Phiêu Tuyết này là một người thông minh!" Thư Nhã Phù nhếch môi cười khẽ một tiếng.
"Nếu như không đủ thông minh, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ này cũng không rơi vào trên người của nàng dễ dàng như vậy, mà thời gian lại lâu như vậy!" Lúc nãy Bạch Ưng rời đi, bây giờ cũng đã trở về rồi, đứng ở sau lưng nàng nói.
"Đi thôi!"
Đi, đi tới nơi nào đây? Cuối cùng đứng ở nơi này, có thủ vệ canh phòng nghiêm mật ngay trước cửa vương phủ, Bạch Ưng bây giờ đã hiểu, đây rõ ràng là phủ đệ Chiến Vương gia!
Thì ra là vương phi hôm nay ra ngoài, chính là muốn tới Chiến Vương phủ! Nếu để cho Vương Gia biết, sợ rằng sẽ lại ăn dấm nữa!
Bạch Ưng có chút tư tưởng xấu, nét mặt rất vô hại, chỉ là đáy mắt lại mang theo vài phần ý cười gian xảo.
" Trọng đia Vương phủ, người không phận sự không được vào!" Thủ vệ Vương phủ mặt nghiêm túc đem hai người ngăn lại.
"Thị vệ đại ca, chúng ta đến tìm Chiến Vương gia, kính xin thông báo một tiếng, tại hạ là Cảnh Phong!"
Nhìn cách ăn mặc của hai người rất sang trọng, mà khí chất cung bất phàm, nhìn không giống như những người bình thường, chỉ là bọn hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua hai người này.
Hộ vệ có chút hoài nghi, không dám phán đoán tùy tiện, lập tức phái một người vào trong thông báo một tiếng.
. . . . . .
Trong vương phủ, giờ này Cố Trường Phong cũng đang ở đây, một thân trường bào đơn giản, không còn khoát trường bào trên người nên khí thái tỏa ra xung quanh ôn hòa hơn rất nhiều, làm cho người ta không còn cảm giác bị chèn ép như trước nữa, mà bên cạnh chỉ mang theo một cận vệ.
"Hoàng huynh, ngươi nói Nam Cung Thần này thật sự chỉ vì một đứa bé nên mới đến đây thôi sao? Ta lạ không cảm thấy như thế, Hừ!" Chiến Bắc Sính hừ hừ hai tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn đối với Nam Cung Thần.
"Tề vương xưa nay hầu như không rời khỏi Đông Ly quốc, lần trước ta thấy hắn là lúc Bắc Việt quốc chọn phò mã, chỉ là khi đó truyền ra tin đồn không rõ tin tức của Tề vương, nghe nói Tề vương bị mất tích trong rừng sâu, sau đó công chúa Bắc Việt chọn phò mã ngoài dự đoán của mọi người, mà Đông Ly quốc lại đổi hoàng đế!" Cố Trường Phong như có điều suy nghĩ, mở miệng nói.
Trong lời nói tỏ vẻ rất rõ ràng, Tề vương Nam Cung Thần xuất hiện ở đây, rất có thể là bởi vì tình hình hiện tại của Nam Phong quốc bọn họ, hôm nay Hội Trưởng Lão và hoàng thất Nam Phong quốc đang có mâu thuẫn gay gắt, đã liên quan đến cả quyền lực thực tế ở Nam Phong quốc sẽ rơi vào tay ai.
"Hừ, cũng biết người này không có gì tốt bụng! Muốn can thiệp vào chuyện trong cung, cũng không biết hắn đến tột cùng là có tính toàn gì!" Gương mặt Chiến Bắc Sính rất khó chịu, nhăn nhó.
"Hoàng đệ, ngươi đối với Nam Cung Thần này sao lại có nhiều ý kiến như vậy, thật sự là đơn giản như thế thôi sao? Hay là vì nữ nhân tên. . . . . . An Thất Thất gì đó?" Ánh mắt Cố Trường Phong mang theo vài phần ranh mãnh liecs nhìn đệ đệ mình một cái, hắn rất rõ tính tình của đệ đệ mình.
Lúc trước y thua Nam Cung Thần, vốn đã vô cùng không vừa mắt người này rồi, hiện tại càng thêm khó chịu.
"Hừ, nha hoàn kia có chuyện gì thì liên quan gì đến Bổn vương, nàng là thị nữ Tề vương, là phi tử Tề vương, Bổn vương đều không quan tâm."
Vừa nhắc tới An Thất Thất, sắc mặt Chiến Bắc Sính đã khó coi nay càng khó coi thêm, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nói.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có người tới thông báo.
"Vương Gia, ngoài cửa có người cầu kiến!"
"Không gặp không gặp!" Chiến Bắc Sính đang tức giận trực tiếp rống lên.
Thị vệ ngoài cửa bị lửa giận của Vương Gia làm sợ hết hồn, làm sao còn dám nói thêm cái gì, hôm nay hắn đụng vận rủi rồi, đụng phải ngay lúc Vương Gia đang nổi giận.
"Đợi đã nào...!" Mới chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ trong thư phòng lại truyền đến âm thanh khác.
"Người tới có nói là người nào hay không?" Giọng nói vừa rồi lại một lần nữa mở miệng hỏi.
Mặc dù không biết người mở miệng nói chuyện là ai, nhưng cùng Vương Gia ở trong thư phòng, cộng thêm Vương Gia cũng không có nói thêm cái gì, thị vệ cũng không dám chậm trễ bẩm báo.
Ngay lập tức cung kính trả lời: "Người tới tự xưng là Cảnh Phong!"
Cảnh Phong? Trong lòng cả kinh, sắc mặt Cố Trường Phong thay đổi, đồng thời cùng Chiến Bắc Sính liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay lập tức Chiến Bắc Sính phân phó nói: "Ngươi đi dẫn người đến đại sảnh chờ ta một chút, Bổn vương sẽ đến liền!"
Đối với việc Cảnh Phong xuất hiện, Cố Trường Phong cũng từng phái người đi điều tra, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng, ban đầu ở Bắc Việt quốc không có tra được người này, sau đó cũng mất tích như Nam Cung Thần, không nghĩ tới bây giờ lại tới nơi này.
"Hoàng huynh, Cảnh Phong này đến tột cùng là người nào?" Nghe Cố Trường Phong nhắc tới người này, Chiến Bắc Sính cũng có mấy phần hứng thú.
Mà chủ yếu nhất trong đó là, hình như Cảnh Phong này là người bên cạnh Nam Cung Thần, người của Tề vương hiện tại tới Chiến Vương phủ làm cho người ta phải suy nghĩ một chút dụng ý của người nọ.
"Là ai không quan trọng, quan trọng là hắn ta là người của Nam Cung Thần, hiện tại chúng ta đi xem một chút Nam Cung Thần này chuẩn bị làm cái gì!"
Người Thư Nhã Phù muốn gặp là Chiến Bắc Sính, nàng thật là không ngờ còn gặp được người khác, Cố Trường Phong Hoàng đế Nam Phong quốc!
"Không ngờ hoàng thượng cũng ở nơi đây!" Thư Nhã Phù giống như cười một tiếng, nhìn đi Cố Trường Phong vào cửa nói.
"Cảnh đại phu đến nơi này, càng làm cho trẫm cực kỳ kinh hỉ, ban đầu muốn mời Cảnh công tử Nam Phong quốc một lần nhưng không được, không ngờ hôm nay ở chỗ này lại gặp được!" Cố Trường Phong lễ độ, mặt thân thiện mỉm cười.
Chỉ là so với Cố Trường Phong rất hữu nghị, thì từ sau khi Chiến Bắc Sính đi vào mặt mày liền như khối băng, cả người tản ra lửa giận, hơi thở không sảng khoái, đôi mắt rơi vào trên người Nhã Phù càng thêm bén nhọn, bén nhọn lại lãn vào xem xét kỹ lưỡng.
Danh sách chương