Chương 178: Nhân tình của Lãnh Băng Cơ chính là Mộ Dung Phong!

Sau bữa tiệc rượu, Lãnh Băng Cơ trở về với ánh mắt đầy ghen tị của mọi người, cả đường không nói gì.

Đến lúc bước xuống xe ngựa, Lãnh Băng Cơ mới nghiêm túc nói với Mộ Dung Phong: “Nếu như chốc nữa vương gia có thời gian, hãy đến Triều Thiên Khuyết dạo một vòng được không? Tại nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện”.

Mộ Dung Phong Hừm” một tiếng: “Hôm nay ta uống không ít rượu, đi dạo một lát cho tan mùi rượu”.

Lãnh Bằng Cơ liền dẫn Điêu ma ma trở lại Triều Thiên Khuyết.

Mộ Dung Phong xoay người xuống ngựa, đúng lúc Lãnh Băng Nguyệt ở phía sau cũng đang xuống xe ngựa, hai người bước xuống đối diện nhau. Mộ Dung Phong không nói lời nào, đi ở phía trước, nhưng không đi đến thư phòng, mà lại rẽ vào Tử Đằng tiểu trúc của hậu viện.

Lãnh Bằng Nguyệt đi theo phía sau, nhìn theo bóng lưng của hắn rồi lại liếc nhìn Triệu ma ma, trái tim “thích” một tiếng nhảy lên, có chút khiếp sợ.

“Vương gia muốn đến sân của thần thiếp sao?”

Mộ Dung Phong đầu cũng không quay lại, chỉ ừm” một tiếng.

“Thế để thần thiếp lệnh cho hạ nhân chuẩn bị canh giải rượu?”

“Không cần.” Giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.

Lãnh Băng Nguyệt cũng không dám nói thêm nữa, hai người một trước một sau đi vào phòng. Mộ Dung Phong hất vạt áo, ngồi xuống ghế, ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào nàng ta, duỗi ngón tay ra gõ vào tay ghế một cách vô thức.

“Mấy ngày trước, nàng xuất phủ, hình như là đi tiếp đãi Như Ý phải không?”

Tim gan Lãnh Bằng Nguyệt thắt lại, cố nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, cữu mẫu lo sợ sẽ thất lễ với Như Ý công chúa, nên để ta qua đó chào hỏi một chút.”

Vậy sau khi ra khỏi Kim phủ, nàng đã đi đâu?”

“Đương nhiên là trở lại Vương phủ rồi. Bằng Nguyệt hiểm khi ra ngoài, ra ngoài cũng không có nơi nào để đi”

“Thật sao?” Mộ Dung Phong từ từ nhả môi, lạnh lùng hỏi: “Những bản vương đã hỏi thử, từ lúc nàng rời khỏi phủ phò mã về Vương phủ mất hơn một canh giờ. Phủ đệ của bản vương vậy mà lại cách phủ phò mã xa như vậy sao?”

Lãnh Băng Nguyệt không khỏi co rúm người lại, Mộ Dung Phong trước giờ chưa từng nóng giận với nàng ta, càng không trực tiếp ra tay hung bạo như đối xử với Lãnh Băng Cơ. Nhưng sự lạnh lùng trong mắt, gần như lạnh đến thấu xương, vậy mà còn làm người ta sợ hãi hơn cả khi hắn tức giận.

Nàng ta ấp úng nói: “Khó lắm mới được xuất phủ, nên đi con đường dài để giải buồn”

“Có cần ta gọi người đánh xe hôm đó đến đây không? Hay trực tiếp thẩm vấn hạ nhân trước mặt nàng?”

Lãnh Bằng Nguyệt vẫn còn cố gắng thử giãy giụa lần cuối cùng: “Thần thiếp không hiểu, sao vương gia lại quan tâm chuyện này? Tỷ tỷ có thể thường xuyên xuất phủ, đến khi trời lặn mới về, sao ngài không bao giờ quản thúc? Thần thiếp chỉ xuất phủ có lần này, ngài đã giận dữ như vậy?”

Mộ Dung Phong đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, cười lạnh một tiếng: “Không muốn bản vương làm rõ chuyện này sao? Hay nàng muốn tự mình nhận tội?”

Lãnh Băng Nguyệt không dám ngẩng đầu: “Lời này của vương gia là có ý gì?”

Mộ Dung Phong đột nhiên vươn tay, bóp cằm của nàng ta, buộc nàng ta phải ngẩng đầu, ngước mặt lên nhìn mình.

Từng chữ một giống như được rút ra từ kẽ răng. “Là nàng tìm người nói xằng nói bậy trước mặt Như Ý phải không?”

Ánh mắt Lãnh Băng Nguyệt hoảng loạn, trống rỗng: “Ta và Như Ý công chúa chỉ gặp qua một lần, không có tư giao. Chuyện ngày hôm nay liên quan gì đến ta?”

“Nếu đã không liên quan, làm sao nàng biết được hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Phong hỏi lại.

Lãnh Băng Nguyệt ấp úng nói: “Đương nhiên là ta đoán được”

Mộ Dung Phong đột nhiên hất tay, Lãnh Băng Nguyệt đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Lúc trước bản vương đã cảnh cáo nàng, bảo nàng đừng chọc vào Lãnh Băng Cơ nữa. Chỉ cần nàng an phận thủ thường, bản vương có thể cho nàng vinh hoa phú quý mà nàng muốn, còn có quyền lực, bảo vệ nàng một đời vô lo, nhưng nàng một lần lại một lần dùng những thủ đoạn bỉ ổi này. Lãnh Bằng Nguyệt, nàng tưởng rằng bản vương sẽ không xử tội nàng sao?”

Lãnh Băng Nguyệt bị sự thô bạo đột ngột của hắn, làm cho sợ hãi ngây người. Lúc này mới phản ứng lại: “Nữ nhi xuất thân từ tướng phủ còn hiếm lạ vinh hoa phú quý sao? Chàng xây một tòa Tử Đằng tiểu trúc này là để nhốt ta ở đây suốt đời đúng chứ? Vị trí vương phi chàng nói thì sao? Chuyện hưu Lãnh Bằng Cơ chàng nói thì sao? Là chàng nói không giữ lời, ta có làm gì sai?”

Mộ Dung Phong nhếch môi mỏng, hơi cong lên: “Bản vương hứa cho nàng vị trí vương phi lúc nào? Hứa với nàng hưu Lãnh Băng Cơ lúc nào?”

Lãnh Bằng Nguyệt sững sờ, nghĩ kỹ lại, hắn quả thực chưa từng hứa gì với nàng ta. Chỉ có duy nhất một câu, sau khi cứu mình ngã xuống nước ở tướng phủ, hắn đã nói rằng sẽ hưu Lãnh Băng Nguyệt, đổi thành lấy mình.

Tiếc rằng đến cuối cùng, hôn thư gửi vào tướng phủ, mình vẫn chỉ là Trắc phi. Dường như chỉ có mình giữ lấy câu nói đó, tự tiện phỏng đoán tâm tư của hắn rồi si tâm vọng tưởng mà thôi.

Lòng nàng ta chợt chùng xuống, vô cùng ủy khuất: “Cái loại nữ tử dơ bẩn như Lãnh Bằng Cơ, vương gia còn muốn giữ nàng ta lại làm vương phi sao? Người khác không biết thì thôi, nhưng chúng ta đều biết rõ, đứa bé trong bụng nàng ta rõ ràng không phải của vương gia!”

Cả người Mộ Dung Phong bỗng nhiên tức giận, sắc mặt xanh mét: “Ai nói với nàng không phải của ta?”

Mặc dù Lãnh Băng Nguyệt cách hắn một khoảng cách đủ an toàn, nhưng vẫn không nhịn được co rúm về phía sau hai bước, cho đến khi không thể lùi được nữa, nghiến răng cường ngạnh nói: “Rõ ràng trước khi đại hôn, thân thể của tỷ tỷ đã không còn hoàn bích!”

Cánh tay Mộ Dung Phong trong tay áo phát ra tiếng “răng rắc”. Đôi mắt phượng ác liệt nheo lại, nhìn chằm chằm vào Lãnh Bằng Nguyệt.

“Nếu để bản vương nghe được bất kỳ lời đồn nào liên quan đến Băng Cơ, Lãnh Băng Nguyệt, cho dù giữa ta và nàng có một đêm tự tình ở am ni cô, cũng đừng trách ta không nương tình, giống như cái này đây.”

Một chưởng đánh xuống, lưng ghế bị đổ ầm xuống đất vỡ tan tành.

Lãnh Bằng Nguyệt lần này thật sự sợ hãi, nước mắt lập tức tràn mi, khuôn mặt vô cùng mới hồ, hoảng loạn lắc đầu: “Thần thiếp không dám, không dám nữa.”

Mộ Dung Phong liếc nhìn nàng ta thật sâu, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi khỏi Tử Đằng tiểu trúc.

Ở phía sau, Lãnh Băng Nguyệt không kìm được nỗi sợ hãi bất an trong lòng nữa, bắt đầu gào khóc. Hắn cũng không quay đầu lại.

Khóc rồi lại khóc, tiếng khóc của Lãnh Bằng Nguyệt ríu rít không ngừng. Cả người ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ.

Am ni cô, am ni cô? Hoa Tử Đằng?

Nàng ta lẩm bẩm, trong lòng như có một tia sáng bất chợt léo lên, nhanh đến mức không thể bắt được.

Nàng ta biết rằng Mộ Dung Phong vẫn luôn nhận nàng ta thành một nữ tử khác. Nữ tử này có tình cũ với hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên. Vì vậy, khi Mộ Dung Phong nhìn thấy nàng ta từ cái nhìn đầu tiên, đã đề nghị hưu Lãnh Băng Cơ, cưới nàng ta làm chính phi.

Về phần nữ tử này là ai. Lãnh Bằng Nguyệt không hề biết và cũng không dám hỏi.

Theo lời Mộ Dung Phong vừa nói ban nãy, cả hai đã có tình một đêm ở am ni cô. Am ni nàng là nơi thế nào? Như mọi người đều biết, trong đó đều là những người xuất gia cạo đầu, Mộ Dung Phong quả quyết sẽ không nhận lầm là mình, hơn nữa còn không nghi ngờ chút nào.

Câu nói hôm nay của Mộ Dung Phong đã cho nàng ta một suy đoán táo bạo, người này có khi nào là Lãnh Băng Cơ?

Lãnh Băng Cơ chắc chắn đã mất đi trinh trắng vào đêm hôm đó tại am ni nàng Nam Sơn, nhưng hai kẻ lưu manh vô lại mà nàng ta và Kim di nương đi tìm, không hề thấy Lãnh Băng Cơ, lần trước mình gặp hai người đó còn cố ý truy hỏi một lần. ở sau núi am ni cô, vào mùa đó, hoa tử đằng nở rộ như mơ như mộng.

Sau đó, trong khoảng thời gian Lãnh Băng Cơ mất tích, không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn đã đi tằng tịu với nam nhân. Mà nam nhân đó có khi nào là Mộ Dung Phong?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện