Chương 567

Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Đệ không sợ ta hạ độc sao? Ta không chỉ am hiểu về thuốc liên hoa trà xanh mà sở trường nhất chính là thuốc độc xương cốt liên hoa đó.”

Tề Cảnh Vân gật gật đầu, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Đệ sợ chứ, cho nên đã lục soát khắp người tẩu, ngay cả trâm cài tóc trên đầu và hoa tai của tẩu đều bị đệ tịch thu hết rồi, răng cũng đã kiểm tra từng cái một.

Bây giờ trừ phi tẩu có phép thuật, còn nếu không thì nói đến chuyện hạ độc e rằng hơi khó.”

Lãnh Băng Cơ hơi sốc, siết chặt nắm đấm mới phát hiện nhẫn không gian đã biến mất!

Bên trong nó không chỉ giấu phương thuốc sinh tồn và tự vệ mà còn chứa gần như toàn bộ thân gia.

Nàng khó khăn lắm mới có thể đặt tất cả ngân phiếu vào bên trong nó.

Cứ tưởng sẽ an toàn hơn, ai ngờ, đúng là người tính không bằng trời tính.

Tề Cảnh Vân đã bị hạ độc hai lần nên hắn sợ, ngay cả một cái vòng sắt nhỏ cũng không bỏ qua, tịch thu tất cả.

Đến răng cũng đã kiểm tra hết, thật sự quá biến thái.

Nàng cũng cố gắng làm ra vẻ không quan tâm, để Tề Cảnh Vân không phát hiện ra sự căng thẳng của mình.

“Mộ Dung Phong chưa hẳn đã bị đệ uy hiếp, dù sao thì, vợ chết hắn có thể kiếm vợ khác, con không còn thì trong phủ vẫn có dự phòng, chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn.”

“Trước đây, đệ cũng nghĩ như vậy.

Như lần trước tẩu cùng ta đi săn.

Mộ Dung Phong bình tĩnh chạy tới hoàng cung tìm Lãnh Băng Nguyệt, thật bình tĩnh.

Kết quả, sau này đệ mới biết được hắn đã nghi ngờ đệ, hắn thật sự đã biết tẩu bị Phi Ưng Vệ bắt đi.

Hắn cố tình diễn trò cho ta xem, thật sự quá vô tình.”

“Đệ nói Mộ Dung Phong đã nghi ngờ đệ từ lâu?”

“Chẳng lẽ tẩu không nhận ra sao? Mặc dù ta đã tìm một kẻ chết thay để đại diện cho thân phận của ta, và gần như giấu kín chuyện này với tất cả mọi người, nhưng Mộ Dung Phong từ đầu đến cuối vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, luôn bí mật điều tra danh tính của ta.”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt, nhớ tới cuộc cãi vã trước kia giữa hai người.

Khi nàng nghe nói Lãnh Băng Nguyệt quay lại Vương phủ, nàng đã chất vấn Mộ Dung Phong khiến hắn á khẩu không nói được lời nào.

Hắn nói là vì muốn bảo vệ nàng, nhưng không chịu giải thích nguyên nhân sâu xa bên trong.

Chẳng lẽ là vì hắn đã nghi ngờ Tề Cảnh Vân từ lâu, nhưng bởi vì chuyện này trọng đại nên không thể nói cho người khác biết.

Xét cho cùng, đây là tội tra xét diệt tộc, nên không thể để lộ bất cứ tin tức nào ra bên ngoài.

Hơn nữa hắn cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa nàng và Tề Cảnh Vân, mặc dù hắn đã nhắc nhở nàng hai lần hãy tránh xa Tề Cảnh Vân nhưng nàng chỉ tưởng đó là do hắn ghen.

Nên hoàn toàn không đề phòng Tề Cảnh Vân.

Còn vì một lần nàng không cảnh giác, nói lỡ lời nên khiến cho Tề Cảnh Vân phát giác?

Hơn nữa, Vu tướng quân cũng đã nói với nàng rằng Mộ Dung Phong nếu có tin tức liên quan đến Phi Ưng Vệ sẽ đã đích thân kết nối với đế thính vệ, điều này cho thấy hắn đang cố phong tỏa, không cho tin tức lọt ra ngoài.

Nếu nàng biết trước sự thật thì khi đối mặt với Tề Cảnh Vân, nàng chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh được như hắn.

Đó là nỗi khổ trong lòng Mộ Dung Phong, giáo chủ của Phi Ưng Vệ không ai khác lại chính là huynh đệ của hắn! Người huynh đệ từ nhỏ cùng hắn lớn lên, còn thân thiết hơn cả với huynh đệ ruột thịt.

Lãnh Băng Cơ im lặng một lúc.

“Đệ thân là giáo chủ của Phi Ưng Vệ, nếu Mộ Dung Phong đã bí mật điều tra đệ, làm sao không tìm ra manh mối và chứng cứ? Hắn đâu có ngốc như vậy.”

“Đương nhiên, ta có cách để giũ sạch sự hoài nghi của hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện