Lãnh Hạ thầm nghĩ, rốt cục đã đến.
Quay đầu nhìn lại, một người khoảng hai mươi tuổi, nhìn rất đứng đắn nghiêm chỉnh, xem xét qua Lãnh Hạ, ánh nhìn thật khiến người ta không thoải mái.

Hắn mặc lục bào, tay cầm chiết phiến, bộ dáng nhất mực phong lưu.

(áo xanh; quạt xếp)
Phía sau có mấy tùy tùng, trong đó có một người hơn năm mươi tuổi, trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn là biết người lão luyện.
Lãnh Hạ nhìn phía Lâm Thanh, hắn nhẹ nhàng gật đầu, không tiếng động nói ra hai chữ Lý Tuấn.


Quả nhiên, chính là lão bản phía sau, cháu trai Tả Trung Trạch, công tử lễ bộ thượng thư Lý Thành Ân.
Lý Tuấn nhìn xe đẩy thi thể, bất ngờ hoảng sợ, lúc sau ra vẻ trầm ổn, dừng tầm mắt ở đám tay chân cùng phế tích sòng bạc, hừ lạnh nói: “Bản công tử muốn biết, ai dám gây rối ở sòng bạc Tứ Hải?”
Lâm Thanh nhìn Lãnh Hạ không chút lo lắng, trong lòng ít nhiều hiểu được, cô nương nếu biết người đứng sau sòng bạc quyền lực như thế còn dám làm những chuyện này, tuyệt đối là thân phận không tầm thường.
Thực ra hắn chỉ đoán đúng một nửa, Lãnh Hạ quả thật không lo lắng, cũng bởi vì thân phận chính mình, hôm nay đừng nói nàng là Đại Tần Chiến thần Vương phi, dù có là một người bình thường, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những kẻ khiêu khích người của mình.
Trong lòng nàng, nàng luôn luôn là sát thủ chi vương của thế kỷ XXI, không có bất kỳ kẻ nào trêu chọc nàng còn bình an vô sự.
Lâm Thanh không biểu hiện ra vẻ bất an nữa, phủi phủi tro bụi trên người, chỉ vào Chu Cát trả lời: “Lý công tử hỏi thật đúng lúc, sòng bạc Tứ Hải là Trường An đệ nhất sòng bạc, chẳng lẽ cũng chỉ thu, không cho thắng? Cô nương nhà ta thắng bạc, ra cửa liền bị hắn chặn đường, việc này còn mời Lý công tử cho ta một lời giải thích”
Dân cờ bạc nghe xong cũng hiểu được, thì ra là thắng không cho người ta đi, sòng bạc mở ra là để kiếm tiền, cô nương kia chơi có gần nửa canh giờ thắng mấy vạn lượng bạc, số tiền lớn như vậy, sòng bạc nào cũng sẽ không để nàng mang đi.
Lý Tuấn vừa nhìn thấy Chu Cát liền tức giận, chuyện này cũng không phải làm lần đầu, nếu toàn bộ người dân thắng bạc, còn kiếm cái gì? Nhưng lần này khó giải quyết hơn, người ta làm náo loạn cả sòng bạc.
Hắn ra dấu với Chu Cát, Chu Cát hiểu ý, tuy rằng có e ngại, cũng không dám phản kháng: “Đó là vì bản công tử tra được nàng gian lận”
Lâm Thanh mặt đỏ lên tức giận: “Các ngươi đừng có ngậm máu phun người! Cô nương nhà ta quang minh chính đại thắng, mọi người đều thấy!”
Lý tuấn cười nói: “Sòng bạc này đã mở mười mấy năm, cũng không phải thua không dậy nổi, cô nương này trước gian lận, sau phá phách, hôm nay nếu các ngươi không giải thích, ta sẽ không bỏ qua”
Lâm Thanh dù sao cũng còn trẻ, có điều không hiểu, ở đâu cũng giống nhau, lời của kẻ có quyền chính là đạo lý.
Lãnh Hạ trào phúng cười, ngăn Lâm Thanh đang định tiếp tục cãi vã, khinh thường nói: “Nói điều kiện, ta theo!”
Lý Tuấn nheo mắt nhìn cô gái phía đối diện, rõ ràng lạnh nhạt, khí thế lại áp chế mình, tựa như nhìn xuống chúng sinh, mọi người trong mắt nàng không bằng con kiến.
Hắn cố sức áp chế xấu hổ và giận dữ, xòe quạt, cắn răng nói: “Được, chúng ta dựa vào quy củ sòng bạc.


Một ván định thắng thua, nếu ngươi có thể thắng cao thủ bên người ta, việc này liền xóa bỏ, còn nếu không………..”
Nam tử phía sau bước ra, cười cười nói tiếp: “Nếu không thể, làm thị thiếp của công tử nhà ta, ngày ngày bưng trà hầu hạ! ha ha ha……”
“Bốp!” Một tiếng thanh thúy vang lên, nam tử lảo đảo từng bước, chỉ thấy trên mặt hắn năm dấu tay đỏ tươi.
Nhìn cô gái đối diện, dường như nàng chưa bao giờ di chuyển, nhưng lại khiến hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cô gái lạnh giọng quát: “Câm miệng, không thì coi chừng mạng ngươi”
“Nếu ta thắng, sòng bạc Tứ Hải thuộc về ta”
Lâm Thanh đột nhiên ngẩng đầu, cô nương này làm mọi việc quả thực vì sòng bạc này.
Lý Tuấn cảm thấy kinh hãi, người của hắn có thể nói là cao thủ chốn giang hồ, vậy mà không đỡ được của nàng một chiêu, nàng….nàng đến tột cùng là ai? Hắn tự trấn an, công phu đổ thuật rất tốt, có thể nói là giang hồ đệ nhất đổ vương, tuyệt đối không thua.
Rốt cục thả lỏng, gật đầu nói: “Được!”
Mọi người bước lên tầng hai, vô cùng tráng lệ, lấy bình phong chia thành từng gian, rất giống sòng bạc ở hiện đại.
Nam tử đứng một đầu bàn, kiêu ngạo nói: “Đừng nói lão phu khi dễ ngươi, đánh cuộc gì tùy ngươi chọn”
Lãnh Hạ khẽ cười: “Tùy”

Được, ta cho người tùy, hắn bị vẻ cuồng vọng của Lãnh Hạ làm tức giận, vung tay lên, hừ lạnh nói: “Đổ lớn nhỏ”
Gã sai vặt nhanh chóng bưng lên một khay có sáu xúc xắc ngà voi, vừa nhìn là biết không phải vật thường.
Nam tử ném sáu quân xúc xắc cho nàng, đắc ý nói: “Nhỏ, ngươi thắng”
Lãnh Hạ tiếp nhận sáu quân xúc xắc, gật đầu nói: “Được”
Lúc này mọi người nín thở chờ đợi, lần này hẳn là một màn đổ thuật xứng danh cao thủ.
Thực ra trong lòng bọn họ đã phán Lãnh Hạ tử hình, dù sao đổ thuật cũng không thể chỉ dựa vào may mắn.

Cô nương này tuy ban nãy bách chiến bách thắng nhưng cũng chỉ đủ chứng minh nàng nhĩ lực hơn người, về phương diện đổ thuật cũng không dám chắc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện