Mộ viên Tượng phủ.

Đã vào chính ngọ.

Lãnh Thanh Hạc nghiêng người dựa lên đầu giường, trong tay cầm sách đọc hết sức chăm chú.

Phía đầu giường đặt một đĩa rau xanh đã biến màu, một bát cháo đặc đã không còn hơi nóng.

Minh Nguyệt khom lưng đi qua cánh cổng tre thấp bé tiến vào, mất một lúc mới có thể thích ứng được với ánh sáng ảm đạm trong phòng, ngó nhìn Lãnh Thanh Hạc: “ Công tử, Vương phi nương nương đã căn dặn, thân thể ngài không tốt, cần phải tĩnh dưỡng, không cho phép ngài động vào số sách này.

Nếu như bị nương nương phát hiện, nô tài sẽ bị trách phạt”.

Lãnh Thanh Hạc cũng không ngẩng đầu lên: “ Không sao, chúng ta không ai nói, nàng làm sao biết được? Bây giờ nàng đã là Phong vương phi, muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì, cũng không thể ngày nào cũng chạy tới đây”.

Nói được hai câu liền ho một trận dữ dội: ” Cả đời ta cũng chẳng có ham muốn gì, cũng chỉ thích đọc sách, nếu như vứt bỏ chúng, chẳng bằng cứ như vậy mà đi”.

Minh Nguyệt thở dài một hơi: “ Công tử lại nói mấy lời xui xẻo, ngài dưỡng bệnh thật tốt nhất định sẽ khá lên”
Lãnh Thanh Hạc giương mắt: “ Lại dông dài rồi, để người trở về Tượng phủ, không phải đã dặn dò người, trong cửa thật tốt, nếu như đại tiểu thư quay về liền nhanh chóng tới báo một tiếng sao? Đừng ở chỗ này ồn ào nữa”
Minh Nguyệt không lên tiếng nữa, lùi ra ngoài.

Hôm nay Thanh Phong đã mang quần áo ra bờ sông giặt, trong Mộ viên không có người khác, cực kỳ yên tĩnh.


Ngoài bìa rừng còn có tiếng chim đỗ quyên đang vui vẻ hót..

Minh Nguyệt xem xét xung quanh một lượt, men theo lối nhỏ đến về phía rừng cây, có người ấn thân sau gốc cây cổ thụ, nhìn thấy hắn ta liền nghiêng mình đi ra, một thân quần áo màu xanh, là trang phục gia đình của Tương phủ.

“ Kim di nương bảo ta tới đây hỏi thăm tình hình”
Minh Nguyệt tiến gần về phía trước, thấp giọng nói: “ Vẫn như trước đây, nửa sống nửa chết, cả ngày đều họ không ngừng”
* Lần trước người nói, đại tiểu thư từng tới thăm hắn, đồng thời không cho phép hắn chạm vào đống bút mực kia, Kim di nương hỏi, có phải là đã nổi lên nghi ngờ gì không?”
“ Không có” Minh Nguyệt chắc chắn lắc đầu: “ Đại tiểu thư không thích hắn ngày đêm xem sách, làm hỏng thân thể, lôi chúng ta ra mắng một trận.

Nhưng sau lưng công tử lại sai ta trộm lấy sách đến cho hắn xem, chúng ta cẩn thận đến mức thần không biết quỷ không hay, bọn họ không thể nào biết được”.

“ Sự việc có chút kỳ lạ, người ở đây nên không biết, đại tiểu thư không biết học được một thân y thuật từ đầu, nghe nói còn rất lợi hại.

Kim di nương không yên tâm, e sợ đêm dài lắm mộng, lại bị Lãnh Băng Cơ nhìn thấu vậy thì hỏng bét.

Dù sao hiện tại bệnh của hắn ta đã vô phương cứu chữa, Đại La Thần Tiên sợ rằng cũng không cứu nổi, số giấy bút sách mực hạ độc kia, người nhất định phải giấu thật kỹ, thấy có gì không đúng liền đem đi tiêu hủy ngay”.

Minh Nguyệt không chút lưu tâm: ” Đại tiểu thư vậy mà lại biết y thuật? Ai sao từ trước tới nay đều chưa từng nghe qua? Nếu như nàng ta thật sự biết, công tử đã bệnh lâu như vậy, sao nàng ta không nhìn ra?”.

” Nếu không thì đã chẳng nói chuyện này có chút kỳ quái, y thuật lại không giống các loại công phu khác, vừa học liền biết.


Không có trình độ vài chục năm thì không thể có bản lĩnh như vậy”.

Một trận gió lạnh thổi qua, tiếng lá cây trong rừng xào xạc vang vọng.

Minh Nguyệt quét mắt nhìn bốn phía, có chút khiếp đảm.

“ Ngươi không nói còn tốt, vừa nói liền khiến lòng ta hoảng sợ.

Ngươi không biết là ở trong mộ địa này, canh giữ mộ phần của Đại phu nhân, làm chuyện thường thiên hại lý trái với lượng tâm, đêm nào ta cùng nghe thấy tiếng giỏ hét gào ở ngoài, còn có tiếng họ của Đại thiếu gia, quả thực khiến ta sợ mất mật”.

Hai người nói thầm vài câu, nghe thấy đường lớn bên ngoài truyền tới tiếng xe ngựa lộc cộc, giật mình kinh ngạc, gia đình kia vội vàng lách mình nấp sau gốc cây.

Minh Nguyệt theo tiếng động mà đi ra.

Người vừa xuống xe, Minh Nguyệt biết, chính là công tử của quý phủ Lễ Bộ Thị Lang đương triều, là đồng học của Đại thiếu gia ở giảng đường Chính Dương, Nghiêm Khoan Văn, chỉ là hắn ta vô học, cũng chẳng có học vấn gì, không giao hảo gì với công tử nhà mình, hắn ta tới nơi này làm gì?
Minh Nguyệt tiến lên nghênh đón, khom người hành lễ.

Nghiêm Khoan Văn đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, ngạo mạn hỏi: “ Công tử nhà người đâu?”
* Công tử đang nghỉ ngơi trong phòng, không biết Nghiệm công tử tới, không thể nghênh tiếp từ xa”.


Nghiêm Khoan Văn không để ý đến hắn ta nữa, tự mình đi vào trong.

Minh Nguyệt cuống quýt đi trước một bước, vào trong hồi bẩm.

Lãnh Thanh Hạc nghe nói Nghiệm Khoan Văn tới thăm, cũng có chút giật mình, đặt sách trong tay xuống, giãy giụa muốn ngồi dậy, Minh Nguyệt vội vàng lót cho hắn chỗ dựa lưng.

Nghiêm Khoan Văn ghét bỏ nhìn nhà tranh trước mắt, dùng khăn che mũi, khom người đi vào cửa, Minh Nguyệt nhanh nhẹn chuyển một cái ghế gãy chân để ở chính giữa gian phòng cho hắn ta.

“ Thanh Lạc huynh đệ không ở trong Tượng phủ hưởng vinh hoa phú quý, sao lại chạy tới nơi chim không thèmị này, tội gì phải như vậy?”.

Lãnh Thanh Hạc chẳng có hảo cảm nào đối với vị công tử bột trước mặt này, mặc dù hắn ta đã từng rất dụng tâm mà nịnh bợ chính mình, phần nhiều là tôn kính nhưng không thể gần gũi.

Nghiêm mặt nói: “ Nơi này là mộ địa của gia mẫu, là một nơi rất đẹp”.

Nghiêm Khoan Văn cười theo, nhìn đồ ăn đặt bên cạnh tay Lãnh Thanh Hạc: “ Được được được, là ta nhất thời lỡ lời.

Ta chỉ là thấy cuộc sống của Thanh Hạc huynh đệ mộc mạc như vậy nên trong lòng cảm thấy có chút khó chịu”.

“ Vậy Nghiệm huynh đến đây chắc hẳn là có điều chỉ giáo, mời nói thẳng” Lãnh Thanh Hạc không có kiên nhẫn với hắn ta, dứt khoát hỏi.

“ Nếu người đã thẳng thắn như vậy, ta cũng sẽ không quanh co nữa” hắn ta nhìn Minh Nguyệt đứng ở phía sau, dặn dò gã sai vặt mình mang tới: “ Dẫn tên kia vào xe uống trà ăn hoa quả đi”
Lãnh Thanh Hạc phất tay Minh Nguyệt liền theo gã sai vặt ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“ Năm nay Hoàng Thượng muốn mở Ân Khoa, việc này không biết người đã nghe qua chưa?” Lãnh Thanh Hạc gật đầu.


“ Thanh Hạc huynh học rộng tài cao, lẽ nào không định thể hiện tài năng?”.

Truyện Phương Tây
Lãnh Thanh Hạc cười khẽ, che miệng ho hai tiếng: ” Ngươi xem ta hiện nay một thân bệnh tật, giống dáng vẻ người có thể tham gia khoa thi sao?”
Nghiêm Khoan Văn đè thấp giọng nói, thần thần bí bí nói: “ Nếu như, ta nói ta có đề bài thì sao?”.

Lãnh Thanh Hạc ngẩn người, ngẫm lại phụ thân hắn giữ chức Lễ Bộ, chẳng lẽ đề thi lần này lại tiết lộ ra ngoài?
“ Lời này của người có ý gì?”.

“Thanh Hạc huynh từ ngữ văn chương như châu như ngọc, thông thiên cẩm tú, ta nguyện lấy đề bài ra để đổi lấy một trang văn, huynh với ta học chung với nhau, hai bên cùng có lợi thế nào?”
Quả nhiên là như vậy, Lãnh Thanh Hạc cười gần một tiếng, lời lẽ nghiêm khắc nói: “ Học hành để làm quan đều phải dựa vào bản lĩnh thật sự của chính mình, nếu như giở trò dối trá, miễn cưỡng giả mạo công danh thì thế nào? Không có học vấn thực tế, làm sao có thể phục vụ tốt cho quốc gia? Chính là con sâu làm rầu nồi canh! Đạo bất đồng bất tương vị mưu, ta xem thường hành vi gian lận này, người đi mời người cao minh khác đi!”
Nghiêm Khoan Văn không hề dừng lại, ngồi trên ghế không động: “ Cảnh ngộ của Thanh Hạc huynh ngày hôm nay ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Tượng phủ đã buông bỏ huynh rồi, vứt huynh ở tronh mộ viên tự sinh tự diệt, hiện tại sợ là bản thân huynh đang túng quẫn, đến chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng không có đi?
Nếu như huynh bây giờ đã lực bất tòng tâm, không thể tham gia khoa thi, ta vẫn còn phương thức hợp tác thứ hai”
Hắn đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một xấp ngân phiếu, quơ quơ trước mặt Lãnh Thanh Hạc: ” Đây là ngân phiếu hai ngàn lượng bạc, mua một bài văn của huynh, thế nào?”
Lãnh Thanh Hạc lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi gợi lên một tia châm chọc: ” Ngươi quả thật làm mất mặt kẻ đọc sách trong thiên hạ! Mang theo ngân phiếu của ngươi, cút!”.

Nghiêm Khoan Văn đứng lên, hừ lạnh: ” Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi tưởng mình vẫn còn là công tử Tượng phủ sao? Nếu như ta nói, hôm nay ta nhất định phải đạt được mục đích thì sao? Không làm bạn bè được thì chính là địch nhân.

Hiện tại nếu như ngươi không gia nhập với ta, vậy thì, chuyện này trọng đại như vậy, ta sẽ không lưu lại nhân chứng sống, tương lai tố giác ta, chặt đứt đường công danh của ta!”
Tay Lãnh Thanh Hạc chậm dãi di chuyển, im hơi lặng tiếng mò xuống dưới chắn, ở đó có một cây dùi mũi nhọn, miễn cưỡng có thể phòng thân: “ Ngươi muốn giết người diệt khẩu? Nghiêm Khoan Văn, người thật to gan”.

Nghiêm Khoan Văn cười ác độc: “ Thế thì sao chứ? Người cho rằng người bệnh thành dạng này, có thể trở thành đối thủ của ta sao? Ngươi nói một câu, bài văn này, người có viết hay không?”
Lãnh Thanh Hạc không chút nghĩ ngợi: “ Nằm mơ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện