Quý Lương tựa như nước chảy, một mạch kể cho Lãnh Hạ nghe nguyên nhân Tiêu Phương trốn đi: “Sớm hôm nay, Hoàng hậu nương nương không ăn uống gì, triệu thái y tới bắt mạch, có thai! Ai nha, đây là đứa con đầu lòng của Hoàng thượng a! Hoàng thượng khi đó tươi cười rạng rỡ, nhưng không hiểu Hoang hậu như thế nào, vừa quay đầu đã bỏ chạy không thấy người đâu!”
Lãnh nghẽ nghểnh tai, khóe môi gợi lên một ý cười bất đắc dĩ, ứng phó nói: “A?”
Quý Lương thấy nàng tiếp lời, nhân cơ hội này, nói tiếp: “Ai, cũng không biết Hoàng hậu nương nương nghĩ như thế nào, có mang long tử, đây là việc vui nha! Vương phi nếu gặp nương nương, người nhất định phải khuyên bảo a!”
Thấy Lãnh Hạ đáp ứng, hắn cúi đầu thở dài: “Nô tài còn phải đi nơi khác tìm tiếp, một người lớn như vậy có thể đi đâu, đừng có cái sự cố gì…….


Nói được một nửa nhanh tay che miệng lại, dậm chân liên tục nói: “Phi phi phi, Hoàng hậu nương nương là người tốt nhất định bình an vô sự, đại cát đại lợi, coi cái miệng nô tài này…….

.


Sau khi Quý Lương rời đi, Lãnh Hạ ra lệnh cho Nghênh Tuyết ra ngoài, đi ra ngoài sân, ôm cánh tay nhìn về đầu tường Thanh Hoan uyển, thản nhiên nói: “Mọi người đi rồi, còn không ra?”
“Lão nương che giấu tốt như vậy vẫn bị ngươi phát hiện!” Một thanh âm nữ tử truyền ra từ sau một tảng đá lớn.

Tiêu Phượng hai tay bám vào đầu tường, ló đầu ra sang sảng cười, nhảy vọt xuống dưới, hai tay nắm chặt vai Lãnh Hạ, cằm giương lên, khen: “Đủ nghĩa khí!”
Lãnh Hạ nhìn nàng một thân trang phục của tiểu thái giám, tiếp nhận túi đồ trên tay nàng, cười nói: “Không định trở về?”

Tiêu Phượng trừng mắt, gân cổ mắng: “Cái gì mà không uống rượu, không cưỡi ngựa, không múa kiếm, không vận động mạnh, không cho ra ngoài cung! Con bà nó, lão nương đây bị hắn cấm cung sao? Nhiều việc không được làm như vậy, không phải làm ta tức chết sao? Hắn không cho lão nương ra cung, lão nương liền trốn đi!”
Lãnh Hạ bĩu môi nhắc nhở: “Nơi này cũng không an toàn.


Tiêu Phượng nhìn một vòng xung quanh, vừa lòng gật đầu: “An toàn, an toàn! May mắn cái sân này lệch sang, lão nương trèo tường liền vào được!”
“Dù sao lão nương cũng sẽ không trở về, ngươi cũng đừng nghĩ khuyên ta!” Nói xong vỗ vỗ vai Lãnh Hạ, than thở nói: “Khuyên cũng vô dụng!”
“Tùy ngươi muốn ở bao lâu cũng được….

” Lãnh Hạ nhún nhún vai, sau đó lộ ra một ý cười thần bí, thích thú nói: “Phỏng chừng cũng không ở lâu được……”
Tiêu Phương hoan hô một tiếng, trực tiếp không chú ý đến nửa câu sau, cầm lấy túi đồ đi vào trong Thanh Hoan uyển, vừa đi vừa hưng phấn nói: “Cho ngươi xem chiến lợi phẩm của lão nương! Tất cả đồ tốt trong cung đều bị ta trộm, chờ lão nương đem bán sẽ chia cho ngươi một nửa a, để cho tên Chiến Bắc Diễn kia khóc trong hoàng cung đi!”
Lãnh Hạ và Tiêu Phượng một màn tỷ muội tình thâm, nhưng ám vệ trên cây vô cùng đau khổ.

Cuồng Phong run rẩy khóe miệng, bất đắc dĩ hỏi: “Làm thế nào bây giờ, bẩm báo Vương gia không?”
Thiểm Điện chớp chớp mắt, rối rắm nói: “Chủ tử của chúng ta, rốt cục là Vương gia hay tiểu Vương phi?”
Đang do dự, Lãnh Hạ ở phía sau đột nhiên bước lên một chút, khóe môi nhàn nhạt cười, quay đầu ném cho ba người một ánh mắt thản nhiên, nhẹ nhàng, xoay người vào phòng.

Lôi Minh nhất thời run rẩy, ý cười của tiểu Vương phi nhẹ nhàng ôn hòa, sao lại có cảm giác ớn lạnh!
Lau đi mồ hôi lạnh, cắn răng, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ là ai, dù sao cũng không phải Hoàng thượng!”
Nhìn thấy Cuồng Phong và Thiểm Điện thần sắc vạn phần đồng ý gật đầu liên tục, Lôi Minh lệ rơi đầy mặt phỉ nhổ nói: “Chúng ta là tam đại ám vệ của phủ Đại Tần Chiến thần! Khí tiết đâu! Khí tiết đâu!”
Ba người đồng loạt nhìn trời, khí tiết là cái gì? Chưa từng nghe qua!
——
Trong Thanh Hoan uyển.

Tiêu Phượng nhìn ngang ngó dọc, một bộ dáng vui vẻ như chim sổ lồng.

Nàng nhảy qua ghế, hưng phấn cầm vật quý trong tay nói: “Lão nương đem Bắc Hải tử tinh Dạ Minh châu trân quý, Nam Hải san hô trân châu, Ngọc lưu ly, Vạn năm cổ huyết ngọc, nhẫn khảm bích tinh bạch ngọc, còn có một chuỗi mắt mèo mã não cực dài,….



“A………….

!” Tiêu Phượng đang khoa chân múa tay hưng phấn vạn phần, đột nhiên mở to mắt nhìn, không thể tin nổi kêu lên sợ hãi.

Lãnh Hạ nhướn mày, ngẩng đầu nhìn, lộ ra một ý cười như muốn nói ‘Quả nhiên như thế”….

.

Chỉ thấy trong túi đồ kia làm gì có bảo bối như Tiêu Phượng nói, cả một túi toàn chai lọ, dược liệu quý hiếm, bừa bộn bày trên bàn.

Tiêu Phượng cầm lên từng bình nhỏ, hai mắt trừng lên, nghiến răng giọng căm hận mắng: “Đây là cái gì? Cái gì? Hoàng thất cực phẩm thuốc dưỡng thai? Đại nội bí chế giữ thai đan? Đại bổ hoàn ngự y viện tỉ mỉ nghiên cứu, điều chế? Ngàn năm nhân sâm? Vạn năm cỏ linh chi? Lộc nhung quý hiếm….

.


Nàng nói ra một cái tên, ý cười trong mắt Lãnh Hạ càng sâu, quả nhiên, không ngoài dự đoán, cái ngàn năm mặt cười hồ ly Chiến Bắc Diễn kia sao lại có thể sơ sẩy, mà cho dù Tiêu Phượng trốn đi, chỉ sợ nhất cử nhất động của nàng hắn đều biết rõ.

Có khi Quý Lương cũng chỉ là ngụy trang, việc Hoàng hậu trốn đi trọng đại như vậy, hắn không tìm kiếm khắp thành còn có thời gian ở đây tán gẫu.

Chiến Bắc Diễn thực ra nhìn thấu tâm tư Tiêu Phượng, không để cho Tiêu Phượng nghĩ tìm không thấy nàng, nàng sao có thể yên tâm ở lại đây.


Tại Liệt vương phủ có mình trông coi nàng, cũng giảm bớt thời gian nàng ở trong cung thừa lúc hắn bận rộn lại ồn ào gây chuyện, hắn tính toán thật chu toàn a!
“Ầm” một tiếng, Tiêu Phượng đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói: “Chiến Bắc Diễn chết tiệt! Hắn nghĩ ta cam chịu sao? Cái gì mà thuốc dưỡng thai, bổ hoàn, lão nương một thứ cũng không ăn!”
Lãnh Hạ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, đi ra ngoài rửa mặt thay quần áo.

Tiêu Phượng tức giận trong chốc lát, rất nhanh trở lại bình thường, vừa quay đầu đã thấy Lãnh Hạ đã thay quần áo, tóc đen như thác nước buộc gọn ở sau đầu, một thân hắc y đơn giản.

“Ngươi ra ngoài? Đi đâu? Lão nương cũng đi!” Xoay quanh nàng một vòng, Tiêu Phượng hưng phấn thay một bộ y phục dạ hành.

Lãnh Hạ cũng không từ chối, với tính tình Tiêu Phượng, không cho nàng đi nàng cũng sẽ lén đi theo.

Cánh tay tiêu sái vung lên, vừa đi vừa nói: “Biệt viện Vương phủ.


Tiêu Phượng nhất thời hoan hô một tiếng, theo sát nàng, miệng hát vang: “A —— Nguyệt hắc phong cao đêm, trộm đạo khi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện