"Dư di nương, người mau mau ra ngoài đại sảnh, vương gia và đại tiểu thư đều đã về rồi ạ."
Dư thị cả đêm không hề chợp mắt, từ khi Thanh Trọng tiến cung tới giờ bà ấy vẫn đang quỳ trước phật đường ở Diệm Anh viện của mình, tĩnh lặng mà tụng kinh cầu may. Dư thị nghe được thông báo liền mừng rỡ mà đứng bật dậy, không quên tạ ơn trời phật đã phù hộ rồi mới cùng tỳ nữ kia đi tới đại sảnh.
Ba cha con vừa từ hoàng cung trở về, ba người mang ba cảm xúc khác nhau hoàn toàn, người thì lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, kẻ thì giả vờ vô tội, còn người kia lại thì thản nhiên mà ngồi lên ghế gỗ mà hóng kịch hay. Vào lúc này đây Lâm Thần và Lâm Tân cùng nhau tới đại sảnh, mẹ con Uyển Tâm - Ngụy thị cũng đã tới để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Uyển Ngọc và Thanh Trọng.
Dư thị cũng vừa ra đến đại sảnh vừa thấy con gái của mình bình an vô sự mà nhẹ nhõm đi rất rất nhiều, Uyển Ngọc vẫn cố tỏ ra yếu mềm lập tức vồ lấy Dư thị khóc lóc như đưa tang. Thanh Trọng thấy người đã tới đông đủ, ông không chần chờ thêm nữa mà gằn giọng lên tiếng.
"Tất cả gia binh, tỳ nữ và ma ma đều lui xuống hết đi. Lui xuống!"
Thấy Thanh Trọng gắt giọng như vậy, tất cả những người không phận sự liền nhanh chóng rời đi. Chớp mắt ở đại sảnh chỉ còn lại có mỗi tám vị chủ tử, Uyển Ngọc lúc này mới bắt đầu sợ hãi trong vô thức giữ lấy vạt áo của Dư thị. Thanh Trọng lúc này nhìn lại đám tiểu thiếp, hài tử và nhi nữ của mình rồi bất giác thở dài, lại thấy Uyển Ngọc và Dư thị vừa an vị thì ông lại nói.
"Đã đứng rồi thì đừng ngồi làm gì, hai mẹ con nàng cứ đứng đó là được rồi."
Câu này của Thanh Trọng khiến mọi người nhận ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là Thanh Trọng đang muốn hỏi chuyện Uyển Ngọc và Dư thị, Dư thị tuy có chút khó hiểu nhưng không dám cãi lệnh liền rời khỏi ghế ngồi, bước ra giữa đại sảnh để Thanh Trọng hỏi chuyện.
Riêng Uyển Ngọc thì không dám đối mặt, nàng ta sợ hãi nhớ tới cái lúc bản thân hùng hồn nói ra những lời đố kỵ, ghen ghét trong lòng và sợ nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt lạnh như băng của Thanh Trọng lúc ông ấy ban chết cho Tiểu Như. Uyển Ngọc run rẩy không dám bước ra, ngồi đó mà lắc đầu rồi nước mắt không biết vì sao mà lại chảy ra như mưa, Uyển Ngọc bỗng nhiên lao tới túm lấy vạt áo của Thanh Trọng, giọng nói mang thập phần oan ức và hối hận.
"Phụ thân, Uyển Ngọc biết sai rồi...xin người hãy tha thứ cho con, con lạy người van người...phụ thân xin người tuyệt đối đừng hủy đi hôn sự này, hủy đi rồi con...không chỉ Cảnh vương phủ mất mặt mà cả thánh thượng, hoàng hậu đều phải mất mặt."
Thanh Trọng khẽ cười, một nụ cười thất vọng chưa từng thấy, đại nhi nữ này của ông tới cuối cùng vẫn là uy hiếp ông. Ngoại trừ Uyển Ca, Uyển Ngọc và Thanh Trọng thì tất cả những người còn lại đều rất khó hiểu trước những lời nói mập mờ của Uyển Ngọc. Thanh Trọng không hề nổi nóng mà ngược lại hoàn toàn, ông cúi xuống đỡ ấy Uyển Ngọc rồi cười nhẹ nói.
"Con yên tâm ta tất nhiên sẽ không hủy, chúng ta tạm không nhắc tới việc đó, chỉ là Uyển Ngọc con nói xem...con so với những muội muội của mình có thua thiệt một phần nào không?"
Thanh Trọng khẽ dứt lời, ngồi xuống vị trí của mình rồi lại nói tiếp.
"Con tuy là thứ nữ nhưng được nuôi dưỡng bởi mẫu thân ruột thịt, con có biết nếu như theo đúng tôn ti thì tiểu thiếp trong nhà phải đem con cái cho chủ mẫu nuôi dưỡng không? Con sống với mẫu thân ruột, được mẫu thân lo cho đủ điều, ăn no mặc ấm một thứ cũng không thiếu. Chủ mẫu...là người đại nhân đại lượng, không những cho con tiếp tục ở lại với mẹ của mình đã thế còn được dạy chữ, luyện võ không gì không biết. Con thua ở chỗ nào? Con thua ở cái chỗ con không biết nhẫn nhịn, thua ở cái chỗ con chỉ biết khôn nhà dại chợ! Con đi đi...ngay đêm nay rời khỏi Cảnh vương phủ này, từ nay về sau tuyệt đối đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa, sau này dẫu cho con có làm thái tử phi hay hoàng hậu gì gì đó thì ta cũng không bao giờ bắt quàng làm họ với con đâu."
Lời nói ấy tuy nhẹ nhàng nhưng lại nói lên hết tất cả sự thất vọng đến tận cùng của Thanh Trọng dành cho Uyển Ngọc. Không chỉ có mẹ con Dư thị mà cả Uyển Ca và mẹ con Uyển Tâm cũng bị Thanh Trọng làm cho kinh ngạc đến bất ngờ, Uyển Ngọc kinh hãi ngã bật xuống đất sau đó lại ngước mắt nhìn về Thanh Trọng như muốn xác nhận lại sự thật, nhưng ánh mắt kiên định lạnh giá của Thanh Trọng đã gián tiếp đánh cho nàng ta thêm một đòn chí tử, Uyển Ngọc tự biết không thể thay đổi được việc gì nữa, nàng ta có chết cũng không thể ngờ Thanh Trọng lại có thể tuyệt tình như vậy.
Dư thị tuy không biết rốt cuộc Uyển Ngọc đã làm ra chuyện gì. Tuy nhiên dựa vào ánh mắt và lời nói của Thanh Trọng nên bà ta biết rõ Thanh Trọng không hề nói đùa, bà ta nhanh chóng ôm lấy Uyển Ngọc đang ngã dưới đất, nước mắt đầm đìa van xin.
"Vương gia, Uyển Ngọc nó đã làm gì sai thì cũng đã làm rồi, người không thể nào tha thứ cho con bé sao? Tuy rằng con bé được ở với thiếp, được thiếp nuôi dưỡng nhưng ra đường con bé vẫn bị gán cho cái danh "Thứ nữ". Người sinh ra đã ở vạch đích như người làm sao có thể hiểu được những tuổi nhục mà con bé phải chịu suốt thời gian qua kia chứ? Chẳng lẽ việc tìm kiếm cho mình một tương lai sáng hơn cũng có tội sao? Vương gia, thiếp quỳ xuống đây cầu xin người, xin người hãy để cho Uyển Ngọc được đàng hoàng mà bước khỏi vương phủ, để con có thể vinh quang mà gả cho người ta, đó không chỉ là thể diện của con bé mà còn là thể diện của gia tộc họ Thanh này nữa."
Thanh Trọng lại cười, hóa ra không phải tự dưng Uyển Ngọc lại đối kỵ mà lòng oán hận này là từ Dư thị mà thành. Dư thị là thứ nữ của một nhà coi như là giàu có, phụ thân là quan cửu phẩm (chức quan thấp nhất), năm Dư thị được 14 tuổi, không biết làm gì mà bị chủ mẫu đuổi ra khỏi nhà nhưng may thay được phụ thân của bà ta biết được nên lưu lại trong phòng củi. Được mấy năm thì phụ thân của bà chết đi, bà bị chủ mẫu ép bằng giá nào cũng phải gả cho gia đình danh giá để nhà mẹ được thơm lây và Thanh Trọng chính thức trở thành mục tiêu của Dư thị.
Bước đầu giả làm dân tị nạn lưu lạc tới kinh thành, Thanh Trọng thấy thương tình nên nhận về làm tỳ nữ, sau mấy lần dụ dỗ bất thành thì Thanh Trọng mới chịu nhận làm thiếp thất. Sau khi đạt được mục đích Dư thị tất nhiên cũng dựa vào Cảnh vương phủ mà hấp tay với nhà mẹ từ đó về sau không hề nhắc gì tới bên đó nữa. Cũng không ít lần Dư thị khóc lóc kể lại với Thanh Trọng về quá khứ đau khổ của mình, mong rằng Uyển Ngọc sẽ không đi lại con đường cũ của bà ta nữa. Nhưng lại không thể ngờ hôm nay Uyển Ngọc không những bị đuổi ra khỏi nhà như Dư thị năm xưa mà còn bị đích thân phụ thân của mình nói lời "Từ Mặt".
"Tự tìm kiếm hạnh phúc? Ta có bao giờ cấm cung nó chưa? Có bao giờ không cho nó gặp mặt người ngoài chưa? Có tiệc, tết nào trong cung mà ta không dẫn nó đi cùng chưa? Nó có thể tự tìm hạnh phúc cho mình ta tất nhiên cũng thấy vui, nhưng tại sao không thể đi đường sáng, tại sao cứ nhất quyết phải dùng mưu hèn kế bẩn? Nàng có biết nhi nữ ngoan của nàng ở trong cung đã làm ra chuyện gì không? Nó gài bẫy ngũ hoàng tử, viên phòng với người ta rồi bắt người ta phải cưới nó kia kìa...quan trọng hơn chính là chuyện này đã bị lão Thừa tướng lập tẩy, lão nói ta "Bỏ xe giữ tốt, muốn hy sinh Uyển Ngọc làm xấu mặt ngũ hoàng tử của lão, để Lục Phong có thể lên ngôi hoàng đế, ta sẽ được làm quốc trượng". Nó muốn tự tìm hạnh phúc? Hahaha...sao không nói rõ hơn chính là nó muốn được làm ngũ hoàng phi, thái tử phi...làm hoàng hậu luôn đi?! Nàng tiếc nó...thì đi luôn đi, hai mẹ con cùng đi đi, rời khỏi cái Cảnh vương phủ này, đi làm hoàng hậu với quốc trượng phu nhân của các người đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ gạch tên của nó ra khỏi gia phả, từ nay về sau Ngươi không còn mang họ Thanh nữa!"
- -----
Không mang họ Thanh (họ cha) thì mang họ Dư (họ mẹ). Dư Uyển Ngọc...ừm nghe sai sai nhỉ? Chương sau tựa đề: Bỏ Vợ Từ Con (Hạ)
- --------Hết Chương 90--------
Dư thị cả đêm không hề chợp mắt, từ khi Thanh Trọng tiến cung tới giờ bà ấy vẫn đang quỳ trước phật đường ở Diệm Anh viện của mình, tĩnh lặng mà tụng kinh cầu may. Dư thị nghe được thông báo liền mừng rỡ mà đứng bật dậy, không quên tạ ơn trời phật đã phù hộ rồi mới cùng tỳ nữ kia đi tới đại sảnh.
Ba cha con vừa từ hoàng cung trở về, ba người mang ba cảm xúc khác nhau hoàn toàn, người thì lửa giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, kẻ thì giả vờ vô tội, còn người kia lại thì thản nhiên mà ngồi lên ghế gỗ mà hóng kịch hay. Vào lúc này đây Lâm Thần và Lâm Tân cùng nhau tới đại sảnh, mẹ con Uyển Tâm - Ngụy thị cũng đã tới để xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Uyển Ngọc và Thanh Trọng.
Dư thị cũng vừa ra đến đại sảnh vừa thấy con gái của mình bình an vô sự mà nhẹ nhõm đi rất rất nhiều, Uyển Ngọc vẫn cố tỏ ra yếu mềm lập tức vồ lấy Dư thị khóc lóc như đưa tang. Thanh Trọng thấy người đã tới đông đủ, ông không chần chờ thêm nữa mà gằn giọng lên tiếng.
"Tất cả gia binh, tỳ nữ và ma ma đều lui xuống hết đi. Lui xuống!"
Thấy Thanh Trọng gắt giọng như vậy, tất cả những người không phận sự liền nhanh chóng rời đi. Chớp mắt ở đại sảnh chỉ còn lại có mỗi tám vị chủ tử, Uyển Ngọc lúc này mới bắt đầu sợ hãi trong vô thức giữ lấy vạt áo của Dư thị. Thanh Trọng lúc này nhìn lại đám tiểu thiếp, hài tử và nhi nữ của mình rồi bất giác thở dài, lại thấy Uyển Ngọc và Dư thị vừa an vị thì ông lại nói.
"Đã đứng rồi thì đừng ngồi làm gì, hai mẹ con nàng cứ đứng đó là được rồi."
Câu này của Thanh Trọng khiến mọi người nhận ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là Thanh Trọng đang muốn hỏi chuyện Uyển Ngọc và Dư thị, Dư thị tuy có chút khó hiểu nhưng không dám cãi lệnh liền rời khỏi ghế ngồi, bước ra giữa đại sảnh để Thanh Trọng hỏi chuyện.
Riêng Uyển Ngọc thì không dám đối mặt, nàng ta sợ hãi nhớ tới cái lúc bản thân hùng hồn nói ra những lời đố kỵ, ghen ghét trong lòng và sợ nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt lạnh như băng của Thanh Trọng lúc ông ấy ban chết cho Tiểu Như. Uyển Ngọc run rẩy không dám bước ra, ngồi đó mà lắc đầu rồi nước mắt không biết vì sao mà lại chảy ra như mưa, Uyển Ngọc bỗng nhiên lao tới túm lấy vạt áo của Thanh Trọng, giọng nói mang thập phần oan ức và hối hận.
"Phụ thân, Uyển Ngọc biết sai rồi...xin người hãy tha thứ cho con, con lạy người van người...phụ thân xin người tuyệt đối đừng hủy đi hôn sự này, hủy đi rồi con...không chỉ Cảnh vương phủ mất mặt mà cả thánh thượng, hoàng hậu đều phải mất mặt."
Thanh Trọng khẽ cười, một nụ cười thất vọng chưa từng thấy, đại nhi nữ này của ông tới cuối cùng vẫn là uy hiếp ông. Ngoại trừ Uyển Ca, Uyển Ngọc và Thanh Trọng thì tất cả những người còn lại đều rất khó hiểu trước những lời nói mập mờ của Uyển Ngọc. Thanh Trọng không hề nổi nóng mà ngược lại hoàn toàn, ông cúi xuống đỡ ấy Uyển Ngọc rồi cười nhẹ nói.
"Con yên tâm ta tất nhiên sẽ không hủy, chúng ta tạm không nhắc tới việc đó, chỉ là Uyển Ngọc con nói xem...con so với những muội muội của mình có thua thiệt một phần nào không?"
Thanh Trọng khẽ dứt lời, ngồi xuống vị trí của mình rồi lại nói tiếp.
"Con tuy là thứ nữ nhưng được nuôi dưỡng bởi mẫu thân ruột thịt, con có biết nếu như theo đúng tôn ti thì tiểu thiếp trong nhà phải đem con cái cho chủ mẫu nuôi dưỡng không? Con sống với mẫu thân ruột, được mẫu thân lo cho đủ điều, ăn no mặc ấm một thứ cũng không thiếu. Chủ mẫu...là người đại nhân đại lượng, không những cho con tiếp tục ở lại với mẹ của mình đã thế còn được dạy chữ, luyện võ không gì không biết. Con thua ở chỗ nào? Con thua ở cái chỗ con không biết nhẫn nhịn, thua ở cái chỗ con chỉ biết khôn nhà dại chợ! Con đi đi...ngay đêm nay rời khỏi Cảnh vương phủ này, từ nay về sau tuyệt đối đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa, sau này dẫu cho con có làm thái tử phi hay hoàng hậu gì gì đó thì ta cũng không bao giờ bắt quàng làm họ với con đâu."
Lời nói ấy tuy nhẹ nhàng nhưng lại nói lên hết tất cả sự thất vọng đến tận cùng của Thanh Trọng dành cho Uyển Ngọc. Không chỉ có mẹ con Dư thị mà cả Uyển Ca và mẹ con Uyển Tâm cũng bị Thanh Trọng làm cho kinh ngạc đến bất ngờ, Uyển Ngọc kinh hãi ngã bật xuống đất sau đó lại ngước mắt nhìn về Thanh Trọng như muốn xác nhận lại sự thật, nhưng ánh mắt kiên định lạnh giá của Thanh Trọng đã gián tiếp đánh cho nàng ta thêm một đòn chí tử, Uyển Ngọc tự biết không thể thay đổi được việc gì nữa, nàng ta có chết cũng không thể ngờ Thanh Trọng lại có thể tuyệt tình như vậy.
Dư thị tuy không biết rốt cuộc Uyển Ngọc đã làm ra chuyện gì. Tuy nhiên dựa vào ánh mắt và lời nói của Thanh Trọng nên bà ta biết rõ Thanh Trọng không hề nói đùa, bà ta nhanh chóng ôm lấy Uyển Ngọc đang ngã dưới đất, nước mắt đầm đìa van xin.
"Vương gia, Uyển Ngọc nó đã làm gì sai thì cũng đã làm rồi, người không thể nào tha thứ cho con bé sao? Tuy rằng con bé được ở với thiếp, được thiếp nuôi dưỡng nhưng ra đường con bé vẫn bị gán cho cái danh "Thứ nữ". Người sinh ra đã ở vạch đích như người làm sao có thể hiểu được những tuổi nhục mà con bé phải chịu suốt thời gian qua kia chứ? Chẳng lẽ việc tìm kiếm cho mình một tương lai sáng hơn cũng có tội sao? Vương gia, thiếp quỳ xuống đây cầu xin người, xin người hãy để cho Uyển Ngọc được đàng hoàng mà bước khỏi vương phủ, để con có thể vinh quang mà gả cho người ta, đó không chỉ là thể diện của con bé mà còn là thể diện của gia tộc họ Thanh này nữa."
Thanh Trọng lại cười, hóa ra không phải tự dưng Uyển Ngọc lại đối kỵ mà lòng oán hận này là từ Dư thị mà thành. Dư thị là thứ nữ của một nhà coi như là giàu có, phụ thân là quan cửu phẩm (chức quan thấp nhất), năm Dư thị được 14 tuổi, không biết làm gì mà bị chủ mẫu đuổi ra khỏi nhà nhưng may thay được phụ thân của bà ta biết được nên lưu lại trong phòng củi. Được mấy năm thì phụ thân của bà chết đi, bà bị chủ mẫu ép bằng giá nào cũng phải gả cho gia đình danh giá để nhà mẹ được thơm lây và Thanh Trọng chính thức trở thành mục tiêu của Dư thị.
Bước đầu giả làm dân tị nạn lưu lạc tới kinh thành, Thanh Trọng thấy thương tình nên nhận về làm tỳ nữ, sau mấy lần dụ dỗ bất thành thì Thanh Trọng mới chịu nhận làm thiếp thất. Sau khi đạt được mục đích Dư thị tất nhiên cũng dựa vào Cảnh vương phủ mà hấp tay với nhà mẹ từ đó về sau không hề nhắc gì tới bên đó nữa. Cũng không ít lần Dư thị khóc lóc kể lại với Thanh Trọng về quá khứ đau khổ của mình, mong rằng Uyển Ngọc sẽ không đi lại con đường cũ của bà ta nữa. Nhưng lại không thể ngờ hôm nay Uyển Ngọc không những bị đuổi ra khỏi nhà như Dư thị năm xưa mà còn bị đích thân phụ thân của mình nói lời "Từ Mặt".
"Tự tìm kiếm hạnh phúc? Ta có bao giờ cấm cung nó chưa? Có bao giờ không cho nó gặp mặt người ngoài chưa? Có tiệc, tết nào trong cung mà ta không dẫn nó đi cùng chưa? Nó có thể tự tìm hạnh phúc cho mình ta tất nhiên cũng thấy vui, nhưng tại sao không thể đi đường sáng, tại sao cứ nhất quyết phải dùng mưu hèn kế bẩn? Nàng có biết nhi nữ ngoan của nàng ở trong cung đã làm ra chuyện gì không? Nó gài bẫy ngũ hoàng tử, viên phòng với người ta rồi bắt người ta phải cưới nó kia kìa...quan trọng hơn chính là chuyện này đã bị lão Thừa tướng lập tẩy, lão nói ta "Bỏ xe giữ tốt, muốn hy sinh Uyển Ngọc làm xấu mặt ngũ hoàng tử của lão, để Lục Phong có thể lên ngôi hoàng đế, ta sẽ được làm quốc trượng". Nó muốn tự tìm hạnh phúc? Hahaha...sao không nói rõ hơn chính là nó muốn được làm ngũ hoàng phi, thái tử phi...làm hoàng hậu luôn đi?! Nàng tiếc nó...thì đi luôn đi, hai mẹ con cùng đi đi, rời khỏi cái Cảnh vương phủ này, đi làm hoàng hậu với quốc trượng phu nhân của các người đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ gạch tên của nó ra khỏi gia phả, từ nay về sau Ngươi không còn mang họ Thanh nữa!"
- -----
Không mang họ Thanh (họ cha) thì mang họ Dư (họ mẹ). Dư Uyển Ngọc...ừm nghe sai sai nhỉ? Chương sau tựa đề: Bỏ Vợ Từ Con (Hạ)
- --------Hết Chương 90--------
Danh sách chương