Chương 555

Mộ Dung Phong hung hăng mà truy cho đến cùng: “Người cùng nàng đi ra khỏi thành hôm nay là ai? Lãnh Băng Cơ, nàng dám nói sao?”

“Ta tại sao lại không dám nói, ta không có làm gì sai cả!” Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu lên, có chút tức giận.

“Đúng vậy, chính xác là nàng không có làm chuyện gì sai, nếu không làm sao dám công khai quay về vương phủ.

Lại còn muốn thị uy với ta? Nàng không phải cải trang giả dạng để bỏ trốn theo hắn ta hay sao? Còn trở về đây làm cái gì nữa?”

Quả thực là không thể nói lý lẽ được mà, cơn tức giận bắt đầu dâng lên, Lãnh Băng Cơ ngay cả chuyện chính sự cũng đã quên mất.

“Mộ Dung Phong, việc ta trở về gây chướng mắt cho chàng sao? Ta không nên trở về đúng không? Chàng cứ nói thẳng là được, ta sẽ rời đi ngay lập tức, ai mà trở về thì chính là cháu trai của người kia.

Chàng cần gì phải như vậy quanh co lòng vòng mà bôi xấu ta như vậy? Ta ra khỏi thành là đi đến am Nam Sơn Ni để điều tra về việc của Phi Ưng Vệ, xong việc ta liền lập tức trở về thành.

Như thế nào mà chàng đã đem hai người bọn ta tưởng tượng ra bẩn thỉu đến mức không thể chịu được như vậy chứ? Chàng một bụng tâm địa gian xảo nhưng không có nghĩa là những nam chân khác cũng đều giống như chàng!”

Cơn thịnh nộ bùng lên, Lãnh Băng Cơ có chút không kiểm soát được những lời nói ra.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ngọn lửa cuồng dã hận không thể đem Lãnh Băng Cơ mà cắn mà nuốt xuống.

“Đây là những ý nghĩ chân thật của nàng có phải hay không? Ở trong mắt nàng, bản vương từ đầu đến cuối không bằng một người ngoài! Hôm nay cãi vã cũng chỉ là cái cớ để nàng rời xa ta mà thôi.”

Lãnh Băng Cơ không muốn giải thích, và cũng lười giải thích.

Bình giấm chua này đến tột cùng là quá nhiều, hơn nữa nó còn có từ bao nhiêu năm rồi.

Hôm nay mới bị Tư Mã Quang đập vỡ? Nàng không ngừng hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Hôm nay ta không muốn tranh luận với chàng về vấn đề này, Mộ Dung Phong, hôm nay ta thực sự có chuyện chính sự muốn nói với chàng.

Phi Ưng Vệ đúng thật là tên cá lọt lưới, lần trước các người đánh chết giáo chủ Phi Ưng Vệ kia là giả, Ưng Hoàng giáo chủ thật sự như cũ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hơn nữa trên đường ta trở về có gặp…”

“Tại sao nàng đối với chuyện của Phi Ưng Vệ luôn cảm thấy hứng thú như vậy?” Mộ Dung Phong không kiên nhẫn mà một phát đánh gãy lời của nàng: “Hơn nữa, nàng còn đang cùng Cừu thiếu chủ đó bí mật điều tra Phi Ưng Vệ có phải hay không?

Lãnh Băng Cơ cảm thấy bị nghẹn, vấn đề này nàng không có cách nào trả lời, chỉ có thể thành thật gật đầu nói một câu: “Phải.”

Mộ Dung Phong cười lạnh: “Nói cách khác, các người một mực lừa gạt ta lén lút mà qua lại với nhau?”

“Không phải, hắn ta vừa mới quay về kinh thành.

Hơn nữa, giữa chúng ta không có chuyện gì hết.”

“Ta cùng Lãnh Băng Nguyệt trong lúc đó cũng đều không có gì hết.”

Hắn đặc biệt còn có đứa nhỏ, lại có thể nói với nàng rằng cái gì cũng đều không có?

Lãnh Băng Cơ lùi lại một bước, cảm thấy không cần nói với hắn, càng nói nhiều càng như đàn gảy tai trâu: “Ta không lời nào để nói.”

“Nhưng ta có chuyện muốn nói!”

Mộ Dung Phong không có ý định buông tha cho nàng, tiến lại gần một bước, từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Lẽ nào nàng không có ý định giải thích rõ ràng mọi chuyện với ta sao, rốt cuộc thì hắn ta là cái gì của nàng? Vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy? Còn đi theo làm tùy tùng mà giúp nàng?

“Ta đã giải thích qua với chàng rồi, rằng ta đã từng giúp hắn trị bệnh.”

“Là bệnh gì? Thời điểm hắn cùng bản vương giao thủ, sinh khí dồi dào như vậy, bản vương nhìn thế nào cũng không hề phát hiện ra hắn lại có cái bệnh nan y gì? Chỗ nào trông giống với người mắc bệnh nguy kịch chứ?”

Điều này, không có cách nào nói.

Nếu như cứ vậy mà nói, Mộ Dung Phong sẽ bóp chết bản thân nàng mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện