Mộ Dung Phong cản răng, gắp một miếng bỏ vào miệng, nín thở nhai, đầy chật vật, không phải là tự ngược đãi mình sao? Sao lại nghĩ đến việc ăn những thứ này?
Bỏ vào miệng, bên ngoài cháy sém bên trong mềm, còn có vị ớt đỏ cay kích thích đầu lưỡi, cẩn thận hít một hơi, thật sự có mùi thối, ăn vào thì rất ngon.

Tuy không so bì được của ngon vật lạ, nhưng lại có hương vị riêng.

“Cũng ngon, ngươi có chắc là không nếm thử?”
Lãnh Băng Cơ nhô đầu ra, đưa ngón tay ra chỉ: “Ngươi nhìn nước canh, nhớp nhúa như nước mũi.

Với cả đậu hũ thối, đen sì sì như bàn chân mấy tháng chưa rửa qua, cái mùi này cũng y hệt vậy”
Mộ Dung Phong từ từ ngừng nhai, cổ họng có chút nhột, nghĩ đến nước mũi cực sánh của đứa bé vừa rồi.

Đồ ăn ngon nhưng không chịu nổi những lời bẩn thỉu như vậy của nữ nhân này, ai còn hứng thú ăn?
“Thối nữa, còn có thể thối hơn miệng của ngươi sao?”
Lãnh Băng Cơ bụm miệng: “Miệng ta đâu có thối bäng miệng của ngươi? Vừa lên tiếng đã thối đến ngạt thở.”
Mộ Dung Phong mất hứng ăn, thuận tay đặt cái bát sang một bên.

“Rốt cuộc ngươi có ăn hay không? Một đám chó bên ngoài xe đang đợi ngươi kìa” Lãnh Băng Cơ nhếch mép cười giảo hoạt “Đợi ta làm gì?”
Lãnh Băng Cơ mím miệng, khéo léo co rút lại “Bởi vì, bọn chúng cho rằng ngươi đang cướp phân của chúng, haha’“
Đang đắc ý, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Phong phùng ra trước mặt, sau đó, một cái miệng thối nồng nặc, trực tiếp chặn kín miệng nàng!
Thật là thối, còn có mùi đậu hũ thối.


Nàng ngả người ra sau, nhưng sau lưng chính là cổ xe ngựa, không chỗ để trốn thoát.

Lãnh Băng Cơ sững sờ một lúc, hồn vía kinh hãi một hồi, bên tai có tiếng nổ ran.

Con mẹ nó, cái quái gì thế này? Nụ hôn đầu của lão nương, cứ thế mất đi? Dâng hiến cho đậu hũ thối?
Mộ Dung Phong khốn kiếp, ngươi muốn chết!
Nàng đẩy mạnh Mộ Dung Phong ra, không chút nghĩ ngợi liền tung một cú đấm rai ‘Vừa rồi đầu óc Mộ Dung Phong thật sự bốc hỏa, chàng nhìn thấy mưu mô của Lãnh Băng Cơ được như ý, vẻ mặt tự mãn, tức mà không thể đánh.

Có câu nói, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, vậy thì để nữ nhân này cũng nếm thử mùi vị đậu hũ thối.

Ý nghĩ này không phải là lưu manh, lưu manh là cách làm của chàng, không phải là lấy đậu hũ thối ở bên cạnh, mà trực tiếp xung động chặn đứng miệng mồm lanh lợi của nàng.

Phó tướng nói rãng có vài nữ nhân ngửi thấy thối, ăn lại ngon.

Nhưng chàng hoàn toàn không nếm được mùi vị trong miệng của Lãnh Băng Cơ, bởi vì toàn bộ khoang miệng của chàng tràn ngập mùi đậu hũ thối.

Chàng chỉ nhớ, trong lúc bất ngờ chạm vào thì cảm giảm được môi của nữ nhân này dịu dàng, mềm mỏng và trơn trượt.

Mềm hơn lòng trắng trứng, mịn hơn cánh hoa, và nhẫn hơn tơ lụa tốt nhất.

Hơn nữa, sự va chạm bất chợt này, còn có một loại xúc cảm tê dại, lập tức truyền đến não, tim nhất thời đập nhanh, giống như một con nai mù quáng quáng va chạm loạn xạ trong lồng ngực.


Máu khắp người cũng nhanh chóng sôi trào, nhanh réo rắt, đánh thức mỗi một xúc giác trong cơ thể, toàn bộ trở nên tươi mới.

Cảm giác này đã từng có trước đây, quyện với hương thơm của hoa tử đẳng, khiến đôi môi của nữ nhân giống như những bông hoa tử đãng đung đưa trên đỉnh đầu.

Chàng từng ngộ nhận đó là tác dụng của dược vật.

Chàng bị phân tâm một lúc, để năm đấm của Lãnh Băng Cơ thực hiện được, đánh vào mặt chàng.

Cũng may chàng đủ nhanh nhẹn để kịp thời cản phá nên cú đấm hồng nhan ấy chỉ làm khóe môi bị sưng tấy.

“Mộ Dung Phong, ngươi dám ăn đậu hũ của †a!” Lãnh Băng Cơ lập tức đấm đá như một con sư tử cái tức giận: “Lão nương liều mạng với ngươi!
Nàng đương nhiên không phải đối thủ của Mộ Dung Phong, nhưng Mộ Dung Phong đã làm chuyện xấu chột dạ, cho nên, vén rèm xe, bóng dáng lóe lên, chạy trốn.

Lãnh Băng Cơ cầm bát đậu hũ thối ném thẳng ra phía sau chàng Không ném trúng, bát đậu hũ bốc mùi giữa phố.

Người đánh xe ngó nhìn bóng lưng vương gia nhà mình chạy mất dạng mà trố mắt đứng hình “Vương phi nương nương, người bớt giận, không phải Vương gia chỉ ăn một miếng đậu hũ thối của người thôi sao? Tiểu nhân mua lại cho người một phần Lãnh Băng Cơ tức giận cản răng nghiến lợi: “Mua một phần? Mua một phần làm sao đủ?
Vương gia nhà ngươi rất thích ăn.

Nói với ông chủ là ta mua hết”
Cô xe chở đầy hàng trở về.


Lãnh Băng Cơ trực tiếp mang hai hũ đậu hũ thối đến thư phòng của Mộ Dung Phong Mộ Dung Phong chạy đi nơi khác lánh nạn vì chột dạ, vẫn chưa trở về.

Lãnh Băng Cơ xếp hai hũ đậu hũ thối vào thư phòng và giường của chàng, sau đó miễng cưỡng trút bỏ tức giận, phủi quay trở lại bồn tắm cánh hoa.

Trên phố chợ, việc kinh doanh đậu hũ thối của chủ hàng bồng chốc nổi lên, mỗi ngày cung không đủ cầu.

Theo lời kể của những người tận mắt trông thấy, vương gia chiến thần đương triều chỉ vì ăn trộm một miếng đậu hũ thối của vương phi nương nương đã bị vương phi nương nương đánh một trận, sau đó chạy mất dạng.

Còn vương phi nương nương, sau khi ăn xong cảm thấy không đã ghiền nên đã mua toàn bộ đậu hũ thối mang về vương phủ.

Như vậy có thể thấy, món đậu hũ thối này quả là một thức ăn ngon tuyệt vời, có thể khiến phu thê đảm thảm bất hòa, khiến vương gia và vương phi cao quý cũng đổ xô vào.

Ông chủ còn đồn hết tâm trí đổi bảng hiệu vì việc này, mở rộng quy mô và bỏ ra số tiền lớn làm †ấm biến dập nóng chữ mạ vàng: “Đậu hũ thối Vương phi” làm khuynh đảo kinh thành một thời.

Mộ Dung Phong đã ăn uống trong phủ của Nhị hoàng tử cho đến nửa đêm, Nhị hoàng tử đã ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc rồi chàng mới trở về Phong Vương Phủ.

Trước khi mở cửa thư phòng, trong lòng chàng vẫn còn lưu lại một chút dư vị kiều diễm khiến chàng đỏ mặt, tim đập nhanh.

Thậm chí chàng còn không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của bọn thị vệ đang nhìn mình.

Các cửa sổ của thư phòng đều đóng chặt, bọn thị vệ cũng không tiến lên mở cửa và bật đèn như thường lệ.

Chàng đẩy cửa ra, ngay lập tức, một mùi hôi thối lên men tích tụ cả buổi chiều phả vào mặt.


Chàng sửng sốt, chân không di chuyển trong một lúc.

Bọn thị vệ phía sau đồng loạt quỳ xuống “Vương gia tha mạng, vương phi nương nương tức giận đùng đùng, quả thật quá đáng sợ, chúng thuộc hạ không dám ngăn cản”
“Vương phi nương nương nói, trong thư phòng của ngài có quân tình cơ mật trọng yếu, không ai được tự ý bước vào.”
Muôn miệng một lời, không ai dám nói là bọn họ kiêng ky hai hũ đậu hũ thối trong tay Lãnh Băng Cơ.

Mộ Dung Phong cản chặt răng, không vào phòng, không thắp đèn, chàng đoán thôi cũng đoán ra được, đến cuối cùng, bên trong thư phòng là một màn cảnh bi thảm thế nào.

Sớm biết nữ nhân này oán giận, ắt trả và nhỏ mọn, nhưng không ngờ nàng lại nham hiếm và độc địa như vậy!
Chàng hừ lạnh một tiếng: “Thư phòng của bản vương là nơi quan trọng, các ngươi lại để cho người khác ra vào tự do, còn làm hỏng thành ra thế này.

Được, được lắm!”
Bọn thị vệ im bặt, nhưng cũng không dám nói lại.

Trắc phi nương nương không có việc gì cũng chui vào thư phòng của ngài, vương phi nương nương đi vào một lát thì đã làm sao?
Mộ Dung Phong tức giận phất tay áo, đóng sâm cửa lại “rầm”, trán nổi gân xanh: “Cho các ngươi thời gian một nén nhang, dọn dẹp thư phòng sạch sẽ.

Chỗ đậu hũ thối sẽ là bữa ăn ngày mai của các ngươi, ăn sạch toàn bộ cho ta, một giọt nước cũng không được chừa lại “Hả?”
Bọn thị vệ than khóc trong lòng, cổng thành cháy vạ lây người vô tội quả thật không sai.

Hai người giận nhau, phạt chúng tôi làm gì hả?
Oán thầm thì oán thầm nhưng mệnh lệnh của vương gia thì buộc phải nghe theo, và phải nhớ về sau, tuyệt đối không được để vương phi nương nương bước vào thư phòng của vương gia một bước, đây là bài học xương máu.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện