"Một ngàn lượng? Buồn cười, ngươi bây giờ lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu nói là con trai Bổn cung cho, nhưng cho tới bây giờ ta chỉ biết trên người con ta chỉ đem ngân phiếu một vạn lượng!" Thư Nhã Phù khẽ cười đi lên trước, đưa một tay lấy ngân phiếu người đàn ông trung niên cầm.

Cúi đầu nhìn nhìn ngân phiếu có dấu ngân hàng tư nhân, cười nhạt nói: "Nói chuyện trước tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi hãy nói, chớ tùy tiện nghĩ tới điều gì, đã nói cái gì, thứ này không thể ăn bừa bãi, lời cũng không thể nói lung tung! . . . . . ."

Nhã Phù đưa tay từ trong lòng ngực mình kéo ra phía trên một tấm ngân phiếu được gấp gọn gàng ra ngoài, nâng lên run một cái nhìn người đàn ông trung niên kia nói: "Thấy rõ ràng rồi, ngân phiếu Bổn cung cũng sẽ không tùy tiện cho người ta, ngân phiếu luôn luôn được Bổn cung bảo quản gọn gàng sạch sẽ, cái tờ này của ngươi . . . . . . Rõ ràng đã qua tay rất nhiều người, ngân phiếu cũng có chút cũ kỹ!"

Ngân phiếu cũng giống như tiền giấy, lưu thông một thời gian dài, nên cũng sẽ cũ.

"Hừ, muốn vào cung còn cho ngươi một ngàn lượng, để Băng Đồng tỷ tỷ dẫn ta đi vào, ngươi nói không phải dễ dàng hơn sao?" Thư Vũ Trạch cười híp mắt đứng ở bên người Nhã Phù, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, dáng vẻ không một chút khác biệt vì bị vu cáo hãm hại, ngược lại hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên cười cười mà nói.

Sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu để mẹ biết ta bỏ một ngàn lượng bạc vào cung, không lột da của ta mới là lạ!"

"Vị tiên sinh này, Bổn cung cũng muốn hỏi ngươi một chút, đến tột cùng là người nào sai ngươi bắt cóc con trai của Bổn cung, còn vu hắn hối lộ ngươi?"

Đưa tay, Nhã Phù đem ngân phiếu trên tay người đàn ông trung niên lấy ra đưa cho Viên tổng quản đang đi tới, đồng thời thân thiện cười cười, Viên Thì Minh là lão nhân đi theo bên cạnh hoàng thượng, rất nhiều chuyện ông ta nhìn việc mà làm, mà trước ông ta cũng giúp nàng nói chuyện, mặc dù cũng có nguyên nhân vì chính hắn, nhưng thế nào cũng coi như là giúp nàng, huống chi, trong cung này, tâm phúc bên cạnh hoàng thượng . . . . . . Nhiều bằng hữu so với có nhiều kẻ địch như thế sẽ tốt hơn rất nhiều.

Viên Thì Minh cũng không nghĩ tới, nhìn Tề vương phi khôn khéo thông tuệ trước mắt này, nhưng nhìn mình rất thân thiện cười cười, theo bản năng sững sờ, ngay sau đó khẽ cúi đầu, chỉ là đáy lòng có ấn tượng tốt hơn một chút với Tề vương phi này!

Thật là một người thông minh, đủ thông minh lại hiểu được tiến lùi! Thời điểm đang đối mặt với đám người An Mộng Hàn cùng An quý phi, thái độ biểu hiện vừa đúng, hiểu thân phận cùng tình cảnh của mình.

"Hoàng thượng thứ tội, nô tài. . . . . . Nô tài nói đều là sự thật! Hoàng thượng thứ tội, nô tài cũng chỉ là đầu óc nhất thời bị mê hoặc! Bạc này đúng là tiểu thiếu gia cho, cho nô tài gan lớn như trời cũng không dám ở trước mặt hoàng thượng nói lung tung đâu ạ! Cũng không có người chỉ điểm nô tài làm bất cứ chuyện gì, tất cả đều là lỗi của nô tài, hoàng thượng tha mạng, cầu xin hoàng thượng khai ân!" Cho dù là bị vạch trần rồi, thái độ của người đàn ông trung niên vẫn đánh chết cũng không nhận, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Nhìn hắn vẫn không có thái độ nhận tội, mà hiển nhiên là một lòng bảo vệ cho Tam hoàng tử, hoàn toàn là một bộ dạng đánh chết cũng không nhận!

"Được, không chịu nói đúng không! Ở trước mặt trẫm cũng như vậy. . . . . . Người tới, đem cẩu nô tài này lôi ra đánh, dốc sức đánh, cho đến khi nào nói thì dừng lại!" Hoàng thượng xem qua ngân phiếu Viên Thì Minh đưa tới, trên mặt lộ vẻ tức giận, trực tiếp đem ngân phiếu trên tay vứt qua một bên, lạnh giọng gầm lên.

Người rất nhanh bị dẫn đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau ngoài cửa liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ta nghe có chút sợ!

"Vương Gia, người này sẽ không dễ dàng nói ra, thủ đoạn của Tam điện hạ ngài cũng biết, cho dù là hiện tại giữ lại tính mệnh, một khi khai ra Tam hoàng tử, nô tài kia cũng sẽ mất mạng!" Liễu Trì nhỏ giọng trầm ngâm nói.

"Ừm! Trở về phủ!" Nam Cung Thần cũng không có ý định tiếp tục ở lại trong hoàng cung này, ở trong lòng hắn rất muốn truy cứu chuyện xảy ra ở đây.

"Vâng, Vương Gia!" Liễu Trì đáp một tiếng, ngay lập tức đẩy xe lăn của Nam Cung Thần hướng ngoài điện rời đi.

Đồng thời, Băng Đồng cũng đi tới trước mặt của Thư Nhã Phù: "Vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, mời người cùng tiểu thiếu gia đi lên!"

Không nhiều lời, thậm chí Nam Cung Thần sắp rời đi, đối với người trên ghế rồng, cũng không có nhìn lâu, chỉ liếc mắt Nhã Phù cùng Vũ Trạch một cái, ý tứ ánh mắt biểu đạt rất rõ ràng, sau đó. . . . . . Liều lĩnh làm theo ý mình kêu đi, ngay cả chào hỏi cũng không gọi một chút, làm việc phách lối, nhưng cũng không có người nào ngồi ở đó mở miệng nói một câu, cho dù là Hoàng thượng cùng Thái hậu cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì.

Hoàng thượng nhìn Nam Cung Thần tùy ý rời đi, cùng với đám người Băng Đồng không nhìn thái độ của mình, mặt không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt chìm xuống, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.

Trên xe ngựa, khi Thư Nhã Phù, Thư Vũ Trạch cùng Nam Cung Thần ngồi cùng chiếc xe ngựa, cả không gian chung quanh hình như cũng mang tới hơi thở rét lạnh, làm cho người ta có chút khí ép nặng nề cùng khẩn trương.

Thư Nhã Phù từ lúc ngồi lên xe ngựa, trên mặt vẫn là nụ cười ưu nhã nhìn người đàn ông đối diện đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt không có một chút khẩn trương, chỉ có trời mới biết lúc này đáy lòng của nàng đã rất hỗn loạn, không ngờ khi thời điểm lấy hình dáng thật đối mặt Nam Cung Thần, nàng lại khẩn trương như vậy.

Nhưng càng làm cho nàng đoán không ra, là chuyện con trai bảo bối Vũ Trạch của mình, hiện tại thì không biết Nam Cung Thần muốn như thế nào? "Vương Gia không cảm thấy dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào một nữ nhân, có chút không ổn sao?" Ánh mắt chống lại Nam Cung Thần, Nhã Phù khẽ trầm ngâm mở miệng nói.

"Thư Nhã Phù, An Thất Thất! Ha ha, ngươi không phải cảm thấy ngươi nên nói rõ ràng với Bổn vương sao?" Cặp mắt Nam Cung Thần khẽ nheo lại, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn nữ nhân trước mặt vẫn lạnh nhạt mỉm cười, không ngờ lúc này nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

"Tề vương gia, mặt ta vốn không phải là chân thật, chẳng lẽ ngài có thể khẳng định đây là gương mặt thật của ta, đúng rồi, hay là gương mặt khả ái của con trai ta!" Đuôi lông mày Nhã Phù nâng lên, trực tiếp đem vấn đề ném qua.

Nam Cung Thần nheo lại cặp mắt rất có lực hấp dẫn, loại vẻ mặt này được đặt trên tướng mạo của hắn, cái loại nam sắc mê người đó mang theo chút tà mị còn có chút rung động, làm cho người ta không cầm được tim đập rộn lên.

Mà bây giờ tim Nhã Phù cũng đúng là có chút đập rộn lên rồi, nhưng không phải là vì tướng mạo mị hoặc của Nam Cung Thần, mà là bị Nam Cung Thần nhìn tới khẩn trương!

"Ha ha ha!" Tiếng cười khẽ nghe rất dịu dạng từ khóe miệng Nam Cung Thần tuôn ra, khiến người đàn ông vốn đã mị hoặc càng thêm lực mê hoặc.

Nam Cung Thần đột nhiên ngồi thẳng một chút, cả người hướng nơi Nhã Phù dựa đi tới: "Dùng chính là tướng mạo này vào cung? Lại để cho tiểu tử dùng cái dáng vẻ này xuất hiện trước mặt của mọi người, đổi lại là ngươi... ngươi sẽ nghĩ đây là giả sao? Vương phi, Bổn vương phải nói ngươi quá mơ hồ, hay quá ngu ngốc?"

Mang theo một loại mùi vị có vài phần cưng chiều giải thích, còn có khuôn mặt tuyệt sắc phóng đại đến gần, khiến hai bên gò má Nhã Phù ửng đỏ.

Thật đúng như Nam Cung Thần nói, đã dùng cái tướng mạo này xuất hiện, cũng có thể coi như là danh chánh ngôn thuận tiến dần từng bước, muốn che giấu thân phận của hai người đã là không thể nào.

Người khác cũng sẽ không tin tưởng, Nam Cung Thần là một người khôn khóe như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị lừa!

Thân thể ngã về phía sau, Nhã Phù đem khoảng cách của hai người kéo ra một chút, một cái tay nâng lên đẩy lồng ngực Nam Cung Thần, trợn trắng cả mắt, cũng không có ý định tiếp tục phủ nhận, có một chút sơ hở, như vậy dựa vào tài nguyên trên tay người đàn ông này đi điều tra, sợ rằng rất dễ dàng điều tra ra một chút dấu vết.

"Vương Gia, như vậy ngài tính toán như thế nào? Còn nữa, ngài đừng dựa vào ta gần như vậy, ngồi xuống nói chuyện cũng tốt."

"Bổn vương phải làm thế nào? Vương phi cảm thấy Bổn vương đối với vương phi của mình phải làm thế nào? Ngươi không cảm thấy thân mật với vương phi. . . . . . là rất bình thường sao?" Nam Cung Thần cười lên, nơi nào còn người lãnh khốc lúc ở trên đại điện, mà trong lúc nói chuyện, thân thể càng nhích thêm về phía trước mấy phần.

"Khụ khụ!" Thư Vũ Trạch thật lâu không bị để ý tới, nhìn hai người càng ngày càng đến gần, gương mặt cười xấu xa ho khan mấy tiếng, mặc dù rất không muốn quấy nhiễu, nhưng hiện tại cậu, một người lớn như vậy ở chỗ này, Tề vương gia không khỏi quá gấp đi một chút!

Quay đầu nhìn về phía con trai bên cạnh, trên mặt Nhã Phù càng không nhịn được đỏ một chút, trước mặt con trai bảo bối của mình, bị Nam Cung Thần đùa giỡn như vậy, mặc dù da mặt nàng cũng đủ dày, cũng không nhịn được có chút ngượng ngùng.

"Tề vương gia, mặc dù ta không phản đối các người tiếp xúc gần gũi, nhưng xin lo lắng những người khác ở nơi này. . . . . . Cũng chính là ta đây, trước mắt vẫn là một đứa trẻ con non nớt, có phải nên chú ý đến lời nói và việc làm hay không!" Thư Vũ Trạch ho khan hai tiếng, nhìn cha và mẹ đang nhìn về phía mình, bộ dáng thâm trầm cười xấu xa nói.

Mà Nam Cung Thần, lúc này ngồi thẳng thân mình, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn Vũ Trạch chốc lát, sau đó nụ cười yêu nghiệt trên mặt trước cũng thu vào, rất nghiêm túc nhìn Nhã Phù.

"Nó là con trai của ta!" Âm thanh lạnh lùng mang theo chắc chắn, đồng thời ánh mắt nhìn người phụ nữ nhàn nhã trước mặt.

Nam Cung Thần nhìn vẻ mặt khẳng định có kết luận, mặc dù trong lòng Nhã Phù rất không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại tướng mạo con trai đặt ở nơi nào, muốn không thừa nhận cũng không có khả năng, người đàn ông trước mắt này cũng đã kết luận.

"Có phải con trai hay không, chẳng lẽ Vương Gia cũng không biết?" Cười cười, ném ra một vẫn đề chính nàng cũng rất muốn biết.

"Nó là con trai của ta!" Nam Cung Thần lại lần nữa khẳng định một câu.

Nhã Phù chép chép miệng, quay đầu nhìn về phía con trai đang ngồi ở bên cạnh mình, đưa tay đem con trai trước mặt bế lên, rất nghiêm túc giáo dục: "Bảo bối, con phải biết, cuộc đời của con đều đặt ra để tin theo, con là từ trong bụng mẹ ra ngoài, lời của mẹ mới chính xác, mẹ mới là quan trọng nhất, những lời người khác nói con có thể vào tai này ra tai kia!"

"Dạ! Bảo bối biết! Mẹ ~ bảo bối yêu mẹ nhất!" Thư Vũ Trạch vẻ mặt đáng yêu cười trộm, cười híp mắt phối hợp ôm cổ của nàng, ở trên mặt của nàng hôn một cái.

Đồng thời, ánh mắt lại len lén liếc nhìn Nam Cung Thần. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện