Chương 129: Giả vờ đạo đức Bị người ta bắt nạt?
Lãnh Băng Cơ nghiêng người dựa vào cửa phòng, vốn là nàng không định nói chen vào nhưng trong lời nói của Lãnh Bằng Nguyệt có ý khác, làm người trong phòng này nghe xong còn tưởng là nàng oan uổng Kim di nương.
Nàng mỉm cười: “Nếu muội muội thật sự cảm thấy lo lắng thì có thể quay về tướng phủ ở tạm mấy ngày”
Lãnh Bằng Nguyệt nghẹn họng, lúc này sao có thể dễ dàng rời đi cho Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cờ thời cơ ở chung tốt như vậy?
Nàng ta đỡ trán ra vẻ bệnh tật, cả người đều dựa vào trên người Mộ Dung Phong, âm thầm ám chỉ bằng ánh mắt với Triệu ma ma đứng ở một bên.
Triệu ma ma lập tức tiếp lời: “Thân thể tiểu thư luôn không tốt, mang bộ dạng này trở về sợ là còn muốn làm phiền tướng gia hơn nữa”
Lãnh Băng Cơ giật mình “a” một tiếng: “Triệu ma ma không đề cập tới thì bản thân ta cũng quên mất đấy, nghe nói tiểu thư nhà người trúng độc của ta, không phải là nói một câu thì khó thở, hai câu thì họ sao? Sao hôm nay nhìn có vẻ như là lành bệnh rồi. nói liền một hơi nhiều câu như vậy cũng không thấy họ gì?”
Việc này Mộ Dung Phong cũng đã sớm biết rõ trong lòng, nghiêm mặt không nói gì.
Lãnh Bằng Nguyệt hoảng hốt trong lòng, cố làm ra vẻ ho hai tiếng: “Vừa nãy mới họ tim cũng muốn nhảy ra ngoài.”
Trên mặt Mộ Dung Phong không tự giác xẹt qua một chút cảm xúc châm biếm, ra lệnh: “Còn không màu đỡ tiểu thư nhà người quay về giường nghỉ ngơi đi?”
Lãnh Bằng Nguyệt nhất quyết lắc đầu, lại còn quỳ xuống trước mặt Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ bị hoảng sợ: “Làm cái gì vậy?”
“Bằng Nguyệt xin lỗi tỷ tỷ! Là do di nương trong lúc nhất thời đầu óc mê muội mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Ta làm con gái thật sự không thể ngồi yên mặc kệ để cho di nương một mình đi chịu khổ.
“Nếu di nương có tội gì ta sẵn lòng chịu thay bà ấy, muốn phạt đánh gậy hay là quỳ ba ngày ba đêm, muốn mạng của ta đều được, tỷ tỷ có thể giơ cao đánh khẽ tha thứ cho di nương không?”
Lãnh Bằng Cơ cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói như vậy thì giống như Kim di nương bị đi đày là do ta bắt ép vậy. Người phải biết rằng bà ta bị định tội là vì đã phạm phải luật pháp của Trường An. Ta cùng với ca ca cũng chỉ là người bị hại. Người cầu xin ta không có tác dụng gì đâu”
Lãnh Bằng Nguyệt khóc lóc như hoa lệ dính hạt mưa: “Nhưng nếu tỷ không còn có ý truy cứu, ta tin nhất định Đại Lý Tự sẽ nể tình xử nhẹ. Phụ thân và di nương gần hai mươi năm làm vợ chồng, tình cảm thâm sâu, cho dù là tỷ chỉ nể ba phần tình nghĩa thì cũng sẽ không đành lòng khiến cho phụ thân lúc tuổi già cô đơn lẻ loi, một người cơ khổ phải không?”
“Ca ca ta trúng độc kéo dài hơi tàn gần một năm qua Kim thị đều không nhân từ nương tay, ngươi dựa vào cái gì yêu cầu ta nể mặt bỏ qua? Nếu nói đến phụ thân thì người cứ việc yên tâm, quý phủ vẫn còn hai vị di nương, nhất định sẽ chiếu cố tốt việc ăn uống, cuộc sống hàng ngày của ông ấy.”
Lãnh Băng Nguyệt bị nghẹn mắt gần như trợn trắng, nước mắt không ngừng rơi xuống, liên tục dập đầu với Lãnh Băng Cơ.
“Tỷ tỷ, coi như muội muội cầu xin tỷ chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, ta tin di nương cũng biết lỗi sai rồi. Bị đi đày đều là cửu tử nhất sinh, sao di nương có thể chịu được? Ta biết di nương đắc tội với tỷ tỷ cũng không thích ta, nếu người đồng ý, ta sẵn lòng chuyển ra khỏi Vương Phủ, không bao giờ gặp Vương gia nữa”.
Nếu là người khác năn nỉ như vậy có lẽ Lãnh Băng Cơ sẽ xúc động, động lòng trắc ẩn. Nhưng Lãnh Bằng Nguyệt rõ ràng chỉ cổ làm ra vẻ trước mặt Mộ Dung Phong, làm trò khổ nhục kế với nàng!
Nếu quả thực nàng ta đau lòng cho mẫu thân của mình thì sao không mau chóng mà đi thăm bà ấy một lúc, ngược lại lại ở trong vương phủ diễn kịch cho Mộ Dung Phong xem, vừa nhìn đã biết là đang cố phủi sạch quan hệ, bo bo giữ mình.
Giờ lại muốn cho mọi người nhìn xem Lãnh Băng Cô nàng vì tranh giành tình cảm mà tâm địa cứng rắn thế nào sao?
Lãnh Băng Cơ cười lạnh lùng: “Nếu muội muội quả thực đau lòng cho Kim di nương, muốn tận hiếu với bà thì ta cảm thấy ngươi có thể cầu xin Vương gia để người thay thế di nương đi lưu đày, ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý kiến gì. Mà không phải là tìm cái chết để van xin người bị hại, giả vờ đạo đức”
Lãnh Băng Nguyệt nghẹn họng, á khẩu không trả lời được. Chỉ có thể càng khóc thê lương hơn, gần như tắt thở.
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày, đã có một chút không kiên nhẫn: “Được rồi, Kim di nương đúng thật là nên bị trừng phạt, lưu đày đã là khai ân rồi. Nhưng bổn vương sẽ giúp nàng chuẩn bị một chút, để cho bà ấy chịu ít khổ sở hơn.”
Lãnh Băng Nguyệt thấy không thể kiếm được lợi ích gì từ chỗ Lãnh Băng Cơ liền quay người gục trong lòng Mộ Dung Phong: “Chỉ có Vương gia thương thiếp thân nhất, cuộc đời này của thiếp thân may mắn lắm mới có thể gặp được Vương gia”.
Lãnh Băng Cơ nghe mà ê cả răng, nhìn Mộ Dung Phong dung túng nàng ta như thế, biết rõ việc này không thể thoát khỏi việc liên quan đến nàng ta vậy mà không những không trừng phạt nàng ta lại còn đi khuyên giải an ủi. Trong lòng ngoại trừ chua xót còn cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Nhìn Mộ Dung Phong nàng mới tin tưởng trên đời này hóa ra thật sự có chuyện tình yêu sét đánh. Chẳng qua là Mộ Dung Phong gặp được Lãnh Băng Nguyệt lao từ trong nước ra thế mà lại lập tức muốn lập nàng ta làm chính phi, cưng chiều đến không sợ trời không sợ đất.
Nàng cười cười rồi xoay người nhẹ nhàng đi mất.
Khóe mắt Mộ Dung Phong liếc thấy bóng lưng cô đơn của nàng thì trái tim đột nhiên run lên, đẩy Lãnh Bằng Nguyệt đang làm nũng trong lòng hắn ra.
“Nếu thân thể nàng không khỏe thì đừng suy nghĩ nhiều quá, ở trong Tử Đằng tiểu trúc tĩnh dưỡng cho khỏe đi.”
Hắn xoay người bước đi lại bị Lãnh Băng Nguyệt không cam lòng giữ lấy ống tay áo, đáng thương hỏi: “Vương gia muốn bỏ lại Băng Nguyệt mà đi đâu?”
Mộ Dung Phong cúi đầu liếc mắt nhìn tay nàng ta: “Có chuyện gì?”
Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, thái độ lãnh đạm và xa cách làm cho cánh tay Lãnh Bằng Nguyệt không tự giác chậm rãi buông lỏng ra.
“Vương gia vẫn giận chó đánh mèo với thiếp thân có phải không? Thể xác và tinh thần thiếp đều thật oan ức”
Mộ Dung Phong nhìn nàng ta, môi mỏng nhếch lên: “Có oan ức hay không trong lòng nàng biết rõ. Niệm tình phần tình cảm từng có bổn vương đã nói không truy cứu thì sẽ không truy cứu.
Nếu nàng an phận thủ thường thì vẫn là trắc phi của Phong vương phủ, bổn vương có thể bảo đảm cho nàng cả đời ăn ngon mặc đẹp? Nàng hiểu chưa?”
Trong lòng Lãnh Bằng Nguyệt trầm xuống, cực kỳ sợ hãi, môi run rẩy: “Thiếp hiểu… hiểu rồi”
Mộ Dung Phong nhìn nàng ta một cái thật sâu rồi xoay người ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc, không hề quay đầu lại.
Lãnh Bằng Nguyệt lảo đảo hai bước, lại một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt: “Triệu ma ma, chàng, chàng ấy rốt cuộc là có ý gì? Ta không rõ, không rõ.”
Triệu ma ma khẽ thở dài một hơi: “Ý của Vương gia là chỉ cần phu nhân sau này không sinh sự nữa thì ngài ấy sẽ không so đo việc hôm nay, cũng sẽ không trách tội người”
Lãnh Băng Nguyệt ngơ ngác lắc đầu: “Không đúng, không đúng, rõ ràng chàng ấy đang báo cho ta sau này sẽ không tiếp tục chiều chuộng ta nữa. Ngài ấy muốn ta an phận ở lại trong Tử Đằng tiểu trúc, vậy chẳng phải là ta sẽ phải mang cái danh trắc phi cả đời hay sao?”
Triệu ma ma bất đắc dĩ nhìn nàng ta, làm người hầu bà ta đã tận tâm tận lực rồi, Vương gia nói như thế, mà bà ta cũng không lúc nào là không nhắc nhở nàng ta, đáng tiếc nàng ta đều cho mọi lời nói như gió thoảng bên tai, liên tục đi gây sự với Lãnh Băng Cơ, hôm nay rốt cục đã ăn phải quả đắng, điều này có thể trách ai được?
“Hôm nay Vương gia đang nổi nóng, nói chuyện tất nhiên sẽ quyết liệt hơn, chờ thêm chút thời gian nữa ngài ấy hết giận thì sẽ tiếp tục thương yêu phu nhân, luôn còn cách để làm dịu tình hình mà. Người xem, lúc Vương gia khó chịu còn nói bao nhiêu lời ngoan tuyệt muốn sống muốn chết với Vương Phi nương nương cơ mà”
Trong lòng Lãnh Bằng Nguyệt lại một lần nữa dâng lên một tia hi vọng. Nàng ta được Triệu ma ma đỡ trở lại trên giường, lúc cười lúc khóc, lo được lo mất, ngày thứ hai đúng là đã bị bệnh thật. Bị bệnh thương hàn, ho khan, sốt nhẹ, nằm ở trên giường không ngồi dậy được.
Người hầu kẻ hạ trong vương phủ nghe nói về chuyện của Kim thị cũng đoán ra ý nghĩa khác, chỉ nghĩ là Lãnh Băng Nguyệt đang giả bộ, sau lưng còn chế nhạo thêm vài câu.
Đồng dạng như thể Mộ Dung Phong sau khi nghe nói cũng chỉ cười lạnh một tiếng, thờ ơ không quan tâm, càng không nói đến việc đi thăm nàng ta.
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt càng thêm buồn bực không vui, chỉ bị bệnh thương hàn bình thường, nằm tĩnh dưỡng trên giường vài ngày mà người lại gầy hẳn đi.