Cởi quần áo cái gì, Thư Nhã Phù tự hỏi mặc dù chỉ là một hội liên hiệp giả, đối với trai đẹp mỹ nữ cũng rất hiểu mà quang minh chính đại đi thưởng thức, nhưng bây giờ nói với Nam Cung Thần "Ngài cởi quần cho ta xem nửa người dưới, mặc dù cũng biết chỉ nói là hai chân mà thôi, nhưng vẫn cảm thấy lời này có chút nghĩa khác, làm cho người ta đỏ mặt cùng ngượng ngùng.
Chắc hẳn Nhã Phù không biết xấu hổ, lời của nàng nói ra khỏi miệng, cũng khiến ba người khác trong phòng sững sờ.
Cho dù gần đây Băng Đồng phê bình nàng rất kín đáo, băng sơn trên mặt cũng lộ ra nét vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn có một loại thần sắc khó có thể tin.
Nam Cung Thần sững sờ nhìn nàng, lúc này tròng mắt màu hổ phách thâm thúy lại xuất hiện thần sắc đờ đẫn mà trước nay chưa từng xuất hiện, một loại cảm xúc được đặt tên là khiếp sợ và khó có thể tin, hoàn toàn chiếm cứ nội tâm của hắn.
"Hai chân Vương Gia trời sanh không thể bước đi!"
"Lão phu không thể ra sức, chân này thuở nhỏ thì không thể đi lại, muốn đứng lên cơ hồ là chuyện không thể nào!"
"Xin lỗi, tại hạ không trị liệu được hai chân của Vương Gia!"
. . . . . .
Những lời như vậy trước kia thường xuyên xuất hiện trong quá trình tìm thần y, trong quá trình Nam Cung Thần dần dần lớn lên, cũng phát hiện độc trong cơ thể mình, cũng biết độc cả người phần lớn cũng tụ tập tại hai chân, cho nên khi vừa mới bắt đầu, hắn cũng đã từng chờ đợi, từng có một chút ý tưởng, đồng thời có thể hy vọng giải độc, có thể dùng hai chân đi bộ, mà không cần ngồi ở trên xe lăn đáng ghét này! Chỉ là một lần lại một lần phủ quyết, lần thứ nhất từ hi vọng đến thất vọng!
Dần dần một loại ý tưởng không nên ôm hy vọng đã lặng lẽ tạo lên ở trong lòng, mặc dù nghĩ tới các loại khả năng, nhưng mà đồng thời tìm kiếm phương pháp giải độc, đã không chờ đợi khả năng hai chân có thể đặt trên mặt đất!
Nhưng. . . . . . Hiện tại nữ nhân tươi đẹp xuất sắc trước mắt này, đột nhiên cho hắn một chút ánh rạng đông.
Mặc dù chỉ nói là có thể, nhưng đối với những đáp án phủ định trong quá khứ, gần như là một loại khiếp sợ khó mà tin được.
"Vương phi ngài nói là sự thật sao? Hai chân Vương Gia thật sự có thể đứng lên lần nữa, thật sao? Chỉ cần đem độc trên người giải là có thể đứng lên, phải hay không? Phải hay không?" Âm thanh Liễu Trì mang theo run rẩy, cặp mắt chăm chú nhìn vương phi, gần như là vô cùng khẩn cấp nóng nảy mở miệng hỏi thăm.
Thuở nhỏ vẫn đi theo bên người Vương Gia, Liễu Trì rất rõ ràng Vương Gia rất cơ trí thông minh, mà Ám các ở trên tay Vương Gia cường đại hơn rất nhiều.
Liễu Trì kiêu ngạo, bội phục duy nhất chính là Vương Gia, theo ý hắn, nếu như không phải hai chân Vương Gia không thể đi được, vị trí thái tử hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) cũng không tới phiên những người khác tranh đoạt, Bá Nghiệp làm sao không có thành tựu!
Không nghĩ tới hôm nay vương phi rất kỳ quái này, cư nhiên cho bọn hắn một tia hi vọng!
"Ế. . . . . . Các ngươi cũng đừng kích động như vậy, ta cũng còn không xác định, dù sao cái này là có tỷ lệ nhất định, muốn nhìn dây thần kinh hai chân có hư hại hay không, mức độ co lại của bắp thịt có thể khôi phục hay không, coi như có thể đi, cũng phải trải qua quá trình khôi phục cứng cáp, quá trình này tương đối dài và phức tạp. . . . . ." tay sờ sờ cằm, Nhã Phù nhìn ánh mắt ba người trước mặt vượt qua mấy triệu Volt, gần như có chút chống đỡ không được, khẽ cười ý bảo không xác định.
Nàng cũng hiểu đối với một người ngồi xe lăn, thời điểm biết mình có hy vọng có thể đi bộ thì có chút kích động, cho nên đối với sự kích động của mấy người trước mắt này cũng rất hiểu.
Mặc dù đối với dây thần kinh trong miệng vương phi nói, bắp thịt co rút, khôi phục cứng cáp, danh từ có chút không rõ, nhưng . . . . . Dù sao cũng là có hi vọng!
"Cho nên nói, Vương Gia, có phải ngài tìm thời gian để cho ta cẩn thận kiểm tra hai chân dưới hay không, nếu có khả năng, có lẽ cần nhanh chóng làm một số biện pháp!" Tỷ như xoa bóp giảm bớt co rút, còn có ngâm nước thuốc..., những chuyện này nếu như có thể nhanh chóng làm, về sau muốn khôi phục có trợ giúp rất lớn.
Nhã Phù đến gần một chút, đem tờ giấy mình mới vừa viết xong mở ra để lên bàn, nhìn một chút chữ viết bằng bút lông phía trên thật sự không ra gì.
"Liễu Trì, các ngươi đi chuẩn bị những vật nguyên liệu thuốc này, những thứ nguyên liệu thuốc này cũng khá hiếm, bằng vào năng lực của các ngươi mới có thể lấy được, chuẩn bị nhiều một chút, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Vương Gia ngâm nước thuốc nửa canh giờ, hơn nữa phải bảo đảm nước ấm đủ nhiệt! Chờ các ngươi đem các loại nguyên liệu thuốc chuẩn bị xong, đến lúc đó kêu ta... ta làm mẫu các loại nguyện liệu thuốc thành phần là bao nhiêu, có nhiều chỗ chỉ cần chú ý nhiều một chút là xong."
"Dạ, vương phi! Ta sẽ đi chuẩn bị!" Có hi vọng, Liễu Trì đem giấy trên mặt bàn cầm lên liền xông ra ngoài, đến khinh công cũng dùng tới, chuẩn bị đem tất cả nguyên liệu thuốc trong thành Khai Dương vơ vét hết.
"Để sau!" Liễu Trì mới lao ra cửa, nhưng bị Nhã Phù quát lạnh một tiếng gọi lại: "Nhớ đừng làm cho người khác phát hiện, ngươi nên biết mua nguyện liệu thuốc này càng kín đáo càng tốt!"
Biết hiện tại mấy người cũng đã có chút ngây dại, lo lắng tình thế cấp bách hành sự lỗ mãng, Thư Nhã Phù còn không cầm được mở miệng nhắc nhở một tiếng.
"Vương phi, thuộc hạ hiểu!" Liễu Trì thân thể tạm ngừng, ngay sau đó sáng tỏ rời khỏi.
"Cùng bản Vương vào phòng ngủ!" Sắc mặt Nam Cung Thần như thường, chỉ là trong lòng lại có các loại tâm tình sôi trào, để cho mình dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng hướng về phía Nhã Phù nói.
Ế. . . . . . Vào phòng ngủ!
Mới vừa ngồi vào trên ghế, cầm lên ly trà trên mặt bàn mà Băng Đồng rót cho mình, Nhã Phù mới uống một hớp nước trà, đột nhiên Nam Cung Thần mở miệng làm hại nàng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
"Không phải kiểm tra hai chân à, lập tức kiểm tra!" Nam Cung Thần dứt khoát, không muốn ôm hi vọng suy đoán không cần thiết.
Đuôi lông mày cợt nhã, Nhã Phù có vài phần tán thưởng cười cười, gọn gàng linh hoạt, cho dù là chuyện mình chú ý nhất, tự nhiên không dài dòng dây dưa!
Nàng còn lo lắng Nam Cung Thần cần một ít thời gian để làm chuẩn bị tâm lý, dù sao trước kia nàng cũng đã nghe nói qua, người tàn tật đối với phần không trọn vẹn của mình vô cùng nhạy cảm, rất không nguyện ý cho người ta nhìn thấy, cho dù là đại phu cũng không nguyện ý trần trụi để lộ ở trước mặt người, huống chi ở nơi này lại là cổ đại bảo thủ.
Mặc dù trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, hơn nữa coi như trên thực tế. . . . . . Dường như cũng có thể coi như là vợ chồng, dù sao Vũ Trạch cũng đã hơn sáu tuổi rồi, nhưng quan hệ của hai người còn có chút lúng túng, cho nên vẫn sẽ có chút kiêng dè!
Nam Cung Thần tự mình đẩy xe lăn đi ra cửa thư phòng, đi tới phòng ngủ của mình, bóng lưng khuynh quốc khuynh thành như thế, tuyệt diễm mị hoặc, nhưng nếu một người đàn ông khuynh quốc tuyệt sắc như vậy đứng lên, vậy thì sẽ có tư thái như thế nào!
Thư Nhã Phù ở phía sau nhìn bóng lưng Nam Cung Thần, đáy lòng không tự chủ được nghĩ tới.
Mà nhìn Nam Cung Thần tự mình đẩy xe lăn không tiện lắm, dù sao ở cổ đại này, xe lăn làm bằng gỗ, mặc dù xe lăn của Nam Cung Thần có thể nói là dung nguyên liệu thượng đẳng, nhưng đẩy lên vẫn có chút khó khăn!
Thư Nhã Phù không tự chủ được đi nhanh mấy bước, rất tự nhiên đẩy xe lăn !
Thân thể Nam Cung Thần cứng đờ, nhưng rất nhanh lại buông lỏng xuống, đôi tay thu lại đặt ở trên hai chân, mặc cho nàng đẩy hắn tới phòng ngủ.
Phía sau là Băng Đồng, cặp mắt luôn luôn lãnh khốc nhìn Vương Gia cùng vương phi đã đi xa, đôi môi mấp máy, vốn bất mãn với việc Thư Nhã Phù đào hôn, cũng dần dần biến mất một chút.
Nếu như. . . . . . Nếu như nàng có thể để cho Vương Gia đứng lên, nhất định sẽ tôn nàng giống như Vương Gia!
Đợi đến lúc Nhã Phù thấy hai chân của Nam Cung Thần, cho dù là đã có chuẩn bị tâm lý, lại không cầm được chợt hít vào một ngụm khí lạnh!
Hai chân bởi vì chưa bao giờ vận động đi lại, bắp thịt có một chút teo tóp, hai chân làm cho người ta có cảm giác vô cùng gầy yếu, mà độc tố hàng năm bị chất chứa ở trên hai chân, càng khiến cho da ở hai chân có chút xanh đen, một chút kinh mạch càng thêm thấy rất rõ ràng, đột nhiên liếc mắt nhìn qua, lại có loại cảm giác rung động lòng người!
Một đôi chân như vậy cũng là hai chân của người đàn ông khuynh quốc tuyệt sắc trước mắt, thật là khiến người ta khiếp sợ!
Sắc mặt Nam Cung Thần lạnh lùng căng thẳng, mà đôi môi mím lại thật chặt, thân thể cứng ngắc, mặc dù đã sớm chuẩn bị để cho nàng nhìn, nhưng đem hai chân lộ hết ra ngoài như vậy để cho đáy lòng hắn có loại cảm giác bị nhìn thấu, khuyết điểm bị người nhìn thẳng, để cho trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Mà ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Phù, có chút sợ nhìn đến bản thân trong tưởng tượng sợ bị ghét bỏ cùng khi dễ!
Cho nên, khi thấy thần sắc Nhã Phù trong nháy mắt kinh ngạc sau lộ ra lạnh nhạt, tâm tư Nam Cung Thần có một hồi xúc động, nhìn chằm chằm Nhã Phù, hai mắt dần dần nhu hòa xuống.
Nam Cung Thần tựa vào trên giường, hai chân để duỗi thẳng, mà Nhã Phù đang ngồi ở giường đệm bên cạnh, nghiêm túc quan sát hai chân của hắn.
Đưa tay, bàn tay nhỏ bé của Nhã Phù ấn lên hai chân Nam Cung Thần, nhấn mấy huyệt đạo cùng dây thần kinh, cũng không có ngẩng đầu mà hỏi: "Vương Gia, thời điểm ta ấn những huyệt đạo này, hai chân của ngài có cảm giác hay không!"
"Không có!"
"Như vậy ư, hai chân ngài từ chỗ nào bắt đầu có cảm giác, từ nơi nào bắt đầu hoàn toàn không cảm giác?"
. . . . . .
Gõ mấy cái, Nhã Phù cẩn thận kiểm tra dây thần kinh hai chân, tình huống cơ bắp sau khi bị teo tóp lại, vốn là ngồi ở giường đệm bên trên trán Nhã Phù có chút mồ hôi, đứng dậy, đem chăn đắp lên hai chân Nam Cung Thần.
"Vương Gia, ta kiểm tra hai chân ngài, hình như dây thần kinh chưa hoàn toàn bị hoại tử, bắp thịt suy thoái cũng không có tệ như ta tưởng tượng, chỉ là hai chân bị độc làm ăn mòn tương đối nghiêm trọng, nếu như giải độc, có hi vọng đứng lên lần nữa! Chỉ là còn phải đợi đến sau khi hoàn toàn giải độc, mới có thể xác định tỷ lệ thành công!"
Khẽ cười, Nhã Phù đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Thần, cặp mắt chống lại đôi mắt của Nam Cung Thần, nhìn con mắt màu hổ phách của hắn nhẹ nhàng dịu dàng, thậm chí sững sờ trong nháy mắt.
"Khụ khụ, chính là như vậy, chờ một chút Liễu Trì mua được nguyên liệu thuốc, hôm nay bắt đầu tắm bằng thuốc! Còn phải xoa bóp mỗi ngày, đúng rồi, Vương Gia nếu thật có khả năng, mỗi ngày lúc thích hợp có thể thử nhúc nhích hai chân, mặc dù không thể thành công, cũng nên thử một lần, như vậy có lợi cho bình phục!"
Chắc hẳn Nhã Phù không biết xấu hổ, lời của nàng nói ra khỏi miệng, cũng khiến ba người khác trong phòng sững sờ.
Cho dù gần đây Băng Đồng phê bình nàng rất kín đáo, băng sơn trên mặt cũng lộ ra nét vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn có một loại thần sắc khó có thể tin.
Nam Cung Thần sững sờ nhìn nàng, lúc này tròng mắt màu hổ phách thâm thúy lại xuất hiện thần sắc đờ đẫn mà trước nay chưa từng xuất hiện, một loại cảm xúc được đặt tên là khiếp sợ và khó có thể tin, hoàn toàn chiếm cứ nội tâm của hắn.
"Hai chân Vương Gia trời sanh không thể bước đi!"
"Lão phu không thể ra sức, chân này thuở nhỏ thì không thể đi lại, muốn đứng lên cơ hồ là chuyện không thể nào!"
"Xin lỗi, tại hạ không trị liệu được hai chân của Vương Gia!"
. . . . . .
Những lời như vậy trước kia thường xuyên xuất hiện trong quá trình tìm thần y, trong quá trình Nam Cung Thần dần dần lớn lên, cũng phát hiện độc trong cơ thể mình, cũng biết độc cả người phần lớn cũng tụ tập tại hai chân, cho nên khi vừa mới bắt đầu, hắn cũng đã từng chờ đợi, từng có một chút ý tưởng, đồng thời có thể hy vọng giải độc, có thể dùng hai chân đi bộ, mà không cần ngồi ở trên xe lăn đáng ghét này! Chỉ là một lần lại một lần phủ quyết, lần thứ nhất từ hi vọng đến thất vọng!
Dần dần một loại ý tưởng không nên ôm hy vọng đã lặng lẽ tạo lên ở trong lòng, mặc dù nghĩ tới các loại khả năng, nhưng mà đồng thời tìm kiếm phương pháp giải độc, đã không chờ đợi khả năng hai chân có thể đặt trên mặt đất!
Nhưng. . . . . . Hiện tại nữ nhân tươi đẹp xuất sắc trước mắt này, đột nhiên cho hắn một chút ánh rạng đông.
Mặc dù chỉ nói là có thể, nhưng đối với những đáp án phủ định trong quá khứ, gần như là một loại khiếp sợ khó mà tin được.
"Vương phi ngài nói là sự thật sao? Hai chân Vương Gia thật sự có thể đứng lên lần nữa, thật sao? Chỉ cần đem độc trên người giải là có thể đứng lên, phải hay không? Phải hay không?" Âm thanh Liễu Trì mang theo run rẩy, cặp mắt chăm chú nhìn vương phi, gần như là vô cùng khẩn cấp nóng nảy mở miệng hỏi thăm.
Thuở nhỏ vẫn đi theo bên người Vương Gia, Liễu Trì rất rõ ràng Vương Gia rất cơ trí thông minh, mà Ám các ở trên tay Vương Gia cường đại hơn rất nhiều.
Liễu Trì kiêu ngạo, bội phục duy nhất chính là Vương Gia, theo ý hắn, nếu như không phải hai chân Vương Gia không thể đi được, vị trí thái tử hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) cũng không tới phiên những người khác tranh đoạt, Bá Nghiệp làm sao không có thành tựu!
Không nghĩ tới hôm nay vương phi rất kỳ quái này, cư nhiên cho bọn hắn một tia hi vọng!
"Ế. . . . . . Các ngươi cũng đừng kích động như vậy, ta cũng còn không xác định, dù sao cái này là có tỷ lệ nhất định, muốn nhìn dây thần kinh hai chân có hư hại hay không, mức độ co lại của bắp thịt có thể khôi phục hay không, coi như có thể đi, cũng phải trải qua quá trình khôi phục cứng cáp, quá trình này tương đối dài và phức tạp. . . . . ." tay sờ sờ cằm, Nhã Phù nhìn ánh mắt ba người trước mặt vượt qua mấy triệu Volt, gần như có chút chống đỡ không được, khẽ cười ý bảo không xác định.
Nàng cũng hiểu đối với một người ngồi xe lăn, thời điểm biết mình có hy vọng có thể đi bộ thì có chút kích động, cho nên đối với sự kích động của mấy người trước mắt này cũng rất hiểu.
Mặc dù đối với dây thần kinh trong miệng vương phi nói, bắp thịt co rút, khôi phục cứng cáp, danh từ có chút không rõ, nhưng . . . . . Dù sao cũng là có hi vọng!
"Cho nên nói, Vương Gia, có phải ngài tìm thời gian để cho ta cẩn thận kiểm tra hai chân dưới hay không, nếu có khả năng, có lẽ cần nhanh chóng làm một số biện pháp!" Tỷ như xoa bóp giảm bớt co rút, còn có ngâm nước thuốc..., những chuyện này nếu như có thể nhanh chóng làm, về sau muốn khôi phục có trợ giúp rất lớn.
Nhã Phù đến gần một chút, đem tờ giấy mình mới vừa viết xong mở ra để lên bàn, nhìn một chút chữ viết bằng bút lông phía trên thật sự không ra gì.
"Liễu Trì, các ngươi đi chuẩn bị những vật nguyên liệu thuốc này, những thứ nguyên liệu thuốc này cũng khá hiếm, bằng vào năng lực của các ngươi mới có thể lấy được, chuẩn bị nhiều một chút, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Vương Gia ngâm nước thuốc nửa canh giờ, hơn nữa phải bảo đảm nước ấm đủ nhiệt! Chờ các ngươi đem các loại nguyên liệu thuốc chuẩn bị xong, đến lúc đó kêu ta... ta làm mẫu các loại nguyện liệu thuốc thành phần là bao nhiêu, có nhiều chỗ chỉ cần chú ý nhiều một chút là xong."
"Dạ, vương phi! Ta sẽ đi chuẩn bị!" Có hi vọng, Liễu Trì đem giấy trên mặt bàn cầm lên liền xông ra ngoài, đến khinh công cũng dùng tới, chuẩn bị đem tất cả nguyên liệu thuốc trong thành Khai Dương vơ vét hết.
"Để sau!" Liễu Trì mới lao ra cửa, nhưng bị Nhã Phù quát lạnh một tiếng gọi lại: "Nhớ đừng làm cho người khác phát hiện, ngươi nên biết mua nguyện liệu thuốc này càng kín đáo càng tốt!"
Biết hiện tại mấy người cũng đã có chút ngây dại, lo lắng tình thế cấp bách hành sự lỗ mãng, Thư Nhã Phù còn không cầm được mở miệng nhắc nhở một tiếng.
"Vương phi, thuộc hạ hiểu!" Liễu Trì thân thể tạm ngừng, ngay sau đó sáng tỏ rời khỏi.
"Cùng bản Vương vào phòng ngủ!" Sắc mặt Nam Cung Thần như thường, chỉ là trong lòng lại có các loại tâm tình sôi trào, để cho mình dần dần bình tĩnh lại, trầm giọng hướng về phía Nhã Phù nói.
Ế. . . . . . Vào phòng ngủ!
Mới vừa ngồi vào trên ghế, cầm lên ly trà trên mặt bàn mà Băng Đồng rót cho mình, Nhã Phù mới uống một hớp nước trà, đột nhiên Nam Cung Thần mở miệng làm hại nàng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
"Không phải kiểm tra hai chân à, lập tức kiểm tra!" Nam Cung Thần dứt khoát, không muốn ôm hi vọng suy đoán không cần thiết.
Đuôi lông mày cợt nhã, Nhã Phù có vài phần tán thưởng cười cười, gọn gàng linh hoạt, cho dù là chuyện mình chú ý nhất, tự nhiên không dài dòng dây dưa!
Nàng còn lo lắng Nam Cung Thần cần một ít thời gian để làm chuẩn bị tâm lý, dù sao trước kia nàng cũng đã nghe nói qua, người tàn tật đối với phần không trọn vẹn của mình vô cùng nhạy cảm, rất không nguyện ý cho người ta nhìn thấy, cho dù là đại phu cũng không nguyện ý trần trụi để lộ ở trước mặt người, huống chi ở nơi này lại là cổ đại bảo thủ.
Mặc dù trên danh nghĩa hai người là vợ chồng, hơn nữa coi như trên thực tế. . . . . . Dường như cũng có thể coi như là vợ chồng, dù sao Vũ Trạch cũng đã hơn sáu tuổi rồi, nhưng quan hệ của hai người còn có chút lúng túng, cho nên vẫn sẽ có chút kiêng dè!
Nam Cung Thần tự mình đẩy xe lăn đi ra cửa thư phòng, đi tới phòng ngủ của mình, bóng lưng khuynh quốc khuynh thành như thế, tuyệt diễm mị hoặc, nhưng nếu một người đàn ông khuynh quốc tuyệt sắc như vậy đứng lên, vậy thì sẽ có tư thái như thế nào!
Thư Nhã Phù ở phía sau nhìn bóng lưng Nam Cung Thần, đáy lòng không tự chủ được nghĩ tới.
Mà nhìn Nam Cung Thần tự mình đẩy xe lăn không tiện lắm, dù sao ở cổ đại này, xe lăn làm bằng gỗ, mặc dù xe lăn của Nam Cung Thần có thể nói là dung nguyên liệu thượng đẳng, nhưng đẩy lên vẫn có chút khó khăn!
Thư Nhã Phù không tự chủ được đi nhanh mấy bước, rất tự nhiên đẩy xe lăn !
Thân thể Nam Cung Thần cứng đờ, nhưng rất nhanh lại buông lỏng xuống, đôi tay thu lại đặt ở trên hai chân, mặc cho nàng đẩy hắn tới phòng ngủ.
Phía sau là Băng Đồng, cặp mắt luôn luôn lãnh khốc nhìn Vương Gia cùng vương phi đã đi xa, đôi môi mấp máy, vốn bất mãn với việc Thư Nhã Phù đào hôn, cũng dần dần biến mất một chút.
Nếu như. . . . . . Nếu như nàng có thể để cho Vương Gia đứng lên, nhất định sẽ tôn nàng giống như Vương Gia!
Đợi đến lúc Nhã Phù thấy hai chân của Nam Cung Thần, cho dù là đã có chuẩn bị tâm lý, lại không cầm được chợt hít vào một ngụm khí lạnh!
Hai chân bởi vì chưa bao giờ vận động đi lại, bắp thịt có một chút teo tóp, hai chân làm cho người ta có cảm giác vô cùng gầy yếu, mà độc tố hàng năm bị chất chứa ở trên hai chân, càng khiến cho da ở hai chân có chút xanh đen, một chút kinh mạch càng thêm thấy rất rõ ràng, đột nhiên liếc mắt nhìn qua, lại có loại cảm giác rung động lòng người!
Một đôi chân như vậy cũng là hai chân của người đàn ông khuynh quốc tuyệt sắc trước mắt, thật là khiến người ta khiếp sợ!
Sắc mặt Nam Cung Thần lạnh lùng căng thẳng, mà đôi môi mím lại thật chặt, thân thể cứng ngắc, mặc dù đã sớm chuẩn bị để cho nàng nhìn, nhưng đem hai chân lộ hết ra ngoài như vậy để cho đáy lòng hắn có loại cảm giác bị nhìn thấu, khuyết điểm bị người nhìn thẳng, để cho trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Mà ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Phù, có chút sợ nhìn đến bản thân trong tưởng tượng sợ bị ghét bỏ cùng khi dễ!
Cho nên, khi thấy thần sắc Nhã Phù trong nháy mắt kinh ngạc sau lộ ra lạnh nhạt, tâm tư Nam Cung Thần có một hồi xúc động, nhìn chằm chằm Nhã Phù, hai mắt dần dần nhu hòa xuống.
Nam Cung Thần tựa vào trên giường, hai chân để duỗi thẳng, mà Nhã Phù đang ngồi ở giường đệm bên cạnh, nghiêm túc quan sát hai chân của hắn.
Đưa tay, bàn tay nhỏ bé của Nhã Phù ấn lên hai chân Nam Cung Thần, nhấn mấy huyệt đạo cùng dây thần kinh, cũng không có ngẩng đầu mà hỏi: "Vương Gia, thời điểm ta ấn những huyệt đạo này, hai chân của ngài có cảm giác hay không!"
"Không có!"
"Như vậy ư, hai chân ngài từ chỗ nào bắt đầu có cảm giác, từ nơi nào bắt đầu hoàn toàn không cảm giác?"
. . . . . .
Gõ mấy cái, Nhã Phù cẩn thận kiểm tra dây thần kinh hai chân, tình huống cơ bắp sau khi bị teo tóp lại, vốn là ngồi ở giường đệm bên trên trán Nhã Phù có chút mồ hôi, đứng dậy, đem chăn đắp lên hai chân Nam Cung Thần.
"Vương Gia, ta kiểm tra hai chân ngài, hình như dây thần kinh chưa hoàn toàn bị hoại tử, bắp thịt suy thoái cũng không có tệ như ta tưởng tượng, chỉ là hai chân bị độc làm ăn mòn tương đối nghiêm trọng, nếu như giải độc, có hi vọng đứng lên lần nữa! Chỉ là còn phải đợi đến sau khi hoàn toàn giải độc, mới có thể xác định tỷ lệ thành công!"
Khẽ cười, Nhã Phù đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Thần, cặp mắt chống lại đôi mắt của Nam Cung Thần, nhìn con mắt màu hổ phách của hắn nhẹ nhàng dịu dàng, thậm chí sững sờ trong nháy mắt.
"Khụ khụ, chính là như vậy, chờ một chút Liễu Trì mua được nguyên liệu thuốc, hôm nay bắt đầu tắm bằng thuốc! Còn phải xoa bóp mỗi ngày, đúng rồi, Vương Gia nếu thật có khả năng, mỗi ngày lúc thích hợp có thể thử nhúc nhích hai chân, mặc dù không thể thành công, cũng nên thử một lần, như vậy có lợi cho bình phục!"
Danh sách chương