Chương 184: Bản vương phải chặt hắn thành trăm khác

“Bản vương không tin!” Mộ Dung Phong trầm giọng phản bác: “Khi Băng Cơ ở trong khuê các, nàng ấy không biết về y thuật. Làm sao có thể hạ thuốc như thế?”

“Tỷ tỷ thần thông quảng đại, thuốc chữa bách bệnh hình như lúc nào cũng có sẵn, giống như biến pháp thuật. Một chút hợp hoàn tán thì làm sao làm khó tỷ ấy được chứ?”

“Băng Cơ nhân tâm nhân thuật không thể làm ra chuyện như vậy. Trừ phi nàng ấy chính miệng thú nhận, bằng không bản vương sẽ không bao giờ tin, cho nên ta sẽ đích thân đi hỏi nàng”

“Xin đừng”

“Tại sao?” Mộ Dung Phong nhìn nàng đầy ẩn ý.

“Tỷ tỷ không biết mối quan hệ tình cảm của thiếp và Vương gia, bởi vì đêm đó hai lên lưu manh giở trò không thành, nên tỷ ấy chỉ coi như thiếp thoát khỏi kiếp nạn. Nếu tỷ ấy biết trước khi thành hôn thiếp và chàng có mối quan hệ, chuyện này mà truyền ra ngoài chi bằng Băng Nguyệt đập đầu vào cột mà chết, để khỏi bị người đời đàm tiếu, nói là thiếp quyến rũ chị của Vương gia, vậy thì thiếp nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thiếp cầu Vương gia, chuyện này không thể nói cho tỷ tỷ nghe được”

“Nếu không hỏi rõ ràng, bản vương làm sao có thể tin tưởng lời nói của nàng, làm sao lấy công bằng cho nàng?”

“Bằng Nguyệt chỉ quan tâm đến cách nghĩ và thái độ của Vương gia đối với Băng Nguyệt, những người khác gì đều không quan trọng. Hơn nữa, cho dù Vương gia có hỏi tỷ tỷ, thì tỷ ấy có thẳng thắn thừa nhận không?”

“Bản vương tự nhiên sẽ điều tra”

“Điều tra như thế nào? Để cho Phó tướng bọn họ điều tra sao? Định truyền bá bê bối của thần thiếp trước mặt mọi người để họ đều biết? Hiện tại thiếp không còn gì cả, Vương gia, đừng tước đi tôn nghiêm đáng thương cuối cùng này của thiếp nữa”

Mộ Dung Phong im lặng, trong lòng có chút rối rắm.

Không phải vì lý do mà Lãnh Bằng Nguyệt nói, mà là vì một lý do khác.

Việc hắn đến Nam Sơn Ni em đêm đó là chuyện cơ mật, vô cùng quan trọng, không ai biết gì về chuyện đó ngoại trừ việc vô tình gặp được Lãnh Bằng Nguyệt.

Nhất là Lãnh Băng Cơ, càng không thể để cho nàng biết. Nếu sơ sót một chút, sẽ làm hư chuyện lớn.

Vì vậy, trước sự dụ dỗ cố ý hay vô tình của Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong đã không nói gì về chuyện tình một đêm của mình với Lãnh Băng Nguyệt.

Nhưng nếu vấn đề này không được hỏi, nó sẽ trở thành một khối đá trong lòng. Hắn sẽ không bao giờ có cách để giải quyết nó.

Hắn không tin rằng Lãnh Băng Cơ sẽ có hành động đáng khinh như vậy. Đối mặt với một người phụ nữ không quen biết trên phố, nàng ấy cũng mặc kệ bản thân mình bị thương nặng mà điều trị chonàngấy. Vả lại, khi bản thân uất hận vì sự bất lực của mình,nàngấy còn lên án những người đứng ngoài cuộc chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa.

Nàng ấy chưa bao giờ sử dụng kỹ năng y thuật của mình để làm hại bất cứ ai.

Nói theo cách của nàng ấy, dựa vào y thuật của mình, nàng ấy có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Lãnh Băng Nguyệt vào chỗ chết, đâu có cần phải tốn sức như thế này?

Nhưng cho dù bản thân không thể tin được, đêm đó “Lãnh Băng Nguyệt” bị người tính kế là thật, Lãnh Băng Cơ có khả năng rất lớn.

Trong một khoảng thời gian, trái tim hắn bị rối bời và khó xử.

Hắn nhẹ thở dài: “Bản vương hứa với nàng là hiện tại sẽ không tiếp tục theo truy đuổi chuyện này nữa. Nhưng nếu để cho bản vương biết nàng vu khống Băng Cơ như lần trước, ta sẽ không tha cho nàng.”

Không ngờ rằng, sau khi nói hết nỗi lòng, Mộ Dung Phong cũng không tin lời hắn vừa nói Xong.

Lãnh Băng Nguyệt nghiến răng: “Lời vu cáo mà Vương gia nhắc tới có phải là muốn nói đến Lưu Tam Nhất – người làm vườn của Vương phủ không? Băng Nguyệt dám nói một câu, người mặc áo đỏ đó có tài nghệ xuất chúng, hắn tới rồi đi không dấu vết. Lúc đầu hắn ra vào Tướng phủ, ngỡ như đi vào nơi không người. Bây giờ gan to dám chạy đến phủ Phong Vương. Thần thiếp chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở chàng vì danh dự của Vương phủ, vậy mà chạy lại trách thiếp?”.

“Nàng có biết người này không?”

“Nếu thiếp biết, làm sao dám thú nhận chuyện mất trinh của tỷ tỷ mình trước khi kết hôn trước mặt Vương gia? Tại sao tỷ tỷ lại lên kế hoạch hãm hại ta? Làm sao thiếp lại biết được?”

Mộ Dung Phong hô hấp đều ngưng trệ: “Hắn thường xuyên tới Tướng phủ?”.

Lãnh Bằng Nguyệt cẩn thận nhìn khuôn mặt của hắn, cứ như thể nàng ấy đã thành công kích động sự nghi ngờ và tức giận của Mộ Dung Phong đối với Lãnh Băng Cơ, và nàng ta thầm tự hào.

“Chuyện này ý vị sâu đậm, ba ngày không gặp sẽ không chịu nổi, bằng không, thiếp sẽ không vô tình phá vỡ”

“Hắn ta là ai?”

Lãnh Băng Nguyệt lắc đầu: “Thiếp không biết”

Mộ Dung Phong nắm chặt hai tay, trong lòng tức giận.

Vấn đề này đã ăn sâu vào trái tim hắn, và nó thường xuyên hành hạ hắn, khiến hắn bị bỏng. Nhất là khi biết Băng Cơ lúc ấy không phải do tự nguyện mà bị người khác cưỡng bức. Hắn rất đau khổ, uất ức. Sự căm hận mãnh liệt chưa từng có ấy càng làm cho hai mắt hắn đỏ hoe.

Hắn thề rằng một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân chăm sóc kẻ đã hủy hoại sự trong trắng của Băng Cơ, khiến kẻ ấy phải chịu mọi cực hình, để kẻ đó đền đáp những đau khổ mà hắn đã đè lên thân Băng Cơ gấp mười lần một trăm lần. Tuy nhiên, hắn lại không dám hỏi, không muốn tra tấn Băng Cơ, khiếnnàngbị rách vết thương lần nữa, để lộ ra những giọt máu.

Thực sự là do người đàn ông mặc đồ đỏ làm sao? Có sự đáng tin cậy nào trong lời nói của Lãnh Bằng Nguyệt không?

Dù có hay không, hắn cũng phải gặp người đàn ông mặc đồ đỏ này. Chỉ nhằm vào kẻ đó vì âm mưu hãm hại Băng Cơ, hắn muốn kẻ đó phải trả giá.

Mộ Dung Phong nghiến răng: “Nhưng những gì nàng nói là sự thật sao?”

“Thần thiếp đã chán nản rồi, không còn ý định tranh cãi với tỷ tỷ nữa. Sao lại dám nói nhảm vu khống tỷ ấy?”

“Nếu để cho bản vương này biết những điều nàng nói là sai, ta sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho nàng”

Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt rùng mình: “Vương gia không tin, thì coi như thiếp chưa nói. Ngược lại nếu tỷ tỷ khóc lóc giải thích với chàng, e rằng chàng sẽ trách thiếp đã mưu đồ ly gián hai người. Sao thiếp khổ thế này, Vương gia tha cho thiếp đi.”

“Bản vương ta chỉ nói như vậy, ta có thể để cho nàng đi, nhưng ta không đồng ý nàng đi Nam Sơn Ni am. Nàng hãy về tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng gây chuyện nữa. Người đâu, đưa phu nhân của các ngươi về Tử Đằng tiểu trúc”

Triệu ma ma tự giác lùi lại mấy bước, khi nghe được lời triệu tập của Mộ Dung Phong, bà ấy mới bước tới, đỡ lấy Lãnh Bằng Nguyệt, rồi khuyên nhủ nàng.

Lãnh Bằng Nguyệt khóc lên bất bình, cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp trở về trước”

Mộ Dung Phong đứng đó hồi lâu, càng thêm bối rối, trầm giọng nói: “Người đâu!”

Ngay lập tức có thị vệ bước tới nhận lệnh.

“Dặn dò Để Thính vệ, do la danh tính của một người”

“Ai vậy ạ?”.

“Vài ngày trước, người đàn ông nhỏ bé âm dương mặc áo đỏ đang đùa giỡn trong Phù Sinh các. Cứ bắt đầu điều tra từ đây. Bản thân muốn biết mọi thứ về hắn”

Thị vệ gật đầu nhận lệnh.

“Còn nữa..” Mộ Dung Phong ngăn cản thị vệ xoay người rời đi, do dự trằn trọc một hồi liền xua tay ra lệnh cho hắn lui ra ngoài.

Hắn muốn Đế Thính về điều tra vấn đề của Lãnh Băng Cơ. nhưng hắn nhớ rằng lần trước nàng ấy nhất quyết muốn hoa. Phu thê kết tóc với nhau, không thể nghi ngờ gì về tình cảm. Điều tra sau lưng nàng ấy là không thích hợp, cuối cùng đành chịu.

Đêm đó, hắn nằm trên giường trằn trọc, không thể yên tâm.

Những gì Lãnh Băng Nguyệt nói đã gây ra quá nhiều chấn động trong lòng hắn. Mặc dù cho thấy lời nói của nàng ấy có thể không đáng tin.

Nhưng rất nhiều sự trùng hợp hoàn toàn trùng khớp, và hắn phải tin nó một lần nữa.

Những người vì tình yêu mà mờ mắt là những người nhạy cảm và hay nghi ngờ.

Nếu Băng Cơ là một người phụ nữ như vậy, bản thân hắn nên làm gì?

Nhất thời, trong lòng thực sự rất khó đưa ra quyết định, không biết phải trả lời như thế nào. Đối với ngày hôm đó với Lãnh Băng Cơm hắn không biết đối diện thế nào.

Hắn nghĩ rằng bản thân nên cần thêm một chút thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện