"Bảo bối, làm sao ngươi có thể nói như vậy, vi sư chính là nhớ ngươi!" Lão già nhìn chằm chằm tạo hình xinh đẹp, bộ mặt buồn bã.

"Được rồi, con trai, chúng ta trở về tìm cha con đi! Dù sao ở chỗ này cũng không có chuyện gì quan trọng lắm để ở lại lâu thêm, hơn nữa còn có một co ruồi to ở chỗ này, rất chướng mắt!"

Thư Nhã Phù đưa tay ôm lấy Vũ Trạch vào trong ngực, khẽ mỉm cười, bộ mặt không sao cả, mở miệng nói.

Tính cách của sư phụ mình, Thư Nhã Phù cũng cực kỳ hiểu rõ, nhiều năm chung đụng như vậy, đã sớm để cho nàng biết được một cái đạo lý.

Lão già này căn bản là người có tính tình cổ quái, và dường như các loại cổ quái đều tập trung trên người của lão già này!

Đối với hắn không nên dùng thái độ đối với người bình thường mà đối đãi được, nếu không hắn rất có khả năng làm cho người có loại kích động, tức đến thổ huyết mà chết!

"Lê Hi, chúng ta đi thôi, chắc chắn Trình Mộng Nhi tiểu thư còn nhiều tiết mục hay, quan trọng cần biểu diễn, cho nên mới dừng lại nơi đây, trên đường đi chúng ta nên thuận tiện giúp tuyên truyền một tay là được rồi, ta nghĩ Trình tiểu thư nhất định sẽ rất vui vẻ đấy!!"

Quay qua nhìn Lê Hi, Thư Nhã Phù dùng vẻ mặt như có chuyện lạ, nhưng nhìn bộ dáng ngây ngốc của Lê Hi, nàng thật đúng là đồng tình.

Nếu nàng nhớ không lầm thì Lê Hi chính là thủ hạ của tên ruồi bọ này, ban đầu Thư Vũ Trạch đem chuyện U Minh cung do lão già này thành lập nói cho nàng biết sau, nàng liền đem lão già này liệt vào hang ngũ trong danh sách đen.

Một điểm quan trọng hơn nữa là, người này lại có thể đem một U Minh cung, một tổ chức có thể xem là thuộc về hắc đạo lại truyền cho con trai chưa tới ba tuổi củ nàng!

Nhưng món nợ nayg, nàng sẽ cùng hắn tính toán thật kỹ lưỡng!

"Bảo bối ngươi đừng vậy, sư phụ đây thật sự không phải có chuyện mới đặc biệt tìm ngươi trở về, ngươi muốn truy cứu, cũng có thể truy cứu vị sư huynh kia của ngươi mới đúng!" Lão già nhìn đồ đệ bảo bối của mình thật sự muốn đi, vội vàng thu lại vẻ mặt, cười hi hi ha ha, mặt nịnh bợ kéo người quay về.

Chuyện cười! Thật khó khăn đồ đệ bảo bối mới có thể trở về một chuyến, nếu lại đi nữa, hắn tuyệt đối sẽ khóc!

"Lão già, nếu như ngươi không nhanh một chút nói chuyện gì đang xảy ra, sợ rằng mẹ ta sẽ không đơn giản là không lưu lại như vậy đâu!!" Thư Vũ Trạch ôm cổ mẹ mình, ở trong ngực của mẫu thân mình cười híp mắt, một đôi mắt cực kỳ giống với đôi mắt của nam Cung Thần, trong mắt đầy vẻ hả hê.

"Tên tiểu tử Vân Nhạc Hằng kia bởi vì một tên tiểu tử thúi, con mắt đỏ ngầu mà gọi ngươi tới đấy!"

Lần này lão già không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, tính khí của đồ đệ mình hắn vô cùng hiểu, hiện tại lại còn có chút đùa giỡn nưa, nhưng không chừng ngay sau lúc nàng chạy trốn, người khác đều nói hắn là thần y lão nhân gia thần bí khó lường, tính tình cổ quái, nhưng theo ý hắn, đò đề của hắn lại càng cổ quái, khó có thể giải thích được hơn!

"Sư huynh? Mắt đỏ?"

Nàng biết một đại gia hỏa có đôi mắt màu hổ phách, không đúng đúng, tính cả con trai bảo bối của mình, phải là hai! Về phần con mắt màu đỏ. . . . . .

Hơi nhíu chân mày, trong đầu nhớ tới hình như có gặp qua người như vậy rồi, đúng rồi, Huyết Thủ!

"Huyết Thủ không phải đang ở Nam Phong quốc sao, làm thế nào có thể chạy đến nơi này?" Thư Vũ Trạch nhanh miệng nói ra, có chút sững sờ, trong đầu của thoảng qua một đôi mắt máu đỏ, Thư Vũ Trạch bị nàng ôm vào trong ngực kinh hô ra ngoài.

Khóe miệng Thư Nhã Phù khẽ nâng lên, cánh môi màu hoa anh đào mỉm cười, khóe miệng từ từ nở rộ, đưa tay ngắt gò má phúng phính của Thư Vũ Trạch: "Bảo bối, sao con biết Huyết Thủ vẫn còn ở Nam Phong quốc vậy? Không phải là không có tin tức sao?"

Hỏng bét! Lỡ miệng nói ra rồi!

Đôi tay Thư Vũ Trạch che miệng lại, đôi mắt nháy nháy bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, tân lực hết sức chối bỏ trách nhiệm, đùng đẩy cho người khác: "Mẹ, cha đã nói không muốn cho người biết, hơn nữa người mẹ muốn tìm là Văn Diệp thúc thúc, cũng không phải muốn tìm cái tên Huyết Thủ kia!"

Được rồi, hiện tại cậu vẫn nên giả bộ vô tội, mẹ thông minh như vậy. . . . . . Ô ô ô, cũng sẽ không tin tưởng đi!

"Tên tiểu tử nhà ngươi, lại theo học cái xấu của cha ngươi!" Thư Nhã Phù làm sao lại không biết Nam Cung Thần đến tột cùng là có chủ ý gì, tức giận chà chà nhéo nhéo bàn tay non mềm đang cầm trong tay, thấy Thư Vũ Trạch nước mắt lưng tròng, làm ra vẻ đáng thương, mới vừa lòng buông tay ra.

"Cái gì cha? ! Đồ đệ bảo bối của ta khi nào thì bị nam nhân lây đi mất?!" Lão già ở một bên rống giận, đây là giọng nói to lớn của đàn ông, nếu để cho những người ái mộ Trình Mộng Nhi nghe được, nói không chừng đáy lòng của họ sẽ hoàn toàn tan nát.

Thần y lão già nghe hai mẹ con nói chuyện, đột nhiên nghe được một trọng điểm, cha? Tình huống thế này là thế nào, đồ đệ bảo bối nhà hắn cư nhiên bị một nam nhân quyến rũ đi mất, vậy làm sao có thể? ! Hắn cũng chưa hề thấy qua, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận cái tên nam nhân đó, tuyệt đối không!

"Ưmh, hắn là Tề vương Đông Ly quốc, nếu rãnh rỗi thì lúc nào ngươi cũng có thể đến thăm hắn!" Gương mặt Thư Nhã Phù lộ vẻ không sao cả.

Thể hiện thái độ rất rõ ràng, ngươi muốn đi tìm tên nam nhân đó vậy thì hãy đi đi, những chuyện sau đó nàng sẽ không nhúng tay vào, ngươi muốn làm thế nào, muốn thu phục tên nam nhân đó ra sao thì cứ việc làm, cứ việc thu phục đi, ta nhất định sẽ không can thiệp vào!

Nói thật ra, lão già đấu với yêu nghiệt Nam Cung Thần, sẽ có kết quả như thế nào, nàng theo bản năng không coi trọng lão già!

. . . . . .

Chờ Thư Trạch Vũ nhìn thấy Vân Nhạc Hằng, mới hiểu được tại sao nói bởi vì Huyết Thủ nên mới gọi nàng đến đây!

Trong dãy Thiên Kỳ, có một chỗ không để cho người khác tùy tiện đi vào, cũng là chỗ Thư Nhã Phù đã cư ngụ nhiều năm.

Trong dãy Thiên Kỳ, có một chỗ không để cho người khác tùy tiện đi vào, cũng là chỗ Thư Nhã Phù đã cư ngụ nhiều năm.

Nơi này cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn như trước đây, vẫn có ba gian nhà nhỏ bằng trúc, trong đó một gian là của nàng ở trước kia, hai cái còn lại một là của sư phụ, một là của sư huynh, trước đây sẽ luôn có một gian nhà không có người ở, hiện tại cả ba gian đều có người.

Thư Nhã Phù bị sư phụ dẫn tới gian nhà của sư huynh, ngay lập tức liếc mát nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Chỉ thấy một người mặc bộ y phục màu trắng, đơn giản, nằm ở trên giường hình như không có cảm giác được là có người đang tới, đôi mắt khép chặt không thấy rõ máu mắt, mà sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, hình như có loại khiến người sợ hãi, người này chính là người có dáng vẻ giống Văn Diệp và tên Huyêt Thủ, lúc này đang an tĩnh ngủ say thì nhìn dáng vẻ rất giống với Văn Diệp.

Thế nhưng khi mới vừa nhìn thấy nam nhân đang nằm trên giường, Thư Nhã Phù liền sững sờ ở tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào!diễn-đàn-lê-quý-đôn

Tất cả đều bởi vì nam nhân trước mắt này đã từng có một đầu tóc dài đen nhánh, lúc này lại là một mảnh tuyết trắng, càng làm cho gương mặt them nhợt nhạt, thế nhưng làm cho người ta có loại muốn rơi lệ, tuyệt vọng.

Tại sao hắn lại biến thành cái bộ dáng này? Nam Cung Thần không phải nói Văn Diệp rất tốt sao? Tại sao hiện tại hắn lại biến thành cái bộ dáng này, tựa như lúc nào cũng có thể rời đi cái thế giới này!

"Sư huynh, hắn làm sao lại như vậy?"

Sững sờ hồi lâu, đợi đến lúc Thư Nhã Phù có phản ứng, cũng cảm thấy trên gương mặt một mảnh ướt át, nàng tự nhiên lại có thể khóc như vậy?

"Ban đầu không muốn nói cho muội biết tình hình của hắn, cũng là bởi vì như vậy!" Vân Nhạc Hằng vẫn như lần gặp trước đây, lạnh nhạt lạnh nhạt, nhưng hiện giờ đối mặt với Thư Nhã Phù lại út hơn một phần ý lạnh.

"Trong người hắn tồn tại hai tính cách vô cùng đối lập, trong đó có một tính cách cho đến bây giờ vẫn dùng thuốc để khống chế, nếu muốn có được thuốc để áp chế tính cách kia, nhất định phải làm việc cho người nào đó, mà sau khi uống nhiều thuốc áp chế đó, kết quả chính là có thể áp chế được nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, rồi sau đó tính lệ thuộc vào thuốc áp chế càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí thân thể đã bị độc tố trong thuốc áp chế kia gặm nhắm, phá hủy, càng ngày càng suy yếu!!"

Vân Nhạc Hằng nhìn nam tử đang nằm trên giường hình như không có chút dấu hiệu nào sắp tỉnh lại, tiếp tục mở miệng nói nói: "Độc này là loại kịch độc, có thể xem là một loại cổ độc, trải qua một thời gian dài sử dụng như vậy, nếu như là những người bình thường khác chỉ sợ đã sớm bị hút khô mà chết rồi, nhưng mà hắn vô cùng may mắn là có hai tính cách tồn tại song song trong người, trước đây luân phiên nhau trong cuộc sống, cho nên nhất định có thể hóa giải độc tính được! Nhưng hiện tại lại không áp chế được nữa rồi !"

"Này, sư huynh, huynh có thể giải được đúng không? Nếu như huynh không thể giải được vậy thì còn sư phụ đâu? Sư huynh là người nghiên cứu độc thuật, mà sư phụ lại càng là moojt cao thủ trong vấn đề này, có thể giải được, đúng không?"

Thư Nhã Phù không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như vậy, thần sắc có chút hoảng hốt quay sang nhìn nam nhân đang nằm trên giường, người nam nhân này đã từng nói sẽ chăm sóc cho nàng, vẫn luôn cười ôn hòa, ở bên cạnh nàng, Văn Diệp,nhưng hiện tại lại nằm trên giường, sống chết không chưa biết ra sao!

Lúc này đáy lòng như có một tảng đá lớn đè nén, làm cho nàng không thở nổi, trong lồng ngực lại truyền đến cảm giác bồi hồi, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn., khó chịu, cái loại muốn phát tiết ra nhưng lại không thể, rất rất là khó chịu.

Ban đầu, nàng cũng cảm thấy Văn Diệp không là người tầm thường, mặc dù hàng năm đều rời đi một thời gian, nhưng lần này y rời đi lại vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa trong đó còn có một lần xuất hiện Huyết Thủ, nàng còn nhớ hôm đó cũng chính là ngày Văn Diệp rời đi, nàng cho mình đã nhìn lầm màu mắt của y!

Sau đó bởi vì cảm thấy không bình thường, nàng mới đặc biệt chạy tới Nam Phong quốc tìm kiếm tung tích của hắn.

Nhưng không đến kết quả cuối cùng thu được là như vậy, ở tại nơi này có thể biết được tin tức của Văn Diệp!

Nếu như nàng không đoán sai, tình tình của Huyết Thủ trước đây kỳ quái như thế, đôi đồng tử hiện lên sắc đỏ diêm dúa lẳng lơ, nguyên nhân mọi chuyện đều do độc tính của thuốc phát tát, bởi vì độc tính ăn mòn, mới để cho thần kinh của hắn bị tổn thương, cũng ảnh hưởng gián tiếp đến tính cách của y.

"Mẹ, Văn Diệp thúc thúc. . . . . ."

Thư Vũ Trạch nhìn Văn Diệp thúc thúc đang nằm trên giường, đôi mắt đã trở nên hồng hồng, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Mặc kệ cậu thông minh như thế nào, là thiên tài như thế nào, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi mà thôi, đối mặt đối với trình trạng hiện tại của Văn Diệp thúc thúc, người luôn xem mình như con ruột, cậu vẫn nhịn không được mà khóc òa lên, lời nói ra cũng mang thêm mấy phần nức nở!

"Mẹ cũng không biết, hai tính cách tồn tại song song, lại chỉ có một người chịu độc. . . . . . Sư huynh, huynh nói thật cho ta biết, lần này là do huynh cố ý bảo sư phụ gọi ta đến để tính toán phải không!"

Thư Nhã Phù đem con trai kéo lại, mắt cũng đỏ mấy phần, nhưng ánh mắt cũng không nguyện ý rời khỏi người nam nhân đang nằm trên giường kia.

"Độc không thể giải được, nếu như ngay lúc vừa trúng độc gặp ta, vậy ta có thể nắm chắc mười phần, nhưng bây giờ thời gian hắn trúng độc đã quá lâu, hơn nữa ta e là lúc trước có vài lần độc tái phát nhưng không kịp thời uống thuốc áp chế, cộng thêm hai tính cách tồn tại song song trong người hắn lại dung hợp ngay lúc độc tái phát, tóc cũng biến thành tráng ngay lúc đó, hiện tại. . . . ta đã hết sức rồi!"

Vân Nhạc Hằng khẽ thở dài một hơi, trình trạng bệnh như vậy hắn cũng lần đầu tiên gặp phải, giống như lúc trước có hai tính cách tồn tại song song, độc tính chỉ xuất hiện trên người của Huyết Thủ bây giờ lại phát tán trên người của Văn Diệp, mà đến lúc độc tái phát trên người của Văn Diệp, thì nó đã vô cùng trầm trọng rồi.

Thư Nhã Phù cùng Văn Diệp có thể nói là chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Nếu lúc trước độc không tái phát, thì hai tính cách sẽ thay phiên nhau xuất hiện, Vân Nhạc Hằng cũng không biết trong thân thể mình còn tồn tại một con người khác.

Trầm mặc,

Lúc này đối mặt với một sự thật như vậy, Thư Nhã Phù thật sự không biết nói gì thêm, muốn mở miệng, nhưng chỉ há mồm ra, trong cổ họng như bị thứ gì chận lại, động động hai cái, cũng chỉ là động, không nói gì ra ngoài được.

Vân Nhạc Hằng nhìn nàng thất hồn lạc phách, sắc mặt có chút nhu hòa: "Ta biết rõ muội vẫn luôn tìm hắn, mặc dù hắn luôn yêu cầu không cần nói cho muội biết, không để cho muội biết bệnh tình hiện tại của hắn, nhưng mà hiện tại ta quyết định nên để cho muội biết tình trạng của hắn bây giờ ra sao."

Vân Nhạc Hằng nhìn nàng thất hồn lạc phách, sắc mặt có chút nhu hòa: "Ta biết rõ muội vẫn luôn tìm hắn, mặc dù hắn luôn yêu cầu không cần nói cho muội biết, không để cho muội biết bệnh tình hiện tại của hắn, nhưng mà hiện tại ta quyết định nên để cho muội biết tình trạng của hắn bây giờ ra sao."

Sau khi nói xong, Vân Nhạc Hằng xoay người rời đi phòng trúc, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ để lại mẹ con Thư Nhã Phù cùng Văn Diệp đang nằm trên giường còn chưa tỉnh lại.

"Mẹ, Văn Diệp thúc thúc sẽ chết thật sao?" Nước mắt Thư Vũ Trạch làm thế nào cũng không ngừng được, ôm bắp đùi Thư Nhã Phù, tất cả nước mắt đều rơi trên làn váy của nàng.

"Ngoan, Vũ Trạch đi tìm sư phụ, đi nghỉ ngơi thật tốt đi có được không? Chúng ta đừng quấy rầy Văn Diệp thúc thúc nghỉ ngơi, nhất định hắn chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, cho nên mới cần nghỉ ngơi cho khỏe!"

Thư Nhã Phù dịu dàng dụ dỗ con trai đang khóc nức nở bên mình, nươc mắt trên khóe mắt cũng giống y như cậu, chảy dài trên mặt.

Mới vừa rồi Vân Nhạc Hằng nói một câu, bây giờ lại vang vọng trong đầu nàng: " Lúc trước có vài lần độc tái phát nhưng không kịp thời uống thuốc áp chế!"

Nàng nhớ ở lúc trước khi gặp Văn Diệp, thân thể của nàng vô cùng yếu ớt, sau khi sinh hạ Vũ Trạch bênh càng thêm nặng, thân thể suy yếu lại càng suy yếu hơn,๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nhiều lần suýt nữa không giữ được tính mạng.

Mà khi đó gặp Văn Diệp, có một thời gian dài, y cho nàng uồng uống một loại thuốc, viên hoàn, cũng là kể từ lúc đó, thân thể của nàng mới chậm rãi từ từ chuyển biến tốt lên!

Viên hoàn. . . . . . Sử dụng trong một thời gian dài có thể cứu mạng. . . . . .

Nguyên lai những viên thuốc kia không phải là thuốc dành để cứu mạng nàng, mà là để cứu mạng Văn Diệp!

Chỉ e là khi đó y đã biết đến sự tồn tại của Huyết Thủ rồi, đối với độc tính trên người chắc rằng cũng biết rõ rồi, nếu không y cũng sẽ không dàng riêng thuốc này cho nàng sử dụng . . . . .

Thì ra ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nàng đã thiếu y, nàng không chỉ phụ một mảnh tình ý của y, mà còn thiếu y một tính mạng. . . . . . Nhìn thân thể một mảnh trắng xoa, chói mắt kia, là bởi vì nàng mới biến thành như vậy, là bởi vì nàng, độc trên người hắn mới trở nên càng ngày càng nghiêm trọng như vậy!

Văn Diệp. . . . . .

Thư Vũ Trạch không chịu rời đi, cuối cùng bị Lê Hi ôm đi, mà giờ phút này Thư Nhã Phù đang ngồi bên cạnh giường của y, nước mắt trên mặt cũng đã khô rồi, nhưng vẫn ngơ ngác như cũ, khuôn mặt sững sờ nhìn nam nhân trước mặt vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc trước hình như y luôn mang theo tâm tình phòng bị cảnh giác, bất cứ lúc nào có người đến gần y, ngay lập tức y đã tỉnh lại, mà bây giờ nàng cách y gần như vậy, y lại có thể ngủ say, không có chút dấu hiệu nào là sắp tỉnh lại cả, giống như vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa vậy!!

Ngồi cạnh đầu giường, Thư Nhã Phù sững sờ không biết đã ngồi ở đây bao lâu rồi, nhưng nhìn khuôn mặt Văn Diệp tái nhợt cùng cả đầu bạc trắng, đáy lòng một trận lại một trận dâng lên cảm giác nặng nề khó chịu, cảm thấy thật vô dụng, làm cho nàng không thể cất bước chân, không thể chuyển tầm mắt.

Bên ngoài gian nhà trúc trời đã tối đen, mặt trời đã lặn xuống lâu rồi, bầu trời âm trầm, một vùng tăm tối bao phủ sơn cốc.

Mà Vân Nhạc Hằng là người đi vào gian phòng đầu tiên, đem đèn trong phòng thắp sáng, nhưng nhìn đến bộ dáng kia của nàng, cũng không nói them được gì, chỉ biết lắc đầu rồi liền xoay người rời đi.

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . d∞đ∞l∞q∞đ. ."

Không biết ở đây ngồi sững sờ đã bao lâu rồi, một âm thanh ho khan của người trước mặt truyên đến, làm Thư Nhã Phù giật mình.

"Ngươi đã tỉnh, có muốn uống một chút nước trước hay không, ta giúp ngươi!" Thư Nhã Phù vui mừng nhìn hai mắt Văn Diệp đã mở ra, nàng vội vàng đứng dậy chạy đến bàn bên cạnh rót cho y một ly nước đầy.

Văn Diệp cảm giác hình như mình đã ngủ một giấc rất dài rất dài, cũng nằm mộng thật lâu thật lâu, mà lúc hai mắt mở ra thấy được nữ nhân trước mặt này, y có chút hoài nghi nhìn sự vui mừng hiện lên trong mắt nàng, còn có một giây vừa động, y cảm giác mình hình như còn chưa có tỉnh táo.

Hiện tại hắn vẫn còn trong mộng sao?!

Nếu không phải trong mộng thì làm sao có thể thấy được nữ nhân này chứ, làm sao y có thể thấy nàng đang ở chỗ này chứ, vẫn gần như thế, rõ ràng như vậy, giống như thật sự nàng đứng ở trước mặt y.

Nhưng nằm mộng cũng tốt! Khóe môi Văn Diệp từ từ nâng lên một nụ cười mang theo vẻ dịu dàng thỏa mãn!

Thư Nhã Phù thấy Văn Diệp đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, đáy lòng một hồi ê ẩm chua xót, trong hốc mắt hình như lại có cái gì đó đang không ngừng đảo quanh, không nhịn được nước mắt trào ra.

Mỉm cười: "Tới, uống ngụm nước cho yết hầu đỡ khô, ngủ một thời gian dài như vậy nhất định là rất khát nước rồi phải không?!"

Thần sắc Văn Diệp vốn đang dịu dàng từ từ biến thành kinh ngạc, nếu như mới vừa rồi y cảm giác là mình đang nằm mơ, như vậy khi Nhã Phù tiến đến bên giường đỡ y ngồi dậy, y đã hoàn toàn tin tưởng, tất cả trước mắt không phải nằm mơ.

Thư Nhã Phù, nữ nhân duy nhất trong lòng y, đang ở trước mặt y!

"Nhã Phù?" Giọng nói khàn khàn mang theo một chút khó khăn, cánh môi Văn Diệp khô khốc, nhìn nàng chằm chằm, lát sau mới vừa nặn ra được hai chữ.

"Vâng, là ta! Tới, đem nước uống vào trước rồi nói, không nghĩ tới sẽ gặp được ta sao!" Thư Nhã Phù cười cười, dùng nụ cười đem nước mắt thiếu chút rơi xuống nuốt vào ngược lại, cố ý làm bộ giống như trước đây, vùi cười cùng với y.

"Đúng! Không nghĩ tới!"

Uống xong mấy ngụm nước, cổ họng vốn đau đến không thể nói thành lời nhưng nhờ ly nước kia mà dễ chịu hơn nhiều, không còn khan khan và đau như vừa rồi nữa.

Văn Diệp giật giật khóe miệng, đáy mắt phát ra một mảnh dịu dàng và cưng chiều quen thuộcnhìn Nhã Phù vô cùng trìu mến, không nghĩ tới trước khi chết vẫn có thể nhìn thấy nàng, thật là không uổng công cuộc đời này rồi, y cũng không có gì để lưu luyến nữa rồi!

"Văn Diệp thúc thúc, thúc đã tỉnh rồi, nhất định thúc đã đói bụng rồi, tới ăn ít cháo, mẹ, người cũng ăn một chút đi, cũng đã muộn lắm rồi!"

"Văn Diệp thúc thúc, thúc đã tỉnh rồi, nhất định thúc đã đói bụng rồi, tới ăn ít cháo, mẹ, người cũng ăn một chút đi, cũng đã muộn lắm rồi!"

Lúc này, Thư Vũ Trạch dáng người nho nhỏ, bưng một khay thức ăn lên, phía trên tản ra mùi cháo thơm lừng, cười híp mắt đi vào, nhìn Văn Diệp đã tỉnh táo, lập tức khéo léo êm ái đưa lên bữa ăn tối.

Cháo này là do Vũ Trạch tự tay nấu sau khi ngủ thức dậy, cùng mẹ ở trong sơn cốc này nhiều năm rồi, lúc trước là do lão già kia nấy cơm, sau đó là Thư Nhã Phù nấu cơm, cuối cùng khi Vũ Trạch có thể tự mình nấy cơm, tất cả mọi chuyện nấu nướng đều rơi vào trên người cậu, chỉ vì cậu nấu cơm rất ngon, mùi hương rất thơm, mà hai người kia ấu xong những thứ gì đó cũng chỉ là độc, nhưng cũng chưa đến mức không chết người mà thôi.

. . . . . .

Trong hoàng cung Đông Ly quốc

Lúc này vẫn đang ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, Đương Kim hoàng thượng Nam Cung Chiêu cùng hoàng hậu nương nương, mà thái tử điện hạ gần tám tuổi toàn thân đang mặc hỉ bào đỏ thẫm, sắc mặt nhăn nhó đứng ở một bên.

"Thật đúng nên chúc mừng hoàng thượng cùng nương nương, đã tìm được một nàng dâu tốt như vậy!" Đã từng là Lục hoàng tử, bây giờ Đoan Vương Gia Nam Cung Triệt tới trễ, trong lời nói có vài phần giễu cợt.

Lúc này cách giờ lành không còn xa lắm, phần lớn khách mời cũng đã có mặt hết rồi, đám cưới của thái tử nên tất cả mọi người rối rít dâng lên quà tặng, mặc dù cảm thấy thái tử chỉ mới tám tuổi đầu mà đã tổ chữ đám cười là rất hoang đường, nhưng các đại thần đang ngồi bên kia cũng không dám tùy tiện nói thêm cái gì, nếu hiện tại nói ra, sẽ làm cho hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ, rồi dẫn đến họa diệt vong.

"Lục đệ, ngươi là thúc thúc nhưng hôm nay lại tới hơi trễ!" Nam Cung Chiêu hình như không có phát hiện trong giọng nói Nam Cung Triệt mang theo châm chọc, sắc mặt vui vui vẻ vẻ cười cười nói nói.

"đám cưới của Thái tử, Thần Đệ đã tới trễ, tự phạt ba ly!"

Nam Cung Triệt cười cười, nhướng mày nâng lên ly rượu trước mặt, tiêu sái ngửa đầu uống vào 3 ly rượu.

"Ha ha ha, được, hôm nay sau khi đám cưới của thái tử kết thúc, mấy huynh đệ chúng ta nhất định phải không say không về!" Tròng mắt Nam Cung Chiêu híp lại, ngay sau đó cười lớn tiếng nâng ly ngửa đầu cũng uống hết rượu trong cốc, xem ra tâm tình rất vui vẻ.

"Hoàng thượng, giờ lành đã đến!" Công công tổng quản đứng ở bên cạnh thấy đã đến giờ lành, cung kính nhắc nhở.

"được, bắt đầu đi!"

Tiếng nhạc vang lên, ngọn đèn dầu sáng rỡ, lên trong đám khói lửa bay mịt mù tiếng pháo hoa vang ầm, chiếu sáng bầu trời tối đen như mực, bầu trời vốn đang rất âm u, dường như sắp mưa, nhưng hình như được pháo hoa chiếu sáng, hào quang xinh đẹp chiếu rọi một mảnh đỏ rực vui mừng trong hoàng cung.

"Tề vương gia đến ——!"

Còn không đợi tân nương vào bàn, bên ngài chính điện đã truyền đến âm thanh thông báo.

Mà cũng chính bởi vì một tiếng thông báo như vậy, lại khiến cho chính điện Hoàng cung đông Lu quốc to lớn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đưa mắt chuyển đến phía ngoài chính điện!

Đã sớm có tin tức từ Nam Phong Quốc truyền về đến, Tề vương gia cùng Tề vương phi và tiểu thế tử ba người đi sứ đến Nam Phong quốc, hơn nữa trong tin đồn nghe nói là đã cũng Đương kim Hoàng thượng Nam Phong quốc tạo nên giao tình rất tốt.

Nam Phong quốc gần đây có vài chuyển biến mạnh mẽ, xưa nay Hội trưởng lão chiếm hơn nửa quyền lợi nay đac bị hoàng thất tóm thâu thế lực, toàn bộ các gia tộc to lớn trong hội trưởng lão đều bị tiêu diệt, cả Nam Phong quốc vì vậy một đoạn thời gian ngắn không được yên ổn, nhưng cuối cùng cũng bị Đương kim hoàng đế trấn áp mà thôi, hôm nay hoàng thất Nam Phong quốc đã nắm toàn quyền rồi!

Mà ngay lúc Tề vương gia xuất hiện ở cảnh nội của Nam Phong quốc, đã cùng Nam Hoàng xây dựng được mối quan hệ mật thiết?

Những tin tức này từ Nam Phong Quốc truyền về đến Quốc Nội, nội tâm mọi người cũng đã bắt đầu suy diễn đủ mọi chuyện, tất cả các loại có thể nghĩ đều xoay mấy vòng trong óc mỗi người, tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ tới những ngày gần đây, không giải thích được chuyện trong kinh thành bắt đầu truyền lưu tin đồn.

Đều nói tiên hoàng qua đời cũng không phải do bệnh nên qua đời, mà là bị người khác hãm hại, mà ngôi vị hoàng đế sợ rằng cũng không phải rơi vào trên đầu Đương Kim hoàng thượng!

Tề vương gia mới là người nên ngồi lên long y thiên tử, hôm nay cùng Nam Phong quốc giao hảo tốt với Tề vương gia có phải là muốn lấy lòng ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng hay không?

Các loại ý niệm ở trong đầu mỗi người thoáng qua, mà ánh mắt lại càng thêm chăm chú nhìn chằm chằm phía của chính.

Tối nay đám cưới thái tử, cưới vợ vì thái tử phi chính là con gái của Mạc Vân Dao, gia tộc họ Mạc nắm trong tay hơn phân nửa mạch máu kinh tế đông Ly quốc, mà hoàng thượng đang dụng ý gì, đáy lòng mọi người đều vô cùng rõ ràng, mà lúc này Tề vương gia chạy về. . . . . .

Tại tất cả mọi người nhìn chăm chú, người ngồi ngay ngắn trên xe lăn, đi theo phía sau Nam Cung Thần là hai người Liễu Trì cùng Bạch Ưng, nam Cung Thần được Liễu Trì đẩy vào.

Lạnh lẽo vô tình, hai mắt bén nhọn quét qua tất cả mọi người đang ngồi phía kia, cuối cùng dừng lại trên người Nam Cung Chiêu đang ngồi ở vị trí chủ tọa, bên khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: "Hoàng huynh, huynh vì thái tử tìm thái tử phi, Bổn vương làm thúc thúc cũng nên trở lại ăn mừng mới phải! Hoàng huynh không tìm người thông báo Thần Đệ, Thần Đệ không mời mà tới, hoàng huynh cũng sẽ không trách tội chứ?"

Mọi người bị cặp mắt rét lạnh ấy liếc qua, thân thể cũng không cầm được mà run lên, sau lưng phát ra một hồi mồ hôi lạnh! Tề vương gia quả nhiên là Tề vương gia, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã, giữa mi tâm có một chút Chu Sa, cho dù là ngồi ở trên xe lăn cũng làm cho người ta có cảm giác không thể xem thường!

Đúng rồi! Hai chân của Tề vương gia không thể đi được, mặc dù hắn không có lòng muốn lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng cũng có thể tranh thủ ngai vị vì con trai của hắn mà, như thế nào cũng không thể chấp nhận một Tề vương gia tàn tật trở thành Hoang thượng, đấng Cửu ngũ chí tôn của đông ly quốc được.

"Ha ha ha ha, hoàng huynh nghĩ thập hoàng đệ vẫn còn ở Nam Phong quốc chưa trở về, không muốn ngươi phải gấp gáp trở về như vậy, ngươi có thể tới tham gia hôn lễ của Duệ nhi, trẫm vui mừng còn không kịp làm sao có thể trách tội cùng ngươi !"

Trên mặt Nam Cung Chiêu lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tiến ra đón, không nhìn thấy được một chút thái độ ngăn cách.

Hôn lễ tiếp tục. . . . . .

Nam Cung Thần được an bài ở vị trí ngay bên cạnh vị trí chủ tọa, chính là kế dưới vị trí hoàng thượng cùng hoàng hậu, mắt lạnh ngươc nhìn hôn lễ đang tiến hành trước mắt.

Đối với việc Nam Cung Chiêu thừa dịp hắn không có ở đây, lại không kịp chờ đợi muốn nắm trong tay nhiều thế lực hơn, hắn làm sao có thể không biết được chứ, Hồng Ưng cùng Băng đồng cũng ở trong nước, sớm đã đem các loại tin tức truyền tới trên tay của hắn rồi, này chỉ sợ là Nam Cung Chiêu không có dự liệu được thôi.

Nếu chỉ là như vậy hắn cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì, dù sao thì ngôi vị hoàng đế này hắn cũng không muốn và cũng không cần, hắn ta muốn nắm trong tay nhiều quyền lực hơn xác định chính hắn đấy!

Chỉ là, hiện tại hắn thay đổi chủ ý!

Trong thế giới của hắn, không có người có thể ở đối với hắn hạ ra chiêu bài sát thủ lại có thể bình an vô sự được!

Nếu như chỉ là ám sát một mình hắn, như vậy hắn còn có thể nể tình hai người là huynh đệ, không động thủ, nhưng là Nam Cung Chiêu ngàn sai vạn sai cũng không nên động thủ với hai người mà Nam Cung Thần quan tâm nhất!

Hắn đã có lá gan thừa dịp Nam Cung Thần cùng Nhã Phù ở Nam Phong quốc liên lạc với bọn người của Đại Trưởng Lão, ý đồ ở cảnh nội Nam Phong quốc giết bọn họ, chuyện như vậy làm sao hắn có thể không tức giận được chứ.

Hơi híp mắt lại, Nam Cung Thần nhìn Mạc Vân Dao đang đi qua trước mặt, nâng cằm lên, ngón tay thon dài gõ nhẹ, không đợi hỉ nương kêu gọi đầu hàng, mỉm cười tự nhiên mở miệng: "Chờ một chút!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện