"Ngươi. . . . . . Hai chân của ngươi. . . . . . Làm sao có thể, không thể nào, ta nghe mẫu hậu nói qua, hai chân của ngươi bắt đầu từ nhỏ đã không thể đi lại được, làm sao có thể!"
Nam Cung Chiêu vốn không có nhìn hắn, chỉ là khóe mắt đột nhiên quét qua cử động của hắn, chợt cả người từ trên long ỷ nhảy bật lên, khiếp sợ nhìn Nam Cung Thần đứng lên, đứng thẳng tắp trên đất, không có dựa hay nhờ vào bất cứ thứ gì, đáy mắt hoàn toàn là khó có thể tin, cùng có loại thần sắc giống như nhìn lầm.
"Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội đứng lên lần nữa, làm sao ngươi có thể?" Nam Cung Chiêu nhìn nam nhân không ngừng đi lên trước, cả người có mấy phần sững sờ, "Bắt đầu từ khi nào thì có thể đi lại được?"
"Đại ca, ta vốn là vĩnh viễn sẽ không đứng lên trước mặt người, hơn nữa đối với ngôi vị hoàng đế ta không có chút hứng thú nào, cho tới bây giờ ta cũng không có nghĩ qua sẽ đứng ở trước mặt ngươi như bây giờ, đây chẳng qua là một vị trí cô tịch, ta cũng không có chút hứng thú nào!"
Nam Cung Thần từ từ từng bước từng bước đi về phía Nam Cung Chiêu, âm thanh lạnh lùng giờ phút này giống như là tiếng vang truyền tới từ phía chân trời: "Ta chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ trở thành hoàng thượng, cũng không có ý định để cho con mình đi lên con đường này, hôm nay ta làm như vậy, đại ca chính ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện!"
Chính ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện!
Đúng vậy, hắn biết rất rõ, đến tột cùng là cái gì ép Nam Cung Thần hành động như vậy!
Nếu như không phải là sau khi hắn lên ngôi liền đối với thập hoàng đệ lòng mang kiêng kỵ, từ lúc lên ngôi trấn an thế lực khắp nơi trong triều đình, hắn liền muốn đem thế lực khắp nơi biến thành của mình, ý đồ đem Ám các trên tay thập hoàng đệ đoạt lại.
Nếu như không phải là hắn không nghe lời khuyên của mẫu hậu, cố ý cùng Đại Trưởng Lão của Nam Phong quốc liên hiệp hành động, muốn đem Nam Cung Thần thủ tiêu ở cảnh nội Nam Phong quốc.
Nếu như không phải lần này sau khi thập hoàng đệ trở về từ nam Phong Quốc, mấy lần phái người ý đồ ám sát người của Tề Vương phủ. . . . . . Thì hiện tại hắn cũng không thể rơi vào thế tình cảnh như vậy!
Hiện tại trong ngự thư phòng, chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả mọi người ngay từ lúc bị Nam Cung Thần đuổi lui, mọi người không thể không tuân theo, cho dù là hắn làm như vậy, nếu hoàng thượng ra lệnh, tất cả những thị vệ cũng làm như không khí, giống như không nghe thấy!
"Trong lúc phụ hoàng tại vị, mặc dù ta sớm có ý niệm đem ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng kéo xuống, nhưng cũng không có động tác gì nhiều, chẳng qua là bởi vì phụ hoàng biết đâu là ranh giới cuối cùng của ta, mà độc trên người của Bổn vương, phụ hoàng cũng không tiếp tụcphái người hạ nữa. . . . . . Nếu không ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ ở vị trí kia được lâu như vậy sao?"
Nam Cung Thần vô cùng rõ ràng, tâm tư ban đầu của mình là như thế nào, cha của mình muốn đối phó mình, từ nhỏ đã hạ độc trên người của mình, muốn thông qua đó khống chế mình rồi khống chế cả thế lực của Ám các.
Không phải là không có oán hận, nhưng dù là vậy, người nọ cũng là cha của mình!
Nếu như không phải có sự khuyên lơn của Thái hậu lúc ấy, cùng với việc cho tới nay vẫn yêu thương, sợ rằng tâm tư Nam Cung Thần sẽ hoàn toàn bị thù hận bao trùm, lợi dụng thế lực Ám các đem phụ thân của mình về phần chỗ vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn không có làm như vậy, ngược lại là đóng lại cửa chính Tề Vương phủ, hàng năm thời gian ở trong phủ nhiều hơn ra ngoài!
"Đại ca, ngươi biết hiện tại ta không thể nào cho ngươi tiếp tục lưu lại ngôi vị hoàng đế này! Bất kỳ ai động thủ với bổn vương và người của bổn vương, cho dù là đại ca. . . . . . Bổn vương tuyệt đối cũng không nương tay!"
Con người màu hổ phách của Nam Cung Thần lóe lên áng sáng lạnh, một khí thế làm người sợ hãi đột nhiên xông lên, trên cao nhìn xuống Nam Cung Chiêu đang ngã ra trên ghế rồng!
Lúc này hắn trên cao nhìn xuống, so với bộ dáng trước đây hoàn toàn khác nhau, một trời một vực, từ một người vẫn ngồi ở trên xe lăn không thể không ngẩng nhìn mọi người, biến thành tư thái hiện tại bao quát chúng sinh.
"Đây là thánh chỉ, đại ca chỉ cần đồng ý đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Nhị Hoàng Huynh là được!"
"Nhường ngôi cho Viêm đệ? Ngươi thật không cần ngôi vị hoàng đế này? Ngươi bây giờ đã có thể đi lại, ta không tin là chỉ đi Nam Phong quốc trong một đoạn thời gian ngắn này, ngươi lại có thể đem hai chân chữa khỏi, ban đầu phụ hoàng hạ độc trên người của ngươi, ta vô cùng rõ ràng là có độc tính mạnh và khó mà điều chế thuốc giải như thế nào, nếu không ngươi cũng không thể ở nơi này yên vị trên xe lăn vài chục năm!"
Nam Cung Chiêu vốn là bởi vì người trước mắt đứng lên mà tâm tư kinh ngạc, sau lại đột nhiên đổi thành một loại tỉnh táo khó có thể giải thích, có lẽ là đã sớm bị thực tế trước mắt làm cho chết lặng đi!
Nếu như đã thành thực tế, như vậy hắn nên đem tất cả mọi chuyện làm rõ ràng một chút, ít nhất cũng nên làm một hoàng thượng rõ mọi chuyện trước khi thoái vị.
Nam Cung Thần nhìn lại ánh mắt của hắn, cười nói: "Lần trước từ Bắc Việt quốc trở về, ta đã trừ đi một phần lớn độc rồi!"
Một câu nói vô cùng rõ ràng mà nói rõ mọi chuyện!
Lúc ấy, thật ra thì Nam Cung Thần cũng đã có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, nhưng là Nam Cung Thần cũng không có làm như vậy, ngược lại là giúp đỡ hoàng hậu nương nương, đưa hắn lên ngai vàng.
"Ở Bắc Việt quốc, người bên cạnh ngươi cũng chính là cận vệ hay đi theo ngươi, hơn nữa đều nói trừ phi gặp lão thần y, nếu không không có người nào có thể đem độc trên người của ngươi giải hết hoàn toàn!"
Lúc này Nam Cung Chiêu ngược lại rất bình tĩnh lại, hai người một đứng, một ngồi, dùng tư thế hoàn toàn khác so với trước đây, giống như bạn tốt đang nói chuyện phiếm bình thường, nói chuyện qua lại với nhau.
Nam Cung Thần mím môi cười cười, đáy mắt thoáng qua một phần nhu sắc, đây là điều mà Nam Cung Chiêu chưa từng gặp qua.
Nam Cung Thần mím môi cười cười, đáy mắt thoáng qua một phần nhu sắc, đây là điều mà Nam Cung Chiêu chưa từng gặp qua.
"Hoàng huynh chớ quên việc trước khi ta đi Bắc Việt quốc, bên cạnh ta còn dẫn theo một đại phu!"
"Là hắn chữa hết chất độc trên người của ngươi, để cho ngươi lần nữa đứng lên? Nhưng hắn cũng không phải thần y. . . diễn-đàn-lê-quý-đôn. . ."
"Nàng là vương phi của Bổn vương, vương phi đã từng mất tích bảy năm, may mắn ở nơi của thần y học tập y thuật!"
"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!"
Giải khai nghi hoặc, bên khóe miệng Nam Cung Chiêu xé ra, lộ ra một nụ cười khổ: "Thư Nhã Phù là phụ hoàng tự mình quyết định hôn sự cho ngươi, không ngờ cuối cùng cũng là phụ hoàng quyết định người giải độc trên người ngươi!"
"Hoàng huynh suy nghĩ thật kỹ đi, ba ngày sau lâm triều thối vị, hoàng đệ cũng không muốn đối với ngươi làm quá nhiều!" Nam Cung Thần cuối cùng nhìn hắn thật lâu.
Hắn để lại cho Nam Cung Chiêu chỉ có một con đường như vậy, hắn không muốn động đến sát thủ, nhưng tuyệt đối cũng không sẽ cho phép Nam Cung Chiêu an ổn ngồi ở trên ghế rồng như trước nữa!
Đi ra ngự thư phòng, ở ngoài cũng không có bất kỳ thị vệ canh gác, có người nhưng cũng chỉ có một mình Liễu Trì mà thôi.
Ngửa đầu nhìn về bầu trời lúc này cũng sắp hừng đông rồi, đáy lòng lại có thêm mấy phần phiền muộn, hắn cũng không muốn ngôi vị hoàng đế này, chỉ là tổ phụ đã đem tất cả hi vọng đặt ở trên người của hắn, cho là hắn sẽ trở thành quân vương rang danh thiên cổ của Đông Ly quốc, bằng vào sự thông tuệ cùng khả năng của hắn rất có thể sẽ thống nhất được toàn bộ đại lục, mở ra một Đông Ly quốc thời đại mới.
Thế nhưng hắn lại không có nghĩ đến chuyện đó, hắn không nghĩ phải làm như vậy!
Chính bởi vì hành động của tổ phụ, mới làm cho phụ hoàng trở nên kiêng kỵ đối với hắn, còn có thiên tử đã ngồi trên ngai vị lại không thể ra sức rất bất đắc dĩ, cuối cùng còn hạ độc ở trên người của hắn, muốn nắm trong tay thế lực cuả Ám các.
Mà phụ hoàng là như thế này, hiện tại đại ca cũng là bởi vì thuở nhỏ mang theo ghen tỵ cùng hâm mộ, mới bước lên ngôi vị hoàng đế, nắm quyền sanh sát trong tay nên cảm giác sung sướng, đối mặt hắn chỉ có sát ý. . diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.. . . .
Tất cả tất cả, hắn lại có thể trách ai? Tổ phụ làm như vậy là để mở ra một Đồn Ly quốc phồn thịnh phát triển vượt bậc, phụ hoàng là vì đáy lòng không hiểu cùng thế lực trên tay hắn có thể uy hiếp người, đại ca là bởi vì thuở nhỏ bị bất công cùng ghen tỵ. . . . . .
Mà chính hắn đấy. . . . . .
Nam Cung Thần ngửa đầu nhìn bầu trời đang buổi ban mai, khóe môi bên lộ ra một nụ cười mang theo vẻ dịu dàng, có lẽ cũng chỉ là vì chờ đợi sự xuất hiện của nàng, sau đó bảo vệ người mình quan tâm đi!
"Vương Gia, người bên trong của hậu cung tất cả đều đã bị người của chúng ta bao vây canh gác, hiện tại chỉ còn chờ hoàng thượng ra chiếu thư thối vị nhượng quyền mà thôi!" Liễu Trì tiến lên cung kính nói.
"Uh, ngươi cho người ta dọn dẹp chuyện còn lại, đợi hoàng thượng nghỉ ngơi rồi cho người tới tuyên bố chỉ ý! Sau đó cho người đưa hắn đến ở biệt viện Thái Hòa, còn dư lại liền giao cho Nhị Hoàng Huynh đi xử lý."
Nam Cung Thần thu hồi ánh mắt nhìn về phía chân trời, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Hắn đã không cần phải tiếp tục ngồi trên xe lăn rồi, một hoàng cung to lớn, bất kỳ người nào nhìn thấy hắn, cũng đều khiếp sợ tột đỉnh, nhưng cũng không có bất kỳ ai dám can đảm nói ra bất kỳ lời nói gì.
Tề vương gia can đảm, trực tiếp cãi lời Đương Kim hoàng thượng, nếu muốn giết bọn họ, những thứ nô tỳ nô tài nho nhỏ, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m vậy căn bản chính là chuyện dễ dàng.
Huống chi trong đáy lòng tất cả mọi người ở đây, Tề vương gia mới là trụ cột của Đông Ly quốc, có thể không có hoàng thượng, nhưng là không có Tề vương gia, đó là vạn vạn không được! Vương Gia không như trước đây, đã là một Tề vương gia có thể tự mình đi lại được, kia đối với cả Đông Ly quốc mà nói, là một tin tức vô cùng tốt.
Lần này Nam Cung Thần vận dụng nhân thủ, trừ đi binh lực thế lực thuộc về Thư Hầu Gia ở ngoài, còn có Ám các khống chế cả hoàng cung, cơ hồ cũng chẳng có bao nhiêu người biết hắn đang chỉ trong thời gian ngắng đã đem trọn hoàng cung cùng hoàng gia nắm giữ trong tay.
Mà mục đích, chỉ là vì khiến Nam Cung Chiêu đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Viêm Vương Gia!
. . . . . .
Ba ngày sau, trên triều Đông Ly quốc,
Trong lòng của những trọng thần tràn đầy nghi ngờ, ba ngày nay hoàng thượng không lâm triều sau, đột nhiên đi lên triều, đồng thời tuyên bố chỉ ý thối vị nhượng ngôi, ngôi vị hoàng đế cũng không phải truyền cho thái tử còn tấm bé, ngược lại là truyền cho người đã từng là nhị hoàng tử, Viêm Vương Gia.
Mà mấy ngày trước, Thái Tử Đông Ly quốc cưới vợ, thái tử phi bị Tề vương gia ngăn cản, sự tình về sau, đều bị tất cả đại thần soi quăng qua một bên!
So với việc hoàng thượng đột nhiên thối vị nhượng ngôi, đáy lòng tất cả mọi người đem chuyện ngày trước Tề vương gia trở về liên lạc với một lên, Tề vương gia mới phải hoàng đế chân chính Đông Ly quốc! Đây cơ hồ là ý nghĩ chung của tất cả các đại thần.
Mà ở đời sau trên sách sử, Đông Ly quốc vẫn kéo dài, lần này hoàng thượng thối vị càng trở thành một nút thắt trong lòng mọi người, có người nói là hoàng thượng bởi vì bị bệnh, thân thể không khỏe mới đem ngôi vị hoàng đế cho nhị đệ mình, mà cũng có người nói là hoàng thượng kiêng kỵ Tề vương cuối cùng mưu sự thất bại cho nên lui vị, càng thêm có người nói là hoàng thượng hiền đức biết không thể đảm nhiệm vị trí nhất quốc chi quân, mới vừa thối vị . . .
Tóm lại là chúng thuyết phân vân, tất cả, tất cả đều chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ trong đó thiệt giả ra sao!
Trong lịch sử, chỉ có mọi người biết được, lần này hoàng thượng thối vị ba ngày trước, Tề vương gia xưa nay không thể đi được, cũng là thần y ở Nam Phong quốc cứu trị, có thể đi lại được lần nữa, chỉ một thoáng tin tức truyền khắp các quốc gia chung quanh, tất cả mọi người càng thêm kiêng kỵ Tề vương gia, không dám đối với Đông Ly quốc tùy ý xâm lược hay mạo phạm.
Nam Cung Chiêu vốn không có nhìn hắn, chỉ là khóe mắt đột nhiên quét qua cử động của hắn, chợt cả người từ trên long ỷ nhảy bật lên, khiếp sợ nhìn Nam Cung Thần đứng lên, đứng thẳng tắp trên đất, không có dựa hay nhờ vào bất cứ thứ gì, đáy mắt hoàn toàn là khó có thể tin, cùng có loại thần sắc giống như nhìn lầm.
"Không thể nào, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội đứng lên lần nữa, làm sao ngươi có thể?" Nam Cung Chiêu nhìn nam nhân không ngừng đi lên trước, cả người có mấy phần sững sờ, "Bắt đầu từ khi nào thì có thể đi lại được?"
"Đại ca, ta vốn là vĩnh viễn sẽ không đứng lên trước mặt người, hơn nữa đối với ngôi vị hoàng đế ta không có chút hứng thú nào, cho tới bây giờ ta cũng không có nghĩ qua sẽ đứng ở trước mặt ngươi như bây giờ, đây chẳng qua là một vị trí cô tịch, ta cũng không có chút hứng thú nào!"
Nam Cung Thần từ từ từng bước từng bước đi về phía Nam Cung Chiêu, âm thanh lạnh lùng giờ phút này giống như là tiếng vang truyền tới từ phía chân trời: "Ta chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ trở thành hoàng thượng, cũng không có ý định để cho con mình đi lên con đường này, hôm nay ta làm như vậy, đại ca chính ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện!"
Chính ngươi nên hiểu rõ mọi chuyện!
Đúng vậy, hắn biết rất rõ, đến tột cùng là cái gì ép Nam Cung Thần hành động như vậy!
Nếu như không phải là sau khi hắn lên ngôi liền đối với thập hoàng đệ lòng mang kiêng kỵ, từ lúc lên ngôi trấn an thế lực khắp nơi trong triều đình, hắn liền muốn đem thế lực khắp nơi biến thành của mình, ý đồ đem Ám các trên tay thập hoàng đệ đoạt lại.
Nếu như không phải là hắn không nghe lời khuyên của mẫu hậu, cố ý cùng Đại Trưởng Lão của Nam Phong quốc liên hiệp hành động, muốn đem Nam Cung Thần thủ tiêu ở cảnh nội Nam Phong quốc.
Nếu như không phải lần này sau khi thập hoàng đệ trở về từ nam Phong Quốc, mấy lần phái người ý đồ ám sát người của Tề Vương phủ. . . . . . Thì hiện tại hắn cũng không thể rơi vào thế tình cảnh như vậy!
Hiện tại trong ngự thư phòng, chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả mọi người ngay từ lúc bị Nam Cung Thần đuổi lui, mọi người không thể không tuân theo, cho dù là hắn làm như vậy, nếu hoàng thượng ra lệnh, tất cả những thị vệ cũng làm như không khí, giống như không nghe thấy!
"Trong lúc phụ hoàng tại vị, mặc dù ta sớm có ý niệm đem ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng kéo xuống, nhưng cũng không có động tác gì nhiều, chẳng qua là bởi vì phụ hoàng biết đâu là ranh giới cuối cùng của ta, mà độc trên người của Bổn vương, phụ hoàng cũng không tiếp tụcphái người hạ nữa. . . . . . Nếu không ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ ở vị trí kia được lâu như vậy sao?"
Nam Cung Thần vô cùng rõ ràng, tâm tư ban đầu của mình là như thế nào, cha của mình muốn đối phó mình, từ nhỏ đã hạ độc trên người của mình, muốn thông qua đó khống chế mình rồi khống chế cả thế lực của Ám các.
Không phải là không có oán hận, nhưng dù là vậy, người nọ cũng là cha của mình!
Nếu như không phải có sự khuyên lơn của Thái hậu lúc ấy, cùng với việc cho tới nay vẫn yêu thương, sợ rằng tâm tư Nam Cung Thần sẽ hoàn toàn bị thù hận bao trùm, lợi dụng thế lực Ám các đem phụ thân của mình về phần chỗ vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn không có làm như vậy, ngược lại là đóng lại cửa chính Tề Vương phủ, hàng năm thời gian ở trong phủ nhiều hơn ra ngoài!
"Đại ca, ngươi biết hiện tại ta không thể nào cho ngươi tiếp tục lưu lại ngôi vị hoàng đế này! Bất kỳ ai động thủ với bổn vương và người của bổn vương, cho dù là đại ca. . . . . . Bổn vương tuyệt đối cũng không nương tay!"
Con người màu hổ phách của Nam Cung Thần lóe lên áng sáng lạnh, một khí thế làm người sợ hãi đột nhiên xông lên, trên cao nhìn xuống Nam Cung Chiêu đang ngã ra trên ghế rồng!
Lúc này hắn trên cao nhìn xuống, so với bộ dáng trước đây hoàn toàn khác nhau, một trời một vực, từ một người vẫn ngồi ở trên xe lăn không thể không ngẩng nhìn mọi người, biến thành tư thái hiện tại bao quát chúng sinh.
"Đây là thánh chỉ, đại ca chỉ cần đồng ý đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Nhị Hoàng Huynh là được!"
"Nhường ngôi cho Viêm đệ? Ngươi thật không cần ngôi vị hoàng đế này? Ngươi bây giờ đã có thể đi lại, ta không tin là chỉ đi Nam Phong quốc trong một đoạn thời gian ngắn này, ngươi lại có thể đem hai chân chữa khỏi, ban đầu phụ hoàng hạ độc trên người của ngươi, ta vô cùng rõ ràng là có độc tính mạnh và khó mà điều chế thuốc giải như thế nào, nếu không ngươi cũng không thể ở nơi này yên vị trên xe lăn vài chục năm!"
Nam Cung Chiêu vốn là bởi vì người trước mắt đứng lên mà tâm tư kinh ngạc, sau lại đột nhiên đổi thành một loại tỉnh táo khó có thể giải thích, có lẽ là đã sớm bị thực tế trước mắt làm cho chết lặng đi!
Nếu như đã thành thực tế, như vậy hắn nên đem tất cả mọi chuyện làm rõ ràng một chút, ít nhất cũng nên làm một hoàng thượng rõ mọi chuyện trước khi thoái vị.
Nam Cung Thần nhìn lại ánh mắt của hắn, cười nói: "Lần trước từ Bắc Việt quốc trở về, ta đã trừ đi một phần lớn độc rồi!"
Một câu nói vô cùng rõ ràng mà nói rõ mọi chuyện!
Lúc ấy, thật ra thì Nam Cung Thần cũng đã có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, nhưng là Nam Cung Thần cũng không có làm như vậy, ngược lại là giúp đỡ hoàng hậu nương nương, đưa hắn lên ngai vàng.
"Ở Bắc Việt quốc, người bên cạnh ngươi cũng chính là cận vệ hay đi theo ngươi, hơn nữa đều nói trừ phi gặp lão thần y, nếu không không có người nào có thể đem độc trên người của ngươi giải hết hoàn toàn!"
Lúc này Nam Cung Chiêu ngược lại rất bình tĩnh lại, hai người một đứng, một ngồi, dùng tư thế hoàn toàn khác so với trước đây, giống như bạn tốt đang nói chuyện phiếm bình thường, nói chuyện qua lại với nhau.
Nam Cung Thần mím môi cười cười, đáy mắt thoáng qua một phần nhu sắc, đây là điều mà Nam Cung Chiêu chưa từng gặp qua.
Nam Cung Thần mím môi cười cười, đáy mắt thoáng qua một phần nhu sắc, đây là điều mà Nam Cung Chiêu chưa từng gặp qua.
"Hoàng huynh chớ quên việc trước khi ta đi Bắc Việt quốc, bên cạnh ta còn dẫn theo một đại phu!"
"Là hắn chữa hết chất độc trên người của ngươi, để cho ngươi lần nữa đứng lên? Nhưng hắn cũng không phải thần y. . . diễn-đàn-lê-quý-đôn. . ."
"Nàng là vương phi của Bổn vương, vương phi đã từng mất tích bảy năm, may mắn ở nơi của thần y học tập y thuật!"
"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!"
Giải khai nghi hoặc, bên khóe miệng Nam Cung Chiêu xé ra, lộ ra một nụ cười khổ: "Thư Nhã Phù là phụ hoàng tự mình quyết định hôn sự cho ngươi, không ngờ cuối cùng cũng là phụ hoàng quyết định người giải độc trên người ngươi!"
"Hoàng huynh suy nghĩ thật kỹ đi, ba ngày sau lâm triều thối vị, hoàng đệ cũng không muốn đối với ngươi làm quá nhiều!" Nam Cung Thần cuối cùng nhìn hắn thật lâu.
Hắn để lại cho Nam Cung Chiêu chỉ có một con đường như vậy, hắn không muốn động đến sát thủ, nhưng tuyệt đối cũng không sẽ cho phép Nam Cung Chiêu an ổn ngồi ở trên ghế rồng như trước nữa!
Đi ra ngự thư phòng, ở ngoài cũng không có bất kỳ thị vệ canh gác, có người nhưng cũng chỉ có một mình Liễu Trì mà thôi.
Ngửa đầu nhìn về bầu trời lúc này cũng sắp hừng đông rồi, đáy lòng lại có thêm mấy phần phiền muộn, hắn cũng không muốn ngôi vị hoàng đế này, chỉ là tổ phụ đã đem tất cả hi vọng đặt ở trên người của hắn, cho là hắn sẽ trở thành quân vương rang danh thiên cổ của Đông Ly quốc, bằng vào sự thông tuệ cùng khả năng của hắn rất có thể sẽ thống nhất được toàn bộ đại lục, mở ra một Đông Ly quốc thời đại mới.
Thế nhưng hắn lại không có nghĩ đến chuyện đó, hắn không nghĩ phải làm như vậy!
Chính bởi vì hành động của tổ phụ, mới làm cho phụ hoàng trở nên kiêng kỵ đối với hắn, còn có thiên tử đã ngồi trên ngai vị lại không thể ra sức rất bất đắc dĩ, cuối cùng còn hạ độc ở trên người của hắn, muốn nắm trong tay thế lực cuả Ám các.
Mà phụ hoàng là như thế này, hiện tại đại ca cũng là bởi vì thuở nhỏ mang theo ghen tỵ cùng hâm mộ, mới bước lên ngôi vị hoàng đế, nắm quyền sanh sát trong tay nên cảm giác sung sướng, đối mặt hắn chỉ có sát ý. . diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.. . . .
Tất cả tất cả, hắn lại có thể trách ai? Tổ phụ làm như vậy là để mở ra một Đồn Ly quốc phồn thịnh phát triển vượt bậc, phụ hoàng là vì đáy lòng không hiểu cùng thế lực trên tay hắn có thể uy hiếp người, đại ca là bởi vì thuở nhỏ bị bất công cùng ghen tỵ. . . . . .
Mà chính hắn đấy. . . . . .
Nam Cung Thần ngửa đầu nhìn bầu trời đang buổi ban mai, khóe môi bên lộ ra một nụ cười mang theo vẻ dịu dàng, có lẽ cũng chỉ là vì chờ đợi sự xuất hiện của nàng, sau đó bảo vệ người mình quan tâm đi!
"Vương Gia, người bên trong của hậu cung tất cả đều đã bị người của chúng ta bao vây canh gác, hiện tại chỉ còn chờ hoàng thượng ra chiếu thư thối vị nhượng quyền mà thôi!" Liễu Trì tiến lên cung kính nói.
"Uh, ngươi cho người ta dọn dẹp chuyện còn lại, đợi hoàng thượng nghỉ ngơi rồi cho người tới tuyên bố chỉ ý! Sau đó cho người đưa hắn đến ở biệt viện Thái Hòa, còn dư lại liền giao cho Nhị Hoàng Huynh đi xử lý."
Nam Cung Thần thu hồi ánh mắt nhìn về phía chân trời, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Hắn đã không cần phải tiếp tục ngồi trên xe lăn rồi, một hoàng cung to lớn, bất kỳ người nào nhìn thấy hắn, cũng đều khiếp sợ tột đỉnh, nhưng cũng không có bất kỳ ai dám can đảm nói ra bất kỳ lời nói gì.
Tề vương gia can đảm, trực tiếp cãi lời Đương Kim hoàng thượng, nếu muốn giết bọn họ, những thứ nô tỳ nô tài nho nhỏ, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m vậy căn bản chính là chuyện dễ dàng.
Huống chi trong đáy lòng tất cả mọi người ở đây, Tề vương gia mới là trụ cột của Đông Ly quốc, có thể không có hoàng thượng, nhưng là không có Tề vương gia, đó là vạn vạn không được! Vương Gia không như trước đây, đã là một Tề vương gia có thể tự mình đi lại được, kia đối với cả Đông Ly quốc mà nói, là một tin tức vô cùng tốt.
Lần này Nam Cung Thần vận dụng nhân thủ, trừ đi binh lực thế lực thuộc về Thư Hầu Gia ở ngoài, còn có Ám các khống chế cả hoàng cung, cơ hồ cũng chẳng có bao nhiêu người biết hắn đang chỉ trong thời gian ngắng đã đem trọn hoàng cung cùng hoàng gia nắm giữ trong tay.
Mà mục đích, chỉ là vì khiến Nam Cung Chiêu đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Viêm Vương Gia!
. . . . . .
Ba ngày sau, trên triều Đông Ly quốc,
Trong lòng của những trọng thần tràn đầy nghi ngờ, ba ngày nay hoàng thượng không lâm triều sau, đột nhiên đi lên triều, đồng thời tuyên bố chỉ ý thối vị nhượng ngôi, ngôi vị hoàng đế cũng không phải truyền cho thái tử còn tấm bé, ngược lại là truyền cho người đã từng là nhị hoàng tử, Viêm Vương Gia.
Mà mấy ngày trước, Thái Tử Đông Ly quốc cưới vợ, thái tử phi bị Tề vương gia ngăn cản, sự tình về sau, đều bị tất cả đại thần soi quăng qua một bên!
So với việc hoàng thượng đột nhiên thối vị nhượng ngôi, đáy lòng tất cả mọi người đem chuyện ngày trước Tề vương gia trở về liên lạc với một lên, Tề vương gia mới phải hoàng đế chân chính Đông Ly quốc! Đây cơ hồ là ý nghĩ chung của tất cả các đại thần.
Mà ở đời sau trên sách sử, Đông Ly quốc vẫn kéo dài, lần này hoàng thượng thối vị càng trở thành một nút thắt trong lòng mọi người, có người nói là hoàng thượng bởi vì bị bệnh, thân thể không khỏe mới đem ngôi vị hoàng đế cho nhị đệ mình, mà cũng có người nói là hoàng thượng kiêng kỵ Tề vương cuối cùng mưu sự thất bại cho nên lui vị, càng thêm có người nói là hoàng thượng hiền đức biết không thể đảm nhiệm vị trí nhất quốc chi quân, mới vừa thối vị . . .
Tóm lại là chúng thuyết phân vân, tất cả, tất cả đều chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ trong đó thiệt giả ra sao!
Trong lịch sử, chỉ có mọi người biết được, lần này hoàng thượng thối vị ba ngày trước, Tề vương gia xưa nay không thể đi được, cũng là thần y ở Nam Phong quốc cứu trị, có thể đi lại được lần nữa, chỉ một thoáng tin tức truyền khắp các quốc gia chung quanh, tất cả mọi người càng thêm kiêng kỵ Tề vương gia, không dám đối với Đông Ly quốc tùy ý xâm lược hay mạo phạm.
Danh sách chương