Chương 168: Muốn bắt cá hai tay? Nằm mơ đi?

Lãnh Băng Cơ vừa xoay cổ tay, trong lòng bàn tay nàng giấu mấy chục cây kim màu bạc.

“Không phải chàng rất lợi hại sao? Để xem ta đưa cho chàng liều lượng gấp mười lần, xem chàng phản kháng như thế nào được” .

Mộ Dung Phong cả người đột nhiên toát mồ hôi lạnh, thần sắc mê người phút chốc biển mất. Hắn không biết cây kim bạc của người phụ nữ này có sức mạnh thế nào, cũng không phải không biết, ngay từ cái chạm đầu tiên đã được thỉnh giáo. Nếu như thuận theo nàng ấy, cả người không dám nhúc nhích, chẳng phải như cá nằm trên thớt, đợi nàng ấy đến giết hay sao?”

Hơn nữa, hắn vẫn luôn lấy làm lạ, kim bạc trên tay Lãnh Băng Cơ có thể giấu ở đâu trên người nàng ấy, lẽ nào không sợ tự đâm vào mình sao?

“Đại ca cứu ta!” Mộ Dung Phong chỉ còn cách yếu đuối xin cầu cứu.

Lãnh Thanh Hạc tuy ngồi ngoài phòng khách nhưng vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở bên trong. Chỉ cần hai người đó quay lại cuộc sống lúc trước là được, như vậy xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Phong Vân giao phó, có thể thành công rút lui rồi. Bỗng nghe phảng phất âm thanh cầu cứu của em rể phát ra, trong lòng có chút hoài nghi.

Đường đường là một chiến thần lừng lẫy, tại sao lại sa vào lưới đứa em gái mỏng manh yếu đuối của mình, thật là thê thảm?

“Sao vậy Vương gia?”

Lãnh Bằng Cơ liền châm một cây kim xuống, lấn át âm thanh cầu cứu kia: “Chàng có phải là nam nhân không đấy?” .

Mộ Dung Phong ái ngại lướt nhìn cây kim bạc trên tay nàng: “Nếu nàng dám đâm vào, ta sẽ la lên, nói cho đại ca của nàng xem đậu phụ thối Vương phi nàng làm sao mà phát hỏa như thế?”

“Chàng đúng là không cần mặt mũi nữa sao?” Lãnh Băng Cơ nghiến răng.

“Nàng và ta vốn dĩ là phu thê, những chuyện phòng the như thế này tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết”

“Tiểu muội, muội đang làm gì vậy?” Lãnh Thanh Hạc thấy bên trong không có động tĩnh gì, bản thân không tiện xông vào, liền vọng hỏi một câu.

“Băng Cô nàng ấy hạ độc ta, bắt ta viết tờ giấy hủy bỏ hôn thú, sau đó cao chạy xa bay”

“Nói năng hoang đường!” Lãnh Thanh Hạc nhịn không được xông vào, toan bắt quả tang hành vi phạm tội của Lãnh Băng Cơ liền rụt lại, nghiêm mặt nói: “Vương gia không tính toán với muội là vì thương muội, sao muội lại có thể được voi đòi tiên? Rời khỏi vương phủ, muội đi đâu để tìm một đức lang quân ưu tú như Vương gia?”

Muội…

Lãnh Băng Cơ cắn răng: “Chàng ấy xé tờ giấy hôn thú thì lấy đâu ra mà sủng muội, chỉ muốn đùa cợt muội cho đến chết! Vương phủ này một ngày muội cũng không thể ở lại”

Nếu tiếp tục ở lại, đứa con chắc chắn sẽ ra đời.

Mộ Dung Phong liền ra vẻ xuống nước: “Tuy rằng Lãnh Băng Cơ nhất thời chưa thích nghi được với thân phận Phong Vương Phi, nhưng huynh yên tâm, bản vương có đủ kiên nhẫn chờ đợi”

Lãnh Thanh Hạc nghiêm túc giáo huấn: “Giữa phu thê có tranh chấp, va vấp là điều không thể tránh khỏi, nếu không vừa ý thì không thể cãi nhau rồi ly hôn. Muội xem tính khí nóng nảy của muội cứ phải khoa chân múa tay vậy. Ca ca ngay cả lên triều cũng không lên, vội vàng đến đón muội trở về Tượng phủ.

Sau này, không được tính khí thất thường như vậy nữa. Nếu không dù Vương gia có kiên nhẫn đến đâu, cũng không thể nào chịu được tính khí của muội. Không có chuyện gì nữa, ca ca phải quay về phủ báo cho phụ thân một tiếng, để ông ấy khỏi phải lo lắng”.

“Rốt cuộc huynh là ca ca của ai!” Lãnh Băng Cơ tủi thân phàn nàn: “Căn bản không phải như vậy”.

Lãnh Thanh Hạc lại quay mặt đi, liếc nhìn chiếc giường nàng quạnh, thẳng thắn lên án Mộ Dung Phong: “Vị thần gả tiểu muội cho Vương gia, cũng xin ngài hãy trân trọng con bé. Nếu như ngài không rạch ròi chuyện thể thiếp, bỏ bê tiểu muội của thần, để con bé ở phòng trống một mình. Cho dù tiểu muội có đồng ý, Tương phủ của chúng ta cũng sẽ không đồng ý. “

Mộ Dung Phong nghe xong cảm thấy áy náy: “Thật khiến huynh trưởng thêm lo lắng rồi, cũng tại bản vương mải mê việc quân, bỏ bê Băng Cơ.

Hôm nay ta sẽ bãi triều sớm, sắp xếp thời gian bên Băng Cơ nhiều hơn.”

Một tiếng Băng Cơ, hai tiếng Băng Cơ, nói rất thuận miệng.

Lãnh Thanh Hạc liền gật gật đầu, xua xua tay rồi rời đi.

Chỉ còn lại hai người mắt lớn trừng mắt bé, một lúc sau, Lãnh Băng Cơ mới đột nhiên phát tiết lên tức giận: “Mộ Dung Phong, chàng rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Mộ Dung Phong sớm đã lấy lại trị giác, nhẹ nhàng phủi phủi tay áo: “Đại ca của nàng nói đúng, chúng ta không thể cứ hễ cãi nhau lại đòi làm loạn, đòi đi. Dù sao ta cũng là nam nhân, càng không nên nhỏ mọn như vậy, lại đi tính toán thiệt hơn với nàng.”

Lãnh Băng Cơ cảm giác như tay chân mình vì tức giận nên tê cứng cả rồi, cố gắng điều hòa, giữ bình tĩnh.

“Chúng ta không phải là cãi nhau, ta cũng không phải là giở trò quỷ gì cả, Mộ Dung Phong, người khác không biết, còn chàng thì tâm tư hiểu rõ, trong bụng ta đang mang thang đứa con của người đàn ông khác. Điều này mọi nam nhân đều sẽ không thể chấp nhận”

“Không phải ban nãy nàng bảo ta không phải là nhân sao?” “Chàng.”

Lãnh Băng Cơ hít thở sâu: “Chàng tưởng thật chắc?”

“Nếu không thì sao?”

“Chàng có thể chấp nhận việc ta không còn trinh tiết? Lúc trước chàng chạm vào người ta, không phải cả tay cảm thấy bẩn thỉu”

Mộ Dung Phong cúi thấp đầu xuống, cười nhẹ: “Đợi lát nữa ta chuyển qua đó, có chấp nhận được hay không, nàng sẽ biết ngay?”

“Chàng đừng có mà nằm mơ?”

“Nếu như không thử, bản vương cũng không biết cách nào để có câu trả lời chính xác cho nàng.”

Lãnh Bằng Cơ đột nhiên cũng cảm thấy bất lực, giằng co cả nửa ngày trời, chịu đựng lâu như vậy, số phận nhỏ bé của chính mình cũng không thể nắm giữ được trong tay.

“Vậy chàng nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào thì mới chịu để ta đi?”

“Vậy nàng nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào thì mới khiến nàng an tâm ở lại”

Lãnh Bằng Cơ nghiêm nghị nhìn hắn: “Chàng lại muốn ta đỡ đạn thay ai nữa?”

Mộ Dung Phong hơi sửng sốt, không hiểu đỡ đạn ở đây là có ý tứ gì.

“Chàng vì không muốn Lãnh Băng Nguyệt phải chịu tội, đã thỏa hiệp với Thái hậu. Chàng vì muốn Cẩm Ngưu Quận chúa của chàng để ý tới mình, liền cố ý thân mật với ta. Còn lần này, chàng muốn gì nữa đây?”

Mộ Dung Phong nghiêm túc cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có bóng mây gợn sóng mà như có dòng nước chực trào.

“Tất cả những cái cớ này nàng muốn bao nhiêu cũng đều có. Nhưng bản vương không muốn tiếp tục lừa dối nữa, chỉ có một lí do duy nhất, chính là muốn nàng tiếp tục làm Phong Vương Phi”

Lãnh Băng Cơ sững sờ một lúc, không biết Mộ Dung Phong lại muốn giở trò xấu xa gì.

“Não của chàng bị úng nước hả?”

“Não của ta bị nàng chiếm giữ mất rồi?”

“Nếu như ta không muốn thì sao?”

“Muốn hay không, thì bây giờ nàng cũng đã là Vương phi của ta”

“Vương phi của chàng? Ta xấu xa, độc địa, đố kị, càng không thể nào bao dung cho mấy kẻ hồ ly tinh mà chàng đang nuôi ở trong Tử Đằng tiểu trúc này. Muốn ta làm Vương phi của chàng ư, được thôi, vậy chàng hãy đuổi Lãnh Bằng Nguyệt ra khỏi Phong Vương phủ đi. Đừng nói là làm Phong Vương phi, đến cả bưng nước rót trà, hầu hạ chàng đọc sách đều được” .

Mộ Dung Phong sắc mặt tối sầm, trầm mặc chốc lát: “Đổi điều kiện khác được không?”

“Không đồng ý?” Lãnh Băng Cơ cười chế nhạo: “Người rộng lượng thì nói lời hào sảng, ta không biết chơi trò chơi kết nghĩa chị em gì cả. Bọn ta như nước với lửa, có ta thì không có nàng ta, có nàng ta thì không có ta. Đừng hi vọng hai người bọn ta có thể hòa hợp, hai nữ nhân chịu chung một chồng”

Mộ Dung Phong cũng không nghĩ tới, chậm rãi lắc đầu: “Ta không thể có lỗi với nàng ấy”

Lãnh Băng Cơ trong lòng không tránh khỏi đau thắt lại. Nói nhiều đến mấy cũng vô dụng, bản thân nàng không thể so với Lãnh Băng Nguyệt. Mộ Dung Phong có thể chối bỏ bản thân vì Lãnh Bằng Nguyệt, chứ không thể tự mình đuổi nàng ta đi. Trái tim kẻ nam nhân rộng lớn vậy sao? Có thể bao dung sự tồi tại của cả hai nữ nhân cùng một lúc.

Tự mình có chút ghen tị.

Nàng nhún vai: “Vậy còn gì để nói nữa không? Mộ Dung Phong, chàng muốn có cả “cá và gấu” trong tay, nằm mơ đi! Cả đời này cũng đừng hòng mà nghĩ đến!”

“Ta có thể nói nàng ấy về sau không được phép đến gây sự với nàng nữa”

“Ha ha, ân oán giữa hai người bọn ta, chàng nghĩ rằng nàng ta muốn phủi tay là coi như giải quyết được sao? Chàng không để ta đi, thì hãy đợi mà xem, nàng ta sẽ chết như thế nào dưới tay ta.”

“Nhất định phải đuổi cùng giết tận sao? Chẳng qua chỉ là mấy lần tranh cãi, hai nàng vẫn là tỉ muội của nhau”

Tranh cãi? Lúc đầu một nữ tử bị chết đều là nhờ nàng ta ban cho, nếu không phải do cuộc gặp gỡ tình cờ, thì ca ca đã chết dưới tay của nàng ta và Kim Thị rồi, tự mình hủy hoại hạnh phúc cả đời, đây là mấy lời tranh cãi của nữ nhân hay sao?

“Nếu có một ngày, hai ta buộc phải có một người sống một người chết, vậy lúc đó, chàng sẽ chọn cứu ai?” Lãnh Bằng Cơ bình tĩnh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện